Con đường bá chủ - Quyển 14
Chương 197
“Hả?”
Lạc Nam tròn xoe mắt nhìn hư ảnh nữ nhân xuất hiện trên bầu trời.
Lúc này sợ rằng toàn bộ Trung Châu đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.
“Sư bá muốn làm cái gì?” Hắn nghi hoặc vô cùng, không hiểu rõ mục đích của sư bá.
“Là nàng…” Mấy tên viện trưởng lại cùng lúc biến sắc.
Đây là chân dung của nhân vật đứng đầu Phá Đạo Hội, ở các Đạo Thống được treo thưởng rất cao cho cái mạng của nàng.
Nhưng mà nhiều lần có Thần Đạo Cảnh can đảm rời khỏi Đạo Giới truy sát, kết quả đều có đi mà không có về, từ đó các Đạo Thống đều biết đây chắc chắn là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, ngay cả những vị Đạo Chủ cao cao tại thượng cũng chưa chắc là đối thủ.
Bọn hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ Đạo Chủ nhà mình đâu? Tại sao lại để vị này ra mặt.
Nếu để nàng ta ra tay, sợ rằng đừng nói là đám tội nhân, e rằng một cái Đạo Thống hùng mạnh toàn bộ xông lên cũng không thể gánh nổi a.
Chưa kịp hiểu mục đích và ý đồ của nàng, đã nghe một thanh âm vang lên:
“Chuyển!”
Trong nháy mắt, bất kể là tội nhân, quân đội hay cường giả đều đồng loạt biến mất, bị dịch chuyển không gian.
Lạc Nam cũng không ngoại lệ…
Như càn khôn điên đảo, trước mắt tất cả đều trở nên tối sầm.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, toàn trường liền giật mình phát hiện năm đại quân cũng như ngũ đại học viện đều đã bị tập hợp đến một chỗ duy nhất.
“Phu quân, các tỷ muội, sao mọi người lại ở đây?” Khuynh Hoàng Mị kinh ngạc hô lên.
Lạc Nam cũng nhìn thấy Nam Thiên Tố, Huyết Yêu Cơ, Thập Khánh Huyên các nàng.
“Sư bá đem tất cả dịch chuyển đến cùng một chỗ rồi, chắc muốn tổng lực chiến.” Lạc Nam hít sâu:
“Chỉ bất quá nơi này là đâu?”
Đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy đây là một vùng không gian cực kỳ khổng lồ, ở giữa không gian là một đấu trường cổ kính có bán kính hàng trăm vạn dặm…
Mà Lạc Nam, chúng nữ, đại quân và các thế lực ở Trung Châu đang đứng ở một bên, phía đối lập là đám người của các Đạo Thống cũng như ngũ đại học viện.
“Khốn kiếp, đây là chỗ nào?” Bách Dương Quân nhịn không được mắng.
“Không được, ta phải báo chuyện này với các vị Đạo Chủ.” Nguyên Thiên Hào lập tức truyền âm báo tin cho Đạo Chủ của Vô Tướng Đạo Thống.
“Chuyện này chúng ta đã biết.” Vô Tướng Đạo Chủ thông qua Truyền Âm Ngọc nghiêm nghị nói:
“Đây là cuộc chơi do Giới Linh của Nguyên Giới tạo ra, nếu không muốn cùng Giới Linh đồng quy vu tận, chúng ta phải tuân thủ.”
“Cuộc chơi?” Nguyên Thiên Hào thật sự không hiểu:
“Rốt cuộc là sao?”
Một bên tập hợp quân đội, một bên tập hợp tù nhân… cường giả song phương đều sẵn sàng cho một cuộc chiến quy mô lớn.
Kết quả lại có cuộc chơi mới? Đùa hắn sao?
Mà lúc này, một thanh âm thanh thuý, trong trẻo kèm theo chút non nớt bỗng nhiên vọng lên khắp vùng không gian này, truyền thẳng vào tận linh hồn của từng người:
“Ta là Giới Linh của Nguyên Giới.”
“Bất kể là Đạo Giới hay Ngũ Châu Tứ Vực, các ngươi đều là sinh linh của ta, nếu trận đại chiến này diễn ra với quy mô tổng lực, Nguyên Giới chắc chắn trọng thương, Trung Châu sụp đổ, thậm chí cả Ngũ Châu Tứ Vực đều trở thành một vùng hoang tàn dẫn đến quy tắc thế giới hỗn loạn, thiên địa mất cân bằng, đối với tất cả đều không có lợi…”
“Chiến phân thắng bại là điều bắt buộc phải diễn ra… nhưng quy mô sẽ được thu hẹp.”
“Năm trận chiến gồm đơn đấu, song đấu, quân đấu, đội đấu và chủ soái đấu, bên nào thắng ba trên năm trận sẽ chiếm được quyền sở hữu Trung Châu.”
“Đơn đấu là chọn hai vị cường giả song phương giao chiến.”
“Song đấu là hai đấu hai.”
“Quân đấu là hai quân đội giao đấu.”
“Đội đấu gồm hai tổ đội, mỗi tổ đội năm người, bên nào còn người trụ lại cuối cùng chiến thắng.”
“Cuối cùng là chủ soái, nhân vật đứng đầu song phương chiến đấu.”
“Ngoại trừ chủ soái giao đấu, bốn trận đấu còn lại đều lựa chọn người giao đấu ngẫu nhiên, tu vi tất cả đều hạn chế ở Cửu Cảnh Chí Tôn, đặc biệt là không thể sử dụng Quy Tắc Chi Lực.”
Nghe xong quy tắc do Giới Linh đặt ra, tất cả mọi người đều biểu lộ nghiêm trọng.
“Hừ, Giới Linh rõ ràng thiên vị bọn chúng.” Vạn Càn Khôn nghe xong liền mắng một tiếng:
“Phía chúng ta có hơn năm nghìn tội nhân và đệ tử Đạo Cảnh, tất cả đều sở hữu Quy Tắc Chi Lực, tất cả đều nắm giữ Đạo Cấp Công Pháp… muốn giết đám sâu kiến kia chẳng phải dễ dàng? Còn bị phân ra năm trận, thật là hoang đường.”
Đám người Nguyên Thiên Hào, Bách Dương Quân gật đầu tán thành, cũng cảm thấy Giới Linh trắng trợn lập ra trò chơi này để bảo vệ người của Ngũ Châu Tứ Vực.
Trái với suy nghĩ của chúng, Lạc Nam lại là nhíu mày… hắn cũng cảm thấy cuộc chơi này chưa chắc có lợi cho mình.
Bởi vì nếu như chiến đấu với quy mô tổng lực, lực lượng bên hắn chắc chắn đông hơn rất nhiều Ngũ Đại Học Viện, hơn nữa có Bá Chủ Lãnh Địa gia thân cũng không quá e sợ Quy Tắc Chi Lực của đối phương, chưa kể còn có Phá Đạo Hội trợ giúp, hưu chết vào tay ai còn chưa biết đâu.
Bất quá cũng đúng như Giới Linh đã nói, nếu chiến đấu như vậy chắc chắn sẽ có không ít người hy sinh, máu chảy thành sông, thây chất thành núi…
Đứng ở lập trường của Giới Linh muốn tốt nhất cho Nguyên Giới, rõ ràng không mong muốn điều đó xảy ra, cho nên mới lập nên năm trận đấu này.
Nếu như bên hắn thất bại, vậy chỉ đành giao cả Trung Châu cho Đạo Giới, rút về Tứ Châu Tứ Vực còn lại mà sinh tồn… ngược lại nếu như chiến thắng, vậy thì những kẻ phải cút về Đạo Giới là Ngũ Đại Học Viện.
Rõ ràng các Đạo Thống kia cũng đã cân nhắc kỹ càng hoặc bị Giới Linh uy hiếp gì đó nên mới thỏa hiệp…
Bất quá năm trận đấu này thắng bại khó nói, Lạc Nam cũng chỉ có thể quyết tâm chiến thắng trận của mình.
“Trận đầu tiên, đơn đấu!”
Không để tất cả kịp chuẩn bị, hai cột sáng bỗng nhiên chiếu xuống hai phương tu sĩ…
Bên phía Lạc Nam, cột sáng chiếu lên cơ thể một nữ nhân thể lực sung mãn, phong thái hào phóng, quyến rũ với làn da bánh mật nóng bỏng khỏe khoắn đàn hồi.
“Tam Nương.” Lạc Nam biến sắc, hắn không ngờ người được chọn là Võ Tam Nương.
Mà ở phía bên kia, tia sáng chiếu rọi lên một tên nam tử mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như hổ, có phần cuồng ngạo.
Đạo Tử – Vương Bằng.
“Lại là kẻ này… khó cho dì Nương rồi.” Lạc Kỳ Nam sắc mặt trở nên trịnh trọng.
Lần trước mặc dù nàng từng đánh bại Vương Bằng trong Đoạt Cấm Chiến nhưng lại không thể giết chết đối phương.
Vương Bằng dù sao cũng là một tên Đạo Tử, tu luyện công pháp chủ đạo của một Đạo Thống, chiến lực không xem thường được.
“Thú vị, hahaha.”
Nhìn thấy hai người được dịch chuyển vào đấu trường, người của Ngũ Đại Học Viện hưng phấn cười to.
Tuy rằng lúc này tu vi ngang nhau, không thể dùng Quy Tắc Chi Lực… nhưng chênh lệch về công pháp, về nội tình là cực lớn.
Bọn hắn tin tưởng Vương Bằng thắng chắc rồi, một nữ nhân bình thường của Lạc Nam chẳng lẽ có thể đánh bại Vương Bằng?
“Phu quân, Tam Nương tỷ có ổn không…” Tuế Nguyệt nhìn hắn.
Chúng nữ cũng lo lắng nhìn qua, các nàng không dám tưởng tượng nếu Võ Tam Nương ngã xuống trong tay Vương Bằng sẽ là tình cảnh gì.
“Yên tâm, ta tin tưởng Tam Nương có thể lập nên kỳ tích.” Lạc Nam trịnh trọng nói, lại âm thầm siết chặt nắm tay.
Có Bá Chủ Thần Đình, cùng lắm thì Linh Hồn của Võ Tam Nương quay trở về, hắn sẽ nghĩ cách đúc lại cơ thể khác cho nàng, không lo lắng vấn đề tử trận.
Nhưng trong thâm tâm, hắn tin tưởng nàng sẽ giành chiến thắng.
Ánh mắt của tất cả đều nhìn vào đấu trường, bọn hắn hiểu rằng đây là một trong những trận chiến quan trọng nhất lịch sử Ngũ Châu Tứ Vực.
“Haha, cảm giác giết chết nữ nhân của Lạc Nam, đem ngươi giẫm ở dưới chân chắc chắn rất thoải mái.” Vương Bằng phá lên cười lớn.
Hắn không nghĩ đến trận này của mình lại dễ đến như vậy.
Đối thủ của hắn nhìn qua chỉ là một nữ Chí Tôn vô danh, so với Nam Thiên Tố, Thập Khánh Huyên hay Huyết Yêu Cơ đều không có danh tiếng bằng.
Hơn nữa dựa vào nhãn quang của một vị Đạo Tử, hắn nhận ra Võ Tam Nương không tu luyện công pháp Đạo Cảnh.
Như vậy nàng ta lấy gì để đánh bại hắn?
Võ Tam Nương lại không nghĩ thế, ngược lại lúc này đôi mắt của nàng đang hừng hực hai ngọn lửa bùng cháy.
Nàng khao khát chiến đấu, khao khát thể hiện mình trước mặt Lạc Nam.
Nàng thầm cảm tạ Giới Linh đã cho mình cơ hội này, trở thành một phần trong trang sử huy hoàng của Lạc Nam, nàng chắc chắn không để hắn phải thất vọng.
“Ngươi nói nhảm quá nhiều, bại tướng dưới tay phu quân của ta mà thôi…” Võ Tam Nương khinh bỉ nói:
“Phu quân ta có thể đạp ngươi, vậy người làm thê tử như ta cũng có thể.”
“Tiện nhân!” Vương Bằng giận dữ gầm lên, lời của Võ Tam Nương không thể nghi ngờ là chạm đến chỗ đau trong lòng hắn.
“Vô Tận Chiến Kinh!”
Muốn nghiền ép nàng triệt để, Vương Bằng quyết đoán điều động công pháp mạnh nhất của Chiến Pháp Đạo Thống – Vô Tận Chiến Kinh.
Ba vạn tầng Chiến Vực lấy hắn làm trung tâm bạo phát, ngưng kết thành Chiến Thế.
“Vô Tận Chiến Quyền!”
Vương Bằng cười gằn, cơ thể như đạn pháo điên cuồng lao đến Võ Tam Nương, một quyền mang theo Chiến Thế khủng bố đấm thẳng trực diện.
Đối mặt với thế công như vậy, huyết mạch Bách Võ Chiến Tộc trong cơ thể Võ Tam Nương sục sôi.
Bách Võ Chiến Tộc chủ tu các loại Vực…
Võ Tam Nương bạo phát một vạn tầng Chiến Vực hình thành Chiến Thế.
“Hừ, chỉ một vạn tầng cũng muốn đấu ta?” Vương Bằng khinh bỉ cười gằn.
Nhưng cảnh tượng sau đó khiến sắc mặt hắn cứng lại.
Bởi vì Võ Tam Nương lại gầm lên, kèm theo đó là một vạn tầng Sát Vực và một vạn tầng Quyền Vực cũng ầm ầm phát động.
Ba loại Vực hợp nhất, số lượng liền sánh ngang Chiến Vực của Vương Bằng.
Nhưng Võ Tam Nương biết bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ, bởi lẽ Vô Tận Chiến Quyền là Đạo Cấp Vũ Kỹ, trong khi nàng không có Đạo Cấp Vũ Kỹ.
Vậy nên nàng kích hoạt trạng thái Thể Tu cấp Hoang Thạch… một quyền hung hăng đấm ra.
OÀNH!
Như thiên thạch va đập sao băng, Võ Tam Nương và cả Vương Bằng lại như đạn pháo bay ngược trở về, Vực ngạnh kháng với Vực, Thế nghiền ép lấy Thế…
“Sao lại như thế?” Vương Bằng không dám tin, Ngũ Đại Học Viện không dám tin.
Một nữ nhân không tu Đạo Cấp Công Pháp lại đánh ngang tay kẻ tu Đạo Cấp Công Pháp?
“Nếu ngươi nghĩ dựa vào nội tình có thể đánh bại lão nương, vậy ngươi quá ngây thơ rồi.”
Võ Tam Nương lạnh lùng quát, đạp chân bay thẳng lên thiên không.
Lúc này lại thêm một vạn tầng Cước Vực xuất hiện, nàng bá đạo hung hăng lao xuống:
“Phân Chia Thiên Hạ!”
“Tiện nhân, ngươi sẽ hối hận!” Vương Bằng ngạo nghễ đứng lên, Vô Tận Chiến Tướng đã được hắn triệu hoán.
Vô Tận Chiến Tướng vừa ra, lập tức cộng hưởng với Vương Bằng… đem số lượng Chiến Vực của hắn nhảy vọt lên năm vạn tầng.
Cánh tay khổng lồ của Pháp Tướng nâng lên, dễ dàng nghênh đón một cước của Võ Tam Nương, đem nàng vật ngược xuống đất.
ẦM!
Võ Tam Nương toàn thân rơi rụng lại lập tức đứng lên, hai tay kết ấn:
“Bách Võ Cuồng Tướng ra cho ta!”
Một thân ảnh sừng sững như nữ chiến thần hiện ra sau lưng nàng.
Nữ chiến thần có cơ thể hoàn mỹ như một pho tượng chiến binh, toàn thân khoác võ y đơn giản, từng khối cơ cân xứng như ẩn chứa vô tận lực lượng bên trong.
Mà khi Bách Võ Cuồng Tướng hiện ra, các loại Vực của Võ Tam Nương lại nhảy vọt lên… một lần nữa áp đảo Vương Bằng.
“Pháp Tướng Thần Thông – Quyền Chinh Thiên Hạ!” Võ Tam Nương phẫn nộ gầm thét, hai tay điên cuồng đấm ra với tốc độ kinh khủng.
Bách Võ Cuồng Tướng sau lưng nàng cũng phối hợp giống y như đúc, hai cánh tay khổng lồ hóa thành tàn ảnh, mang theo tầng tầng lớp lớp ba loại Thế oanh tạc dữ dội.
Nàng đấm đến đấu trường lắc lư, nàng đấm đến không gian sụp đổ…
Vô số quyền kình bao phủ đất trời, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy từng nắm đấm cuồng loạn, không theo kịp tốc độ xuất thủ.
“Châu chấu đá xe!” Vương Bằng ngoài miệng khinh thường, trong lòng lại ứng phó toàn lực.
“Pháp Tướng Thần Thông – Vạn Quân Chiến Ấn!”
Hội tụ Chiến Vực ngưng kết thành một đại ấn khổng lồ, bên trên đại ấn có hư ảnh quân đội gào thét, thanh thế kinh người, hung hăng trấn về phía Võ Tam Nương.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Quyền kình phô thiên cái địa va chạm đại ấn, từng âm thanh vang rền như sấm, như búa tạ nện vào kim loại chói tai khiến màng nhĩ của đại đa số người đau nhức.
Một lần nữa, dư ba phản chấn đem song phương chấn đến liên tục rút lui, quyền kình sụp đổ mà Vạn Quân Chiến Ấn cũng ầm ầm vỡ vụn.
Vương Bằng sắc mặt âm trầm, hắn không ngờ đến nữ nhân này lại khó chơi đến như vậy, có ưu thế về Công Pháp và Vũ Kỹ đẳng cấp vượt trội lại không thể nghiền ép nàng, điều này khiến hắn phẫn nộ.
“Vô Tận Chiến Kinh của ta càng đánh càng hăng, càng đánh số lượng Chiến Vực càng đề thăng…” Vương Bằng kiêu ngạo lên tiếng:
“Để xem ngươi có thể trụ đến bao giờ nếu ta thi triển thêm thủ đoạn!”
Thoại âm rơi xuống, hai tay hắn kết ấn:
“Tuyệt Thế Thần Thông – Cuồng Hồn Chiến Pháp!”
Trong khoảnh khắc, Vương Bằng trở nên táo bạo như một con dã thú ở trạng thái điên cuồng.
Hai mắt của hắn long lên sòng sọc, số lượng Chiến Vực nhảy lên gấp đôi, đạt đến mười vạn tầng Chiến Vực.
Lúc này đây, số lượng Chiến Vực kinh khủng của hắn bao phủ toàn bộ đấu trường, nghiền ép Võ Tam Nương, chấn đến Vực của nàng run rẩy, bị dồn vào chân tường…
Chúng nữ lo lắng siết chặt nắm tay, chỉ có Lạc Nam vẫn chăm chú quan sát, biểu lộ từ đầu đến cuối vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Võ Tam Nương của hắn không dễ bại như vậy…
Quả nhiên, trong mắt nàng hiện lên sự quyết tâm và bất chấp, gằn lên mạnh mẽ:
“Bí Pháp – Tế Mệnh Vực Nộ!”
Tế Mệnh Vực Nộ, loại Bí Pháp nguy hiểm nhất của Bách Võ Chiến Tộc, trả giá nhiều nhất…
Cứ hiến tế 1000 năm tuổi thọ, tất cả các loại Vực đều được gia tăng lên 100 tầng.
Mái tóc đen của Võ Tam Nương dần chuyển sang màu trắng trong ánh mắt không tưởng của toàn trường.
Tuổi thọ của nàng nhanh chóng trôi đi…
Nhưng tương ứng với đó, Chiến Vực, Sát Vực, Quyền Vực, Cước Vực khắp toàn thân nàng ngày càng phóng đại.
Mười vạn tầng, mười hai vạn tầng, mười lăm vạn tầng… hai mươi vạn tầng…
Nàng đã đánh đổi trăm nghìn năm tuổi thọ…
Đây mới là áp đảo tuyệt đối.
Chấp nhận hy sinh, chấp nhận liều lĩnh, chấp nhận trả giá…
Nàng chính là sư phụ đầu tiên của Lạc Nam – Võ Tam Nương.
RĂNG RẮC…
Thanh âm rạn nứt như thuỷ tinh, Chiến Thế do vô số Chiến Vực tưởng như bất khả xâm phạm của Vương Bằng ầm ầm sụp đổ trong ánh mắt đỏ ngầu của hắn…
Hai chân của hắn quỵ xuống, áp bách khủng bố từ nàng khiến hắn thở không nổi, số lượng Vực áp đảo như thế trấn áp đến hắn hít thở không thông, hãi hùng gào thét:
“Tiện nhân điên rồi, ngươi sẽ hao hết tuổi thọ mà chết…”
“Kẻ chết trước chính là ngươi!” Võ Tam Nương xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, một chân đạp xuống:
“Phân Chia Thiên Hạ!”