Con đường bá chủ - Quyển 12

Chương 33



Phần 33

Tiếng cười đắc ý truyền đến, một nhóm hai người cấp tốc ngự không tiếp cận…

Đưa mắt nhìn Dạ Thanh Thu và hai vị trưởng lão Thất Thập Tông đang sức cùng lực kiệt, bọn hắn cùng nhau nở nụ cười gằn.

Đây là hai tên thần bí khoác áo choàng đen, lưng đeo trường kiếm, nhìn không rõ diện mục, hiển nhiên là cố tình che giấu thân phận.

Bọn hắn sắp làm ra hành vi cướp của giết người, đương nhiên phải vạn phần cẩn thận, không để lộ lai lịch của bản thân.

Tránh đêm dài lắm mộng, hai tên cùng nhau bạo phát tu vi, một kẻ là Thánh Tôn Trung Kỳ, một kẻ là Thánh Vương Viên Mãn, lập tức phân ra hai hướng lao vọt đến.

KENG! KENG!

Trường kiếm sắt lẹm ngân vang, cả hai đồng loạt lao về hướng Lôi Giai Nghi phát động công kích, hai thanh kiếm mang theo Kiếm Thế mạnh mẽ xuất ra.

Hiển nhiên bọn hắn đã nhận ra Lôi Giai Nghi là người duy nhất còn khả năng chiến đấu tại hiện trường, vì vậy quyết đoán liên thủ làm thịt nàng, sau đó mới dễ dàng giải quyết mấy người còn lại một cách gọn gàng sạch sẽ.

Khí tức trên người Lôi Giai Nghi lúc này tỏa ra chỉ là Thánh Vương Viên Mãn, hai người bọn hắn với ưu thế và nhân số và tu vi, chắc chắn có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong.

Bọn hắn hai mặt giáp công, một trước một sau, muốn phong tỏa đường lui, một lần ra tay lập tức đắc thủ.

Thiếu nữ mang khăn che mặt này nhìn dáng vẻ rất lạ lẫm, ắt hẳn không phải nhân vật yêu nghiệt nổi tiếng ở Kiếm Châu, vì vậy cũng chẳng cần phải dè chừng.

Chỉ bất quá bọn hắn không biết rằng người mà mình nhắm vào là nhân vật sở hữu Vĩnh Hằng Cổ Thể, Thiếu Chí Tôn của Thất Thập Tông lừng lẫy.

“Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng!”

Ngay khi công kích của cả hai đến gần, Lôi Giai Nghi đã chậm rãi nâng lên đôi tay.

Trong khoảnh khắc vạn dặm Nguyên Khí điên cuồng bị tước đoạt, như đại hồng thủy điên cuồng tiến vào lòng bàn tay của nàng.

Không đơn giản chỉ là bảy loại thuộc tính như Thất Lung Thánh Đế, lúc này đây Lôi Giai Nghi điều động đến tận mười loại nguyên tố với rất nhiều thuộc tính kết hợp, trong đó có năm loại là Vĩnh Hằng Thuộc Tính, chín loại Thiên Địa Dị Vật.

Tuy rằng tu vi không thể sánh bằng Thất Lung Thánh Đế, nhưng rõ ràng Lôi Giai Nghi đã tận dụng Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng tối đa hơn, uy lực đánh ra đương nhiên kinh thiên động địa.

Hai tay hai chưởng, Vĩnh Hằng Thuộc Tính hùng mạnh sôi trào, các loại lực lượng dung hợp một cách hoàn mỹ, hung hăng nghiền nát hai luồng Kiếm Thế.

Chưởng ấn phô thiên cái địa bao phủ đầy trời, thuộc tính luân chuyển mang theo áp lực cự đại hàng lâm.

“Hự…” Tên Thánh Vương Viên Mãn toàn thân đau nhứt, các loại lực lượng phá nát cả áo choàng đen lộ ra hình dạng của một tên thanh niên sắc mặt lăng lệ, miệng phun một ngụm máu.

Tên Thánh Tôn Trung Kỳ thực lực cao hơn, mặc dù cũng bị Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng liên tục đẩy lùi, nhưng kiếm trong tay che chắn trước mặt chỉ khiến đôi tay của hắn tê dại, không bị ảnh hưởng quá lớn.

“Đáng giận, nữ nhân này tu luyện công pháp gì, vậy mà sở hữu nhiều loại vĩnh hằng thuộc tính và thiên địa dị vật như vậy?” Thánh Vương Viên Mãn trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ.

“Mặc dù ta cũng không rõ, nhưng nếu chúng ta cướp được tất cả thuộc tính của nàng, đó là một khoảng lợi lớn.” Thánh Tôn Trung Kỳ nở nụ cười gằn, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

RĂNG RẮC…

Đột ngột có thanh âm rạn nứt vang lên, Dạ Thanh Thu sắc mặt thay đổi, hướng hai tên kiếm tu tham lam nhìn như nhìn hai thằng ngu vậy.

Pho tượng đất nứt ra, Thất Lung Thánh Đế gần như khôi phục trạng thái toàn thịnh xuất hiện, nở một nụ cười gằn:

“Đa tạ Thiếu Chí Tôn trợ giúp hồi phục, chuyện kế tiếp cứ giao cho bổn trưởng lão!”

Lôi Giai Nghi nhẹ gật đầu, một lần nữa điều động Khải Tử Hoàn Sinh Thổ bao trùm lấy Cảm Hồn Lão Nhân, biến ông ta thành một pho tượng đất.

Khải Tử Hoàn Sinh Thổ mặc dù là Vĩnh Hằng Thổ có khả năng trị thương mạnh nhất, nhưng vì tu vi còn hạn chế nên Lôi Giai Nghi mỗi lần chỉ có thể giúp được một người khôi phục.

Thất Lung Thánh Đế đã lành vết thương, kế đến đương nhiên Cảm Hồn Lão Nhân cũng được nàng giúp đỡ.

Thất Lung Thánh Đế hài hước nhìn Dạ Thanh Thu: “Thì ra là con tiện nhân ngươi, lần trước quấy rối ở Kiếm Đan Sơn Trang, không nghĩ đến hiện tại lại tìm đến gây sự, sẽ xử lý ngươi sau.”

Nói xong, ánh mắt đầy rẫy sát cơ nhìn chăm chú hai tên kiếm tu tham lam nở nụ cười khát máu:

“Nói với bổn tọa, các ngươi muốn chết như thế nào?”

“Hừ, đừng tưởng chỉ có các ngươi là biết mang theo người hộ đạo.” Hai tên kiếm tu cũng không quá sợ hãi, ngược lại còn lạnh lùng đáp.

Chỉ thấy tên Thánh Tôn nâng lên bàn tay, một quả cầu trong suốt chậm rãi xoay tròn.

KENG!

Kiếm ngân đầy trời, từ trong quả cầu, hai tên nam tử trung niên chậm rãi hiện thân, tu vi Thánh Đế Viên Mãn chẳng kém chút nào Thất Lung Thánh Đế xuất hiện.

Tròng mắt Thất Lung Thánh Đế hơi co lại, không nghĩ đến địch nhân cũng là người có bối cảnh.

“Hai vị trưởng lão, các nàng sở hữu rất nhiều Vĩnh Hằng Thuộc Tính, nếu có thể cướp được chính là tài sản lớn.” Tên Thánh Vương Viên Mãn hướng hai nam tử Thánh Đế Viên Mãn chắp tay nói.

“Mau phá hủy pho tượng đất kia, có cường giả đang được trị thương ở bên trong.” Tên Thánh Tôn Trung Kỳ cũng vội vàng chỉ vào nơi Khải Tử Hoàn Sinh Thổ bao trùm Cảm Hồn Lão Nhân nói.

“Tốt!”

Hầu như không chút do dự, hai vị nam tử trung niên đã bạo phát thế công, Đế Kiếm ngân vang trong tay, đồng loạt gầm thét:

“Khai Tinh Kiếm Pháp – Trảm Tinh!”

Hai luồng kiếm khí dữ dội hòa cùng Sát Thế và cả Kiếm Thế được chém ra, một kiếm hướng về Thất Lung Thánh Đế, một kiếm trảm vào pho tượng đang chứa đựng Cảm Hồn Lão Nhân.

“Khốn kiếp, thì ra các ngươi là người của Trảm Tinh Kiếm Phái!” Thất Lung Thánh Đế phẫn nộ quát to một tiếng.

Trảm Tinh Kiếm Phái cũng là Chí Tôn Thế Lực lâu đời ở Kiếm Châu, chẳng trách có thể phái ra hai vị Thánh Đế Viên Mãn làm người hộ đạo cho hai tên thiên tài.

Thất Lung Thánh Đế hít sâu một hơi, đương nhiên vạn phần không muốn Cảm Hồn Lão Nhân xảy ra chuyện.

Thế là lại phải lấy một địch hai, điều động hai cái Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng ngăn cản hai luồng kiếm khí, không để công kích tác động đến pho tượng.

PHỐC!

Đáng tiếc sức một người thật sự vô pháp sánh bằng hai người, nhất là khi nàng vừa trọng thương mới lành, còn chưa kịp ổn định trạng thái.

Hai luồng kiếm khí bá đạo phá nát Đoạt Nguyên Định Thiên Chưởng, xẹt ngang cơ thể Thất Lung Thánh Đế, máu tươi cuồng phún, hai vết thương lớn rách ra ở bả vai, lộ cả xương cốt bên trong.

“Tam trưởng lão.” Lôi Giai Nghi thấy cảnh này lo lắng vạn phần.

“Haha, đối thủ của ngươi là chúng ta.” Hai tên thanh niên một lần nữa lao đến trước mặt nàng, không còn che giấu thân phận nên bọn chúng triển khai toàn diện thế công.

Trong đó tên thanh niên Thánh Tôn cũng đã để lộ thân phận thật sự, chính là Khai Lâm… Thiếu Chí Tôn của Khai Tinh Kiếm Phái.

Lôi Giai Nghi mặc dù cũng rất cường đại, nhưng rơi vào cảnh lấy một địch hai, có kẻ thực lực còn cao hơn nàng đại cảnh giới, chỉ có thể chật vật chèo chống.

“Khốn kiếp…” Thất Lung Thánh Đế bất lực gầm lên không cam lòng, trước sự vây công của hai vị Thánh Đế Viên Mãn, nàng gần như sức cùng lực kiệt.

“Đầu hàng đi!” Hai vị Thánh Đế Viên Mãn hờ hững nói, thế kiếm trong tay không giảm chút nào, cơ thể Thất Lung Thánh Đế ngày càng chằn chịt những vết thương.

Rốt cuộc không thể chèo chống nổi, nàng để một tên đối thủ thành công thoát đi, toàn diện chém vào pho tượng đang chứa đựng Cảm Hồn Lão Nhân.

ĐÙNG!

Khải Tử Hoàn Sinh Thổ sụp đổ, Lôi Giai Nghi hai mắt ngấn lệ: “Không được…”

PHỐC!

Cảm Hồn Lão Nhân từ bên trong rơi ra, miệng liên tục phun máu, quá trình trị liệu bị phá hoại khiến lão thương thế càng nặng nề hơn.

“Cục diện đã định…” Hai tên Thánh Đế Viên Mãn nở nụ cười tà, trường kiếm nâng lên đặt xuống đầu Thất Lung Thánh Đế và Cảm Hồn Lão Nhân.

“Giết!” Thiếu Chí Tôn Khai Lâm giao chiến cùng Lôi Giai Nghi nở nụ cười dữ tợn, chiến lợi phẩm sắp vào trong túi, hưng phấn vô cùng.

Lưỡi kiếm hạ xuống, Thất Lung Thánh Đế cùng Cảm Hồn Lão Nhân tuyệt vọng và không cam lòng, áy náy nhìn lấy Lôi Giai Nghi, e rằng bản thân không thể bảo hộ tốt Thiếu Chí Tôn nữa rồi…

OÀNH…

Vô cùng đột ngột, một luồng hơi thở tử vong bất chợt hàng lâm, bao phủ đất trời.

Chẳng biết từ bao giờ, Dạ Thanh Thu đã bình tĩnh đứng lên, tiện tay đem một bình ngọc trống rỗng vứt sang bên cạnh.

Nàng vừa nuốt xuống Bất Tử Dịch Thủy pha cùng một giọt Dịch Thần Kỳ, hiệu quả không tệ lắm…

“Hắc Nguyệt Song Đao Mang!”

Hai luồng đao khí hình bán nguyệt xẹt ngang không gian, ngăn chặn lưỡi kiếm của hai tên Thánh Đế Viên Mãn trong khoảnh khắc.

“Hửm?”

Biến cố diễn ra khiến toàn trường đều biết ngờ.

Không ai nghĩ đến Dạ Thanh Thu vậy mà có thể âm thầm hồi phục nhanh chóng như vậy sau khi đã sử dụng Cấm Thuật, càng không ai nghĩ đến nàng sẽ ra tay giải cứu hai vị trưởng lão của Thất Thập Tông.

“Ta liền biết tỷ tỷ không có ý xấu…” Lôi Giai Nghi vô cùng cảm kích nói.

Dạ Thanh Thu hừ một tiếng, xú nha đầu…

“Nơi này không phải chuyện của các ngươi, mau cút đi!” Nàng lẳng lặng bước đến trước mặt Cảm Hồn Lão Nhân và Thất Lung Thánh Đế, hướng về hai tên Thánh Đế Viên Mãn lạnh lùng nói.

“Hừ, nữ nhân đừng mạnh miệng.” Một tên ánh mắt lạnh lùng, miệng nở nụ cười mỉa mai:

“Mặc dù thương thế hồi phục, nhưng di chứng của Cấm Thuật chắc chắn còn tồn đọng, chiến lực của ngươi chắc chắn không được toàn thịnh, ngươi dám chắc có thể lấy một địch hai?”

“Haha, nếu thêm chúng ta thì sao?” Một tiếng cười lớn vang vọng mà lên.

Trong nháy mắt, Dạ Thanh Thu toàn thân mềm nhũn, chỉ cảm thấy một vòng tay rắn chắc đã ôm nàng vào lòng.

Bên cạnh đó, Tử Toàn Cơ đeo lấy mặt nạ, chỉ để lộ đôi mắt màu tím yêu dị cũng đã hiện thân, tu vi Thánh Đế Viên Mãn bùng nổ.

“Rốt cuộc cũng chịu đến.” Dạ Thanh Thu trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

“Để nàng vất vả rồi…” Lạc Nam nhìn khí tức nàng bất ổn, bờ môi nhợt nhạt hơn ngày thường mà yêu thương không dứt, cúi đầu muốn hôn một ngụm.

“Cút!” Dạ Thu Thu vung tay đánh hắn, quay mặt sang nơi khác không thèm để ý đến Lạc Nam.

“Ngươi rốt cuộc là người nào?” Hai tên Thánh Đế Viên Mãn của Khai Tinh Kiếm Phái có chút kiêng kỵ xem lấy Tử Toàn Cơ.

Bọn hắn chỉ là Thánh Đế Viên Mãn, còn nữ nhân thần bí đeo mặt nạ này đã đủ điều kiện đúc Chí Tôn Pháp Tướng, có thể nói là cường giả tiệm cận Chí Tôn, không dễ trêu vào.

“Cút đi!” Tử Toàn Cơ điềm nhiên mở miệng, Loạn Xích Tử Đồng tùy thời vận chuyển.

“Nơi này không thơm nữa, chúng ta lui!” Thiếu Chí Tôn Khai Lâm không cam lòng siết chặt nắm tay, ánh mắt bất thiện xem lấy Lạc Nam nhưng cũng quyết định buông bỏ.

Cục diện này ai cũng có thể nhìn ra, nếu như đánh tiếp thì đôi bên cùng bất lợi, chẳng may lại có ngư ong đắc lợi từ đâu xen vào, như vậy thì được không bằng mất.

Thế là trong ánh mắt phức tạp của Thất Lung Thánh Đế và Cảm Hồn Lão Nhân, bốn người Khai Tinh Kiếm Pháp chủ động rút lui.

Lạc Nam hướng Dạ Thanh Thu tự hào khen ngợi:

“Một mình nàng có thể cùng hai trưởng lão Thất Thập Tông lưỡng bại câu thương, thật sự quá…”

Hắn còn chưa kịp dứt lời, hai mắt Dạ Thanh Thu đã nhắm chặt, ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Lạc Nam trái tim mềm nhũn, thì ra tinh thần của nàng đã sớm kiệt quệ đến cực hạn, Bất Tử Dịch Thủy trị thương nhưng không thể xóa bỏ di chứng, nàng cố gắng chèo chống đến bây giờ chỉ là để hư trương thanh thế, dọa đám người Khai Tinh Kiếm Phái mà thôi…

Cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại ôn nhu, lúc này mới đem nàng thu vào trong Linh Giới Châu tịnh dưỡng.

Tử Toàn Cơ thấy cảnh tượng này mà trong lòng thở dài, quan hệ của Lạc Nam và Dạ Thanh Thu đã vượt mức tưởng tượng, không thể chia cắt, e rằng tương lai chủ nhân của nàng sẽ phải đau đầu khi đối mặt.

“Hừ, dám đem nữ nhân của ta đả thương thành như vậy, các ngươi lãnh nổi hậu quả sao?” Lạc Nam quét mắt nhìn Thất Lung Thánh Đế và Cảm Hồn Lão Nhân quát lạnh.

“Khốn nạn, là các ngươi luôn chủ động phá đám chúng ta!” Thất Lung Thánh Đế thở hổn hển, lồng ngực phập phồng:

“Chúng ta ngay cả các ngươi là ai cũng không biết.”

Lạc Nam nghe vậy cũng có chút xấu hổ, đích thật nếu làm theo nhiệm vụ của Tu La Giáo, vậy đám người mình chủ động gây sự với Thất Thập Tông.

“Ta mặc kệ, nữ nhân của ta muốn đánh các ngươi, các ngươi phải ngoan ngoãn để cho nàng đánh, dám chống lại chính là trọng tội.” Hắn ngang ngược bao che nói.

“Ngươi… vô sĩ… phốc…” Thất Lung Thánh Đế rốt cuộc chịu không nổi, giận đến mức ngất đi.

Ở bên cạnh, Lạc Nam cũng ra hiệu cho Tử Toàn Cơ đem Cảm Hồn Lão Nhân đánh ngất.

“Vị công tử này, xin hạ thủ lưu tình…” Lôi Giai Nghi vội vàng chạy đến bảo hộ hai vị trưởng bối, ánh mắt ngập nước long lanh nhìn chằm chằm Lạc Nam, nhu nhuận nói:

“Tiểu nữ biết công tử và tỷ tỷ kia không có ý xấu, chẳng qua chỉ là lập trường chúng ta khác biệt mà thôi, xin giơ cao đánh khẽ.”

“Hừ, nghe nói ngươi gia nhập Thất Thập Tông rất cường đại, ngay cả vị hôn phu cũng bị ngươi từ hôn, lúc này lại phải vì bọn chúng mà cầu xin ta, đáng giá sao?” Lạc Nam hung hăng hỏi.

“Từ hôn?” Lôi Giai Nghi toàn thân như bị sét đánh, mặt cắt không còn chút máu, lắc đầu liên tục:

“Nào có, tiểu nữ và vị hôn phu tuy xa cách đã lâu nhưng cảm tình vẫn luôn rất tốt, nào có chuyện từ hôn…”

“Haha, chính Thất Thập Tông đã ép buộc Lôi Giai đến Lạc Gia từ hôn.” Lạc Nam gằn từng chữ một.

“Phốc!” Lôi Giai Nghi nghe xong trái tim như bị oanh tạc, môi hồng phun ra một ngụm tiên huyết, hai mắt vậy mà chảy xuống từng giọt lệ quang.

“Cái này…” Lạc Nam nhìn mà lúng túng, hắn chỉ thăm dò một chút mà thôi, nàng sao lại phản ứng lớn như vậy.

“Công tử, công tử ngươi làm sao… làm sao… biết có chuyện như vậy…” Lôi Giai Nghi khóc nức nở, còn mang theo một tia hy vọng.

“Nàng canh chừng bọn họ, đừng để chết.” Lạc Nam ra hiệu cho Tử Toàn Cơ.

Hắn quay người đi đến một chỗ xa: “Muốn biết thì theo ta.”

Lôi Giai Nghi cắn chặt cánh môi, vội vàng đuổi theo sau lưng Lạc Nam.

Nào ngờ hắn bỗng nhiên dừng lại thân mình, khiến nàng mất đà nhào đến.

Lạc Nam vừa lúc quay người, đem thân thể nhu nhược mềm mại ôm vào trong ngực.

“Công tử xin tự trọng.” Lôi Giai Nghi sắc mặt phẫn nộ, liều mạng giãy giụa, đã sắp phát động thế công.

“Tiểu béo ú, lớn lên liền không nhận ra tướng công?” Lạc Nam trêu tức xem lấy nàng.

“Hả?” Lôi Giai Nghi trợn tròn cả đôi mắt, lỗ tai lùng bùng, gần như mất đi khả năng phản ứng, ngay cả lực lượng đang ngưng tụ cũng vô thức tan rã.

Lạc Nam mỉm cười cúi đầu, hôn xuống bờ môi kiều diễm.

Thời gian như đọng lại…

Chương trước Chương tiếp
Loading...