Con đường bá chủ - Quyển 13
Chương 13
“Ngươi câm miệng!”
Càn Quân hướng Lạc Nam gào rống trong cơn phẫn nộ và tuyệt vọng tột cùng.
Tận mắt chứng kiến những gì đang diễn ra, Càn Quân xin thề với trời, hắn không muốn tin đây là sự thật.
Lúc này hắn chính thức hiểu rõ cái gì là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Vốn tưởng rằng mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay của mình, nữ thần sẽ thuộc về mình, kẻ thù lớn nhất sẽ uất ức mà chết, nữ nhân từng phản bội mình là Lạc Tư Tình sẽ gánh chịu hậu quả, hối hận cầu xin ân sủng và khoan hồng.
Hiện thực lại quá mức tàn khốc, mọi thứ hoàn toàn đi theo chiều hướng ngược lại, lúc này người có thể chết sẽ là hắn, mà nữ thần của hắn cũng sẽ ngã vào lòng kẻ thù lớn nhất.
Đã từng mất Lạc Tư Tình vào tay Lạc Nam, hiện tại lại thêm nữ nhân mà hắn kính ngưỡng nhất cuộc đời, đây là đả kích lớn nhất đối với Càn Quân.
Hiện thực so với tưởng tượng có sự chênh lệch quá lớn, thay đổi quá đột ngột khiến hắn như phát điên, tâm cảnh vỡ vụn, máu tươi trào ra cả mắt.
“Tự làm tự chịu.” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lùng nói, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Lạc Nam cũng lười nói nhảm, lúc này Càn Quân đã không xứng được hắn xem là kẻ thù, chỉ còn là một thứ cần phải loại bỏ để khỏi chướng mắt mà thôi.
Sát khí mãnh liệt lóe lên.
“Không!” Càn Quân gầm rú, hai mắt đầy phẫn hận nhìn chằm chằm Tuyết Mộng Thiên Nữ:
“Nói đi! Tại sao nàng thu ta làm đồ đệ? Cho ta được chết nhắm mắt.”
“Tình huống của ngươi có chút đặc thù khiến ta lưu tâm, muốn thu nhận ngươi để theo dõi.” Tuyết Mộng Thiên Nữ không che giấu mục đích, thẳng thắng đáp:
“Tuy là có chút tư tâm nhưng ta thật sự đối đãi với ngươi như đồ đệ, sẵn sàng bồi dưỡng ngươi khôi phục tu vi vốn có, không tiếc công sức tìm kiếm tài nguyên cho ngươi… đáng tiếc ngươi lại là địch nhân của cung chủ, hơn nữa còn tự tìm đường chết, muốn đại nghịch bất đạo.”
“Thì ra là thế… thì ra nàng đã biết ta vốn không phải Càn Phi ngay từ đầu.” Càn Quân cười thảm, hắn nhìn Tuyết Mộng Thiên Nữ:
“Xin nàng hãy giết ta, ta không muốn chết trong tay súc…”
Phốc!
Lạc Nam quyết đoán đem Linh Hồn của hắn chấn vỡ, Đế Diễm bùng cháy, thiêu đốt toàn bộ thi thể Càn Quân từ trên xuống dưới thành tro tàn.
Nhảy nhót lâu như thế cũng nên có một kết thúc, Càn Quân không đủ tư cách lựa chọn cái chết như ý muốn.
Như Lạc Nam đã nói, kẻ từng bại dưới tay hắn vĩnh viễn không có cơ hội trở mình, đây là sự tự tin tuyệt đối vào sự phát triển của bản thân.
“Haiz…” Tuyết Mộng Thiên Nữ thở dài một tiếng, đã từng nàng thật sự xem hắn là đồ đệ.
“Không cần vì kẻ như thế mà thương tâm, bổn cung thấy đồ đệ Nhược Sương của nàng rất tốt.” Lạc Nam an ủi, ý muốn nói ngoại trừ Càn Quân… nàng vẫn còn Nhược Sương đáng trân trọng.
Tâm tình của hắn cũng thoải mái vô cùng, xem như vì chính phụ thân tiện nghi Lạc Chiến Quốc của mình ở kiếp này báo thù rồi.
“Cung chủ nói phải.” Tuyết Mộng Thiên Nữ thanh lãnh hé môi:
“Dù sao Đông Hoa Cung cũng chưa có tiền lệ thu nam nhân là đồ đệ, xem như là số phận…”
Lạc Nam mỉm cười, đáy mắt trở nên phức tạp và kích động, thanh âm thoáng có chút run rẩy:
“Mang ta đi gặp nàng ấy!”
“Được!” Tuyết Mộng Thiên Nữ trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng trích một giọt máu nơi đầu ngón tay của mình đánh vào viên Dạ Minh Châu đang khảm trên tường.
KẼO KẸT.
Dạ Minh Châu chấn động, một mật đạo bỗng nhiên mở ra giữa không gian, có cầu thang dẫn lối.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, cơ quan này rất bí mật, ngay cả hắn ban đầu cũng không phát hiện viên Dạ Minh Châu có gì bất thường, cứ ngỡ công dụng của nó là dùng để thắp sáng mà thôi.
Tuyết Mộng Thiên Nữ dẫn đường, Lạc Nam chậm rãi theo sau.
Đặt chân qua hành lang, hắn cảm giác mình tiến vào một kết giới tách biệt với bên ngoài, khó ai nghĩ đến tận cùng của Tuyết Mộng Cung lại dẫn đến một nơi như vậy.
Cũng không lâu lắm, một phương thế giới xinh đẹp như mộng, cảnh vật nên thơ, trời xanh mây trắng, thảm cỏ mượt mà hiện vào bên trong tầm mắtm, hoàn toàn không bị môi trường khốc nghiệt của Ngân Nga Tuyết Nguyên ảnh hưởng.
Lạc Nam toàn thân chấn động, viền mắt thậm chí có chút phiếm hồng.
Mặc dù trước đó đã từ Thiên Cơ Lâu biết được mọi chuyện, nhưng hắn vẫn còn không dám tin tưởng vào sự thật này, cố gắng bảo trì sự bình tĩnh…
Lúc này đây khi chứng thực tất cả, sự bình tĩnh của hắn không thể chiến thắng nổi cảm xúc.
“Ông trời đối đãi với ta thật tốt.” Lạc Nam nhịn không được nghẹn ngào.
Tuyết Mộng Thiên Nữ khẽ nhếch cánh môi, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến nam nhân này biểu lộ thất thố như vậy.
Dù thời điểm ở Trung Đông Động Thiên, rơi vào kế hoạch động trời của Thiên Tượng Chí Tôn… hắn vẫn luôn có được sự bình tĩnh.
Làm sao Lạc Nam có thể không kích động đây?
Ở giữa không gian đặc biệt này, ở giữa trời và đất… hắn nhìn thấy một đóa Bỉ Ngạn Hoa đỏ thẳm, độc nhất vô nhị, diễm lệ không cách nào để hình dung.
Mà từ đóa Bỉ Ngạn Hoa này, hắn cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc…
Không thể nào quen thuộc hơn được nữa…
“Tiểu tử thúi cẩn thận cái miệng của ngươi, ta chính là chủ nhân của lăng mộ này.”
“Bổn tôn vĩnh viễn cũng là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực, đời đời kiếp kiếp không thể thay thế.”
“Tiểu tử khốn kiếp, ngươi có biết ngay cả Thánh Đế thèm truyền thừa của ta còn không được, có muốn bổn tôn một tay đập chết ngươi?”
“Thú vị lắm, tiểu tử ngươi thú vị hơn bổn tôn tưởng tượng rất nhiều, chỉ tiếc nếu gặp ngươi sớm hơn tỷ năm, có lẽ ta sẽ cân nhắc làm thê tử của ngươi…”
“Khanh khách… ngươi mất đi cơ hội thu một vị sư phụ tuyệt thế mỹ nhân như ta làm thê tử!”
Trong vô thức, từng lời nói, từng tiếng cười khuynh đảo chúng sinh của nữ nhân đó vang vọng trở về, mọi thứ như một thước phim quay chậm diễn ra trong đầu.
Tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua…
Lạc Nam nhịn không được bật cười: “Lão bà nương này, rõ ràng ta còn cơ hội!”
Tuyết Mộng Thiên Nữ dùng ánh mắt quỷ dị xem lấy hắn, đôi sư đồ này rốt cuộc có quan hệ gì?
“Đã hơn tỷ năm rồi sao…” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Không sai.” Tuyết Mộng Thiên Nữ bất đắc dĩ hồi đáp:
“Đây chính là Bí Pháp – Bỉ Ngạn Luân Hồi của nàng.”
“Bỉ Ngạn Luân Hồi…” Lạc Nam thì thào:
“Đến khi chết đi, Linh Hồn của người thi triển môn Bí Pháp này sẽ không bị hủy diệt… ngược lại sẽ băng qua vòng chảy luân hồi, nhập vào một đóa Bỉ Ngạn Hoa ở phạm vi gần nhất, chờ đợi thời cơ phục sinh?”
“Chính xác.” Tuyết Mộng Thiên Nữ than thở:
“Nhưng dù là như thế, Bỉ Ngạn Hoa vốn là loại hoa trong truyền thuyết, toàn bộ Đông Vực chỉ tồn tại duy nhất một đóa Bỉ Ngạn héo rủ, sinh mệnh cằn cõi… cố gắng tồn tại ở nơi tuyết nguyên xa xôi khiến tất cả đều không thể ngờ đến này mà thôi.”
Lạc Nam cảm kích nhìn Tuyết Mộng Thiên Nữ:
“Vậy mục đích nàng thành lập Tuyết Mộng Cung… là thủ hộ đóa Bỉ Ngạn Hoa duy nhất này với hy vọng mong manh đó?”
“Đúng thế…” Tuyết Mộng Thiên Nữ giọng điệu man mát buồn:
“Thiếp thân không hiểu rõ huyền cơ bên trong Bỉ Ngạn Luân Hồi, không dám tự ý mang Bỉ Ngạn Hoa đi nơi khác, cũng không biết cách đẩy nhanh quá trình phục sinh của nàng, vì vậy vẫn luôn mong chờ vào cái gọi là kỳ tích.”
“Chẳng trách đệ nhất mỹ nhân Tuyết Mộng Thiên Nữ chỉ xuất hiện sau khi Đông Hoa Chí Tôn hương tiêu ngọc vẫn.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Mọi thứ đều có nguyên nhân của nó.”
Tuyết Mộng Thiên Nữ hơi cắn cánh môi: “Đó là cách duy nhất để danh tiếng của Tuyết Mộng Cung lan truyền, thiếp cũng từ đó phát triển thế lực, thu thập tài nguyên.”
Năm đó sau khi Đông Hoa Chí Tôn ngã xuống, toàn bộ Đông Hoa Cung lâm vào hoàn cảnh khó khăn, Thiên Trưởng Lão và Địa Trưởng Lão lãnh trách nhiệm bôn ba bên ngoài, tìm kiếm cơ hội đột phá Chí Tôn, cải biến cục diện.
Trong đó Thiên Trưởng Lão chủ tu Băng Thuộc Tính, nơi nàng nhắm đến đầu tiên chính là hiểm địa Ngân Nga Tuyết Nguyên nổi danh, có hoàn cảnh phù hợp với sở trường của nàng.
Rốt cuộc ông trời không phụ lòng người, nàng ở Ngân Nga Tuyết Nguyên đạt được truyền thừa của cường giả thượng cổ với danh xưng Thiên Tuyết Chí Tôn, thành công đúc nên Vĩnh Cửu Tuyết Băng Pháp Tướng.
Vốn muốn trở lại Đông Hoa Cung, nào ngờ vận mệnh lại một lần nữa khiến nàng vô tình phát hiện sự tồn tại của đóa Bỉ Ngạn Hoa bị chôn vùi trong gió tuyết, tuy rằng trải qua vô vàn khốc nghiệt của thiên nhiên, nó vẫn kiên cường với một tia sự sống yếu ớt.
Cảm ứng được luồng khí tức quen thuộc của Đông Hoa Chí Tôn từ đóa Bỉ Ngạn Hoa này, Tuyết Mộng kinh động như gặp thiên nhân, hồi ức nhớ lại khi còn trẻ, Đông Hoa Chí Tôn từng khoe với mình về Bỉ Ngạn Luân Hồi, môn Bí Pháp cải tử hoàn sinh do đích thân sáng tạo nhưng lại chưa có cơ hội sử dụng.
Mang theo sự tự tin và hy vọng mãnh liệt về kỳ tích, Tuyết Mộng quyết định hiện thế với danh xưng Tuyết Mộng Thiên Nữ, trải qua nhiều khó khăn thành lập Tuyết Mộng Cung, trở thành Bỉ Ngạn Thủ Hộ Giả, vĩnh viễn thủ hộ Bỉ Ngạn Hoa cho đến khi thật sự xảy ra kỳ tích.
Thời điểm đó đệ nhất Đông Vực là Đông Hoa Chí Tôn vừa vẫn lạc chưa lâu, sự xuất hiện của Tuyết Mộng Thiên Nữ liền tạo nên tiếng vang lớn, thu hút không ít người mong muốn đầu nhập vào Tuyết Mộng Cung.
Nhờ vào điều này, Tuyết Mộng đã tự thân sáng lập nên một thế lực tổng thể rõ ràng, kinh doanh và thu thập tài nguyên khắp nơi ở Đông Vực.
Những tài nguyên đạt được, Tuyết Mộng cải biến hoàn cảnh phát triển cho Bỉ Ngạn Hoa, lại đầu tư các loại tài nguyên bồi dưỡng… giúp nó từ một đóa hoa khô cằn, như đèn dầu trong gió tuyết trở nên diễm lệ, xinh đẹp đến mê người như hiện tại.
Có thể thấy Tuyết Mộng đã cố gắng đến mức nào trong xuyên suốt thời gian qua, điển hình như quán rượu ở Trung Đông Động Thiên cũng là một trong số các sản nghiệp do nàng lập nên, Tuyết Mộng Cung trở thành Chí Bảo, có được Đại Trận Phòng Ngự cũng đã tiêu tốn vô số tâm huyết của nàng.
Bởi vì nàng không hề rảnh rỗi ở yên một chỗ, ngược lại thân khoác áo choàng bôn ba khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, đúc nên Phong Lôi Pháp Tướng, vì che giấu thân phận Tuyết Mộng Thiên Nữ nên chỉ sử dụng Phong Lôi Pháp Tướng để chiến đấu.
Không ít lần nàng còn âm thầm ra tay trợ giúp các thành viên của Đông Hoa Cung hành tẩu bên ngoài.
“Đã lưu lại truyền thừa ở Táng Địa, sợ rằng ngay cả bản thân sư phụ ta cũng không tự tin vào khả năng Bỉ Ngạn Luân Hồi sẽ thành công.” Lạc Nam nói.
“Có khả năng đó…” Tuyết Mộng Thiên Nữ biểu lộ không cam lòng, nàng nỗ lực hàng tỷ năm, chỉ vì muốn phục sinh Đông Hoa mà thôi.
“Vậy là nàng thu nhận Càn Quân làm đồ đệ cũng vì hắn đã thành công sống lại? Muốn quan sát quá trình trưởng thành của hắn để tìm ra phương pháp?” Lạc Nam suy luận.
Tuyết Mộng Thiên Nữ gật đầu: “Tuy rằng phương thức sống lại của Đông Hoa và Càn Quân hoàn toàn khác biệt, nhưng ta sẽ không bỏ qua bất cứ một tia cơ hội nào dù là nhỏ nhất.”
Lạc Nam vuốt cằm, Càn Quân là cấy ghép Linh Hồn vào cơ thể của nhi tử, còn Đông Hoa Chí Tôn là Linh Hồn luân hồi nhập vào một đóa Bỉ Ngạn Hoa, cả hai biện pháp đều liên quan đến Linh Hồn, khó tránh khỏi Tuyết Mộng Thiên Nữ nuôi hy vọng.
Đáng tiếc vẫn không tìm ra giải pháp…
“Cung chủ, ngươi tự nhận biết rõ tất cả, có thể hay không…” Tuyết Mộng Thiên Nữ tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
“Đương nhiên.” Lạc Nam nghiêm nghị gật đầu, hướng về trong lòng hạ lệnh:
“Thiên Cơ Lâu, ta muốn dò tìm giải pháp giúp Đông Hoa Chí Tôn hoàn tất quá trình Bỉ Ngạn Luân Hồi, giá cả bao nhiêu?”
“Không cần!”
Hắn còn chưa kịp nghe Thiên Cơ Lâu thông báo, một giọng nói trong trẻo đã vang lên.
“Kẻ nào?” Tuyết Mộng biến sắc, lập tức làm ra đề phòng.
Một thần bí nhân khoác áo choàng xuất hiện giữa không gian, ánh mắt hướng về Bỉ Ngạn Hoa lộng lẫy, điềm nhiên nói rằng:
“Nhị tỷ rất tham lam, nàng vậy mà muốn đúc cả Bỉ Ngạn Luân Hồi Thể… nếu các ngươi không có được những tài nguyên phù hợp để hình thành thể chất này để Bỉ Ngạn Hoa thấp thụ, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể sống lại nàng.”
“Bích Tiêu Nương Nương.” Tuyết Mộng ánh mắt phức tạp.
“Ừm, thời gian qua ngươi làm không tệ.” Bích Tiêu buông lời tán thưởng:
“Chỉ là các ngươi vẫn luôn tự ái và kiêu ngạo, vậy mà không tìm đến sự giúp đỡ của ta và đại tỷ.”
Lạc Nam giật mình, Tuyết Mộng vậy mà biết đến mối quan hệ của Đông Hoa và Bích Tiêu, xem ra Tuyết Mộng đã đi cùng bà nương sư phụ quá lâu rồi, còn thân thiết và biết nhiều thứ hơn cả Lê Sa và Cốt Nữ nha.
“Ta cũng không tin nhị tỷ sẽ dễ dàng ngã xuống như thế, những năm qua lăn lộn từ Kiếm Châu, Yêu Vực, Tây Châu… chỉ để tìm manh mối về khả năng sống của nàng, cuối cùng nàng vẫn luôn ở tại Đông Vực.” Bích Tiêu có chút cảm khái, bình tĩnh lên tiếng:
“Chỉ có đại tỷ mới có thể giúp nhị tỷ nhanh chóng phục sinh.”
“Không thể.” Tuyết Mộng phủ quyết:
“Bích Tiêu Nương Nương nên hiểu rõ nội tâm của nàng, nàng vẫn luôn háo thắng tranh đua với Đại Nương Nương, tuyệt đối không muốn nợ ân tình, bằng không ta đã sớm cầu cứu các vị.”
“Ngươi nên hiểu rằng, muốn cạnh tranh với đại tỷ là điều không thể.” Bích Tiêu lạnh nhạt nhưng quả quyết:
“Nhị tỷ phải nhận ra hiện thực này, đây chính là cơ hội tốt nhất.”
“Ta không cho phép!” Lạc Nam đứng ra, hừ lạnh nói:
“Ta tôn trọng lựa chọn của sư phụ, ta là đồ đệ của nàng… bản thân ta sẽ có trách nhiệm giúp nàng phục sinh mà không cần nhờ đến các vị.”
Hắn có Thiên Cơ Lâu, không tin không thể giúp sư phụ của mình sống lại.
Hắn cũng chẳng ưa gì vị sư bá luôn tự cho mình là đúng kia, hắn dường như đã hiểu được nội tâm của sư phụ Đông Hoa, cũng hiểu vì sao nàng lựa chọn rời khỏi đại tỷ và tam muội.
Vị sư bá kia có thể mang theo ý tốt nhưng cách hành sự quá mức bá đạo, không thèm để ý đến cảm nhận của bất kỳ ai.
Với tính cách phóng khoáng tiêu dao của Đông Hoa, chắc chắn không ưa thích, thậm chí chán ghét phong cách hành sự đó áp tải lên người mình.
“Ta không hỏi ý kiến các ngươi.” Bích Tiêu quyết đoán lên tiếng:
“Các ngươi không đủ tư cách ngăn cản ta!”
Lạc Nam và Tuyết Mộng đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc bước lên nghênh đón:
“Vậy thì chiến đi!”
Bích Tiêu giang ra hai tay, Thủy Chí Tôn Lực đã cuồn cuộn vận chuyển.
RĂNG RẮC…
ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, Đại Trận Phòng Ngự của Tuyết Mộng Cung chính thức sụp đổ.
Từ bên ngoài, Thiên Tượng Chí Tôn ngạo nghễ thét dài:
“Tuyết Mộng Thiên Nữ, bổn tọa tìm đến đây!”
Lạc Nam ánh mắt híp lại: “Giải quyết đám chuột trước?”
“Đồng ý!” Bích Tiêu và Tuyết Mộng hiếm thấy đồng thuận.
Trong nháy mắt, ba người lao vọt ra ngoài.