Con đường bá chủ - Quyển 14
Chương 188
Trở về Thanh Trà Sơn, Lạc Nam phát hiện Huyễn Mộng tu vi vậy mà nhảy vọt lên đến Hồn Đạo Cảnh Hậu Kỳ rồi.
“Sao có thể nhanh như vậy? Rõ ràng chỉ là tài nguyên cấp thấp?” Lạc Nam kinh ngạc hỏi.
“Ta là không phục tu vi và mà không phải đột phá cảnh giới.” Huyễn Mộng vuốt tóc giải thích:
“Tốc độ tu luyện và độ tiết kiệm tài nguyên đương nhiên không phải người khác có thể so sánh.”
Lạc Nam nghe mà chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, nhìn người ta đột phá tu vi rất nhanh, nhìn lại mình mà chán.
Tiến vào bên trong núi, vừa lúc nhìn thấy Hương Trà sư tỷ đi ra.
“Đến ôm một cái.” Lạc Nam giang rộng hai tay:
“Hảo sư tỷ, nhớ chết ta!”
“Tiểu tử có bệnh à?” Hương Trà thản nhiên lách người né tránh, ý vị thâm trường nói:
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, xem ra thu hoạch rất khá.”
“Đa tạ sư tỷ chỉ điểm, quả thật có chút thu hoạch.” Lạc Nam khiêm tốn nói rằng.
“Đi theo ta!” Hương Trà phất tay ra hiệu.
Lạc Nam mặc dù nghi hoặc không hiểu, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi theo nàng.
Rất nhanh hai người đi đến một bãi đất trống phía sau chân núi.
Chỉ thấy Hương Trà tùy tiện vỗ vỗ dịch chuyển một tảng đá to lớn bên đường.
KẼO KẸT.
Không gian phía trước bỗng nhiên như hai cánh cửa mở ra.
“Đây là…” Lạc Nam kinh ngạc vô cùng, không ngờ ở chân núi Thanh Trà Sơn lại có một vùng không gian biệt lập bí mật như thế.
“Nơi này không được phép nói với ai, kể cả sư phụ của ta.” Hương Trà nhắc nhở.
Lạc Nam cảm thấy có chút nghiêm trọng, gật đầu đồng ý.
Hai người tiến vào bên trong, vùng không gian này như một bình nguyên vô tận, cảnh sắc thanh bình, ưu nhã xinh đẹp vô cùng.
ẦM ẦM.
Mặt đất rung chuyển, chỉ thấy Hương Trà từ trong Nhẫn Trữ Vật bỗng nhiên ném ra một cành cây to lớn như cột chống trời.
“Ực…” Lạc Nam vô thức nuốt nước bọt, cành cây này chính là cành của Đạo Thụ a.
“Sư tỷ ngươi dám chặt Đạo Thụ? Ngươi làm sao làm được?” Hắn lắp bắp kinh hãi.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Độ Đạo Môn thời gian qua, Đạo Thụ gần như là tín ngưỡng bất khả xâm phạm của thế lực.
Đừng nói là chặt lấy cành của Đạo Thụ, bình thường ngay cả trưởng lão cũng không dám tùy tiện bất kính với Đạo Thụ a.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi.” Hương Trà thanh lãnh nói:
“Giúp ta một tay đi!”
Nói xong, nàng lấy ra một bản vẽ thiết kế đưa đến.
Lạc Nam nhìn vào, phát hiện ở bên trong bản vẽ chính là phương thức đúc thành một con mộc nhân bằng gỗ, cũng khá đơn giản chứ không hề phức tạp.
Hương Trà lúc này lấy ra một lưỡi cưa ném cho hắn: “Chúng ta sẽ dùng gỗ của Đạo Thụ đóng thành đám mộc nhân này, số lượng gỗ vừa vặn đủ 10 con.”
“Sư tỷ luyện khôi lỗi à?” Lạc Nam vẫn nhịn không được.
“Từ từ rồi biết.” Hương Trà liếc xéo mắt nói.
Nào ngờ ở bên trong Phản Đạo Lệnh, Đông Hoa đã có kiến thức nhìn ra vấn đề, nàng truyền âm cho Lạc Nam giải thích:
“Đạo Thụ còn có một tác dụng bất phàm khác mà ít người biết đến, đó là có khả năng đối kháng và hấp thụ Đạo Kiếp.”
“Bởi vì Đạo Thụ gần gũi với đạo vận của trời đất, là do thiên địa sản sinh mà ra nên sẽ không bị xem như sử dụng ngoại lực tiến hành độ Đạo Kiếp.”
“Đám mộc nhân này được đúc ra từ Đạo Thụ, xem ra vị sư tỷ này của ngươi muốn hỗ trợ sư phụ của nàng độ Thiên Đạo Kiếp sắp tới rồi.”
Lạc Nam nghe vậy giật mình, ánh mắt có chút nể phục nhìn lấy Hương Trà sư tỷ.
Không ngờ nhìn nàng bình thường ưa thích lười biếng, ra vẻ ngáy ngủ ngáp lên ngáp xuống thường xuyên nhưng lại chu đáo và quan tâm người khác đến như vậy.
Chẳng biết dựa vào phương pháp nào trộm được một cành Đạo Thụ, còn muốn đóng thành mộc nhân trợ giúp Không Mộc Đạo Nhân vượt kiếp thành công.
“Nhìn cái gì? Còn không mau vào việc?” Hương Trà bất mãn quát.
Lạc Nam cười haha, nhanh chóng xách cưa tiến hành.
Hắn không biết lưỡi cưa trong tay mình làm bằng thứ gì, vậy mà có thể dễ dàng đem Đạo Thụ cưa ra từng khối một.
Với tầm mắt của một vị Luyện Khí Sư, Lạc Nam dám khẳng định Đạo Thụ là nguyên liệu luyện khí cao cấp nhất mà hắn nhận thức từ trước đến nay, ngay cả Bất Tử Thụ hay Tre Cổ Việt cũng vô pháp sánh bằng.
Một nguyên liệu cao cấp đến mức như thế lại bị lưỡi cưa trong tay dễ dàng phân ra.
“Vị sư tỷ này của ngươi không đơn giản, ngày sau nên cẩn trọng hơn với nàng.” Đông Hoa cũng nhận ra sự bất thường, mở miệng nhắc nhở.
Lạc Nam âm thầm tán thành, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Hương Trà không tầm thường.
Có lẽ nàng mới là nhân vật lợi hại nhất ở Thanh Trà Sơn…
Dưới sự hướng dẫn của Hương Trà và xem bản vẽ, Lạc Nam bắt đầu tạo ra từng tôn mộc nhân.
Bởi vì nguyên liệu quá quý, làm hỏng là khó thể bù đắp nên hắn cực kỳ cẩn thận và khéo léo.
Hương Trà quan sát cũng gật đầu hài lòng.
Đúng một năm sau…
Không thừa không thiếu, 10 con Mộc Nhân có kích thước như 10 người trưởng thành đã đứng trước mặt hai người.
“Tốt lắm…” Hương Trà thở nhẹ một tiếng, bước đến dùng tay chạm lên đám mộc nhân.
Chỉ thoáng chốc chúng nó liền thu nhỏ lại như những con rối, kích thước chỉ bằng đầu ngón tay.
“Cho ngươi 5 con.” Hương Trà đem mộc nhân ném cho hắn, mở miệng giải thích:
“Đám này gọi là Đạo Mộc Nhân, có thể nghênh kháng Đạo Kiếp ở bất cứ cấp độ nào, gia tăng tỷ lệ thành công.”
“Ồ…” Lạc Nam kinh ngạc ồ lên, không nghĩ đến vật quý giá như vậy mà nàng tiện tay ném cho mình một nửa.
Như biết hắn sẽ nói lời khách sáo, nàng trừng mắt nhìn: “Mỗi lần ngươi độ kiếp là bán sống bán chết, còn muốn từ chối?”
“Nào có haha.” Lạc Nam mỉm cười tự đắc, tiếp nhận Đạo Mộc Nhân của nàng đưa đến.
Đồ tốt như vậy, nếu mình có thể tự lực độ kiếp, không cần dùng cũng có thể mang cho các thê tử nha…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 14 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-14/
Ngũ Viện Bí Cảnh…
Một nhóm năm vị viện trưởng đến từ Ngũ Đại Học Viện lại tập hợp…
“Bên trên vừa có chỉ thị mới.” Đại Nguyên Viện Trưởng – Nguyên Thiên Hào mở miệng:
“Hẳn là các vị cũng nhận được tin?”
“Không sai…” Bốn vị viện trưởng đồng thời gật đầu.
Chỉ nghe Vô Cực Viện Trưởng – Vô Phi Yến lên tiếng:
“Hiện tại Phá Đạo Hội và phe cánh của chúng đang ngày càng lớn mạnh tại Ngũ Châu Tứ Vực, trong đó Bắc Châu bị Trụ Việt Tông thống nhất, Yêu Vực, Quỷ Vực, Nam Vực, Đông Vực, Kiếm Châu và Tây Châu dần rơi và sự khống chế của Lạc Nam, Ẩn Châu trống rỗng như đất hoang không còn giá trị.”
“Trung Châu là nơi duy nhất có thể trụ lại vì Ngũ Đại Học Viện chúng ta trấn thủ, nội tình thâm căn cố đế, danh vọng rất cao.”
“Nhưng Lạc Gia và Phá Đạo Hội vẫn đang sừng sững ở Trung Châu trước mặt chúng ta.” Thương Khung Viện Trưởng – Thương Loạn Chiến bất mãn hừ lạnh:
“Không chỉ như thế, ngay cả hư không vô tận đều bị nữ nhi của Lạc Nam nắm giữ, ngay cả chủng tộc cường đại nhất là Tinh Không Chi Long cũng đã bị một vị thê tử của hắn chinh phục.”
“Đúng vậy, cho nên cấp trên đã hạ lệnh rõ ràng.” Càn Khôn Viện Trưởng – Vạn Càn Khôn nhấn mạnh:
“Những nơi khác đều có thể từ bỏ, nhưng riêng Trung Châu chúng ta phải nắm giữ và kiểm soát tuyệt đối.”
“Lạc Gia và những thế lực liên quan đến hắn không được phép tồn tại ở Trung Châu.”
Bách Gia Viện Trưởng – Bách Dương Quân trầm giọng: “Gần nhất Cửu Tượng Cổ Quốc đột ngột ngang trời xuất thế, thành công đàn áp Nguyên Thủy Chiến Quốc, đoạt lấy danh xưng Trung Châu Đệ Nhất Quốc, mà Cửu Tượng Nữ Hoàng lại là một nữ nhi khác của Lạc Nam.”
“Nếu tiếp tục để bọn chúng lộng hành, tương lai Lạc Gia và Nguyên Thủy Chiến Quốc ngày càng mở rộng lãnh thổ, sợ rằng có thể uy hiếp đến địa vị của Ngũ Đại Học Viện chúng ta.”
“Phải lập tức hành động và ngăn chặn.”
Vô Phi Yến nghe vậy mày liễu nhẹ cau lại: “Nhưng Ngũ Đại Học Viện từ trước đến nay vẫn luôn giữ hình tượng trung lập, công tư phân minh không xen vào các tranh đấu, chúng ta làm sao có thể công khai xuất thủ đối phó với Lạc Gia hay Nguyên Thủy Chiến Quốc?”
“Những thế lực bí mật đầu nhập dưới trướng chúng ta ở Trung Châu sợ rằng không đủ khả năng gây khó dễ cho bọn chúng.”
“Yên tâm đi, đã có hỗ trợ.” Nguyên Thiên Hào nghiêm nghị lên tiếng:
“Thiên huynh, mời xuất hiện đi!”
“Haha, sau chuyện lần này… Ngũ Đại Học Viện các ngươi phải cho Đạo Thống của ta lượng lớn Công Đức Chi Lực.” Một tiếng cười quỷ dị vang lên.
Không gian chậm rãi nứt ra, từ trong đó xuất hiện một thân ảnh.
Mà vừa nhìn thấy diện mục của đối phương, sắc mặt Vô Phi Yến đã trở nên ngưng trọng.
Bởi vì kẻ vừa đến có diện mạo giống y như đúc với nàng, từ hình dáng, diện mạo cho đến khí chất.
Chưa dừng lại ở đó, kẻ này tiếp tục thay đổi hình dạng, từ Vô Phi Yến liền biến hóa thành bốn vị viện trưởng khác, khó lòng phân biệt thật giả.
“Họ Thiên, lại có khả năng thiên biến vạn hóa… các hạ hẳn là một vị cao tầng của Thiên Biến Đạo Thống?” Bách Dương Quân hứng thú hỏi.
“Không sai, chúng ta dù sao cũng là đồng minh muốn loại bỏ Phá Đạo Hội, Thiên Biến Đạo Thống đương nhiên sẵn sàng ra tay trợ giúp các vị.” Kẻ vừa đến khôi phục hình dạng là một tên nam tử với làn da trong suốt trắng bệch, nhếch miệng cười:
“Ta là Nhị Trưởng Lão của Thiên Biến Đạo Thống, phụ trách cho lần hành động này, danh xưng Thiên Huyền Đạo Nhân.”
Được đối phương xác nhận, các vị viện trưởng đều biểu lộ hưng phấn.
Thiên Biến Đạo Thống là một Đạo Thống cực kỳ nguy hiểm mà không người dám đắc tội.
Bởi lẽ bọn hắn có khả năng thiên biến vạn hóa, trong cùng cảnh giới không thể nào phát hiện, cực kỳ dễ dàng ngụy trang thành người bên cạnh ngươi và cho ngươi một kích chí mạng.
“Các vị nghĩ thế nào nếu như Thiên Biến Đạo Thống chúng ta biến thành Lạc Nam và những cường giả bên cạnh hắn, sau đó trắng trợn ra tay tàn sát cũng như chiếm đoạt lãnh thổ ở Trung Châu?” Thiên Huyền Đạo Nhân cười tủm tỉm hỏi.
“Hay!” Vài tên viện trưởng hưng phấn cười, Nguyên Thiên Hào âm hiểm nói:
“Đến lúc đó, Ngũ Đại Học Viện chúng ta liền có lý do thay trời hành đạo, đem Lạc Nam trục xuất khỏi Trung Châu… thậm chí là tiêu diệt nếu có cơ hội.”
“Kế hoạch rất hay, vừa loại bỏ địch nhân, vừa khiến toàn bộ Trung Châu tôn sùng và kính ngưỡng.” Bách Dương Quân tán thành.
“Các vị đừng vội mừng.” Vô Phi Yến lên tiếng nhắc nhở:
“Thiên Biến Đạo Thống chỉ có thể mô phỏng dung mạo mà thôi, còn thủ đoạn chiến đấu của Lạc Nam và những cường giả thì sao?”
“Chuyện này lại càng đơn giản.” Thiên Huyền Đạo Nhân tự tin nói:
“Chúng ta còn có Vô Tướng Đạo Thống kết hợp, Thiên Biến Đạo Thống có khả năng hợp thể cùng bất kỳ người nào, ngụy trang cho kẻ đó.”
“Không tệ…” Nguyên Thiên Hào vuốt cằm:
“Đến lúc đó, Thiên Biến Đạo Thống ngụy trang, Vô Tướng Đạo Thống mô phỏng thủ đoạn chiến đấu…”
“Kế hoạch này có thể xưng là hoàn hảo.” Mấy vị viện trưởng hài hước cười:
“Lạc Gia lần này nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội.”