Con đường bá chủ - Quyển 2
Chương 44
“Bát Môn Độn Giáp? Thể tu Bí Thuật sao?”
Lạc Nam mừng rỡ nhảy dựng lên, hắn đã có Bí Thuật Linh Tu là Thiên Đế Tam Biến Thuật, hiện tại có thêm Bí Thuật của Thể Tu, đây không thể nghi ngờ buồn ngủ gặp chiếu manh a…
Một nguyên nhân khác khiến hắn vui mừng là Bí Thuật này được điêu khắc trên bia đá, có nghĩa là tất cả nữ nhân Tu Thể bên cạnh hắn đều học được, không phải dạng ngọc bội chỉ truyền cho một người như đồ của Hệ Thống…
Trong lúc nhất thời, hứng thú tăng mạnh, lập tức quan sát toàn bộ từ trên xuống dưới…
“Bát Môn Độn Giáp: Không có đẳng cấp… là loại Bí Thuật kích phát lực lượng của toàn bộ Thân Thể, gia tăng khả năng chiến đấu, người học Thuật Này có thể vượt cấp tác chiến, cùng cấp vô địch thủ… Không phải Thể Tu, cấm học!”
“Thân thể được ví như một vũ trụ thu nhỏ, là thứ thần bí mà sinh linh không thể chạm đến cực hạn… Bát Môn tượng trưng cho tám cánh cửa đi đến cực hạn đó, kích phát chúng nó đến giới hạn cao nhất…”
“Cửa đầu tiên – Khai Môn: Kích Phát Trí Não trở nên nhạy bén, gia tăng khả năng xử lý tình huống trong chiến đấu…”
“Cửa thứ hai – Cơ Môn: Kích Phát Cơ Bắp phát triển, gia tăng sức mạnh…”
“Cửa thứ ba – Thể Môn: Kích phát độ cứng cáp của Da Thịt, tăng lực phòng ngự…”
“Cửa Thứ tư – Tốc Môn: Kích phát độ linh hoạt của đôi chân, tăng tốc độ…”
“Cửa thứ năm – Huyết Môn: Kích phát mạch máu mở rộng, đẩy nhanh tốc độ lưu thông máu, gia tăng chiến lực tổng thể…”
“Cửa thứ sáu – Cốt Môn: Kích phát độ cứng cáp và linh hoạt của Xương Cốt, có thể dùng chính Xương Cốt của mình để làm vũ khí…”
“Cửa thứ bảy – Không Môn: Kích phát khả năng tác động của toàn thân lên Hư Không, bất kể là phá hủy Hư Không hay di chuyển trong Hư Không…”
“Cửa cuối cùng – Tử Môn: Kích phát toàn bộ Thất Môn cùng lúc mạnh hơn gấp vô số lần, cái giá thi triển Tử Môn là bạo thể mà chết…”
“Độ mạnh yếu của từng Môn phụ thuộc vào tu vi Thể Tu của người sử dụng…”
“Cảnh cáo: Tử Môn chỉ được sử dụng khi quyết tử…”
Lạc Nam xem xong hít mạnh một hơi, trái tim đập thình thịch, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dựng đứng, hô hấp trở nên dồn dập hơn bao giờ hết…
“Nghịch thiên, môn Bí Thuật của Cự Nhân Tộc này thật nghịch thiên…” Hắn lẩm nhẩm, con mắt sáng ngời nóng rực nhìn vào Bia Đá, như nhìn một mỹ nữ trần truồng đang uốn éo mời gọi vậy…
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy nó đầy thích thú…
Bất kể là Môn nào trong Bát Môn, đều mang lại lợi ít quá mức to lớn, trách không được dám tự xưng người học được Thuật này trong cùng cấp vô địch thủ…
“Nếu kết hợp Khai Môn với Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, trong cùng cấp ai nhạy bén bằng ta?”
“Nếu kết hợp Tốc Môn với Tiêu Dao Mị Ảnh Bộ cùng Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, trong cùng cấp ai nhanh bằng ta?”
Lạc Nam hưng phấn lẩm bẩm trong miệng, chỉ với hai Môn vừa đề cập đã gia tăng chiến lực của hắn trong phạm vi lớn, các môn còn lại cũng rất khủng bố, nếu toàn bộ vận dụng…
Lạc Nam không dám tưởng tượng có thể đánh bại Luyện Hư hay không đây… bởi vì nếu mở được Không Môn, hắn có thể di chuyển trong Hư Không đấy… Luyện Hư Kỳ cũng không thể chạy trốn khỏi truy đuổi của hắn…
Những gì Lạc Nam vừa xem qua cũng chỉ là công dụng của Bát Môn Độn Giáp mà thôi, cách thức tu luyện được khắc ở mặt sau Bia Đá…
“Cự Nhân Tộc sở hữu Bí Thuật mạnh mẽ như vậy quả thật làm người ta kinh ngạc, bất quá muốn tu luyện không đơn giản nha, dù là Cự Phách Thiên này cũng chỉ tu đến Cửa Thứ Năm mà thôi… công tử muốn đạt đủ Bát Môn, sẽ là chặn đường gian nan đấy…”
Kim Nhi âm thầm quan sát Xương Cốt của Cự Phách Thiên, ngồi trên vai hắn đung đưa hai chân, mở miệng cảm khái nói…
“Cự Phách Thiên không được không có nghĩa là Lạc Nam không được… nàng cứ chờ mà xem!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực, không chần chờ đem Bia Đá thu luôn vào Linh Giới Châu cho an toàn…
“Tuyền Nhi, nàng đúng là bảo bối phúc tinh của ta haha!” Hắn mừng hớn hở ôm lấy nàng xoay vòng vòng…
Tiêu Thanh Tuyền đỏ mặt xấu hổ, bộ dạng đáng yêu vô cùng, bất quá nghe những công dụng hắn vừa nêu của Bát Môn Độn Giáp, nàng cũng cảm thấy mừng rỡ thay hắn…
Đạt được Bí Thuật nghịch thiên như vậy, quả thật là chuyện vô số người ao ước mà không được…
“Chúng ta chôn cất Phách Thiên tiền bối, rồi tiếp tục săn Chương Ngư!” Lạc Nam thoải mái trong lòng, đem thân hình Tiêu Thanh Tuyền đặt xuống nói…
“Được, ta đào giúp ngươi!” Nàng móc ra Cự Đao, từng trảm bổ xuống tiến hành đào bới…
Lúc này Lạc Nam mới có dịp quan sát rõ Cự Đao trên tay Tiêu Thanh Tuyền, thân đao đen Tuyền như đêm tối, kích thước to như cánh cửa lớn, lại uốn cong sắt bén, lực lượng như có thể chém nát thương khung…
“Đây là Thiên Trọng Đao, vũ khí do nhị sư phụ truyền lại cho ta… là Thiên Cấp Trung Phẩm pháp bảo…” Tiêu Thanh Tuyền thấy tên này tò mò, mở miệng cười nói…
Lạc Nam gật đầu, nhị sư phụ trong miệng nàng chính là vị Hiệu Trưởng Thánh Linh Học Phủ đời thứ tư, để lại vũ khí cấp cao cho truyền nhân cũng không phải chuyện lạ…
Sau sự hợp tác của hai người, một thung lũng sâu không thấy đáy hiện ra…
Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền nhìn nhau gật đầu, dùng toàn lực bình sinh đem Xương Cốt đẩy xuống…
Nặng… quá nặng…
Như hàng ngàn tòa núi lớn chất chồng vậy…
Lực cản của nước khiến hành động càng thêm khó khăn…
Bất quá với thực lực của hai người, nhanh chóng đem Xương Cốt của Cự Phách Thiên đẩy xuống thung lũng…
Ngay cả Chiến Thuyền vỡ nát cũng chôn cất theo cùng, đương nhiên cùng hai vò rượu ngon nhất của Trọng Vô Danh…
Mặc dù không biết vị Cự Phách Thiên thích uống rượu không, nhưng đây là một phần tâm ý của hắn…
Lạc Nam vận dụng Linh Thổ Đỉnh đến mức cực hạn nhất, vô số đất cát cấp tốc tiến về dưới đáy biển sâu, nhanh chóng lắp đầy miệng thung lũng…
“Lăng Mộ Cát!”
Vũ Kỹ Địa Cấp được sử dụng, nhanh chóng hình thành một tòa Lăng Mộ cự đại dưới đáy biển, trở thành nơi an nghỉ của vị cường giả khủng bố này…
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam lấy ra Bia Đá ghi chép Lịch Sử huy hoàng của Cự Nhân Tộc cắm xuống, ở phía sau mặt Bia ghi chép dòng chữ:
“Phó tộc trưởng Cự Nhân Tộc – Cự Phách Thiên Chi Mộ”.
Làm xong tất cả, hai người hướng về bia mộ cung kính cúi đầu…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Một ngày sau…
“Vận khí lần này làm sao vậy? Chương Ngư trốn đâu mất dạng rồi?” Lạc Nam phàn nàn hỏi…
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Lễ hội đổi vật của Đa Bảo Các, hắn nhất quyết phải tham dự…
Từ khi rời khỏi Chiến thuyền của Cự Nhân Tộc, chưa một con Chương Ngư nào xuất hiện trong tầm mắt…
“Động tĩnh xây mộ của chúng ta quá lớn, sinh vật ngàn dặm xung quanh trốn mất dạng hết rồi…” Tiêu Thanh Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu nói, tên này vừa đi vừa nắm tay nàng, một bộ nhàn nhã dạo chơi dưới đáy biển, hoàn toàn không có chút dáng vẻ làm nhiệm vụ…
Bởi vì tâm tình của hắn đang rất tốt khi đạt được Bát Môn Độn Giáp đấy…
Lạc Nam nghe lời của của Tiêu Thanh Tuyền, đồng ý với nàng, lập tức thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ gia tăng tốc độ…
Vô số sinh vật trợn mắt nhìn hai người đi trong biển, thậm chí có gia hỏa bạo dạn còn lọt vào trong bong bóng của Tỵ Thủy Châu, trở thành cá mắc cạn giữa lòng biển khiến Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền buồn cười…
Tỵ Thủy Châu chỉ ngăn cách nước biển, không hề ngăn cách thứ gì khác…
Bất chợt, một cái đuôi nhỏ xuyên qua màn chắn, đâm phập vào cơ thể Lạc Nam…
Chất động cực mạnh màu lục cấp tốc truyền qua, muốn đem hắn độc chết…
“Bỏ ra bạn ơi! Ta chỉ thích chơi với Tố Mai nhà ta, đối với rắn biển không có hứng thú đâu…”
Lạc Nam lắc đầu nói một tiếng, Dị Hỏa nhẹ nhàng bùng phát, con Rắn Độc Biển vừa tập kích hắn đã hóa thành hư vô…
Dị Hỏa chính là vật khắc chế hầu hết Độc tính trong thiên hạ, huống hồ hắn có tận ba loại? Lạc Nam không sợ nhất chính là Độc đấy…
“Khúc khích, ngươi cũng thật là… như vậy cũng đùa được?” Tiêu Thanh Tuyền bị lời nói của Lạc Nam chọc cười, lườm hắn một cái…
“Còn không phải để ngắm nàng cười sao? Ta đã nói khi nàng cười rất đẹp a…” Lạc Nam ra vẻ mê đắm…
“Hừ, hiện tại không phải lúc nói lời đường mật!” Tiêu Thanh Tuyền quay đầu sang nơi khác, tên này làm sao vậy? Giữa đáy biển sâu không sợ Thủy Quái khủng bố tập kích sao?
Như chứng minh cho suy nghĩ của nàng là đúng, bên dưới chân hai người, mười cái xúc tua đột ngột tua tủa mà lên, phá tan lớp đất bùn, hướng thân thể cả hai quấn tới…
“Đánh lén ta là hành vi ngu xuẩn nhất của ngươi a!” Lạc Nam thong thả nắm lấy vòng eo Tiêu Thanh Tuyền, tốc biến né tránh…
Con Chương Ngư vừa đánh lén thấy không hiệu quả, lập tức rút trở về lớp bùn như chưa có gì xảy ra…
“Đánh lén xong trốn?” Lạc Nam cười lạnh, Xuyên Tinh Chỉnh ngưng tụ trên đầu ngón tay, xuyên phá mà qua…
Xoẹt…
Nước biển như bị xẻ đôi, lực lượng khủng bố của Thiên Cấp Vũ Kỹ dễ dàng xuyên thủng đầu Chương Ngư, thi thể nó trồi lên khỏi mặt bùn, từng cái xúc tua vẫn ngọ ngọe trong ghê tởm vô cùng…
Đáng thương cho Chương Ngư, gặp phải con mồi đáng sợ nhất trong đời nó.
“Đôi khi có bánh tự rơi trên trời xuống…” Lạc Nam nhẹ giọng cảm khái một tiếng, thu lấy Yêu Đan…
“Tưng… tưng… tưng…”
Hết sức đột ngột, giữa đại dương mênh mông, âm thanh tiếng đàn nơi xa xăm truyền vào tai…
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam giật nảy cả mình, giữa biển khơi có tiếng đàn, nhát ma sao?
Tiêu Thanh Tuyền cũng ngơ ngác nhìn quanh, hiển nhiên nàng cũng nghe được…
“Tưng… tưng… Biển đã cho ta một mùa xuân đầy ước vọng… tưng tưng tưng…”
“Tưng… tưng… tưng… Một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi… tưng tưng…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/
“Tưng tưng… Khi lý tưởng của biển rực sáng trong tim chúng ta… tưng tưng…”
Âm thanh từ nơi xa xôi vẫn liên tục truyền đến, không rõ phương hướng cụ thể…
“Là ai đàn hát? Thật êm tai nha!” Tiêu Thanh Tuyền hai mắt mê ly, cảm thấy linh hồn được thanh lọc, linh khí tiến về cơ thể gia tăng đến cực điểm, nàng cảm thấy thất thần, đôi môi đỏ mọng lẩm bẩm…
Lạc Nam cũng vô thức thả mình theo giọng hát và tiếng đàn, cảm giác tốc độ thu nạp Linh Lực của mình vậy mà tăng lên kịch liệt… trong đan điền, bốn tôn Cự Đỉnh nhẹ nhàng chuyển động thích thú…
“Khả năng phụ trợ tu luyện này thật khủng bố…” Kim Nhi cũng hiếm thấy ca ngợi một tiếng…
Lạc Nam như nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên mừng rỡ như điên, quay sang Tiêu Thanh Tuyền hét lớn:
“Tuyền nhi, nhất định là Mỹ Nhân Ngư… chỉ có Mỹ Nhân Ngư mới hát hay như vậy, lại ở giữa biển khơi…”
Tiêu Thanh Tuyền giật mình, nhớ lại lời miêu tả mấy ngày trước của hắn, biết Mỹ Nhân Ngư trong miệng Lạc Nam chính là Nhân Ngư Tộc…
“Không thể nào… Nhân Ngư Tộc đã tuyệt chủng từ lâu, từng có Độ Kiếp Kỳ cường giả muốn săn bắt đem về phụ trợ tu luyện nhưng không được…” Sư phụ nữ nhân thốt lên đầy vẻ bất ngờ…
“Tuyền Nhi, chúng ta đẩy nhanh tốc độ… ta muốn tận mắt thấy Mỹ Nhân Ngư trong truyền thuyết…” Lạc Nam hưng phấn nói…
“Chúng ta đi nhanh theo tiếng hát…” Tiêu Thanh Tuyền gật mạnh đầu…
Lạc Nam không chần chờ nữa, ôm lấy eo thon của nàng, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai đến cực hạn trong lòng biển…
Vô số khung cảnh xẹt qua với tốc độ chóng mặt, tiếng ca hát ngày một xa xăm…
“Khốn khiếp… làm sao càng chạy càng xa?” Lạc Nam cắn răng thầm mắng một tiếng, Thấu Thị Vạn Lý mở rộng đến cực điểm, dù là một hạt bụi cũng không thoát khỏi mắt hắn…
“Keng, phát động chi nhánh nhiệm vụ [Nhân Ngư Phụ Trợ], thành công nhận được một công pháp tương ứng và một pháp bảo tương ứng… vô thời hạn nên không có thất bại…”
Âm thanh của Hệ Thống khiến Lạc Nam giật mình…
Nhiệm vụ chú thích: Tìm kiếm Nhân Ngư, thuyết phục đối phương gia nhập Hậu Cung để phụ trợ các thành viên tu luyện…
Lạc Nam vừa nghe con mắt tỏa sáng, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên ta đoán không sai, Mỹ Nhân Ngư thật sự tồn tại… nhất định phải tìm được nàng…”
“Thật sự là Nhân Ngư sao?” Tiêu Thanh Tuyền và nữ nhân sư phụ nghe hắn nói vậy, trong đầu cùng lóe lên suy nghĩ…
Lạc Nam mặc kệ tất cả, di chuyển như điên, vô số sinh vật bị hắn xoẹt qua, vô số cảnh đẹp đáy biển hắn chẳng thèm ngắm…
Ngay cả đám Chương Ngư cũng tiện tay nhất kích săn giết, hành động dứt khoát đến cực điểm…
Một ngày sau…
Tiếng hát pha lẫn tiếng đàn hoàn toàn kết thúc, Lạc Nam sắc mặt khó coi đến cực hạn…
“Chẳng lẽ ta và Mỹ Nhân Ngư vô duyên sao?”
Hắn cắn chặt răng, tiếp tục lao nhanh vun vút, tìm một tia hy vọng mong manh…
Mỹ Nhân Ngư chính là truyền thuyết ở đời trước, các nàng chỉ tồn tại trong phim ảnh, trong cổ tích và tác phẩm nghệ thuật hư cấu…
Thử hỏi ai không muốn gặp Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp tuyệt trần, như tinh linh của biển một lần trong đời?
Dù không có khả năng phụ trợ tu luyện kia, Lạc Nam cũng nhất quyết phải tìm được, chỉ vì hoàn thành ước nguyện đời trước…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Hai ngày sau…
Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền xuất hiện trên mặt biển…
Gương mặt hắn buồn bã như mất hồn, bởi vì sau những ngày cuối cùng đẩy nhanh tốc độ, Mỹ Nhân Ngư vẫn biệt vô âm tính…
“Duyên phận mà thôi, nếu có duyên nhất định sẽ gặp được…” Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy tay Lạc Nam an ủi, nàng ít khi gặp hắn chán chường như vậy…
Biển cả bao la vô hạn, lần này nghe tiếng hát còn không tìm được, liệu bao giờ có duyên gặp được Mỹ Nhân Ngư đây?
Trách không được đây là nhiệm vụ không có thời hạn…
Vèo vèo vèo…
Bỗng nhiên, vô số thân ảnh mắt xanh tóc vàng lướt ngang đầu hai người, vội vàng đến cực điểm…
Mục tiêu của toàn thể những tu sĩ này rõ ràng là quần đảo Nga Mỹ…
Hay nói đúng hơn là Lễ Hội Hoán Vật được tổ chức tại Đa Bảo Các…
Lạc Nam hít sâu một hơi, gạt bỏ thất vọng sang một bên, kéo tay Tiêu Thanh Tuyền cười nói:
“Đi thôi! Ta mang nàng đi săn đồ tốt…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Quần Đảo Nga Mỹ diện tích bao la, gồm rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ tạo thành…
Hòn đảo có diện tích to lớn nhất nằm ngay vị trí trung tâm, là nơi phồn hoa và thực lực tu sĩ tổng thể mạnh nhất…
Chi nhánh lớn của Đa Bảo Các cũng trú ẩn tại đó…
Hôm nay, chỉ mới lờ mờ sáng, vô số tu sĩ đã từ bốn phương tám hướng ngự không mà về, đương nhiên vẫn có không ít cường giả xé rách hư không, thậm chí một số bất chợt xuất hiện…
Hiển nhiên lần lễ hội này, thu hút không ít Luyện Hư Kỳ, thậm chí Hợp Thể Kỳ cường giả…
Trước vô số kiến trúc lộng lẫy xa hoa, cảnh tượng tại Quần Đảo đẹp như tranh vẽ, nhất nam tam nữ kéo tay mà đi, trông có vẻ nhàn nhã…
Chính là Lạc Nam cùng tam nữ Tiêu Thanh Tuyền, Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh…
Thương thế của hai nữ mặc dù chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng đã khôi phục bảy tám phần, có thể thấy Đan Dược của Tiêu Thanh Tuyền luyện chế không phải dạng xoắn, tốc độ điều trị chỉ kém Long Tiên Thánh Điển một chút mà thôi… lễ hội lần này náo nhiệt lớn như vậy, Lạc Nam đương nhiên muốn các nàng cùng tham dự mở mang kiến thức…
Nếu không phải chúng nữ khác vẫn còn bế quan không ra, chưa có một động tĩnh, hắn đã mang theo toàn thể Hậu Cung đang có tham dự lễ hội rồi…
Bất quá mặc dù không có đầy đủ chúng nữ, nhưng dáng người tuyệt mỹ của ba nữ tại đây đã thu hút vô số ánh nhìn…
Nhất là tại một nơi đa phần là người Tây phương như thế này, thì việc nhất nam tam nữ người phương Đông xuất hiện dễ dàng gây chú ý…
Đặc điểm nhận diện người phương Đông của các nàng không phải diện mạo, mà là y phục và dáng người thanh thoát uyển chuyển…
Tam nữ từ lâu đã mang lên Vô Lệ Mặt Nạ, mặc dù không thể che giấu trước mắt tu sĩ Luyện Hư Kỳ, nhưng cũng giảm bớt không ít ánh nhìn soi mói…
Bản thân của Lạc Nam cũng đeo Vô Lệ Mặt Nạ, thân phận Văn Lang tạm thời chưa cần thiết sử dụng…
Riêng Cơ Nhã ngoài Vô Lệ Mặt Nạ, bên trong còn có Vô Diện Da Mặt, hóa thành hình dạng giống hệt tỷ muội sinh đôi của Thủy Nương Khanh, tránh Thiên Cơ Điện phát giác…
Còn một đối tượng gây chú ý của đám đông, chính là Tiểu Sư nằm trên bả vai Lạc Nam… nàng trong bộ dạng thú nhỏ quá mức khả ái, không ít nữ nhân phương Tây lắc lư thân hình nóng bỏng lại làm quen, đều bị Tiểu Sư kiêu ngạo ngó lơ, chẳng thèm để ý…
Cơ Nhã và Thủy Nương Khanh là người Hải Châu, đối với quần đảo Nga Mỹ cũng không xa lạ gì, trở thành hướng dẫn viên chuyên nghiệp cho Lạc Nam và Tiêu Thanh Tuyền…
“Nữ nhân Phương Tây có phong tình quyến rũ đặc trưng riêng, nhìn thích mắt thật…” Lạc Nam âm thầm nghĩ, đảo quanh liên tục giữa các rãnh ngực đồ sộ và từng đôi chân săn chắc mê người…
Hắn vẫn còn tiếc nuối về tung tích Mỹ Nhân Ngư đấy…
“Ây da, các nàng là mèo sao?” Bị véo mạnh vùng hông khiến Lạc Nam giật nảy mình…
“Thích nữ nhân ăn mặc lộ liễu như vậy sao?” Cơ Nhã hừ một tiếng…
“Đương nhiên thích, bất quá là thích nữ nhân của người khác lộ liễu… các nàng dám lộ liễu cẩn thận ta thi hành gia pháp!” Lạc Nam ra vẻ hung dữ nói, nữ nhân của hắn chỉ được quyến rũ trước mặt hắn, đối với người ngoài các nàng phải là tiên nữ cao cao tại thượng…
“Xì!” Ba nữ âm thầm bĩu môi…
ẦM ẦM ẦM…
Đám người vừa đi vừa cười, chợt bầu trời trở nên âm u dữ tợn, mây đen che phủ, âm thanh sấm chớp vang dội…
Lạc Nam nhíu mày, vừa nãy không phải trời còn đẹp sao?
Rất nhanh, đáp án cho thắc mắc của hắn đã có…
Trong vô tận mây đen, vài thân ảnh quỷ dị hiện ra, bọn hắn một thân áo choàng đen tung bay phấp phới, diện mục được bao phủ trong mặt nạ có hình quỷ đỏ, khí tức u ám bao trùm một vùng không trung…
Tổng cộng chỉ có ba người…
Hai cao một thấp, lại liên tục đảo quanh lượn lờ như bóng ma, hoàn toàn không xem ai ra gì…
“Khặc khặc khặc… thật nồng đậm khí tức của sinh mệnh… nếu có thể đem toàn bộ giết sạch… chậc chậc…” Âm thanh rợn người từ tên lùn trong ba tên phát ra, tiếng rít qua kẽ răng khiến người khác rợn tóc gáy…
“Hắc hắc hắc… nể mặt Đa Bảo Các, thu liễm một chút đi…” Một tên cao cười hắc hắc, bất quá khí thế Luyện Hư Trung Kỳ phát ra mãnh liệt, hoàn toàn trái ngược với lời nói của hắn…
“Im mồm… lần này nhất định có nhiều vật hay ho, so với sinh mạng càng ngon lành hơn…” Tên thân cao còn lại khàn khàn quát mắng, dường như tất cả mọi vật đều rơi vào tay bọn hắn…
Theo sau đó, mây đen đỡ lấy thân ảnh của từng tên, cấp tốc bay đi… mục tiêu chính là Đa Bảo Các…
“Phù, đám quỷ ma này lại xuất hiện?” Một đại hán da trắng mở miệng thở phào một hơi…
“Bãi phân nào không có dấu răng của bọn chúng chứ? Bất quá muốn đến Nga Mỹ chúng ta giương oai, còn non lắm!” Một lão già Luyện Hư Kỳ cường giả bặm trợn nói…
“Đúng vậy… chỉ giỏi cái mồm mà thôi, dám động vào một mạng nào trong ngày Lễ này xem? Đa Bảo Các nhổ răng chúng nó…” Một thanh niên thân cao tràn đầy nhiệt huyết nói…
“Ba người đen thui vừa nãy là ai? Mặc dù phách lối một chút nhưng cũng không đến mức bị căm ghét như vậy nha?” Tiêu Thanh Tuyền nhẹ giọng hỏi…
“Là người của Đảo Bóng Đêm, một thế lực chuyên tu Hắc Ám thuộc tính, cũng là nơi tập trung nhiều Sát Thủ khét tiếng, có lợi là sẵn sàng liều mạng, vì thế gây thù chuốc oán không ít…” Cơ Nhã cười nhạt nói, đối với Đảo Bóng Đêm nàng không xa lạ gì, trước đây từng vài lần va chạm…
“Thực lực cường đại bằng Thất Sát Giáo không?” Lạc Nam hứng thú hỏi…
“Khá nổi bậc trong Bát Cấp thế lực, ba người vừa nãy có thân phận Trưởng Lão… bất quá muốn cùng Thất Sát Giáo so sánh, cần tu thêm vạn năm nữa…” Thủy Nương Khanh cũng khá hiểu rõ về thế lực này, mở miệng cười nói…
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, cảm thấy thú vị…
Riêng Lạc Nam lại âm thầm cười khổ, hắn bị Thất Sát Giáo để mắt đấy…
HÍ HÍ HÍ…
Lại có âm thanh chiến mã gầm vang trên không truyền đến…
Vội ngẩng đầu lên quan sát…
Một con Hắc Mã thần tuấn ngự không mà đến, đôi cánh trên lưng như đại bàng bay lượn trong gió…
“Là Hắc Thiên Mã, Lam Cực công tử đến rồi…” Một thiếu nữ tóc vàng hét chói tai, lập tức vô số nữ nhân phương Tây hai mắt tỏa sáng…
Lạc Nam quả nhiên nhìn thấy trên lưng Hắc Thiên Mã, một thanh niên anh tuấn tóc vàng tầm ba mươi tuổi, mũi cao răng trắng toàn thân chiến giáp, thản nhiên mà đến…
“Lam Cực, thiếu chủ của Bát Cấp thế lực Lam gia, xếp hạng 11 trên Bách Linh Bảng…” Thủy Nương Khanh nhàn nhạt nói, nhìn thành viên trên Bách Linh Bảng khiến nàng nhớ lại tên đệ đệ không nên thân của mình…
“Hóa Thần Trung Kỳ? Quả nhiên thực lực của Hải Châu mạnh hơn Băng Thiên không ít!” Lạc Nam âm thầm cảm thán…
Hóa Thần Trung Kỳ tại Thánh Linh Học Phủ có thể lọt vào top cao của Thánh Linh Bảng… tại Bách Linh Học Phủ chỉ có thể nằm ngoài top 10, chênh lệch có thể thấy được lốm đốm…
Tên thanh niên gọi là Lam Cực này rất được lòng nữ nhân, không ít thiếu nữ chạy theo Hắc Thiên Mã của hắn…
Lạc Nam nhìn Hắc Thiên Mã, lại nhìn Tiểu Sư trên vai mà âm thầm so sánh, cảm thấy Tiểu Sư của mình có thể dễ dàng xé nát con ngựa đen đó…
“Đương nhiên, một cái tạp mao mà thôi… làm sao bằng Tiểu Sư?” Tiểu Sư ngẩng cái đầu nhỏ hết sức ngạo kiều…
Lạc Nam cười cười, nhét một viên Dưỡng Thú Đan cho nàng ăn… lần trước Tiểu Sư hấp thu Yêu Đan của Yêu Thú Lục Giai Viên Mãn vẫn chưa tiêu hóa hết, thực lực đang chậm rãi tăng lên từng chút một…
Mà lúc này, bên trên bầu trời… một khe nứt hư không xuất hiện…
Bước ra là hai thân ảnh nữ tử một già một trẻ, khí độ bất phàm…
Bà lão có mái tóc trắng, mặc trang phụ quý tộc, đeo trang sức lấp lánh nhẹ nhàng quét mắt nhìn quanh, lắc đầu lẩm bẩm:
“Xem ra mấy lão gia hỏa kia vẫn chưa đến…”
Mà nữ tử trẻ tuổi bên cạnh càng thêm tươi thắm, như đóa hướng dương kiêu ngạo giữa trời, mái tóc ngắn màu vàng chiếu rọi lấp lánh, đôi mắt to tròn như sao trên trời, tròng mắt lại xanh thẳm như đại dương mênh mông, mũi cao, môi mọng đỏ… một thân váy công chúa hoa quý đến cực điểm…
Là một cực phẩm thiếu nữ phương Tây…
Lúc này đây, ánh mắt thiếu nữ đang dán chặt vào y phục trên người chúng nữ vây quanh Lạc Nam, tròng mắt lấp lánh ánh sao, nàng chưa từng nhìn thấy y phục đẹp mắt như vậy… bọn họ là người phương Đông sao?
“Tiểu thư, thích sao? Có cần lão thân hỏi mua cho ngươi!” Lão bà bên cạnh cười hỏi…
Thiếu nữ lắc đầu, âm thanh như chuông ngân từ đôi môi đỏ phát ra: “Y phục đó như được dành riêng cho các nàng, ta dù có khoác vào cũng như vật vô hồn mà thôi…”
Lạc Nam nếu nghe được nhất định sẽ nâng lên ngón tay cái, hắn quả thật chọn riêng y phục cho chúng nữ, người khác mặc làm sao hợp? Chúng nữ tuy che mặt, nhưng khí chất toàn thân như hòa quyện cùng y phục, người có nghề nhìn qua là biết…
Bà lão nghe tiểu thư nói thế gật đầu, nàng cũng không bất lịch sự dò xét dung mạo của chúng nữ qua lớp mặt nạ làm gì…
“AAA, Đó không phải là Ái Tâm tiểu thư sao? Nàng xuất hiện từ bao giờ…” Một thanh niên nhảy dựng lên, hai mắt lấp lánh hình trái tim nhìn thiếu nữ bên cạnh bà lão…
Lập tức có vô số nam tử quý tộc nghe vậy ném đến ánh mắt ngưỡng mộ… hiển nhiên nữ nhân tên Ái Tâm này danh tiếng không nhỏ…
Lạc Nam và chúng nữ một lần nữa bị thu hút, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp nữ nhân tóc vàng tên Ái Tâm kia đang nhìn xuống đám người mình, hắn gật đầu lịch sự xem như chào hỏi… âm thầm cảm thán diện mạo xinh đẹp của nàng…
Điển hình của nét đẹp quý tộc Phương Tây…
“Ái Tâm, tiểu thư của Ái gia… xếp hạng thứ năm trên Bách Linh Bảng, thực lực Hóa Thần Hậu Kỳ…” Thủy Nương Khanh rất rành về Bách Linh Bảng ở thế hệ này, mở miệng cười nói…
Lạc Nam gật đầu, cũng không tiếp tục bất ngờ nữa… đừng tưởng những người trẻ tuổi này đã là Hóa Thần Hậu Kỳ hay hóa Thần Viên Mãn mà kinh ngạc cho rằng ngày đột phá Luyện Hư của họ không xa…
Sự thật hoàn toàn trái ngược đấy… từ Hóa Thần đến Luyện Hư là một đạo khảm lớn như trời và đất, yêu cầu tu sĩ phải có đầy đủ cơ duyên, tài nguyên và khả năng lĩnh hội đối với không gian…
Có những tuyệt thế thiên tài chưa đến trăm tuổi đột phá Hóa Thần Viên Mãn, nhưng vạn năm dài của cả đời còn lại dù cố gắng đến mức nào vẫn không thể đặt chân vào Luyện Hư… cuối cùng ấm ức mà chết…
Bất kể là Thánh Linh Bảng, Bách Linh Bảng hay Thiên Yêu Bảng cũng chỉ là khởi đầu trên con đường cường giả mà thôi… khi nào chính thức đặt chân vào Hoàng Kim Bảng mới miễn cưỡng được xưng hai chữ “Cường giả”…
Câu nói “Dưới Luyện Hư tất cả chỉ là con kiến hôi” không phải tự nhiên mà có…
Nó là ám chỉ sự khắc nghiệt và những gì mà Luyện Hư tu sĩ xứng đáng nhận được…
Tỷ lệ Hóa Thần tu sĩ thành công đột phá Luyện Hư, có thể xem là một trên nghìn…
Vì thế khi nhìn thấy những thiên tài của Bách Linh Bảng có tu vi cao, Lạc Nam cũng chẳng thấy bị đả kích chút nào…
Bởi vì hắn tự tin chính mình… vô địch dưới Luyện Hư… đơn giản thế thôi…
Chỉ nhân vật trên Hoàng Kim Bảng mới khiến Lạc Nam hứng thú…
Về phần những vị công tử hay tiểu thư này chỉ mới Hóa Thần mà được Luyện Hư cung kính hộ tống, chỉ vì lão cha hay lão mẫu bọn hắn là tồn tại càng mạnh hơn các Luyện Hư này mà thôi…
Giống như tên mập Bảo Lập, phụ thân hắn cũng là Luyện Hư Hậu Kỳ đấy… tỷ tỷ lại là thị nữ bên cạnh Thánh Nữ Hợp Thể Kỳ… không có quyền thế mới là chuyện lạ…
Thu hồi ánh mắt, Lạc Nam cùng chúng nữ tiếp tục di chuyển đến Đa Bảo Các…
Vô số tu sĩ vẫn hấp tấp mà đến, không khí ngày càng trở nên nhiệt liệt…
“Ây nha…”
Âm thanh té ngã vang lên, Lạc Nam và chúng nữ vừa vặn bắt gặp…
“Xú nha đầu, ngươi định ăn trộm?” Một trung niên râu quai nón chủ quầy Linh Quả trừng mắt nhìn, trước mặt hắn là một tiểu nữ hài mặt mũi lấm lem bùn đất, thân choàng áo vải phủ đầu ngã trên mặt đất…
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, vội vàng tiến tới nâng đỡ tiểu nữ hài nhìn qua chỉ mới 10 11 tuổi này… không quên lột xuống mặt nạ có phần dữ tợn trên mặt mình tránh dọa sợ nàng…
“Nha đầu, muội đói lắm sao? Muốn ăn trái cây không?” Hắn phủi bỏ bùn đất lấm lem trên y phục của tiểu nha đầu, ân cần mở miệng hỏi…
“Á Nhi không ăn cắp, ta muốn mua trái cây… ta có Linh Thạch…” Tiểu nha đầu xoay xoay nhìn xuống thân thể, bất chợt gương mặt nhỏ trắng nhợt, mếu máo nói:
“Á Nhi làm lạc mất túi Linh Thạch rồi…”
“Hừ, xú nha đầu muốn ăn trộm còn ngụy biện?” Đại hán bán Linh quả hừ lạnh…
“Được rồi vị lão bản này, nàng cũng chưa lấy thứ gì của ngươi? Bán ta hai cân Linh Quả…” Lạc Nam cau mày, lấy ra một lượng Linh Thạch…
“Có ngay thưa khách quý!” Đại hán đổi sắc mặt, lập tức cười hề hề giao hàng…
Linh quả này chỉ có tác dụng ăn vặt cho ngon miệng, khả năng phụ trợ tu luyện còn kém hơn Linh Thạch nên giá không cao…
“Tiểu nha đầu, tặng cho muội… cầm lấy ăn đi!” Lạc Nam đưa túi Linh quả cho Á Nhi cười nói…
“Tạ ơn ca ca, mẫu thân Á Nhi nói không thể tùy tiện nhận đồ của người lạ!” Tiểu cô nương phồng má nói, có phần đáng yêu dù lấm lem mặt mũi…
Tam nữ mỉm cười nhìn một màn này, xem Lạc Nam giải quyết thế nào…
“Ai nói ca ca là người lạ? Muội không phải gọi ta một tiếng ca ca rồi đó sao? Ca ca tên Lạc Nam, muội gọi là Á Nhi, chúng ta không phải nhận biết nhau rồi sao?” Lạc Nam mỉm cười hỏi ngược lại…
“Cái này… đúng nha… ca ca là Lạc Nam, bất quá Á Nhi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng?” Tiểu nha đầu lắc đầu như trống bỏi…
“Không đúng ở chỗ là chúng ta vừa biết nhau, nếu chúng ta gặp nhau lâu rồi sẽ không còn là người lạ đấy!” Lạc Nam ôn nhu xoa lấy nón vải trên đầu nàng…
Tiểu nha đầu nghe hắn nói vậy, tròng mắt to tròn lúng liếng đảo quanh liên tục, cuối cùng nãi thanh nãi khí nói:
“Chúng ta không phải người lạ, vậy ca ca có thể mang muội tham gia Lễ Hội tại Đa Bảo Các được không?”
“Đương nhiên, ca ca và các tỷ tỷ sẵn sàng thôi!” Lạc Nam chỉ vào tam nữ, không biết vì sao hắn cảm thấy mình mới là người bị gạt…
“Ây nha, các vị tỷ tỷ thật thơm… Á Nhi hân hạnh làm quen!” Tiểu nha đầu hai mắt sáng lên, nhảy chầm vào người Thủy Nương Khanh dụi dụi…
“So với mẫu thân chỉ kém một chút mà thôi…” Á Nhi cảm nhận quy mô của vòng ngực to tròn, hơi mở miệng nhỏ say mê nói…
Thủy Nương Khanh sắc mặt đỏ bừng, vội vàng bế nàng trên tay, Lạc Nam mỉm cười nhìn tình cảnh này…
Nhóm người có thêm sự gia nhập của tiểu cô nương, chính thức tiến về Đa Bảo Các…
Dưới lớp áo choàng, Á Nhi giảo hoạt mỉm cười, miệng nhỏ lẩm bẩm:
“Lần này trốn nhà đi chơi… mẫu thân đừng đánh mông Á Nhi… có đánh thì đánh Lạc Nam ca ca mới tốt!”