Con đường bá chủ - Quyển 12
Chương 47
“Một mình Kiếm Đan Sơn Trang không đủ, nếu thêm Nam Thiên Môn thì sao?”
Giọng nói đục ngầu hết sức bình thường của một người già, không hòa lẫn khí thế, không chứa đựng Chí Tôn Chi Uy, nhưng lại khiến toàn bộ thiên địa như bị đè nặng.
Hô hấp các vị Chí Tôn Đường Liệt Không, Khai Thế Quân, Kiếm Hoàng giận… trở nên trầm trọng hơn, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh già lão đang thả câu buông cần trên bầu trời, bên trong đáy mắt của bọn hắn rõ ràng là nồng đậm kiêng kỵ.
Mà ngay cả Kiếm Trũng Chi Chủ, Triệu Lăng Hạo cũng là sắc mặt kịch biến, không dám tin thốt lên:
“Trấn Nam Chí Tôn, bà vậy mà đích thân hiện thế?”
“Chỉ là một luồng ảo ảnh mà thôi…” Bà lão nhàn nhạt cười, ánh mắt híp lại khóa chặt lấy hắn:
“Lão thân còn chưa mặt dày đến mức điều động lực lượng đối phó đám hậu bối.”
Triệu Lăng Hạo sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, im hơi lặng tiếng, rắm cũng không dám đánh một cái.
KENG!
Ở phía đối diện, Nhàn Phong đã vội vàng thu hồi Trùng Dương Kiếm trong tay, hướng về hư ảnh bà lão trên bầu trời chắp tay cúi đầu:
“Tiểu tử Nhàn Phong của Kiếm Đan Sơn Trang, gặp qua Trấn Nam Chí Tôn tiền bối.”
Nhàn Phong không hề quan tâm bản thân mình cũng là một vị Chí Tôn, ngược lại lấy lễ vãn bối ra mắt trưởng bối để chào hỏi bà lão, điều này khiến Lạc Nam đang âm thầm quan sát cũng phải giật mình.
Chí Tôn ngang hàng Chí Tôn, Nhàn Phong đâu cần thiết cung kính như vậy?
Bà lão này đương nhiên chính là vị tiền bối mà lần trước hắn diện kiến, chính là Nam Thiên Môn Đại Trưởng Lão, còn có một tầng thân phận khác chính là mẫu thân của Nam Thiên Chí Tôn đang đảm nhiệm chức vị Môn Chủ.
Không ngờ bà có danh xưng Trấn Nam Chí Tôn.
Trước thái độ của Nhàn Phong, hư ảnh bà lão cũng là đưa mắt nhìn, hài lòng gật gù mở miệng:
“Hiện tại lão thân chỉ là một bà già mượn việc câu cá làm niềm vui, cái gọi là Trấn Nam Chí Tôn gì đó đừng nhắc đến…”
“Ngược lại Kiếm Đan Sơn Trang các ngươi mới khiến lão thân phải kinh ngạc, ánh mắt rất tốt, không thua gì Môn Chủ nhà chúng ta.”
Nhàn Phong lắc đầu cười khổ, thành thật đáp: “Không dám nhận, Lạc tiểu hữu là bằng hữu của Đại Trưởng Lão Nhàn Văn Đạo Sĩ của chúng ta, vãn bối chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
“Gặp qua Nam Thiên Đại Trưởng Lão!” Năm vị Chí Tôn cũng lần lượt mở miệng chào hỏi, tuy không khách khí đến mức như Nhàn Phong, nhưng cũng trịnh trọng vô cùng.
Bất quá lúc này bà lão lại không để ý đến bọn hắn, ngược lại chỉ tập trung vào Triệu Lăng Hạo, điềm nhiên mở miệng:
“Kiếm Trũng Chi Chủ, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão thân!”
Triệu Lăng Hạo hít sâu một hơi, nắm chặt Động Thiên Kiếm ngẩng mặt lên nhìn trời:
“Trấn Nam Chí Tôn, bà thật sự muốn vì một tên hậu bối mà cùng Kiếm Trũng là địch?”
“Sai rồi, là Kiếm Trũng các ngươi vì một tên Kiếm Tử mà muốn cùng Nam Thiên Môn là địch.” Bà lão nở nụ cười điềm tĩnh, nhưng lại ẩn chứa ngạo khí ngút trời:
“Ức vạn hùng binh Nam Vực, Nam Thiên Môn còn chưa biết sợ, chẳng lẽ lại sợ một Kiếm Trũng các ngươi?”
Lạc Nam hít sâu, chẳng biết vì sao nghe câu nói này lại cảm thấy một cổ nhiệt huyết đang sôi trào cuồn cuộn.
Mà lời nói của bà lão càng khiến trời đất tĩnh lặng, Triệu Lăng Hạo siết chặt nắm tay hồi lâu, cuối cùng nặng nề thở ra một hơi:
“Chuyện lần này dừng ở đây, bảo nữ nhân dùng đao kia thả ra Lăng Tà, tất cả mọi chuyện chấm dứt.”
Lúc này Triệu Lăng Tà đã rơi vào tay Dạ Thanh Thu, Nhẫn Trữ Vật bị nàng lột sạch, xách như xách một con gà đứng ở bên cạnh Lạc Nam.
Đáng tiếc thứ quý giá nhất là Động Thiên Kiếm lại đang ở trong tay Triệu Lăng Hạo nên không thể trấn lột.
Tình cảnh như vậy, hiển nhiên Triệu Lăng Hạo đã chịu hạ mình xuống nước, không muốn tiếp tục gây chiến.
Bất quá điều đó đã không phải do hắn quyết định, bà lão dùng ánh mắt hài hước nói:
“Ngươi đường đường là tiền bối, xuất thủ khi dễ hậu bối của Nam Thiên Môn chúng ta, hiện tại ngươi nói bỏ qua liền bỏ qua? Kiếm Trũng các ngươi tính là thứ gì?”
“Bà rốt cuộc muốn cái gì?” Triệu Lăng Hạo đè nén trong lòng lửa giận nhưng không dám bạo tẩu.
Bầu không khí càng thêm nặng nề, ngay cả đám người Đường Liệt Không, Huyết Thương Thiên, Hồn Sát Chí Tôn cũng không thở mạnh, bọn hắn biết sơ suất một chút sẽ xảy ra đại chiến giữa Chí Tôn Thế Lực.
Ngoài ý muốn của tất cả, bà lão lại nhìn sang Lạc Nam ôn hòa nói:
“Tiểu tử, chuyện này do ngươi mà ra, ngươi nói thế nào Nam Thiên Môn cùng ngươi chơi thế đó!”
“Ực…” Toàn trường nuốt một ngụm nước miếng, không dám tin tưởng nhìn lấy bà lão, hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Chí Tôn Thế Lực có xảy ra đại chiến hay không, tất cả là do một câu nói của Lạc Nam?
Trời ạ, Nam Thiên Môn vậy mà giao quyền quyết định đại sự đủ kinh động Kiếm Châu cho một tên Thánh Tướng?
Triệu Lăng Hạo chỉ cảm thấy một cổ sỉ nhục dâng thẳng lên đầu, hắn cảm thấy mình còn bị xem thường hơn cả tên tiểu tử mà trước đó hắn chỉ xem như con kiến hôi.
Lạc Nam cũng là toàn thân run rẩy vì kích động, trong giờ khắc này, hắn đã biết lựa chọn của mình là đúng, đánh cược của mình là đúng.
Sau Mê Linh Sâm Lâm hợp tác với nhau vì lợi ích, Tu La Giáo lợi dụng lẫn nhau không đáng tin cậy, Kiếm Tây Thành đau thấu tâm can…
Thì hiện tại, rốt cuộc cũng có hai thế lực để hắn an tâm dựa lưng vào.
Kiếm Đan Sơn Trang và Nam Thiên Môn.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam hướng bà lão trịnh trọng chắp tay, chân thành mở miệng:
“Đội ơn tiền bối và Nam Thiên Môn đã vì tiểu tử lấy lại công bằng…”
“Nhưng mà đúng như tiền bối đã nói, chuyện lần này là do tiểu tử mà ra, trong tương lai tiểu tử sẽ tự thân giải quyết, không dám làm phiền đến Nam Thiên Môn!”
Ánh mắt bà lão lóe lên một tia tán thưởng không ai thấy, vẫn kiên quyết mở miệng:
“Ngươi hiện tại danh vang Kiếm Châu, đã hoàn thành lời hứa, chính là vị Hộ Pháp danh chính ngôn thuận của Nam Thiên Môn, vì thế chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của chúng ta, không cần khách khí!”
Lạc Nam trong lòng cảm động, bất quá vẫn là lắc đầu: “Thu chút lợi tức làm phí tổn thất tinh thần là được, tiểu tử không thay đổi ý kiến!”
Bà lão nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên cất tiếng cười to: “Haha, như ngươi mong muốn!”
Nói xong, bất chợt duỗi ra cánh tay khô gầy.
Thiên địa chấn động, bầu trời nứt ra một cái khe, cánh tay khô gầy hàng lâm mà xuống.
“Không!” Triệu Lăng Hạo kịch chấn và hãi hùng, chỉ cảm thấy càn khôn xung quanh mình bị phong tỏa triệt để.
Cánh tay khô gầy của bà lão lướt ngang cơ thể hắn, thản nhiên chụp vào Động Thiên Kiếm.
Mặc cho Động Thiên Kiếm vùng vẫy, bàn tay của bà lão vẫn thản nhiên giữ chặt nó vô cùng đơn giản.
Bán Chí Tôn như Triệu Lăng Hạo ở trước mặt thực lực của Chí Tôn hàng đầu, nhỏ yếu như một con kiến, bị tước đoạt mất Chí Bảo nhưng ngay cả phản kháng cũng không làm được.
“Lấy cho Lạc Nam ngươi thanh kiếm quèn này, xem như từ Kiếm Trũng thu chút lợi tức theo lời ngươi nói!” Bà lão đem Động Thiên Kiếm kéo lên, chỉ thoáng chốc đã xuyên qua không gian:
“Lão thân cần thời gian giúp ngươi xóa linh trí của nó, khi nào trở về có thể đến nhận!”
“Kiếm Trũng không phục cứ đến, Nam Thiên tùy thời phụng bồi!”
Thanh âm cuối cùng vừa dứt, bầu trời khôi phục nguyên trạng, mặt hồ thu đã tan biến mất dạng…
“AAAAA”
Triệu Lăng Hạo như dã thú phát điên ngửa đầu rít gào, hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc nhìn Lạc Nam như lệ quỷ, nồng đậm oán hận và nộ khí.
“Triệu Lăng Hạo, ngươi chẳng lẽ còn muốn chiến?” Nhàn Phong hừ lạnh một tiếng, Trùng Dương Kiếm hiện ra trong tay.
“Tốt tốt tốt tốt…” Triệu Lăng Hạo ngửa đầu nói liên tục mấy chữ tốt như để phát tiết cơn giận.
Nhưng cuối cùng không dám nói thêm lời nào, lo sợ sẽ chọc bà lão một lần nữa giáng lâm.
“Còn không mau thả Lăng Tà ra? Các ngươi thật sự muốn đại chiến Chí Tôn Thế Lực?” Triệu Lăng Hạo căm phẫn quát lớn.
Dạ Thanh Thu hừ một tiếng, đem Hắc Nguyệt Đao gác lên cổ Triệu Lăng Tà.
“Thả hắn đi thôi, một kẻ bại tướng không đáng giá để nàng động thủ.” Lạc Nam lắc đầu nói.
Hắn cũng rất muốn giết Triệu Lăng Tà, nhưng e rằng không được.
Nếu Triệu Lăng Tà chết, chắc chắn Kiếm Trũng sẽ phát rồ, đến lúc đó liều lĩnh cá chết lưới rách thì phiền phức.
Một tên bại tướng như Triệu Lăng Tà, không xứng để gây nên đại chiến quy mô lớn như vậy.
Dạ Thanh Thu cũng là nữ nhân hiểu chuyện, mặc dù nàng hận không thể nghiền nát Triệu Lăng Tà thành cặn bã, nhưng cuối cùng vẫn ném về phía Triệu Lăng Hạo.
“Ngươi sẽ hối hận vì ngày hôm nay…” Triệu Lăng Hạo tiếp nhận Triệu Lăng Tà, lãnh khốc nói:
“Tương lai Lăng Tà sẽ khiến ngươi quỳ gối thuần phục.”
“Bại tướng dưới tay ta chưa từng có cơ hội trở mình!” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Hiện tại Triệu Lăng Tà, ngay cả tư cách để ta dùng làm đá mài đao cũng không có!”
“Hừ!” Triệu Lăng Hạo lạnh lẽo hừ một tiếng, mang theo Triệu Lăng Tà xám xịt ngự không mà đi.
Năm vị Chí Tôn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng thở dài một hơi tiếc nuối.
Bọn hắn ước gì Nam Thiên Môn và Kiếm Trũng thật sự đại chiến, như vậy mới có cơ hội ngư ong đắc lợi.
Nào ngờ tiểu tử Lạc Nam kia quá bình tĩnh và bản lĩnh, mặc dù đã được giao quyền quyết định nhưng hắn vẫn đủ lý trí để ngăn cản đại chiến xảy ra.
Đã không còn gì ở tại chỗ này, các vị Chí Tôn cũng lần lượt biến mất, Hồn Sát Chí Tôn không quên thu hồi Tinh Hồn Thị Tâm Kính.
Trong lúc nhất thời, hiện trường chỉ còn lại đám người Lạc Nam.
Phốc!
Đợi đến khi chẳng còn người ngoài, Lạc Nam nhịn không nổi nữa, tiếp tục phun ra một ngụm máu, phản phệ lần này thật sự quá nặng.
Hắn cười khổ lấy ra huyết dịch của Cửu Diệp Liên Hoa uống vào, lại đưa cho mấy nữ mỗi người một giọt để ổn định thương thế.
“Lão đại, lão đại ngươi quá lợi hại, không uổng công ta sùng bái ngươi.”
Nhàn Kiên thấy cường địch đi mất mới dám từ xa chạy đến, hưng phấn đến khoa tay múa chân.
“Tiểu tử thúi, ngươi nên học hỏi Lạc tiểu hữu, cho ta trầm ổn một chút.” Nhàn Phong trừng mắt quát.
“Ta vốn dĩ rất trầm ổn, nhưng lão đại làm ra toàn chuyện nghịch thiên, ta làm sao không kích động?” Nhàn Kiên gân cổ cãi lại.
Nhàn Phong khóe miệng giật giật, cuối cùng lắc đầu, ngay cả hắn cũng bị Lạc Nam làm cho giật mình, huống hồ gì là con trai hắn?
Lạc Nam được Dạ Thanh Thu đỡ đứng lên, hướng Nhàn Phong chắp tay:
“Trang chủ tiền bối, lần này không nghĩ ngươi sẽ đến, tiểu tử vô cùng cảm kích.”
“Tiểu hữu ngươi a…” Nhàn Phong nghe vậy cười khổ:
“Đã không dám chắc ta sẽ đến, ngươi còn định một mình chống lại Kiếm Trũng hay sao?”
“Ta muốn đánh cược.” Lạc Nam mỉm cười.
“Đánh cược?” Nhàn Phong giật mình, đoán được ý đồ hỏi: “Ngươi đánh cược Nam Thiên Môn sẽ vì ngươi ra mặt sao?”
Mấy nữ nhân Dạ Thanh Thu, Tử Toàn Cơ, Tần Lộng Ngọc cũng kinh dị xem lấy Lạc Nam, hắn vậy mà dám cược lớn như vậy? Đem mạng ra đặt cược?
“Không sai, ta đang đánh cược liệu Nam Thiên Môn có đáng giá để ta dựa vào hay không.” Lạc Nam thẳng thừng nói:
“Đừng quên rằng lần này nguyên nhân ta ứng chiến với Triệu Lăng Tà không phải chỉ vì bản thân ta.”
“Ta ứng chiến với Triệu Lăng Tà, còn vì danh dự của Nam Thiên Môn!”
“Nếu như ta bị Triệu Lăng Tà đường đường chính chính đánh bại, Nam Thiên Môn không ra tay, ta chẳng có gì để chê trách.”
“Nhưng nếu ta bị cường giả cao cấp của kẻ địch như Triệu Lăng Hạo lấy lớn hiếp nhỏ, Nam Thiên Môn phải ra mặt vì ta!”
“Bởi vì ta đang chiến vì danh dự của Nam Thiên Môn! Ta đang bảo vệ Hộ Pháp của Nam Thiên Môn!”
“Nếu Nam Thiên Môn không xuất hiện, thế lực này cũng không xứng để ta đầu nhập!”
Nói đến đây, Lạc Nam nở nụ cười hài lòng: “Hiện tại xem ra ta đã đánh cược thắng rồi.”
“Thì ra là vậy.” Đám người bừng tỉnh, trong lòng bái phục không thôi.
Thì ra hắn từ đầu đến cuối không định dựa vào Nhàn Phong và Kiếm Đan Sơn Trang, chỉ muốn thử thách Nam Thiên Môn mà thôi.
“Cái tên này…” Dạ Thanh Thu hung hăng véo véo khuôn mặt hắn, oán trách nói rằng:
“Nếu ngươi cược thua, Nam Thiên Môn không ra, chúng ta chẳng phải sẽ bị làm thịt?”
“Haha…” Lạc Nam cười cười thì thầm bên tai nàng: “Thì chúng ta chết chung, làm một đôi đồng mệnh quỷ!”
“Cút!” Dạ Thanh Thu đỏ mặt phi một tiếng.
Lạc Nam nhìn nàng thẹn thùng mà đắc ý rung đùi, hắn đương nhiên đã thủ sẵn, Chí Tôn Phù Chú của Trụ Việt Mẫu Tôn luyện chế vẫn luôn giấu trong óng tay áo.
Nếu Nam Thiên Môn vẫn không vì hắn ra mặt, hắn sẽ không ngần ngại mang theo Dạ Thanh Thu mấy nữ dịch chuyển đến địa bàn Trụ Việt Tông.
Dù sao thì nhiệm vụ mà Tu La Giáo giao phó ở Kiếm Châu xem như hoàn thành rồi, Nam Thiên Môn nếu không xứng để gia nhập, vậy cũng chẳng cần phải lưu luyến ở Kiếm Châu làm gì nữa.
Tất cả phương án cho mọi tình huống đã được lập ra, chỉ là Nam Thiên Môn đã không để hắn phải thất vọng mà thôi.
Hệ Thống lựa chọn Thế Lực, quả nhiên đáng tin cậy.
“Lão đại ngươi thật là nhân từ, nếu là ta đã nhờ đến Nam Thiên Môn san bằng Kiếm Trũng rồi.” Nhàn Kiên tiếc hận không thôi.
CỐC!
Nhàn Phong rốt cuộc nhịn không nổi ký lên đầu hắn, hừ lạnh nói: “Tiểu tử ngươi thì hiểu cái gì? Kiếm Trũng tuy không sánh bằng Nam Thiên Môn nhưng cũng chẳng dễ trêu vào, song phương đại chiến dù Nam Thiên Môn thắng lợi cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, đến lúc đó một đám Chí Tôn Thế Lực khác như sói đói rình mồi lao đến ngấu nghiến, hậu quả ngươi lường được sao?”
“Lạc tiểu hữu nhìn xa trông rộng, có thể nhẫn nhịn hận thù trước mắt để bảo toàn đại cục, ngay cả ta cũng phải khâm phục.”
Nhàn Kiên đau đớn ôm đầu, bất quá nghe phụ thân nói như vậy cũng hiểu ra điểm mấu chốt, một lần nữa sùng bái nhìn Lạc Nam, không hổ là lão đại.
“Ngươi thu hoạch rất khá…” Lạc Nam mỉm cười nhìn Nhàn Kiên, tên này không uổng công hắn bồi dưỡng, trong thời khắc nguy cấp biết giúp hắn cầu cứu phụ thân, đáng được khen ngợi.
“Nhờ có tin tức của lão đại, ta cũng nhận được truyền thừa của một vị Kiếm Thánh Đế Viên Mãn.” Nhàn Kiên tự hào vỗ vỗ ngực:
“Tu vi đột phá hai tiểu cảnh giới.”
“Không tồi.” Nhàn Phong nghe vậy vuốt vuốt cằm, thầm nghĩ để nhi tử đi theo Lạc Nam làm tiểu đệ học hỏi là chí lý.
“Cũng chúc mừng trang chủ thành công thu được Binh Nhân Tộc!” Lạc Nam lại nói.
“Haha, nhờ hồng phúc của tiểu hữu, ta và người bạn già này rất hợp.” Nhàn Phong lên tiếng cười to, yêu thích không rời vuốt ve Trùng Dương Kiếm.
Tin tức Kiếm Đan Sơn Trang có được Binh Nhân Tộc chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền, đem danh vọng và địa vị của thế lực tăng thêm một bậc.
Trùng Dương Kiếm phát sáng, sau đó hóa thành một lão nhân mặc áo bào xanh, hướng về mọi người gật đầu chào hỏi.
Lạc Nam tò mò chớp chớp mắt nhìn, đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp trông thấy Binh Nhân Tộc là một ông lão.
Mà lúc này, Dạ Thanh Thu mới lên tiếng hiếu kỳ:
“Trang chủ, ngươi đối với Đại Trưởng Lão Nam Thiên Môn hình như có sự nể trọng đặc biệt, còn có danh xưng Trấn Nam Chí Tôn là sao?”
Nghe hỏi như vậy, ngay cả Lạc Nam cũng tò mò vểnh tai.
Nhàn Phong vuốt cằm, trong mắt lóe lên sự kính nể, nghiêm túc nói:
“Từng có thời kỳ trong quá khứ, thực lực của cường giả Nam Vực vượt qua Kiếm Châu, nảy sinh ý đồ thôn tính Kiếm Châu, Nam Thiên Môn chính là thế lực đổ máu nhiều nhất để bảo toàn lãnh thổ Kiếm Châu được nguyên vẹn vào thời khắc quan trọng đó…”
“Mà vị kia đã sẵn sàng từ bỏ cơ hội chạm đến Cấm Kỵ của bản thân chỉ để ngăn chặn và trấn áp thế tiến công khủng bố từ chư vị cường giả Nam Vực, bảo toàn Kiếm Châu được sừng sững đến tận hôm nay.”
“Danh xưng Trấn Nam Chí Tôn từ đó mà có.”
“Hít…” Lạc Nam và mấy nữ nhân hít một ngụm khí lạnh.
Thì ra là nhân vật từng có cơ hội đột phá Cấm Kỵ, chẳng trách tuy bà lão già nua nhưng thực lực lại quá đỗi kinh khủng, khiến các Chí Tôn như Đường Liệt Không đều nể trọng ba phần.
“Từng đó chưa phải là tất cả…” Nhàn Phong kích động nói:
“Trấn Nam Chí Tôn tiếp tục bồi dưỡng ra nữ nhi Nam Thiên Chí Tôn, thực lực còn vượt qua bản thân thời kỳ toàn thịnh.”
“Đó mới là thành tựu mà bà ta tự hào nhất!”