Con đường bá chủ - Quyển 2

Chương 6



Phần 6

Lão Nhị đang cùng Yên Nhược Tuyết giao thủ, thân là một Cốt Tu như hắn lại thành công phòng ngự trước Thủy Thổ Châu của nàng…

Đối với việc này, Yên Nhược Tuyết rất bất đắc dĩ, Thủy Thổ Châu nàng vẫn chưa thể nắm hết sức mạnh của nó, hơn nữa Linh Lực trong người còn đang bị hao mòn dần…

Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải để phu quân thất vọng…

Yên Nhược Tuyết thầm hận bản thân yếu kém, mong muốn tu luyện Thủy Hoang Chiến Điển cùng Thủy Hoang Huyết Mạch hơn bao giờ hết…

Trong lúc buồn rầu, đột ngột chẳng nói chẳng rằng, một Đại Thủ hừng hực dị hỏa phá không mà đến, bất ngờ vô cùng…

Mục tiêu là Lão Nhị…

Đối với tình huống này, không một ai ngờ, không một ai đề phòng, cũng chẳng ai nghĩ tới…

Lạc Nam vốn đang giao đấu cùng đám đối thủ mạnh mẽ, lại đột nhiên gia nhập chiến trường khác…

Đương nhiên ngay cả Lão Nhị cũng không ngờ tới…

Trích Tinh Thủ như bàn tay Phật Tổ Như Lai trấn áp Tôn Hầu Tử, đem cơ thể toàn xương cốt của hắn bao trùm vào bên trong…

Dị Hỏa hực hực thiêu đốt dữ dội…

“AAAAAA”.

Âm thanh như u linh đến từ địa ngục truyền ra, Lão Nhị chỉ cảm thấy Xương Cốt hắn luôn tự hào bị Dị Hỏa không ngừng nung chảy…

Cảnh tượng thảm liệt vượt xa phán đoán của mọi người, ngay cả bốn người Lạc Vũ cũng mặt mũi ê chề, xấu hổ đến cực điểm…

Lão Đại và Lão Tam của Huyết Linh Tông hai mắt muốn lòi ra, thấy huynh đệ của mình bị tra tấn dữ tợn như vậy, bọn hắn đau không muốn sống…

“Vứt thẻ bài đi! Lão Nhị, chỉ còn tính mạng chúng ta có thể làm lại mà! Vứt đi!” Lão Đại Huyết Linh Tông thảm thiết khuyên nhủ…

“Đúng vậy, chúng ta đầu hàng là được, vứt Thẻ Bài đi, chúng ta cùng ngươi” Lão Tam Huyết Thiến khàn cả giọng…

“Khốn kiếp, mặt mũi Huyết Linh Tông bị các ngươi làm mất hết!” Huyết Tử giận dữ rống…

Nhưng mặc kệ hắn, Lão Nhị nghe lời hai vị huynh đệ, cố nén cảm giác thống khổ do Dị Hỏa bao trùm, hắn chủ động loại bỏ một thanh xương cốt trên cơ thể…

Trên xương cốt đó có treo Thẻ Bài của hắn…

Cùng lúc đó, Lão Đại và Lão Tam nhìn nhau gật đầu, hai người cùng lúc vứt bỏ Thẻ Bài trên tay…

Ba huynh đệ cùng nhau rời khỏi Bí Cảnh…

Đồng nghĩa chấp nhận từ bỏ gia nhập Học Phủ…

“Vô dụng, Huyết Linh Tông sẽ không tha cho các ngươi!” Huyết Tử quát lạnh, hắn sắp phẫn nộ đến điên rồi…

Đáng tiếc, tình cảm huynh đệ của ba người kia hắn không thể nào hiểu được…

Mất đi đối thủ, Yên Nhược Tuyết, Mộc Tử Âm, Băng Linh Nhi vội vàng tiến đến bên cạnh Lạc Nam, chiến ý hừng hực nhìn mấy tên Lạc Vũ…

Thế trận lúc này hoàn toàn nghiêng về một phía…

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Tĩnh, thiên địa yên tĩnh đến cực hạn…

“Nếu không vạn bất đắc dĩ, không thể đắc tội người này!”

Vô số ánh mắt nhìn thân hình của Lạc Nam, cùng lúc có ý nghĩ như vậy…

Kẻ này ngoài thực lực khủng bố ra, tài trí lại thuộc dạng thâm trầm như vậy…

Chẳng ai ngờ rằng một chiêu Giương Đông Kích Tây của hắn lại thay đổi hoàn toàn chiến cuộc trận đấu…

Một chiêu Trích Tinh Thủ tưởng chừng dành cho bốn đối thủ, lại lấy thế như lôi đình thay đổi mục tiêu…

Rõ ràng là có sự sinh tính từ trước…

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Mà đang giao thủ với chúng nữ còn lại, Lạc Trường cùng Băng Dương, Băng Phong sắc mặt tái không còn chút máu…

Bọn hắn nghĩ đến thảm cảnh của Lão Nhị khi nãy, chỉ thấy sởn cả gai ốc…

Nếu mục tiêu Lạc Nam chọn là bọn hắn thì sao? Thành công giữ mạng hay không đây?

Trong lúc nhất thời, trong lòng xuất hiện ý rút lui…

Lạc Vũ sắc mặt tái nhợt, thân hình run lẩy bẩy vì sợ hãi, thế cục đã hoàn toàn vượt qua phán đoán và dự tính của hắn…

Theo sau đó, một âm thanh phát ra càng khiến trái tim hắn như chìm vào đáy cốc…

“Mong Lạc Nam huynh đệ rộng lượng, ta là bị Băng Dương dụ dỗ nên đã mạo muội đắc tội, lần này sẽ chủ động rời đi, ngày sau bái phỏng tạ tội!”

Băng Phong vừa phòng thủ khỏi đòn công kích của Liễu Thi Cầm, hét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy…

Hắn đang thuộc top 50, sao có thể mạo hiểm tính mạng đánh mất tương lai được chứ?

Quyết định đào tẩu…

Liễu Thi Cầm quay sang hỏi ý Lạc Nam, chỉ cần hắn muốn nàng sẽ truy sát, tốc độ của Dạ Phong không phải chuyện đùa…

Chỉ là Lạc Nam lắc đầu từ chối…

Kết quả như vậy đã rất không tệ…

Nếu ép Băng Phong liều mạng, chúng nữ sẽ bị thương không cần thiết…

Liễu Thi Cầm một lần nữa trở về bên cạnh Lạc Nam, đằng đằng sát khí quan sát Lạc Vũ…

Huyết Tử cùng Vương Lân thấy tình cảnh này, gương mặt âm trầm đến mức khó coi…

Mà Ngự Hàn càng quả quyết hơn, nhanh chóng thu hồi Thao Thôn Cẩu, vứt bỏ Thẻ Bài trên tay…

“Ngự Thú Chiến Tông nhớ kỹ ngươi rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại, ta chỉ là một ngoại môn đệ tử thôi, còn hàng ngàn đệ tử mạnh hơn sẽ đến tìm ngươi, hahaha!”

Theo âm thanh uy hiếp, Ngự Hàn rời đi, ngay cả đôi Kim Điểu đang cùng Hỏa Phượng quần nhau trên không cũng bị hắn quả quyết vứt bỏ…

Ngự Thú Chiến Tông cử hắn đến đây cũng chỉ muốn hạ mã uy Thánh Linh Học Phủ mà thôi…

Không có bất kỳ lưu luyến gì…

Nhiệm vụ thất bại hắn tình nguyện về Tông Môn chịu phạt…

Rốt cuộc, làm ra quyết tâm lớn nhất, Vương Lân móc ra một Phù Lục bóp nát…

Biến mất dạng…

Lại là Tiểu Na Di Phù…

Mà Huyết Tử gương mặt cũng không dễ nhìn, liên tục thiêu đốt hai giọt tiên huyết quan trọng, hóa thành Huyết Độn trốn mất…

Chỉ trường chỉ còn Băng Dương cùng Lạc Vũ…

Chẳng ai ngờ rằng kết quả này sẽ diễn ra, mà nguyên nhân chủ chốt là do một chiêu Giương Đông Kích Tây của Lạc Nam…

Mắt thấy Băng Dương sắp bị chúng nữ tiến lên vây công, một đạo tàn ảnh xuất hiện mang theo hắn biến mất, cùng âm thanh vang vọng không trung:

“Ngạo mỗ xin mang hắn đi, Băng Huyền Đế Quốc cảm kích vô cùng!”

Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, Hợp Linh Chưởng vừa định bắn ra đành thu hồi lại…

Băng Ngạo này nói gì thì nói vẫn là tiểu đệ cùng cha của Lam Tịch, cho hắn một tí mặt mũi cũng được…

Lạc Vũ như người mất hồn đứng ở nơi đó…

Chúng nữ biết điều lùi lại phía sau…

Lạc Nam bình thản đi tới, nhìn Lạc Vũ từ tốn nói:

“Giao ra đi, ngươi không xứng sở hữu chúng nó!”

Lạc Vũ khó khăn ngẩng đầu, khàn khàn nói:

“Người có giỏi thì động thủ đi!”

Lạc Nam lắc đầu… Chợt ánh mắt hắn co lại…

Trong đôi mắt Lạc Vũ, hai tia Lôi Đình đột ngột bắn mạnh mà ra, mục tiêu là trán Lạc Nam, muốn đánh lén hắn…

“Song Lôi Đồng Thuật”.

Vũ Kỹ khiến đôi mắt năm xưa của Lạc Vũ bị mù trong lúc tu luyện…

Đáng tiếc, trước Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của Lạc Nam, hắn dễ dàng né tránh đòn công kích này…

“Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn? Ngươi cùng Bạch Nguyệt Tộc có quan hệ gì?”

Một âm thanh khàn khàn từ miệng Lạc Vũ đột nhiên phát ra khiến trái tim Lạc Nam giật thót…

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ bao giờ, trong đôi mắt vốn sáng ngời của Lạc Vũ trở nên đỏ như biển máu, vô tận sát khí lưu chuyển…

“Ngươi lúc này, không phải Lạc Vũ!”

Lạc Nam hít sâu một hơi, âm trầm nói…

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/

“Ngươi lúc này, không phải Lạc Vũ!”

Lạc Nam gương mặt âm trầm, chỉ cảm thấy thật khó có thể tin tưởng…

Trong mắt kẻ đối diện hắn lúc này chứa một loại từng trải vượt xa lứa tuổi thiếu niên của một người như Lạc Vũ, bên trong một mảnh tinh vân huyết hải, hài cốt chất đầy, ngập trời sát khí…

Loại từng trải thảm liệt này dù ở trên người những Luyện Hư Kỳ cấp cao như Thất Đại Chấp Sự của Học Phủ hay Hợp Thể Kỳ cường giả như Chấp Chính Trưởng Lão cũng không tồn tại…

Chỉ với khí thế ánh mắt kia mang lại đã đủ khiến những người có tâm hồn yếu ớt trở nên run rẩy rồi…

Hơn thế nữa, chuyện Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn có nguồn gốc từ Bạch Nguyệt Tộc chưa từng có ai biết được, ngay cả bản thân Lạc Nam cũng phải thông qua hệ thống mới thu được thông tin này…

Theo lời của Kim Nhi, Bạch Nguyệt Tộc là một chủng tộc ở thế giới khác, không thuộc về Việt Long Tinh Cầu… Đó cũng là nguyên nhân vì sao Lạc Nam có thể thản nhiên sử dụng mà không sợ người khác nhận ra lai lịch bất phàm của nó…

Vậy mà giờ đây, Lạc Vũ lại có thể nhận ra xuất xứ của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn? Điều này chứng minh rằng, kẻ này đã từng tiếp xúc với Bạch Nguyệt Tộc, hoặc đã từng rời khỏi Việt Long Tinh, hiểu biết về thế giới khác…

Những chuyện như vậy đã đủ để chứng minh, kẻ trước mặt hắn hiện tại không phải Lạc Vũ…

Phán đoán của Lạc Nam có thể nói là không có kẻ hở, cũng rất hợp tình hợp lý… nhưng câu nói tiếp theo của Lạc Vũ lại khiến tròng mắt hắn co lại…

“Ngu xuẩn! Bổn tọa chính là Lạc Vũ, Lạc Vũ chính là bổn tọa, không thể sai được!” Lạc Vũ cười gằn một tiếng nhếch mép khinh thường, trong mắt chứa một tia chế giễu, cho rằng Lạc Nam chỉ là ếch ngồi đáy giếng…

Lạc Nam hít sâu một hơi, việc này quả thật hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn…

Bất quá thực lực của mình mạnh hơn đối thủ, hắn cũng không ngần ngại chút nào, nếu hiện tại mọi thứ chưa rõ ràng, thì đánh cho ngươi tự động khai báo…

Ánh mắt trở nên sắc lẹm…

Giao Vương Kích điên cuồng điều động, Dị Hỏa cuồn cuộn ngưng tụ nơi đầu kích, hướng mi tâm Lạc Vũ đâm tới…

“Hừ, kích pháp Linh Cấp nhưng ngươi thi triển còn sơ hở quá nhiều, cho rằng bổn tọa là thiếu niên yếu nhược kia sao?” Lạc Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, dưới chân bộc phát Lôi Đình chi lực, thi triển thân pháp nhẹ nhỏm né tránh một kích của Lạc Nam…

“Cái gì?” Lạc Nam kinh ngạc bật thốt lên, thân pháp này vừa nãy Lạc Vũ cũng sử dụng khi giao đấu với hắn, nhưng vẫn bị hắn đánh cho liên tục bại lui…

Không nghĩ đến lần này lại hóa giải một Kích của mình thong dong như vậy…

“Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi còn quá non!” Lạc Vũ cười nhạt, bàn tay hướng lên không trung, nghiêm nghị quát:

“Chân Cấp Công Pháp – Diệt Lôi Hàng Thế”.

ẦM ẦM ẦM…

Theo tiếng quát của hắn, bầu trời quát tháo phong vân, mây đen ùn ùn kéo về, mặt đất nhanh chóng bị bóng tối bao phủ như ngày tận thế…

Loại công kích này uy lực vượt qua Thiên Cấp Vũ Kỹ quá nhiều, thậm chí siêu việt Linh Cấp…

Lạc Nam cảm giác bất an trong lòng hết sức mãnh liệt, không biết từ bao giờ, hắn đã hạ lệnh chúng nữ nhanh chóng trốn dưới mai rùa của Mộc Quy…

Tiểu Sư hóa thành một con thú nhỏ, chạy theo chân các nàng…

Ngay cả Diễm Hồng Liên đang áp chế Lạc Trường cũng thu tay trở về ẩn núp, gương mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời…

Lạc Trường thấy tình cảnh này, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy xa…

Không riêng gì hắn, ngay cả vô số tu sĩ đang quan sát xung quanh cũng đã sớm chạy mất biệt, linh cảm của tu sĩ cho bọn hắn biết, ở lại không có quả ngon để ăn…

Bên ngoài Bí Cảnh, bảy tên Chấp Sự bật người đứng dậy, ngay cả vài loại khí tức ẩn giấu bên trong không gian cũng rung động kịch liệt…

Tần Mộng Ảnh gương mặt trắng bệch siết chặt tay, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Siêu việt Linh Cấp vũ kỹ? Lạc Vũ từ đâu có được?”

Phía sau một tảng đá, Phích Du Kích đào một cái hầm lớn đến cực điểm, cực kỳ hèn mọn chui xuống bên dưới, phía trên phủ đầy tầng tầng lá chắn năng lượng đẳng cấp cao, đem hắn bảo vệ bên trong…

“Thưởng thức thử một chiêu này của bổn tọa đi!” Lạc Vũ gương mặt tái nhợt không còn chút máu, với thực lực hiện tại của hắn thi triển chiêu thức này quá mức miễn cưỡng, ngay cả một ngụm máu tươi cũng phun ra ngoài…

Theo tiếng quát của hắn, Lôi Đình trên không trung cấp tốc ngưng tụ, cảnh tượng như ngày tận thế…

Trước ánh mắt lo lắng vô hạn của chúng nữ, Lạc Nam ngẩng đầu, Hợp Linh Chưởng ngưng tụ trong lòng bàn tay…

Chỉ là lúc này không có ai để ý rằng, bên trong Dị Hỏa màu tím vốn có kia của hắn, loáng thoáng xuất hiện màu Hoàng Kim hết sức cao quý…

Lạc Nam lần đầu dùng đến hai loại Dị Hỏa ngưng tụ Hợp Linh Chưởng…

Bởi hắn biết rằng, nếu không dùng toàn lực đỡ một kích này, sẽ chính thức lật thuyền trong mương…

“Chết đi!”

Lạc Vũ hướng lên trời rống to, cánh tay mãnh liệt hạ xuống…

Tia Lôi Đình khủng bố giữa biển mây đen nện thẳng xuống đầu Lạc Nam…

Cùng thời điểm đó, Lạc Nam hai tay đẩy mạnh lên không trung, Hợp Linh Chưởng phá không mà ra, không gian nhanh chóp vụn vỡ…

Hợp Linh Chưởng cùng Diệt Lôi Hàng Thế rốt cuộc va chạm…

ẦM.

Như hai hành tinh khủng bố nện vào nhau, cả không gian trở nên hoang tàn vắng vẻ, bầu trời trắng xóa không màu, đại địa đổ nát, linh khí bị thôn phệ…

Trong tầm mắt của những người chứng kiến không nhìn thấy điều gì, bọn hắn như tạm thời mất đi thị giác, bên tai chỉ còn lại âm thanh lùng bùng khó chịu…

Răng rắc…

Trực Tiếp Vạn Lý Kính xuất hiện một vết nứt rất nhỏ…

Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này…

Không biết bao lâu sau, đám người dần dần khôi phục tri giác…

Mộc Quy tiêu tán trong thiên địa, chúng nữ khóe môi tràn ra một tia máu, hoảng sợ tìm kiếm thân ảnh nam nhân của mình…

Rốt cuộc, các nàng nhìn thấy…

Tại một thung lũng sâu thăm thẳm vừa hình thành…

Lạc Nam thân hình loạng choạng, tay chống lấy Giao Vương Kích xuống mặt đất không để cơ thể mình gục ngã, khóe miệng phủ đầy máu tươi…

Huyết Sắt Chiến Giáp trở nên tái nhợt không màu, bất quá vẫn không nứt vỡ…

Tại phía đối diện, Lạc Vũ nằm bẹp trên mặt đất, đôi mắt trợn trắng nhìn lên không trung thở hổn hển…

“Xem ra cơ thể và lực lượng vẫn còn quá yếu, dù dùng Chân Cấp Vũ Kỹ ta vẫn chưa phải đối thủ của hắn!” Lạc Vũ khó khăn chống người đứng dậy, nhìn chầm chầm thân ảnh của Lạc Nam…

“Ngươi thua!” Lạc Nam cố nén đau đớn toàn thân, bình tĩnh nói…

Hắn nhận ra Lạc Vũ đã không còn bất kỳ lực lượng nào, mà hắn nhờ có Tứ Đỉnh điên cuồng cung cấp linh lực, vẫn còn khả năng chiến đấu, chưa kể bên cạnh hắn còn chúng nữ, Hậu Cung của hắn…

Quả nhiên chúng nữ bay đến bên cạnh Lạc Nam, sát khí đằng đằng nhìn Lạc Vũ chằm chằm…

Mộc Quy chỉ gánh chịu dư ba công kích mà thôi, vì lẽ đó chúng nữ không bị thương quá nặng…

“Đúng, bổn tọa lần này chịu thua!” Lạc Vũ gật đầu thản nhiên, bỗng hắn cười quỷ dị:

“Nhưng lần sau thì khác, đến lúc đó hy vọng ngươi vẫn còn can đảm đứng trước mặt ta! Về phần đôi mắt này, tạm thời không trả cho ngươi, hahaha”.

Theo tiếng nói vừa dứt, hắn quyết đoán vứt bỏ Thẻ Bài trong tay, thân hình lập tức biến mất…

Lạc Nam thản nhiên nhìn vị đệ đệ tiện nghi của mình chấp nhận thua cuộc, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả cảm giác thắng lợi cũng không có…

“Tiểu Nam, phu quân!” Chúng nữ hiểu chuyện ân cần nhìn hắn, từng đôi mắt đẹp tràn ngập cảm giác lo lắng…

Lạc Nam hít sâu một hơi, đè ép cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười gật đầu an ủi: “Chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn!”

“Vâng!” Chúng nữ kiên định gật đầu…

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/

Từ dưới mặt đất, Phích Du Kích thả người nhảy lên, tên mập này vậy mà chỉ bị thương ngoài da, thủ đoạn quả thật có không ít…

Nhìn Lạc Nam và chúng nữ tụ tập cùng một chỗ, mỗi người lại mang vết thương, hắn thả người nhảy lên, trong tay xuất hiện hai trái Lựu Đạn cực lớn…

“Hahaha, thời cơ của Kích gia gia đã đến, lập tức giao ra toàn bộ Thẻ Bài trên…”

Phích Du Kích vốn đắc ý chưa kịp nói hết câu, lập tức toàn thân chấn động như gặp quỷ…

Không biết từ khi nào, một mũi tên hừng hực Dị Hỏa đang điên cuồng lao đến vị trí của hắn, tốc độ so với Xuyên Tinh Chỉ còn nhanh hơn…

ẦM…

Mũi tên không nhằm vào hắn, chỉ nhằm vào một quả Lựu Đạn trên tay tên mập này…

Khỏi cần phải nói, lại một vụ nổ hình nấm diễn ra, Phích Du Kích cái đầu trọc lóc, gương mặt nhám đen, miệng thở ra khói, y phục cháy rụi lộ ra thân hình mập mạp như con heo quay…

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…” Phích Du Kích chỉ tay vào Lạc Nam, thân hình tức giận đến run rẩy lẩy bẩy…

Lạc Nam tay cầm Bắc Đẩu Cung, cười nhạt một tiếng: “Không đem ngươi nổ chết? Xem ra Lựu Đạn của Phích Lịch Đường không quá đáng tin cậy!”

“Ta nhổ vào, lão tử là kịp thời thi triển vũ kỹ Phòng Ngự cấp cao, bằng không đã ngủm củ tỏi rồi!” Phích Du Kích mở miệng chửi mắng…

Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, một tên lại dần ngưng tụ trên dây Cung…

“Không chơi với ngươi nữa, Thánh Linh Học Phủ mà thôi, lão tử cóc thèm vào!” Phích Du Kích như đàn bà chanh chua chửi bới, đem Thẻ Bài trên tay ném xuống mặt đất…

Thân hình mập mạp biến mất dạng…

Lạc Nam lắc lắc đầu thu hồi Bắc Đẩu Cung… hắn có cảm giác sẽ còn gặp lại tên mập này…

Đối với việc Lạc Nam xuất ra thêm một kiện Thiên Cấp pháp bảo, đám người đã sớm trở thành thói quen, không tiếp tục trầm trồ kinh ngạc, đương nhiên ghen ghét là không thể tránh khỏi…

“Thời gian Khảo Hạch đã hết, tổng 2669 Thí Sinh còn sót lại thả lỏng tinh thần, truyền tống trở về Thánh Thành, bảy ngày sau chính thức tiến vào Học Phủ! Đồng thời 50 vị trí Thánh Linh Bảng chiêu cáo thiên hạ…”

Âm thanh Chấp Chính Trưởng Lão phát ra vang vọng toàn trường, đám người rốt cuộc thở phào một hơi…

Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, hắn lần này đạt top 1, tên tuổi sẽ được toàn thể người của Đại Lục biết đến, nhất định sẽ truyền đến tai mẫu thân…

Ngoài hoàn thành lời hứa với chúng nữ, tìm kiếm mẫu thân cũng là một trong những mục đích trọng yếu để hắn quyết định tiến vào Học Phủ…

Lần Khảo Hạch này loại bỏ không quá nhiều Thí Sinh, nhưng mức độ cạnh tranh vượt xa hai cửa còn lại… Hơn nữa còn xuất hiện thương vong…

Đối với chuyện này, Học Phủ cần cho Phàm Ẩn Tự một câu giải thích…

Đương nhiên chỉ là thực hiện cho đúng quy trình mà thôi, không phục ngươi có thể đến cắn ta a…

Chỉ cần một Lão Quái Vật nơi Học Phủ xuất động, dư sức quét ngang toàn bộ Phàm Ẩn Tự rồi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...