Con đường bá chủ - Quyển 2
Chương 70
“Sư phụ ngươi nói lung tung cái gì?”
Nghe tiếng cười pha lẫn chút trêu chọc của sư phụ, Ái Tâm sắc mặt lập tức đỏ bừng vì tức giận, hùng hùng hổ hổ tiến vào trong hang…
“Á Á, Xú nha đầu nhẹ tay một chút…”
Bên trong truyền ra âm thanh kỳ quái khiến Lạc Nam và Cơ Nhã hai mặt nhìn nhau…
Bẹp bẹp bẹp…
Tiếng bước chân truyền ra, cảnh tượng kế tiếp khiến Lạc Nam và Cơ Nhã một mặt mộng bức…
Chỉ thấy bàn tay trắng như phấn của Ái Tâm xách cổ áo một tên người lùn cao tuổi, thong dong bước ra ngoài…
Vừa đi vừa thò một tay nhổ râu trên cằm khiến tên người lùn la oai oái…
Người lùn dài không đến 50cm… có làn da đen sạm chật vật trong tay đồ đệ, một thân hoàng bào rực rỡ, đầu đội vương miện cao quý… vậy mà lúc này như con gà nhỏ bị xách cổ… cảnh tượng có chút kỳ khôi…
“Hì hì, lão công lại bị Tâm nhi khi dễ…”
“Đáng đời hắn chọc vào tâm tư thiếu nữ, cho nhớ đời…”
“Chúng ta tiếp tục chơi, không để ý đến hắn…”
Vài tiếng cười trêu tinh quái truyền ra, Lạc Nam và Cơ Nhã giật mình xoay người, lúc này mới biết trên ngọn Núi Lửa này không chỉ có một hang…
Ngoài hang động cao nhất của tộc trưởng, còn có những hang khác thấp xung quanh thân núi…
Bên trong mỗi hang lại là những Ái Nhân Tộc nữ tính, thân lùn mũi tẹt… lại khoác lấy y phục như cung tần quý phi, cảnh tượng có phần thú vị…
“Vị tộc trưởng này cũng thật phong lưu nha…” Lạc Nam nhếch miệng cười, những nữ nhân người lùn này rõ ràng là thê thiếp của tên tộc trưởng…
“Xú nha đầu mau thả xuống… mặt mũi vi sư bị ngươi làm mất hết rồi…” Tên người lùn trên tay Ái Tâm vặn vẹo thân thể, đôi chân không ngừng đạp trên không trung, như trẻ con nghịch ngợm…
“Hừ, xem ngươi còn dám nói lung tung?” Ái Tâm trừng mắt, lúc này thả xuống người lùn…
“E hèm…”
Người lùn vừa rơi xuống đất, một cổ khí thế lan tỏa ra bốn phương tám hướng, áp lực vô hình khiến sắc mặt Lạc Nam ngưng trọng…
Oai phong của nhất tộc chi chủ lập tức trở lại…
“Ra mắt tiền bối…” Lạc Nam cùng Cơ Nhã hành lễ… mặc dù một màn vừa nãy khiến ấn tượng của hai người với tên này có phần kỳ quái… bất quá người ta mạnh hơn mình quá nhiều, lễ độ là nên có…
“Tên này là Hợp Thể Hậu Kỳ cường giả…” Kim Nhi nhìn tộc trưởng Ải Nhân Tộc cung cấp thông tin nói…
“Tiểu tử và nha đầu không tệ, trận chiến của các ngươi với đám Lam gia ta cũng có xem… có hai loại Dị Hỏa ngay cả ta cũng hơi ghen ghét đấy…” Tộc trưởng Ải Nhân Tộc nhìn Lạc Nam vuốt râu cười nhạt…
Lạc Nam lập tức trong lòng đề phòng, lúc này mới nhớ đến Luyện Khí Sư cũng cần Hỏa hệ thuộc tính, đối phương nếu ngấp nghé Dị Hỏa của mình cũng là điều dễ hiểu…
Cơ Nhã cũng siết chặt nắm tay, linh lực toàn thân nhẹ nhàng vận chuyển…
“Ngươi lại không đứng đắn rồi?” Ái Tâm hừ một tiếng, vươn bàn tay muốn nhéo lấy lỗ tai tên sư phụ…
Thoát một cái, thân hình lùn tịt biến mất, Ải Nhân tộc trưởng hai tay chống nạnh quát ầm lên: “Nha đầu ngươi rốt cuộc là đồ đệ của ai?”
Ái Tâm không thèm để ý, quay sang Lạc Nam cùng Cơ Nhã cười nói: “Tính cách của hắn chính là như vậy, hai vị đừng để bụng… mời vào bên trong…”
Lạc Nam gật đầu, hắn chỉ hơi đề phòng mà thôi… cũng không phải thật sự sợ hãi…
Một Hợp Thể Hậu Kỳ mặc dù rất khủng bố, nhưng còn không đủ so với nữ nhân sư phụ…
Cùng Cơ Nhã tiến vào trong hang…
Lúc này hai người mới phát hiện cửa hang mặc dù nhỏ, nhưng không gian bên trong rộng lớn đến cực điểm…
Các loại Pháp Khí liên miên bất tận được bài trí cẩn thận trên kệ thủy tinh, màu sắc lấp lánh lòe loẹt đến cực điểm, mặc dù có trận pháp cách ly, nhưng không gian lại liên tục rung động trước uy lực do chúng nó mang lại…
Hai người đánh giá một vòng, phát hiện Pháp khí nơi đây có đủ các loại… từ phòng ngự đến tấn công hay phụ trợ, không thiếu thứ gì…
Đẳng cấp kém nhất cũng là Thiên Cấp Thượng Phẩm…
Chợt, ánh mắt Lạc Nam và Cơ Nhã dồn về một hướng…
Giữa trung tâm hang động, một lò rèn rực lửa đang tung tăng nhảy nhót, bên trên lò cắm lấy một thanh Chiến Phủ dữ tợn ầm vang Lôi Đình mãnh liệt mênh mông…
“Chân Cấp Thượng Phẩm?” Lạc Nam giật nảy mình thốt lên, thanh Chiến Phủ này khí thế chỉ kém đôi găng tay Phách Thiên Già Thủ một bậc mà thôi…
“Tiểu tử ánh mắt không tệ…” Trong mắt Ải Nhân tộc trưởng xuất hiện một tia thưởng thức…
Dù là các cường giả nổi danh khi đến đây cũng không thể lập tức nói ra chính xác cấp bậc thanh Thương Lôi Chiến Phủ này của hắn… vậy mà một thanh niên lại làm được…
“Hắn thật lợi hại…”
Ái Tâm giật mình, ngay cả chính bản thân nàng lúc đầu cũng không biết rõ đẳng cấp của thanh Chiến Phủ này, phải đến khi được sư phụ tiết lộ… vậy mà Lạc Nam lập tức nhận ra từ lần đầu tiên… điều này gây cho nàng không ít rung động…
Ánh mắt Lạc Nam cùng Cơ Nhã vẫn còn ngưng trọng, bởi vì ngoài thanh Chiến Phủ kia ra, ngọn lửa đỏ rực như dung nham trong lò rèn lúc này đang khiến không gian quanh nó bốc cháy, nhiệt độ mạnh mẽ bá đạo tuyệt luân…
“Thứ này không phải Dị Hỏa, nhưng nhiệt độ không kém gì Dị Hỏa…” Cơ Nhã nghiêm túc cho ra đánh giá…
Ải Nhân Tộc trưởng vuốt râu, cười khà khà không nói…
“Thứ đó là Ngụy Dị Hỏa… một loại Lửa do sư phụ đích thân dùng vài trăm năm để ngưng luyện ra, sử dụng tổng cộng cốt lõi hạch tâm của 900 ngọn núi lửa… mặc dù không phải Dị Hỏa chân chính nhưng uy lực rất không tồi…” Ái Tâm nhoẻn miệng cười giải thích, giọng điệu pha lẫn chút tự hào thay cho sư phụ…
Lạc Nam âm thầm cảm phục chắp tay nói: “Tiền bối quả là kỳ nhân, tiểu tử khâm phục…”
Cơ Nhã cũng đồng ý gật đầu…
“Hừ, bớt xu nịnh…” Ải nhân tộc trưởng trừng mắt nhìn, bất quá trong mắt có một tia đắc ý…
Niềm kiêu ngạo lớn nhất của Ải Nhân Tộc luôn chính là Luyện Khí và dụng Hỏa…
Ải Nhân Tộc không cần dùng Hỏa Diễm để chiến đấu… mà mục tiêu chủ yếu chỉ để phục vụ cho việc Luyện Khí mà thôi…
Đáng tiếc trong 16 loại Dị Hỏa tại Việt Long Tinh, không có thứ nào thích hợp cho việc Luyện Khí…
Vì thế Ải Nhân Tộc trưởng đã tự ngưng luyện ra ngọn lửa cho riêng mình, so với Dị Hỏa còn hài lòng hơn… đáp ứng đầy đủ nhu cầu Luyện Khí của hắn…
“Không biết Hỏa này của tiền bối có tên hay không?” Lạc Nam mở miệng hỏi, loại Hỏa Diễm này xứng đáng được công nhận…
Ải Nhân Tộc trưởng vuốt râu, tràn đầy bá khí hùng hồn nói: “Tên nó là Thiên Hạ Đệ Nhất Hỏa…”
Bụp…
Lạc Nam cùng Cơ Nhã đồng loạt ngã quỵ, bị tính cách kỳ hoa của tên này làm cho triệt để bó tay rồi…
Ái Tâm cũng bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, gương mặt tuyệt mỹ tức giận đến đỏ bừng, bộ ngực nhấp nhô lên xuống… thầm nghĩ sư phụ a sư phụ… ta cố gắng tạo hình tượng cho ngươi đều bị chính ngươi phá nát rồi…
“Nói đi… cần cầu bổn tộc trưởng chuyện gì? Nể mặt tiểu tử ngươi có chút giao tình với Nữ nhân kia, ta có thể xem xét… bất quá nguyên tắc vẫn phải tuân thủ…” Ải Nhân Tộc trưởng thản nhiên ngồi xuống một tòa Long Ngai nhỏ xíu rực rỡ ánh vàng, nhìn Lạc mở miệng nói…
“Nữ nhân kia?” Lạc Nam nghi hoặc…
“Chính là Tinh Linh Nữ Vương…” Ải Nhân tộc trưởng thản nhiên nói…
Lạc Nam cùng Cơ Nhã bừng tĩnh, vội vàng vui mừng ngồi đối diện…
Ái Tâm lịch sự châm trà cho ba người, không khí ấm áp trong hang động cùng một cốc trà xanh, quá mức thoải mái…
Lạc Nam từ nhẫn trữ vật lấy ra Lôi Đình Quyền Trượng cùng Thiên Lôi Thạch, kính cẩn nói:
“Ta muốn đem Quyền Trượng này sửa chữa, đồng thời tăng lên Linh Cấp Pháp Bảo…”
Ải Nhân tộc trưởng đánh giá một thoáng, vuốt râu gật đầu: “Không có gì khó khăn, bất quá Nguyên Liệu ngươi mang ra không đủ… hơn nữa còn nguyên tắc nha…”
Hắn vừa nói vừa xoe xoe hai đầu ngón tay vào nhau, bộ dạng tham tài đến cực điểm…
Lạc Nam khóe miệng co quắp, như nghĩ đến thứ gì, hắn mở miệng hỏi:
“Không biết tiền bối có thể luyện chế Chân Cấp Cực Phẩm pháp bảo hay không?”
Vừa nghe Lạc Nam hỏi xong, Ái Tâm có cảm giác không ổn…
Quả nhiên, Ải Nhân tộc trưởng râu tốc trừng lên, gương mặt đen sạm đỏ bừng, thở phì phò ra khói nóng, giận dữ quát:
“Tiểu tử ngươi là đang chế nhạo lão phu sao? Biến biến biến! Ta không rảnh giúp ngươi…”
Lạc Nam một mặt mộng bức…
Mà Cơ Nhã cũng cau mày, không biết tên này đột ngột phát điên cái gì…
Ái Tâm áy náy truyền âm nói: “Tu vi Luyện Khí Sư của sư phụ đã dừng lại tại Bát Cấp Hậu Kỳ hơn nghìn năm nay đình trệ không tiến… chính là tâm bệnh nghiêm trọng nhất của hắn…”
Lạc Nam một mặt bừng tĩnh, muốn Luyện ra Chân Cấp Cực Phẩm phải là Bát Cấp Viên Mãn Luyện Khí Sư mới làm được… trách không được tên này giận dữ như thế, hơn nữa Thương Lôi Chiến Phủ chính là kiệt tác đắc ý nhất của hắn, cũng chỉ là Chân Cấp Thượng Phẩm mà thôi…
“Mau biến đi!” Ải Nhân tộc trưởng xua xua tay, dùng ánh mắt giận dữ pha lẫn xấu hổ nhìn Lạc Nam cùng Cơ Nhã…
Giường như không thể tiếp tục đột phá là chuyện khiến hắn mất mặt nhất trần đời vậy…
“Tiền bối đừng hiểu lầm… ta hỏi như vậy là có nguyên do chính đáng… thậm chí ngươi nhất định sẽ có hứng thú…” Lạc Nam vội vàng giải thích, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội…
“Hừ…” Ải Nhân tộc trưởng như trẻ con giận dỗi xoay đầu đi nơi khác…
Ái Tâm đem đầu của hắn bẻ lại…
Lạc Nam lười nói nhảm, đôi găng tay Phách Thiên Già Thủ lập tức xuất hiện trước mặt…
Vèo…
Theo một tiếng xé gió vang lên, thân ảnh của Ải Nhân tộc trưởng đã sớm biến mất…
Lạc Nam cảm thấy hoa mắt, sau đó chỉ thấy tên người lùn này không có chút xíu hình tượng nào ôm chầm đôi Găng Tay vào trong ngực, nước bọt chảy ròng ròng…
“Chân Cấp Cực Phẩm? Đời này ta vậy mà rờ đến được Chân Cấp Cực Phẩm… chỉ cần tỉ mỉ nghiên cứu nó… đột phá Bát Cấp Viên Mãn có hy vọng rồi…”
Ải Nhân tộc trưởng lẩm bẩm trong miệng, nhìn đôi găng tay như Hoa Khôi của Ải Nhân Tộc đang lột trần truồng trước mặt hắn vậy…
Mà Ái Tâm cũng kinh dị hé đôi môi thơm, không ngờ Lạc Nam lại sở hữu thứ khủng bố như vậy… trách không được hắn tiêu tiền chẳng xót tay…
Một người có Chân Cấp Cực Phẩm sẽ để ý vài thứ Thiên Cấp hay Linh Cấp sao?
Lạc Nam và Cơ Nhã ngồi im lặng uống trà, cho tên lùn này mãi mê lăn qua lộn lại với đôi găng tay…
“Quá hoang phí… quá hoang phí… sao lại xuất hiện vết rạn nứt thế này? Bằng mọi giá ta phải sửa chữa…” Ải Nhân tộc trưởng rơi lệ đầy mặt vuốt ve đôi găng…
Hận không thể chuyển dời vết nứt trên đó sang thân thể mình…
“Tiểu tử, ngươi làm sao hỏng nó rồi? Thật phung phí của trời mà…” Ải Nhân tộc trưởng trừng mắt nhìn Lạc Nam…
“Ta từ khi phát hiện nó đã là như vậy…” Lạc Nam chỉ có thể nói dối… cũng không thể bảo vì ta đem nó ra đỡ Tam Sắc Lôi Kiếp đi chứ…
Chỉ sợ tên này sẽ lập tức lao đến cắn người…
“Quả nhiên là như vậy… thời đại này hầu như đã không người có thể phá hỏng Chân Cấp Cực Phẩm…” Ải Nhân tộc trưởng đồng tình với lời nói của Lạc Nam…
“Không biết tiền bối có thể nâng cấp Quyền Trượng cùng sửa chữa đôi găng tay này cho ta không?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi…
Sửa chữa và Luyện Chế là hai chuyện khác nhau… với cấp bậc Luyện Khí của tên này nhất định có thể sửa được Phách Thiên Già Thủ…
“Không thành vấn đề… bất quá ta có một điều kiện…” Ải Nhân tộc trưởng mê đắm quan sát đôi găng tay chắc nịch nói…
“Không biết là điều kiện gì?” Lạc Nam tò mò hỏi…
“Ta cần nghiên cứu Đôi Găng đến khi đột phá cấp bậc đến Bát Cấp Viên Mãn thì thôi…” Ải Nhân tộc trưởng ánh mắt trở nên nóng rực, bị kẹt ở đẳng cấp này hơn ngàn năm, hắn đã không kịp chờ đợi… đây có thể nói là cơ hội ngàn năm có một a…
“Không biết tiền bối cần thời gian bao lâu để đột phá?” Lạc Nam hơi cau mày… bởi hắn không thể ở mãi Ải Nhân tộc chờ đợi được…
“Ta không dám chắc thời gian cụ thể… bất quá sẽ không quá lâu, tích xúc hơn nghìn năm cho ta tự tin như vậy…” Ải Nhân tộc trưởng vỗ vỗ lòng ngực…
Tu vi Luyện Khí của hắn cao thâm nhất tinh cầu, đã không người có thể dạy dỗ, vì thế mới bị kẹt mãi không thể tiến bộ…
Nhưng có Phách Thiên Già Thủ để tham khảo, tin chắc sẽ đạt được thành tựu…
Đối với thiên phú Luyện Khí của mình, Ải Nhân Tộc trưởng rất tự tin… thậm chí hắn còn suy đoán, nếu mình thành công sửa chữa đôi găng tay này, nói không chừng có thể lập tức đột phá…
Ải Nhân tộc trưởng không hề sinh ra tham niệm với Phách Thiên Già Thủ, bởi vì đôi găng tay không phải dạng vũ khí hắn yêu thích… nếu thành công đột phá, hắn lập tức sẽ bằng mọi giá nâng cấp Thương Lôi Chiến Phủ lên…
Lạc Nam trầm ngâm đôi chút, bắt gặp ánh mắt của Ái Tâm có phần chờ mong, cuối cùng đắn đo suy tính mở miệng:
“Tối đa bốn tháng… ta có thể để tiền bối nghiên cứu Phách Thiên Gà Thủ nhiều nhất bốn tháng nữa…”
Còn gần hai tháng là sinh nhật Tinh Linh Nữ Vương, sau khi đạt được Nhân Sâm Triệu Năm, Lạc Nam không muốn ở lại Hải Châu quá lâu… cùng lắm là gấp đôi thời gian nữa mà thôi…
Vì Nguyệt Kỳ và sư phụ… hắn phải chờ đợi…
“Không thành vấn đề… bốn tháng đã đầy đủ…” Ải Nhân tộc trưởng âm thầm suy tính một thoáng, cuối cùng gật đầu chắc nịch…
“Trong thời gian chờ đợi công tử và tỷ tỷ có thể ở lại Ải Nhân Tộc làm khách, hoặc tự do đi lại… đến thời hạn quay lại nhận hàng là được…” Ái Tâm trong lòng âm thầm vui mừng, cười rạng rỡ như hoa tulip…
Nàng không ngờ lần này mang Lạc Nam trở về, lại tạo cơ hội hiếm có cho sư phụ có thể đột phá…
Ải Nhân tộc trưởng lúc này mới nghiêm túc quan sát Lôi Đình Quyền Trượng, nhìn Lạc Nam mở miệng nói:
“Nguyên liệu nâng cấp Quyền Trượng ta có thể thay tiểu tử ngươi chuẩn bị, bất quá còn thiếu một thứ ngươi phải tự mình đi lấy rồi, Ải Nhân Đảo vừa vặn hết thứ này…”
“Không biết tiền bối cần thêm thứ gì?” Lạc Nam ngưng giọng hỏi…
“Một khối Kim Cương Khoáng… thứ này dùng để rèn đúc phần thân của Quyền Trượng…” Ải Nhân tộc trưởng gật gù…
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, Kim Nhi cũng từng yêu cầu hắn tìm thứ này… cứ tưởng trên Ải Nhân Đảo sẽ có sẵn, nào ngờ rốt cuộc cũng phải đi tìm…
Bất quá trong rất nhiều nguyên liệu, chỉ cần bổ sung một thứ đã rất tốt rồi…
“Nếu ta nhớ không lầm… trên tay lão già Ái gia kia vẫn còn một khối…” Ải Nhân tộc trưởng ý vị thâm trường liếc sang Ái Tâm…
“Không sai, trong tay gia gia quả thật còn một khối Kim Cương Khoáng, ta có thể thay công tử quay về lấy…” Ái Tâm nhìn Lạc Nam từ tốn nói…
Lạc Nam giúp sư phụ có cơ hội đột phá Bát Cấp Viên Mãn, nàng không có lý do gì từ chối giúp hắn…
“Như vậy sao được? Để phu quân đi cùng muội một chuyến đi… sẵn tiện trao đổi với Ái gia gia, nếu không quá thiệt thòi cho hắn…” Lạc Nam chưa kịp mở miệng, Cơ Nhã đã thay hắn nói ra lời trong lòng…
Đây là chuyện riêng của hắn, nếu để Ái Tâm một mình chủ động như vậy cũng quá mất phong độ…
Ái Tâm nhíu mày trầm tư, nghĩ tới nghĩ lui thấy Cơ Nhã đề nghị khá hợp lý, cuối cùng gật đầu đồng ý:
“Hôm nay di chuyển có phần mệt mỏi, công tử và tỷ tỷ tại Ải Nhân Tộc nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta xuất phát…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-2/
Hang động xa hoa của Ải Nhân Tộc…
Tiểu Sư lười biếng cuộn tròn trong lớp nhung lụa…
Bên trên giường đá có lót nệm mịn màng, hai thân thể ôm nhau ấm áp…
Lạc Nam ôm chặt vòng eo thon trắng nõn lả lướt như rắn nước của thê tử, cắn nhẹ vành tai nàng thủ thỉ:
“Nhã nhi, nàng muốn ta đồng hành một mình cùng Ái Tâm… có ý đồ gì đúng không?”
“Ưm…”
Cơ Nhã nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, tựa đầu vào lòng ngực săn chắc… lúc này y phục trên thân nàng đã sớm rơi mất, chỉ còn một áo yếm bạch liên trắng cùng cái tiểu khố hơi ẩm ướt che phủ hai bộ vị mẫn cảm nhất của cơ thể mà thôi…
Phu thê hai người ôm nhau, Cơ Nhã sẵng giọng:
“Thiếp đối với Lạc Nguyệt Băng Kinh có hứng thú muốn tu luyện chứ sao? Còn Hàn Mai Loạn Vũ vẫn chưa thành thạo… để chàng đi với Ái Tâm một mình là được…”
“Còn dám nói dối phu quân? Xem ta làm sao trừng phạt nàng…” Lạc Nam cười tà, bàn tay to lớn phủ lên một bên ngực căng tràn nhựa sống của nàng, dùng sức xoa nắn…
“Ưm, đáng ghét… thiếp còn không phải vì chàng cân nhắc sao?” Cơ Nhã thở hổn hển… cơ thể nàng đặc biệt mẫn cảm trước tác động của hắn…
“Vì ta cân nhắc? Nói thế nào? Đừng bảo phu quân phải phụng chỉ tán gái nhé…” Lạc Nam dùng hai đầu ngón tay vân vê đầu vú nàng, cảm giác chúng bắt đầu dần dần săn cứng…
“Dã tâm của chàng và Hậu Cung chúng ta rất lớn… kẻ thù lại có không ít, toàn là thế lực mạnh mẽ… nếu đạt được Ái Tâm, đồng nghĩa với có cả Ái gia và Ải Nhân Tộc hậu thuẫn, cộng thêm Hải Hồng Phái âm thầm tương trợ, khi đó tại Hải Châu Đại Lục rất ít thế lực dám ra tay với chàng…” Cơ Nhã kiều hừ một tiếng, vòng tay qua ôm lấy eo hắn…
Cơ Nhã là một nữ nhân trưởng thành, lại sống trong môi trường toàn lũ cáo già như Thiên Cơ Điện từ nhỏ, nên cách suy nghĩ cũng khác xa các nữ tử thông thường…
Nàng biết mình và muội muội đã thuộc về nam nhân này, hạnh phúc cả đời gắn kết cùng hắn… đương nhiên phải vì phu quân cân nhắc lợi ích to lớn nhất có thể…
Mà Ái Tâm chính là con mồi ngon mang lại lợi ít béo bở…
Cơ Nhã chính là điển hình cho nữ nhân ngoài có thể trị quốc an bang, trong có thể quán xuyến việc nhà…
Lạc Nam trái tim nhẹ rung, âm thầm cảm động… thê tử biết vì trượng phu cân nhắc vẹn toàn, thậm chí bỏ qua ghen tuông như nàng… trên thế gian này được mấy người chứ?
Bất quá cảm động thì cảm động, hắn cười một tiếng tự tin nói:
“Phu quân ta yêu thích nữ nhân nào thì sẽ tự mình chiếm lấy, không vì thế lực sau lưng nàng ấy… thậm chí ta muốn trở thành chỗ dựa cho các nàng ấy nữa kìa… Ái Tâm còn phải tìm hiểu thêm… nhưng hiện tại ta muốn chiếm lấy nàng… bảo bối của ta…”
Cơ Nhã trong lòng mềm nhũn, gương mặt đã khôi phục dung nhan vốn có thuộc về nàng… vừa yêu kiều vừa lạnh lẽo, lại có một chút quyến rũ ôn nhu khi bên cạnh hắn…
Tỷ muội hai nàng mặc dù có diện mạo y hệt nhau… nhưng khí chất cả hai lại khác biệt…
Cơ Băng như một đóa hoa tuyết được ấp ủ trong lồng kín nâng niu chiều chuộng… mà Cơ Nhã lại như một đóa tuyết liên trên đỉnh băng sơn, phải đón nhận bão táp mưa sa…
Là muội muội nên Cơ Băng có tỷ tỷ yêu thương chiều chuộng… nhưng lại chẳng có một ai đứng ra chở che Cơ Nhã…
Lúc này đây… có Lạc Nam…
Nhìn thấy thê tử xinh đẹp như tiên, đôi môi đỏ hồng lan tỏa hơi thở mát lạnh thơm ngát, hắn ôn nhu đặt môi mình lên đó…
“Ưm…”
Bốn cánh môi chạm nhau, hai tâm hồn run rẩy…
Thời gian gần gũi càng lâu khiến tình cảm của cả hai thật sự chín muồi, Cơ Nhã cũng không còn thẹn thùng, trái lại càng thêm động tình ôm chặt lấy phu quân, ôn nhu đáp lại…
Môi hai người nhẹ nhàng mơn trớn lấy nhau, tạo cho nhau xúc cảm ấm nồng…
Miệng Lạc Nam nóng hổi như lửa, hòa quyện cùng sự mát lạnh thơm mát của Cơ Nhã, lưỡi hai người nhẹ nhàng mà đầy tình cảm quấn lấy… không có sự vồ vập hay hấp tấp do dục vọng mang lại…
Họ lúc này chỉ muốn cho nhau những tư vị tuyệt vời nhất mà tình yêu mang lại, muốn cho đối phương biết mình yêu đối phương đến nhường nào…
Chụt chụt chụt…
Âm thanh nước bọt hòa quyện vốn rất nhỏ… nhưng lại trở nên vang dội hơn trong hang động này, tạo nên một cảm kích thích đến kỳ lạ…
Lạc Nam say mê hôn thê tử, bốn mắt nhu tình nhìn nhau, lông mi Cơ Nhã nhẹ nhàng rung động…
Hắn xoay người đè nàng nằm ngửa xuống nệm, nằm trên thân thể mềm mại ấy mà đối diện với nàng…
Ý niệm vừa động, Linh Lực mạnh mẽ bùng phát… đem y phục trên thân toàn bộ chấn thành mảnh vụn…
Ngay cả nội y của Cơ Nhã cũng không ngoại lệ…
Hai con người triệt để trần truồng quấn lấy nhau, bàn tay đối phương dạo quanh khắp cơ thể người còn lại…
Cơ Nhã không hề rụt rè, trái lại táo bạo vuốt ve mông của phu quân, thỉnh thoảng tinh nghịch véo vài cái, để lại từng lớp đỏ ửng trên da thịt hắn…
Lạc Nam đương nhiên cũng không phải dạng vừa, bàn tay đảo khắp cơ thể nàng… cảm nhận xúc cảm như bông mềm tuyệt diệu do da thịt mang lại…
Môi vẫn hòa cùng môi, lưỡi vẫn quyện cùng lưỡi…
Thân thể hai người hầu như không có kẽ hở, duy nhất chính là côn thịt cứng ngắc kia vẫn ma sát nơi bắp đùi nhung lụa của Cơ Nhã, mà chưa tiến vào u cốc vốn dành riêng cho nó…
Cơ thể mẫn cảm của Cơ Nhã đã sớm ửng hồng, bên dưới âm đạo róc rách nước… nàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn phu quân, hy vọng hắn yêu nàng nhanh một chút…
Lạc Nam trong mắt xuất hiện ý cười, sau khi tham lam nút chặt lưỡi thơm thêm vài cái, uống sạch cam lộ ngọt lịm trong miệng thê tử, lúc này mới lưu luyến tách ra… để lộ sợi tơ trong suốt nối liền khoang miệng cả hai…
“Bảo bối… thích không?” Hắn ôn nhu hỏi…
“Thế chàng có thích hôn môi thiếp không?” Cơ Nhã hạnh phúc cười ngọt ngào nhìn hắn hỏi lại…
“Rất thích… ta muốn cả đời được hôn nàng… được nếm vị ngọt trong miệng nàng…” Lạc Nam say mê thì thào, liếm láp vài giọt nước xung quanh khóe môi Cơ Nhã…
“Thiếp cũng thích chàng hôn thiếp… nhưng là hôn khắp cơ thể cơ… không riêng gì môi…” Cơ Nhã hất mái tóc dài ra phía sau, hết sức gợi tình phun ra một câu như vậy…
“Nàng sẽ được toại nguyện…” Lạc Nam cười nói, bắt đầu dùng sức phục vụ kiều thê yêu dấu…
Đôi môi hắn đặt một nụ hôn ấm áp lên trán nàng, vùi đầu vào mái tóc hít hà sảng khoái… lúc này mới bắt đầu chinh phạt…
Từ vành tai mẫn cảm, cái cổ trắng ngần cho đến xương quai xanh, thậm chí vùng nách trơn mịn… tất cả đều để lại dấu môi, dấu cắn của hắn…
Các ngón tay tinh xảo của nàng cũng không thoát khỏi số phận, bị Lạc Nam tham lam ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi đảo quanh…
Chính đôi bàn tay tinh xảo tuyệt luân này đánh ra các loại Vũ Kỹ mạnh mẽ, vì hắn chinh chiến thiên hạ…
Lạc Nam sao có thể không trận trọng yêu thương nó…
Cơ Nhã hạnh phúc cảm nhận phu quân yêu chiều, nàng làm nũng hừ một tiếng nói:
“Ưm… chàng bóp nhẹ một chút! Không thương thiếp sao?”
Bởi vì Lạc Nam đang ra sức nắn bóp bầu ngực nàng hơi mạnh… chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, bầu ngực vốn căn tròn bị biến dạng thành vô số hình dạng dâm đãng…
Lạc Nam cười cười, chuyển từ mạnh bạo sang xoa nắn nhẹ nhàng, nhả mấy ngón tay trong miệng ra ngoài… sau đó cúi thấp đầu… trước ánh mắt chờ mong pha lẫn ngại ngùng của Cơ Nhã, há miệng ngậm lấy bầu ngực căng tròn kia…
“Chụt chụt… chụt…”
Hắn như một đứa trẻ tìm thấy bầu sữa mẹ, lúc đầu thì kịch liệt bú mút… khi đã say sưa rồi, lại trở nên nhẹ nhàng ngậm lấy trong miệng nâng niu…
Cơ Nhã thản nhiên tận hưởng cảm giác tê dại nơi đầu vú mang lại, một tay nàng vò đầu hắn dịu dàng, bàn tay khác lại tinh quái ngắt lấy đầu ti hắn, cảm giác cưng cứng khiến nàng thích thú…
Hương vị Nhã Băng Tiên Tử mang lại khiến Lạc Nam say mê, hương thơm của mỗi nữ nhân các nàng đều rất khác biệt…
Hắn phát hiện số nốt ruồi trên thân Cơ Nhã không giống Cơ Băng…
Đó chính là đặc điểm duy nhất để nhận diện các nàng qua vẻ bề ngoài…
Nơi đầu núm vú hồng hào bên phải, có một nốt ruồi son nằm cạnh quầng vú hết sức nổi bật… cạnh cái lỗ rốn tinh xảo nơi vòng bụng trơn nhẵn cũng có một nốt đậm đen nhỏ xinh… hai điểm này Cơ Băng không có…
Lạc Nam yêu thích liếm láp nốt ruồi nơi quầng vú, thỉnh thoảng cắn nhẹ núm vú nàng khiến Cơ Nhã oằn mình dữ dội…
Không biết từ bao giờ bàn tay hắn đã trườn xuống thân dưới, sau khi mân mê thảm cỏ non xanh mượt của nàng, lúc này dùng lưỡi trườn một đường dài từ ngực qua bụng đến tận nơi giữa hai chân ấy…
“A… Ưm… thiếp nổi da gà hết rồi…” Cơ Nhã rung giọng nỉ non…
“Chưa đâu bảo bối, ngoan ngoãn tách ra hai chân nào!” Tiếng nói của Lạc Nam như có ma lực, khiến đôi chân dài mềm nhũn vô lực của nàng vô thức tách rời ra…
Một mảnh đào nguyên ngập nước rốt cuộc xuất hiện…
Thứ có thể khiến toàn bộ nam nhân thiên hạ điên cuồng…
Một mảnh lông tơ nhẹ nhàng che phủ… ẩn hiện là hai mép môi hồng múp máp đầy đặn đang khép chặt vào nhau… Lạc Nam không hề nhìn thấy kẻ hở thần thánh ấy…
Nhưng có một thứ khác thu hút tầm mắt hắn… hạt ngọc trai hồng bằng thịt trơn bóng dưới ánh sáng dạ minh châu… thật quá hoàn hảo…
Lạc Nam hé môi ngậm nhẹ lấy…
“Á… Chết thiếp rồi…” Cơ Nhã hét chói tai, toàn thân như bị trọng kích, rung lên bần bật…
“Thì ra khác với Băng Nhi… đây mới là nơi mẫn cảm nhất của bảo bối nàng…” Lạc Nam như phát hiện ra tân đại lục trước biểu hiện của Cơ Nhã, thích thú liếm láp liên tục, dùng đầu lưỡi đánh lên hột le của nàng một cách kịch liệt…
Róc rách…
Cơ Nhã cảm giác mình như phát điên, nàng thở hổn hển, âm đạo kịch liệt co rút, dâm thủy liên tục chảy ra ngoài…
Nàng mất đi toàn bộ sức lực, chỉ có thể bị động đón nhận mỗi cú đánh lưỡi của hắn, đôi mắt như hải thạch lúc này ngập nước, nàng sướng đến phát khóc rồi…
“Hu hu, thiếp ngứa quá phu quân ơi… thiếp ngứa bên trong quá… mau vào trong thiếp đi chàng…”
Nàng hé môi rên rỉ, bên trong âm đạo như có kiến bò, không còn rụt rè xấu hổ, mở miệng cầu hoan lần đầu trong đời…
“Bảo bối, giúp phu quân làm ướt nó nào!” Lạc Nam xoay người nằm ngược lại với nàng, côn thịt dựng đứng trước mặt Cơ Nhã…
Nhìn thấy vừa to vừa dài đầy rẫy gân guốc, Cơ Nhã không do dự vươn ra đầu lưỡi trơn mềm của mình liếm láp…
Bên dưới âm hộ, Lạc Nam tạm thời buông tha hột le mẫn cảm, tách hai mép môi hồng, nhìn thấy vô số thịt non đỏ ửng bên trong… cái lưỡi tiến vào…
Dâm thủy từ tận cùng bên trong nàng thật sâu say mê hắn, vô số vách thịt non mềm ép chặt đầu lưỡi hắn… Lạc Nam tham lam dùng môi mình ma sát cùng hai mép môi âm đạo…
Liên tục là âm thanh rên ư ứ từ cổ họng Cơ Nhã phát ra, nàng đã ngậm lấy một phần hai côn thịt vào trong miệng… ra sức hầu hạ làm ướt nó…
Được phu quân liếm láp âm hộ không làm nàng trở nên thoải mái, trái lại càng thêm động tình… muốn hắn nhanh chóng lấp đầy chính mình…
“Yêu thiếp đi phu quân… đêm nay Nhã nhi là của chàng rồi…”
Nhận được truyền âm của thê tử, Lạc Nam yêu thương rút côn thịt khỏi cái miệng mê người của nàng…
Lúc này xoay người lại đối diện, ngắm nhìn dung nhan tuyệt trần vốn lạnh lùng nay ngập tràn dâm ý, mở miệng trêu chọc:
“Muốn cùng phu quân kết hợp sao? Muốn sinh hài tử cho ta sao? Muốn phu quân hung hăng chinh phục nàng sao?”
Cơ Nhã thở hổn hển, lời nói của hắn như ẩn chứa dục tính cực mạnh, khiến cơ thể nàng tê dại vì nứng, hà hơi như lan nói:
“Chỉ cần chàng muốn thiếp đều chiều chàng… thiếp muốn được chàng lắp đầy, muốn hòa quyện với chàng cùng một thể…”
Lạc Nam nghe thê tử nói lời dâm, kích thích đến cực độ… dương vật như bùng nổ tìm đến khe thịt chật chội lầy lội…
Trong ánh mắt chờ mong của Cơ Nhã, từ tốn tiến vào…
“Ưm… thật lớn… thiếp như bị xé rách…” Cơ Nhã bấu móng tay vào lưng hắn, cảm giác cô bé của mình đang bị nong ra…
“Bảo bối chịu đau một chút… phu quân lập tức vào sâu trong nàng!” Lạc Nam nói một câu, cúi đầu khóa chặt môi Cơ Nhã, nút lưỡi nàng mãnh liệt…
Hai bàn tay xoa nắn bầu ngực, không ngừng ngắt lấy núm vú… nhằm đánh lạc hướng của Cơ Nhã…
Quả nhiên Cơ Nhã bị hắn thu hút, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn cùng động tác mà phu quân mang lại…
Lạc Nam nhân cơ hội đó, vùng hông dùng toàn lực đánh sâu vào…
ÓT…
Theo một âm thanh lút cán vang lên, màn mỏng bị xé rách… máu đào chảy dài…
“AAA, Chết thiếp rồi huhu…” Cơ Nhã giật nảy người, ôm siết cơ thể Lạc Nam, bấu móng tay cắm sâu vào lưng hắn…
Miệng nàng bị lắp đầy nên chỉ có thể truyền âm…
Lạc Nam càng yêu thương nút lưỡi chiều chuộng, dương vật đặt nằm im một chỗ trong hang động… cảm nhận vô số thớ thịt mềm đang nghiền ép ma sát lấy nó…
Đầu quy của hắn đâm sâu tận cùng tử cung nàng, chạm đến đỉnh hoa tâm, nhưng không dám động đậy…
Côn thịt biểu tình bằng cách không ngừng giật giật, muốn được ma sát nhiều hơn như thế…
Nhưng vì để kiều thê được thích ứng, hắn chỉ có thể cam chịu…
Hồi lâu sau…
Bên trong nàng chật chội như muốn nghẹt thở côn thịt, Lạc Nam tách rời môi, mở miệng khen ngợi:
“Nàng tuyệt vời quá bảo bối… muốn ép chết phu quân sao?”
Cơ Nhã hừ một tiếng, cảm giác đau đớn dần nhạt bớt… cảm giác ngứa ngáy quen thuộc lại xuất hiện, vòng eo nàng bắt đầu chuyển động…
Lạc Nam thấy thế sảng khoái hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu ra sức nhấp…
“Ưm… đầu tiên nhẹ nhàng một chút… chàng muốn thiếp sướng chết sao?” Cơ Nhã không kịp thích ứng, chỉ thấy dây thần kinh đột ngột căng cứng, vô số khoái cảm lên đến tận đầu não, khiến nàng không nhịn được rên rỉ trách hắn…
Lạc Nam nghe vậy càng thêm hưng phấn, cúi xuống xoa bóp hai bầu vú nàng, ra sức ra vào nơi âm đạo…
Cơ Nhã chật chội dữ dội, côn thịt của hắn được luân phiên ma sát hết sức đê mê…
Mà Cơ Nhã cũng dần dần thích ứng với tốc độ nhấp của hắn, không e dè há miệng rên rỉ, vòng eo nghênh đón kết hợp mỗi cú đánh sâu vào từ nam nhân…
Âm thanh nhóp nhép và tiếng thịt chạm vào thịt khi hai người va chạm liên miên không dứt, vang tỏa khắp cả hang động…
“Ưm… hừm… sướng… thiếp sướng… phu quân ơi…” Linh hồn Cơ Nhã sắp lên mây xanh, nàng vừa ú ớ vừa nỉ non… mặc cho nam nhân càn quấy trên ngọc thể mình…
Lạc Nam yêu thương thê tử không dứt, cúi đầu liếm láp mồ hôi từng giọt của nàng, nữ tiên tử trên Hoàng Kim Bảng đã chính thức thuộc về hắn…
Vì là lần đầu tiên… nên Cơ Nhã dễ dàng đạt đến đỉnh phong của cao trào, nàng chỉ cảm thấy thần trí mơ hồ, từ tận sâu bên trong như có một dòng nước ấm muốn phun trào ra ngoài…
“Phu quân… hình như thiếp sắp ra…” Cơ Nhã bật người ngửa dậy dùng tứ chi ôm chầm lấy hắn, như muốn hòa quyện cùng nhất thể với nam nhân của mình…
Lạc Nam lập tức khóa chặt môi nàng, đứng dậy đặt thân thể yêu kiều của nàng tựa vào vách động mát lạnh, từ phía trước không ngừng nắc mạnh từng nhịp…
Bạch bạch bạch bạch…
Âm thanh da thịt va đập chan chát vào nhau, hắn còn nghịch ngợm đặt tay lên hột le nàng xoa nắn trong lúc nhấp…
“ÁAAAAA, Thiếp ra rồi… bắn đi chàng!”
Hành động này của Lạc Nam lại làm cơ thể Cơ Nhã sung sướng đến đỉnh điểm… sau một tiếng thét to, tận cùng nơi cơ thể nàng, âm tinh như nước lũ cuộn trào mà bắn…
“Bảo bối… ta ra cùng nàng… bắn cho nàng sưng bụng… hừ hừ…”
Lạc Nam khàn khàn mở miệng, cảm giác âm đạo Cơ Nhã như cái miệng nhỏ hút chặt lấy hắn, ra sức chạy nước rút thêm chục cái, dồn sức bắn mạnh…
“Á… Nóng quá… sướng… tuyệt vời…”
Nàng lắc đầu như tróng bỏi trong vô thức, tiếng rên cao vút nơi hang động, linh hồn hai người triệt để thăng hoa…
Lạc Nam ghì chặt thê tử vào lòng ngực, yêu thương ôm ấp nàng ngã xuống nệm, đặt nàng nằm sấp trên cơ thể mình…
Cơ Nhã nhoẻn miệng cười thỏa mãn, muốn nói chuyện nhưng lại không còn sức, chỉ có thể hở hổn hển trong lòng hắn, cảm nhận bàn tay nam nhân vuốt ve từng tấc da thịt trên người mình… yêu chiều đến cực hạn…
Hồi lâu sau…
Côn thịt của Lạc Nam một lần nửa cứng rắn trở lại, khiến Cơ Nhã giật nảy mình lườm hắn:
“Thiếp không nổi nữa rồi… chàng sủng ái muội muội đi…”
Lạc Nam cười cười hôn lên trán thê tử, đặt nàng nằm sang một góc, quay người lại ôm lấy một tấm thân săn chắc mềm mại tràn đầy dã tính…
“Chủ nhân… thiếp nứng…” Tiểu Sư nỉ non một tiếng, vòng đôi tay sang cổ hắn, dâng hiến đôi môi thơm… thân thể nàng đã sớm trần truồng ửng đỏ…
Lạc Nam một lần nữa khóa chặt đôi môi đỏ rực, vuốt ve mái tóc tam sắc của nàng… xách thương lên ngựa…
Hồi lâu sau Cơ Nhã lấy lại sức lực, bắt đầu gia nhập chiến cuộc…
Một đêm phong lưu thỏa mãn đến cực hạn, tiếng rên rỉ phóng đãng của nữ nhân… tiếng thở dốc sảng khoái của nam nhân tạo thành bản tình ca du dương nơi cực lạc…
Lạc Nam đồng thời không quên việc truyền thụ Long Tiên Thánh Điển… cùng nhị nữ bắt đầu song tu những lần đầu tiên…
Nhất long song phụng…
Ngập tràn xuân sắc…