Con đường bá chủ - Quyển 3
Chương 17
Ngọc Bài có ẩn chứa Băng Liên Nộ Thế Chưởng là của Vương Y Vận đưa cho Vương Ưng phòng thân, bên trong còn lưu lấy một tia lạc ấn của nàng…
Khi Vương Ưng lấy ra ngọc bài sử dụng, ở Thiên Sơn Tiên Cảnh xa xôi Vương Y Vận lập tức cảm ứng được… nàng sợ đệ đệ gặp phải kẻ địch hùng mạnh nên lập tức vượt qua hư không tìm đến.
Bắt gặp tình cảnh Vương Ưng vậy mà đối phó tân Hoàng Kim Bảng top 10 chỉ có tu vi Hóa Thần, nhớ đến thân phận khủng bố của Lạc Nam, trong lúc nguy cấp nàng lập tức xuất thủ cứu hắn… ai ngờ người này không biết cảm ân, trái lại dùng thái độ hết sức chán chường nhìn nàng, điều này khiến Vương Y Vận nhất thời không rõ nguyên do.
“Ta cứu hắn cũng là sai sao?” Nàng âm thâm tự hỏi…
Yên Nhược Tuyết cùng Hoa Ngọc Phượng nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương một tia ngoài ý muốn, vốn các nàng là nghĩ phu quân của mình đã vào Linh Giới Châu né tránh, không ngờ lại bị mỹ nữ mang đi, chẳng lẽ Hậu Cung các nàng sắp có thêm một tỷ tỷ cường đại? Thật khó hiểu.
Do thực lực của Vương Y Vận quá cao, ở đây không ai đủ sức nhìn thấy động tác của nàng lúc cứu Lạc Nam.
Lạc Nam mặc kệ bà nương Vương Y Vận tự chủ trương này, vội vàng lao đến bên cạnh tam sư tỷ, đau lòng dùng tay lau đi khóe mắt ngấn lệ của nàng, ôn nhu an ủi:
“Tam tỷ đừng khóc! Dù không có nàng ấy ra tay ta vẫn có thủ đoạn bảo mệnh đấy, nam nhân sư phụ chọn cho nàng sao có thể dễ bại như vậy?”
Tô Nhan bị bàn tay ấm áp của hắn sờ vào mặt có chút không được tự nhiên, lại nghe tên này nói lời đường mật, gò má ẩn ẩn xuất hiện màu đỏ, ánh mắt trong veo lẳng lặng nhìn hắn không nói gì, một khỏa trái tim dần lắng đọng cảm xúc, cố gắng lấy lại bình tĩnh vốn có.
Mà Vương Y Vận nghe lời nói của Lạc Nam, nhất thời nhíu nhíu mày liễu, thanh niên này vậy mà tự tin như vậy? Dám nói có thể bảo mệnh trước Băng Liên Nộ Thế Chưởng của nàng?
Phải biết đó là một kích gần như toàn lực mà nàng phong ấn vào ngọc bội, đủ sức diệt sát bất kỳ Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả đấy.
“Ngươi không hài lòng việc bổn tọa xuất thủ?” Vương Y Vận nhìn Lạc Nam lạnh nhạt hỏi, đối với ánh mắt của đệ đệ Vương Ưng ở một bên hoàn toàn không để ý.
Nếu là bình thường khi đối diện một vị mỹ nữ như Vương Y Vận, Lạc Nam tuyệt đối sẽ trân trọng không hết, đáng tiếc bên cạnh hắn lúc này đang có ba bảo bối đang cần quan tâm hơn.
Lạc Nam không rảnh trả lời Vương Y Vận, hắn đang ra sức an ủi Tô Nhan tránh để nàng suy nghĩ tiêu cực, không quên cùng Nhược Tuyết và Ngọc Phượng giải thích một chút tình huống lúc đó.
Vương Y Vận chứng kiến tình cảnh này, gương mặt nhất thời càng thêm giá lạnh, đây là lần đầu tiên có người dám phớt lờ nàng, nhất là khi đối phương còn là một nam tử…
“Đa tạ Vương cảnh chủ!”
Mà lúc này, Tô Nhan cũng nhẹ nhàng bước lên hướng Vương Y Vận nói lời cảm tạ, dù Lạc Nam nói mình tự có biện pháp giữ mạng, nhưng Tô Nhan cảm thấy nhất định sẽ có tính mạo hiểm, lúc này hắn bình an đứng ở trước mặt nàng là tốt nhất.
Lạc Nam bĩu môi, thầm nghĩ cảm tạ cái gì nha? Ta vốn không cần nàng ấy cứu, huống hồ tạo nên nguy hiểm cho ta cũng chính là chiêu thức của nàng ấy… bất quá khi nhìn hai vị tiên tử không nhiễm bụi trần đứng cùng một chỗ, quả thật khiến hắn thích mắt vô cùng, trong lúc nhất thời im lặng không nói.
“Tô cung chủ không cần khách sáo, lần này là bổn tọa múa rìu qua mắt thợ rồi!” Thấy bộ mặt anh tuấn của Lạc Nam biểu lộ, Vương Y Vận không nhanh không chậm nói ra.
Biểu cảm của tên này rõ ràng không cần nàng cứu hắn, là tự nàng nhiều chuyện mà thôi, điều này khiến Vương Y Vận cảm thấy không có ý tứ, từ bao giờ nàng xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp như vậy trong thời gian ngắn?
“Đa tạ… đa tạ Vương Cảnh Chủ cứu mạng của hắn!”
Bất chợt, âm thanh suy yếu của Minh Ngô vang lên, Lạc Nam không chết khiến hắn lệ rơi đầy mặt, hận không thể đốt pháo ăn mừng. Vốn chỉ muốn tỷ thí để dạy Lạc Nam cách làm người mà thôi, nào ngờ mọi chuyện lại đi xa như vậy…
“Cái quỷ gì? Bổn công tử cần ngươi thay ta cảm tạ?!” Lạc Nam nhất thời mộng bức, con hàng này là cho rằng hắn sẽ chết chắc nếu không có Vương Y Vận ra tay sao?
Lạc Nam nhất thời nổi giận, ra hiệu một con Người Đá xách chân Minh Ngô lên không trung.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Minh Ngô nuốt nước bọt, thầm nghĩ tên này đột ngột nổi điên cái gì? Ta hiện tại còn chưa đủ thảm sao?
“Ném hắn về nơi sản xuất!” Lạc Nam hướng mắt về phía chi nhánh Đa Bảo Các ở xa trầm giọng.
“Không, Lạc Nam ngươi…” Minh Ngô xém chút nữa phun máu.
Người Đá mặc kệ Minh Ngô nghĩ gì, nó ngoan ngoãn gật đầu, vô hạn lực lượng dồn vào hai tay, đem Minh Ngô dùng sức ném bay…
Chiếu…
Như ngôi sao sáng xoẹt ngang chân trời, vô số người nhất thời im lặng, đường đường top 11 Hoàng Kim Bảng bị ném đi như thế, một thời gian dài sắp tới chỉ sợ Minh Ngô không dám ra đường.
Mà lúc này, Lạc Nam rốt cuộc hướng ánh mắt sang Vương Ưng…
Ực.
Vương Ưng nuốt nước bọt khô khốc, khó khăn nói ra: “Lạc Nam, ta cũng chưa nói gì đến ngươi nha!”
Thấy Lạc Nam không nói lời nào, lại hướng ánh mắt sang một con Người Đá, Vương Ưng nhất thời hoảng, gấp giọng hô lên:
“Tỷ, hắn muốn ném ta!”
“Để ta!” Vương Y Vận gật đầu nhàn nhạt nói.
“Rất tốt, mau giúp đệ đòi lại công đạo!” Vương Ưng vui mừng hớn hở.
Chỉ là rất nhanh, thân thể hắn hóa thành một ngôi sao xẹt, hướng về phía Thiên Sơn Tiên Cảnh cấp tốc bay đi.
“Tỷ! Sao lại như vậy? Huhu”
Âm thanh nức nở của Vương Ưng vang vọng trên bầu trời, thật lâu mới tán đi…
Ực…
Đến lượt Lạc Nam cùng đám người nuốt nước miếng, bởi vì mới vừa rồi bọn hắn nhìn thấy vị Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh Vương Y Vận duỗi ra một bên chân dài miên man không chút tỳ vết của mình, đem Vương Ưng thô bạo đá bay.
Hắn là đệ đệ của nàng a, lại hạ thủ không chút lưu tình như vậy, trách không được Vương Ưng thương tâm quá mà khóc lên.
“Hừ, liên tục gây phiền phức cho ta, lần này trở về trói ngươi!”
Vương Y Vận hừ một tiếng, lúc này mặc kệ đám người nghĩ gì, xé rách không gian mà đi.
“Chân dài có thể sánh ngang chân Minh Nguyệt!” Lạc Nam híp mắt cho ra đánh giá.
Vô số nam tử đang quan chiến cũng nhớ lại một chân quyến rũ vừa rồi, không ít người âm thầm xuất hiện ý nghĩ:
“Đột nhiên thèm được ăn đá!”