Con đường bá chủ - Quyển 12

Chương 44



Phần 44

“Thật ra ta luôn bị Độc Tôn Kiếm Thể tác động ảnh hưởng, trong lòng đang cực kỳ sợ hãi, chẳng qua ngoài mặt ra vẻ bình thường mà thôi.”

Nhìn thấy sát cơ lóe lên trong mắt Triệu Lăng Tà, Lạc Nam kinh hãi lắp bắp nói:

“Ngươi thu hồi Thể Chất đi!”

“Câm miệng!” Triệu Lăng Tà phẫn nộ quát một tiếng, hắn luôn cảm giác kẻ trước mắt dám ngả ngớn không nghiêm túc khi đối diện với mình, điều này đối với một kẻ có nội tâm kiêu ngạo như hắn là không thể chấp nhận.

“Hừ, muốn biết Độc Tôn Kiếm Thể có ảnh hưởng đến ngươi hay không, động thủ là biết!”

Không tiếp tục nói nhảm, Động Thiên Kiếm đã chậm rãi nâng lên.

ONG!

Thân kiếm đen kịch luân chuyển lực lượng, Động Thiên Kiếm Khí bá đạo quét ngang, không gian run rẩy kịch liệt, hướng về Lạc Nam nghiền ép trực diện.

“Chỉ là Kiếm Khí lại hùng mạnh như vậy, không hổ là thanh kiếm xếp hạng thứ 10 trên Ngạo Kiếm Bảng!” Toàn trường hít sâu một hơi, cực kỳ hâm mộ nhìn lấy Động Thiên Kiếm trong tay Triệu Lăng Tà.

Thông thường trên Ngạo Kiếm Bảng, các thanh kiếm nằm trong top 10 đều là Chí Bảo, một số thanh ở top đầu thậm chí chỉ tồn tại bên trong truyền thuyết, số người từng vinh hạnh diện kiến đếm được trên đầu ngón tay.

Mà một điểm chung chủ nhân của những thanh kiếm cường đại đó thường là nhân vật cấp độ Chí Tôn trở lên, một số thanh kiếm còn chưa chọn ra chủ nhân xứng đáng.

Triệu Lăng Tà chính là kẻ ngoại lệ, tuổi tác và tu vi còn thuộc tầng lớp hậu bối nhưng lại được Động Thiên Kiếm trong top 10 nhận chủ, đây là điều mà những cường giả Chí Tôn đang có mặt như Khai Thế Quân, Huyết Thương Thiên cũng không tài nào làm được.

Vậy nên khi Động Thiên Kiếm bạo phát Động Thiên Kiếm Khí, đừng nói là kiếm của các Kiếm Tu thông thường, ngay cả Kiếm trong tay các vị Chí Tôn đang có mặt cũng sinh ra kiêng nể.

Chỉ bất quá, cảnh tượng như thế không kéo dài được bao lâu…

KENG!

Theo một tiếng kiếm ngân xông thẳng vân tiêu, Động Thiên Kiếm Khí chỉ còn cách Lạc Nam vài mét buộc bắn ngược trở về, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.

Bầu trời đêm sáng rực một màu huyết hồng lộng lẫy, hòa cùng với đó là kiếm khí bá đạo tuyệt luân phô thiên cái địa, đàn áp tất cả.

“Làm sao có thể?” Không biết là ai hãi hùng khiếp vía quát to, cố gắng giữ chặt thanh kiếm trong tay mình trước sự kích động của nó.

Nhưng thật sự vô dụng, thanh kiếm vẫn bất chấp sự ngăn cản của chủ nhân mà lao vọt lên không trung.

Vèo vèo vèo vèo vèo…

Thanh âm xé gió liên tục vang vọng chứng tỏ không chỉ có một thanh kiếm rời tay chủ nhân và lướt đi như bay, chỉ trong nháy mắt, hàng vạn thanh kiếm xảy ra hiện tượng tương tự, chúng nó bất chấp bị chủ nhân giữ chặt, vẫn kiên quyết lao lên bầu trời.

Chỉ có một số Kiếm Tu thực lực cường đại phản ứng kịp thời, đem kiếm của mình thu vào trong Nhẫn Trữ Vật mới ngăn cản được hiện tượng lạ.

Vạn kiếm đằng không, khung cảnh tiếp theo càng khiến toàn trường trợn mắt há hốc mồm.

Khi hàng vạn thanh kiếm bay lên, chúng nó toàn thân run lẩy bẩy, sau đó đồng loạt hướng về phía Lạc Nam hạ thấp mũi kiếm như đang khấu đầu thuần phục.

“Thiên không nhuộm đỏ, vạn kiếm khấu đầu…” Tần Lộng Ngọc đứng bật người dậy, hai mắt trợn to xem cảnh tượng này, bờ môi mộng run rẩy:

“Đây chính là Vạn Kiếm Triều Bái trong truyền thuyết?”

Toàn trường im ắng đến cực điểm, mọi thứ diễn ra quá mức khó tin, tại sao kiếm của bọn hắn lại hướng Lạc Nam quỳ bái?

Rất nhanh tất cả đã có câu trả lời.

Không, vạn kiếm không quỳ bái trước Lạc Nam…

Chẳng biết từ bao giờ, ở trước mặt của hắn hiện ra một thanh cự kiếm, kích thước so với Động Thiên Kiếm còn lớn hơn.

Lớp vảy đỏ Vạn Năm Huyết Ti bọc quanh thân kiếm rơi xuống, lần đầu tiên triển lộ kiếm dạng tại Kiếm Châu chi địa.

Trong giây phút ngắn ngũi, ánh mắt tất cả Kiếm Tu nóng rực lên, vẻ cuồng nhiệt và si mê nồng đậm hiện rõ bên trong đó.

Thân kiếm nặng nề như đang tọa trấn càn khôn, một màu đỏ sẩm như máu tươi, từng đường vân luân chuyển như kinh mạch sống động, lưỡi sắc như liềm, nhìn qua đã khiến người khác rợn cả gai óc.

Tọa lạc giữa thiên không, đón nhận vạn kiếm triều bái giữa ánh trời hồng, áp bách uy nghiêm vô thượng bạo phát toàn diện, Đế Uy cuồn cuộn như sóng thần mênh mông không dứt.

Động Thiên Kiếm rất mạnh, rất cường đại…

Nhưng khi thanh kiếm này xuất hiện, liền trở nên ảm đạm vô quang, như ánh đèn đom đóm so sánh với trăng rằm, toàn bộ khí thế đều thua kém.

“Hảo kiếm, thật sự là tuyệt thế…” Huyết Thương Thiên giọng điệu kích động.

“Binh Nhân Tộc… sao lại là Binh Nhân Tộc…” Khai Thế Quân tiếc hận thở dài, Binh Nhân Tộc cả đời chỉ có một chủ, hắn dù thèm thuồng cũng không tài nào có được.

“Kiếm này không đơn thuần là Binh Nhân Tộc, dựa vào khí thế và hình dạng… chính là tồn tại hoàng gia bên trong tộc.” Kiếm Hoàng giận trịnh trọng nói.

“Lạc Nam có tài đức gì, lại được kiếm như vậy nhận chủ.” Giọng điệu Đường Liệt Không, Hồn Sát Chí Tôn tiếc hận không thôi.

Đánh giá của các vị Chí Tôn vang vọng khắp toàn trường, khiến tất cả đều nghe rõ mồn một, vừa hâm mộ, đố kỵ lại ghen ghét.

Giữa vạn chúng chú mục, Lạc Nam thản nhiên đưa tay cầm chặt chuôi kiếm.

Trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất lập tức triển khai, ánh mắt hắn đảo khắp toàn trường, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ kết nối giữa cánh tay và thân kiếm, từng âm ngạo nghễ vang lên:

“Lạc Hồng xuất hiện, vị trí đầu Ngạo Kiếm Bảng nên thay đổi!”

KENG KENG KENG!!!

Lạc Hồng Kiếm hưng phấn rít gào, kiếm ngân oanh thiên, cuồng ngạo không gì cản nổi.

Tiểu Hồng Nhi trong lòng sảng khoái đến cực điểm, chưa bao giờ đăng tràng một cách nhiệt liệt như thế, hận không thể hóa thành nhân dạng ôm baba hôn hôn.

Đã thành công đột phá Cửu Tinh Thánh Cấp sau khi thôn phệ năng lượng từ Thao Thiết Ma Kiếm, nàng đạt đến trạng thái sức mạnh trước đây chưa từng có.

Lại thêm nơi này là Kiếm Châu, Kiếm Tu vốn tôn sùng Kiếm, nên địa vị và thân phận của nàng được đề cao gấp vô số lần ở những nơi khác.

Vừa mới xuất hiện, chấn động toàn trường, nàng thích nhất là khung cảnh như vậy.

Mà khi tâm trạng càng hưng phấn, chiến lực của Lạc Hồng Kiếm sẽ càng bạo phát dữ dội.

“Triệu Lăng Tà, nghe nói ngươi ưa thích vượt cấp chiến đấu, chưa từng bại trận.” Lạc Nam cất tiếng cười dài, ánh mắt như điện, Lạc Hồng nâng lên chỉ thẳng mặt đối thủ, gằn từng chữ một:

“Ngày hôm nay, để ngươi nếm thử tư vị bị vượt cấp đánh bại là như thế nào!”

“Tốt tốt tốt, hahahaha…” Triệu Lăng Tà cất tiếng cười dài, bên trong giọng điệu là vô tận phẫn nộ:

“Hóa ra ngươi định ỷ vào Binh Nhân Tộc để chiến với trẫm, vậy để trẫm chứng minh cho ngươi biết một điều, dù là Binh Nhân Tộc cũng không đủ tư cách kiêu ngạo trước Chí Bảo!”

OÀNH OÀNH OÀNH…

Động Thiên Kiếm hung hăng gầm vang, sóng xung kích tầng tầng lớp lớp mãnh liệt tiến ra, đối kháng với kiếm khí đỏ rực trên bầu trời của Lạc Hồng Kiếm.

Nó là Chí Bảo, là thanh kiếm mạnh nhất của Kiếm Trũng, có được linh trí của riêng mình…

Quan trọng nhất, chủ nhân của nó sở hữu Độc Tôn Kiếm Thể.

Có Độc Tôn Kiếm Thể ngăn cản uy áp từ Binh Nhân Tộc, nó hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Như vậy mới thú vị…” Lạc Nam lẩm bẩm, Cấm Kỵ Chi Nhãn và Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cùng lúc sáng lên.

Dò Thám Tương Lai, Nhìn Xuyên Yếu Điểm đồng loạt kích hoạt.

Sắc mặt Lạc Nam thoáng cái trở nên nghiêm nghị, không thể không thừa nhận Triệu Lăng Tà xứng danh thiên tài hàng đầu Kiếm Châu.

Hắn đứng ở nơi đó, toàn thân không để lộ bất kỳ yếu điểm hay sơ hở nào dù Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đã hoạt động hết công sức.

Điều này đồng nghĩa muốn đánh được Triệu Lăng Tà, chỉ còn cách đường đường chính chính nghiền ép, không có bất kỳ nơi nào là điểm yếu để khai thác cả.

“Nể tình ngươi dám ứng chiến, trẫm cho phép ngươi xuất thủ trước.” Triệu Lăng Tà một tay nắm chuôi Động Thiên Kiếm, một tay hướng Lạc Nam vẩy vẩy.

Lạc Nam không khách khí nhẹ gật đầu, nở một nụ cười nhạt:

“Ở trước mặt của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách xưng trẫm!”

Thanh âm vừa dứt, Nhân Đạo lặng lẽ mở ra, năng lực của Thời Không Hoàng Tộc được kích hoạt.

Phá Tắc Thời Gian gia trì đẩy nhanh dòng chảy thời gian, các loại Thiên Địa Dị Vật gia tăng tốc độ bao phủ quanh thân, Dịch Chuyển Tức Thời.

Thân ảnh Lạc Nam biến mất ngay tại chỗ.

Một lần nữa xuất hiện, hắn đã hiện diện trước mặt Triệu Lăng Tà, Lạc Hồng Kiếm hướng đỉnh đầu cuồng bạo chém xuống.

“Làm sao có thể nhanh như vậy?”

Toàn trường giật mình, ở khoảnh khắc vừa rồi hầu như tất cả Thánh Tôn đều không thể theo kịp bước di chuyển của Lạc Nam.

Hoang đường, hoang đường đến cực điểm, một Thánh Tướng lại có vận tốc mà Thánh Tôn cũng không quan sát nổi.

Bản thân Lạc Nam hiện tại cũng không biết mình nhanh bao nhiêu, mình mạnh bao nhiêu, mình có thể bạo phát đến mức độ nào.

Bởi vì từ khi đột phá Thánh Tướng đến thời điểm này, hắn còn chưa chiến đến mức ra trò.

Đừng quên rằng khi trở thành Thánh Tướng, tất cả các Đỉnh đều được nâng cấp từ Đại Thánh lên Thánh Tướng Lực, Vĩnh Hằng Thuộc Tính và Thiên Địa Dị Vật đều là xưa đâu bằng nay.

Điều đó đồng nghĩa toàn bộ Thiên Địa Dị Vật gia tăng tốc độ đều đã cường đại hơn ngày trước.

Trước khi trở thành Thánh Tướng, tốc độ của Lạc Nam đã sánh ngang Thánh Tôn, hiện tại tu vi tăng mạnh, Thánh Tôn không còn theo kịp vận tốc của hắn là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ bất quá Triệu Lăng Tà không phải Thánh Tôn, mà là một Thánh Hoàng chân chính.

“Ngươi khiến ta bất ngờ đấy!”

Triệu Lăng Tà cười gằn một tiếng, Động Thiên Kiếm Khí điên cuồng vận chuyển, tầng tầng lớp lớp sóng xung kích như vũ bão phá không, Động Thiên Kiếm nâng lên, nghênh đón Lạc Hồng Kiếm.

“Đến tốt!” Lạc Nam ánh mắt trở nên lẫm liệt.

Ngay trong nháy mắt hai thanh kiếm va chạm, Bỉ Ngạn Hoa đã sáng rực rỡ, Oanh Thiên Tổ Phù hoạt động, 80 cái hành tinh cuồng nộ.

Một đen một đỏ, một sắc bén bá đạo, một thô kệch táo bạo, hai thanh kiếm khủng bố nện thẳng vào nhau.

KENG!

OÀNH!

RĂNG RẮC…

Không gian rạn vỡ như mạng nhện nơi hai thanh kiếm tiếp xúc, sau đó điên cuồng lan tràn khắp bốn phương tám hướng…

Sóng xung kích từ Động Thiên Kiếm và Oanh Thiên Tổ Phù gào thét dữ dội, dư ba của hai cổ lực lượng tàn phá bừa bãi.

“Hự…”

Hàng nghìn Kiếm Tu vây xem bị chấn liên tục lùi bước, mà những thiên tài hàng đầu đã sớm đứng lên, không thể tin quát lớn:

“Hư cấu!”

Bọn hắn đang nhìn thấy cái gì?

Một Thánh Tướng đánh ngang tay Thánh Hoàng đã cực kỳ khó tin, nhưng lúc này đây vị Thánh Hoàng đó còn là Triệu Lăng Tà, kẻ chuyên vượt cấp chiến đấu.

Các vị Chí Tôn ánh mắt lấp lóe, ngay cả bọn hắn cũng bị kinh ngạc.

“Chẳng trách… chẳng trách đích thân Môn Chủ mang hắn về, chẳng trách đích thân Môn Chủ chỉ định hắn là nhân tuyển cho ngôi vị Hộ Pháp!” Tần Lộng Ngọc siết chặt nắm tay, ánh mắt kích động vô cùng.

HỰ…

Theo hai thanh âm rên rỉ, Lạc Nam và Triệu Lăng Tà liên tục lùi bước giữa không trung.

Nhưng nếu để ý thật kỹ, ngươi sẽ phát hiện Triệu Lăng Tà lùi đến 18 bước, trong khi đó Lạc Nam chỉ lùi 15 bước.

Điều này chứng minh trong thời khắc giao thủ vừa rồi, người chiếm thế thượng phong vậy mà là Thánh Tướng Lạc Nam?

“Ngươi…” Triệu Lăng Tà sắc mặt âm trầm, cánh tay run rẩy khó thể ức chế.

Lạc Nam mặt không biểu tình, chân mày hơi nhíu.

Lần trước chưa đột phá, khi cứu Tần Lộng Ngọc có sử dụng Xích Tà Kích thành công đón một đòn của Triệu Lăng Tà.

Cứ tưởng hiện tại đột phá Thánh Tướng sẽ có thể áp đảo nhưng vẫn chưa thể làm được.

Điều này chứng minh lần đó Triệu Lăng Tà chưa hề dùng toàn lực.

“Không thể để kẻ này sống sót…” Triệu Lăng Tà trong lòng dâng lên sóng to gió lớn:

“Hắn là Thánh Tướng đã khủng bố như vậy, nếu ở mức độ tu vi ngang hàng, ta lấy gì để chống lại?”

Triệu Lăng Tà lần đầu tiên cảm nhận rõ sự chênh lệch về thiên phú và chiến lực, không thể tưởng tượng nổi thế gian lại có kẻ yêu nghiệt như vậy.

Giả sử hai người giao đấu ở cùng cảnh giới, e rằng ngay cả một Kiếm của Lạc Nam hắn cũng không tiếp được.

Nam Thiên Môn một khi có được nhân vật như Lạc Nam, ngày sau còn Chí Tôn Thế Lực nào có thể địch?

“Độc Tôn Kiếm Thế, mở cho ta!”

Triệu Lăng Tà quyết tâm, ngửa đầu gầm thét.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Trong nháy mắt, số lượng Kiếm Vực mà hắn điều động lên đến con số kinh khủng 400 tầng, dung hợp thành Kiếm Thế khiến thương khung cũng phải run rẩy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tần Lộng Ngọc trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc giao đấu với nàng, Triệu Lăng Tà chỉ điều động được 300 tầng Kiếm Vực, hiện tại con số đã lên đến tận 300 tầng.

Điều này chứng minh rằng, Triệu Lăng Tà cũng đạt được cơ duyên, tăng cường chiến lực từ trong Kiếm Mộ.

“Thánh Hoàng sở hữu 400 tầng Kiếm Vực… móa nó, nhiều Thánh Đế cũng chưa đạt đến con số này, không hổ danh thiên tài hàng đầu Kiếm Châu.”

Nhìn thấy số lượng Kiếm Vực mà Triệu Lăng Tà điều động, một đám thiên tài vây quanh trong lòng mắng chửi, không thể không phục.

“Để ngươi nhìn xem, thế nào là Kiếm Thế tuyệt đối.” Triệu Lăng Tà rất hài lòng với sức mạnh của bản thân, ánh mắt lăng lệ nhìn lấy Lạc Nam, Kiếm Thế ép về phía hắn.

“Tiểu Hồng Nhi!” Lạc Nam cất tiếng cười khí phách.

Trước ánh mắt chăm chú của toàn trường, Lạc Hồng Kiếm bùng sáng dữ dội, 150 tầng Kiếm Vực hiên ngang mà ra, sau khi đột phá Cửu Tinh Thánh Bảo, nàng cũng đã tăng mạnh số lượng Kiếm Vực của bản thân.

Lạc Nam tuy rằng vẫn chỉ có 50 tầng Kiếm Vực, nhưng triển khai Thiên Đạo Kiếm Thủy và Chấp Thiên Đạo Lôi, đem một vùng không gian xung quanh mình hóa thành dòng chảy Lôi Kiếm Khí, khiến sức mạnh Kiếm Vực vượt xa bình thường, có hai loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính kết hợp.

Nhân Kiếm Hợp Nhất, đạt đến 200 tầng Kiếm Vực.

Tuy rằng số lượng còn chưa sánh bằng Triệu Lăng Tà, nhưng đừng quên Lạc Nam còn có…

“Sát Vực mở, Chiến Vực mở!”

Các loại thuộc tính được điều động, Bạo Loạn Chiến Ma gia tăng Chiến Vực, Cuồng Sát Tinh Kim gia tăng Sát Vực, Vĩnh Hằng Thuộc Tính – Thị Sát Bạo Phong càng là đề thăng Sát Vực dữ dội.

“Chư Thần Hoàng Hôn!”

Mọi thứ vẫn chưa dừng lại…

Ánh hoàng hôn phủ xuống, cực kỳ hòa hợp với màu đỏ của lưỡi kiếm Lạc Hồng, khung cảnh như phút giây cuối cùng của các vị thần nơi chiến vực…

Trong ánh mắt không dám tin của tất cả…

50 tầng Chiến Vực, 150 tầng Sát Vực…

Lạc Nam đã chưởng khống cả ba loại Thế, số lượng triệt để san bằng so với Triệu Lăng Tà, lấy cứng đối cứng, ngạnh kháng trực diện.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Như thiên thạch va chạm sao băng, hai người lạnh lùng nhìn nhau giữa không trung, các loại Thế khủng bố ma sát tạo thành những vụ nổ tung trên khắp chiến trường liên miên không dứt.

Triệu Lăng Tà đứng giữa Kiếm Thế, Lạc Nam đứng giữa Sát Thế, Chiến Thế và Kiếm Thế kết hợp.

Không ai nhường ai…

Cứ tưởng đôi bên bất phân thắng bại, nhưng thanh âm uy nghiêm của Lạc Nam vẫn chưa hề dừng lại:

“Bá Vực – Đa Hệ Chi Không!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...