Con đường bá chủ - Quyển 5
Chương 295
Thanh niên tóc đỏ không có ý xấu rời đi, Lạc Nam cũng không thèm để ý, cùng Tiểu Tinh với Tiểu Mỹ băng qua cánh rừng lụi tàn, lại tiến vào một dãy sơn mạch hoang tàn nối liền không dứt…
Thông thường những dãy sơn mạch mênh mông rộng lớn sẽ tồn tại Yêu Thú lợi hại, bất quá nơi này là Loạn Cổ Chiến Trường, những vật sống đa phần đều đã chết bên trong đại chiến, đám Yêu Thú đương nhiên cũng không thoát khỏi số phận…
Bất quá mặc dù không có yêu thú, nhưng một nguyên nhân khác lại khiến Lạc Nam cảm thấy đau đầu…
“Đã phi hành liên tục hơn một ngày, vì sao cảm giác chúng ta chỉ đi đi lại lại duy nhất một chỗ?” Hồn Mỹ Hoa cũng nhận ra điều bất thường lên tiếng nói.
Dựa theo ký ức mà mẫu thân nàng lưu lại, phạm vi của sơn mạch chỉ rộng hơn cánh rừng lụi tàn một chút mà thôi, với tốc độ của Tiểu Tinh có thể phi hành vượt qua vận tốc ánh sáng, không có lý nào lâu như vậy vẫn chưa rời khỏi nó.
Thậm chí ngay cả khi phát hiện bất thường, Lạc Nam ra lệnh cho Tiểu Tinh đổi phương hướng khác di chuyển, độn thổ xuống lòng đất, xé rách không gian…
Nhưng dù thi triển biện pháp nào thì một lát di chuyển sau lại phát hiện quay về vị trí đầu tiên, quá mức quỷ dị.
“Là ảo cảnh…”
Lạc Nam khẳng định nói: “Sơn mạch này từng được ai đó bố trí ảo cảnh, chúng ta đã vô tình lạc vào trong đó rồi!”
Hắn phát hiện mất đi liên lạc với bầy Xích Nha Hắc Ám, điều đó chứng tỏ mấy người đã rơi vào ảo cảnh, bị ngăn cách với bên ngoài, tách biệt cùng đám quạ đen.
Hơn nữa đẳng cấp của ảo cảnh này rất cao, thậm chí qua mắt được Nhìn Xuyên Yếu Điểm của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, bằng không với tính cách cẩn thận của Lạc Nam chắc chắn sẽ không tiến vào nơi này.
Ảo cảnh cũng chia thành nhiều loại đẳng cấp và công dụng khác nhau, lần trước người của Phú gia cũng theo lời Liễu Tú Quyên dùng ảo cảnh che giấu cảnh tượng Lạc Nam dùng Tỏa Thiên Hắc Ám phá đi Hải Yêu Cung để che mắt Liệt gia.
Bất quá ảo cảnh do Phú gia liên thủ bố trí đẳng cấp không quá cao, mà ảo cảnh ở sơn mạch này có thể lên đến Đế Cấp.
Trong đại chiến năm xưa, Tiên Ma hai phương cường giả thi triển tầng tầng lớp lớp thủ đoạn còn sót lại nơi Loạn Cổ Chiến Trường, thật không biết đâu mà lần…
Thậm chí bên trong ảo cảnh này cực kỳ quỷ dị, khi chẳng may tiến vào trong nó, Lạc Nam còn phát hiện khả năng nhạy bén và đánh giá hoàn cảnh xung quanh của mình trở nên mơ hồ, suy yếu một cách chậm rãi…
Lạc Nam đã thử kích hoạt Khai Môn để gia tăng độ nhạy bén nhưng cũng không ăn thua.
“Ra khỏi sơn mạch chắc chắn sẽ đến Địa Hoàng Thánh Địa… chỉ là muốn vượt qua ảo cảnh này chỉ sợ không đơn giản!” Hồn Mỹ Hoa mím đôi môi mọng đỏ nói.
“Vượt qua ảo cảnh không có chuyện gì khó…” Lạc Nam bình tĩnh lắc đầu nói.
Hắn có Hắc Cốt U Minh Ám có thể ăn mòn vạn vật, dù là ảo cảnh đương nhiên cũng có thể ăn mòn, chỉ là muốn ăn mòn một ảo cảnh Đế Cấp phải tốn thời gian hơi dài mà thôi, ngắn nhất cũng phải vài năm.
Dù sao thì đẳng cấp lực lượng của Hắc Cốt U Minh Ám còn quá thấp.
Lạc Nam không muốn mất thời gian dài như vậy…
“Khoan đã…” Đúng lúc này, Hồn Mỹ Hoa như nghĩ đến điều gì bất chợt kinh hô lên:
“Nếu ảo cảnh này là do Tiên Đế cấp cường giả bố trí ra, vậy chẳng phải dùng để giam giữ cường giả khác sao?”
“Khặc khặc, tiểu mỹ nhân rất thông minh, xem ra chưa bị tác động linh trí quá nhiều…” Theo một tràng cười quái dị truyền đến, một thân ảnh bất chợt từ trong góc khuất bước ra, ánh mắt đục ngầu hằn lên từng tia máu đỏ nhìn chằm chằm hai người.
Lạc Nam cùng Hồn Mỹ Hoa lâm vào đề phòng, kiêng dè đánh giá người vừa xuất hiện.
Chỉ thấy đâu là một lão già đầu trọc, làn da nhăn nhúm, lưng còng với thân hình gầy gò, trên người phát ra một mùi hôi thối nồng nặc, nhưng vì bị ảo cảnh hạn chế mà mãi khi hắn đến gần, Lạc Nam và Hồn Mỹ Hoa mới phát hiện.
“RỐNG!” Tiểu Tinh sắc mặt dữ tợn hướng về lão già rống lên thị uy.
“Ha ha, Tinh Không Thú biến dị, thịt ăn chắc chắn rất ngon!” Lão già lè lưỡi liếm láp môi, từ trong người móc ra một cái đùi thịt đưa lên miệng nhai gặm.
“Thịt người?” Lạc Nam ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lão già này cũng là một nhân loại… và hành vi của hắn vượt qua điểm mấu chốt trong lòng bất kỳ con người nào.
“Tiểu tử ngươi đừng nhìn lão phu với ánh mắt như vậy…” Lão già nhếch miệng nói:
“Nếu ngươi bị giam giữ ở trong này lâu đến mức không còn xác định được thời gian, ngươi sẽ biết bất kỳ hành vi nào mình cũng có thể làm ra!”
Lão già nói xong cười hắc hắc, bất chợt đưa hai ngón tay lên miệng huýt sáo một tiếng.
GẤU GẤU GẤU…
Có tiếng chó sủa vang lên, chỉ nhìn thấy một đám nữ nhân toàn thân trần truồng từ xa bò đến, học làm chó vây quanh lão già liếm láp chân hắn, xu nịnh nhìn lấy hắn.
Lão già đem cái đùi thịt trong tay ném xuống, đám nữ nhân bu lại cắn gặm, hình tượng thê thảm không thể hình dung.
Lão già nắm đầu một nữ nhân lôi đến, đặt mông ngồi lên lưng nàng bắt chéo hai chân, nhìn Lạc Nam với Hồn Mỹ Hoa cười tủm tỉm:
“Vô số năm qua không ít người lạc vào trong này, nam thì lão phu giết lấy thịt, nữ thì ta bắt làm vật nuôi, âu cũng xem như một loại thú vị!”
Lão già cực kỳ đắc ý thưởng thức đám nữ nhân thần trí mê muội xung quanh mình, ánh mắt của các nàng đã sớm trống rỗng, ngay cả một tia minh mẫn cũng không tồn tại, hiển nhiên đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, có thể tưởng tượng lão già đã làm ra những chuyện gì đến mức các nàng phải như vậy.
“Ngươi không xứng tồn tại trên thế gian này!” Bên trong đan điền, Lạc Nam chậm rãi ngưng tụ Bá Lực.
Hồn Mỹ Hoa sắc mặt cũng trở nên âm u, so với hành vi mất nhân tính của lão già này, việc nàng khống chế đám Tiên Tôn làm việc cho mình thật sự quá nhân từ rồi.
“Ha hả, các ngươi có muốn trách thì trách tên Địa Hoàng Tiên Đế, chính hắn đã bố trí ra ảo cảnh này ngăn cản lão phu tiến đánh Địa Hoàng Thánh Địa của hắn, bất quá thì tính sao? Địa Hoành Thánh Địa cuối cùng cũng phải chôn diệt!” Lão già phá lên cười đầy khoái trá, nhưng mà khi nhắc đến Địa Hoàng Tiên Đế, rõ ràng ánh mắt của hắn vẫn hiện lên vô tận cay độc.
Hiển nhiên bị giam cầm vô số năm tháng như vậy bên trong ảo cảnh, không phát điên, tâm tính không bị vặn vẹo mới là chuyện lạ.
Lạc Nam trong lòng bừng tĩnh, thì ra người bố trí nên ảo cảnh lợi hại này chính là chủ nhân của Địa Hoàng Thánh Địa, mục tiêu tiến đến của hắn với Hồn Mỹ Hoa.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam nhìn lão già cười gằn hỏi:
“Lão già ngươi có thể khiến Địa Hoàng Tiên Đế ra tay bố trí ảo cảnh chắc cũng là nhân vật đáng gờm, vậy mà cũng không thể thoát khỏi ảo cảnh sao?”
Nghe Lạc Nam hỏi giường như đúng tim đen, lão già giận dữ gầm lên quát hung tợn:
“Trẻ ranh như ngươi thì biết cái gì? Đây chính là Đế Cấp Thượng Phẩm Ảo Cảnh, một khi được bố trí ra, người đầu tiên tiến vào sẽ bị hạch tâm Ảo Cảnh cưỡng ép gắn kết linh hồn, cảnh còn người còn… cảnh mất người mất!”
“Nếu lão phu phá giải ảo cảnh, linh hồn của ta cũng sẽ nổ tung…”
Nói đến đây hắn nghiến răng nghiến lợi vò đầu bứt tai, nắm tóc một nữ nhân dưới chân hung hăng kéo lên, hướng về cơ thể lấm lem bùn đất của nàng gặm cắn…
Nữ nhân chẳng những không đau đớn mà sắc mặt con hưởng thụ, mãi đến khi một khối thịt bị cắn đứt ra mới thôi.
Lạc Nam với Tiểu Mỹ nghe vậy mà âm thầm rùng mình, kiêng kỵ đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Cũng may hắn và nàng không phải người tiến vào đầu tiên, Ảo Cảnh như vậy quá mức kinh khủng, không hổ là hàng Đế Cấp Thượng Phẩm.
Xem ra lão già trước mặt này chính là nạn nhân, trở thành người đầu tiên tiến vào ảo cảnh, chấp nhận bị lạc ở bên trong này vĩnh viễn, dù có biện pháp phá giải cũng không dám phá giải, bởi vì một khi ảo cảnh mất thì linh hồn hắn cũng bồi táng đi theo.
Tu sĩ mất đi thân thể có thể đúc lại, nhưng nếu linh hồn tan vỡ chỉ có con đường chết mà thôi.
Thủ đoạn của Địa Hoàng Tiên Đế này quả thật khủng bố, không hổ danh là nhân vật thời Thượng Cổ.
“Đây đích thị là Địa Hoàng Ảo Cảnh… công dụng đúng như lời lão già nói!” Kim Nhi cũng xuất hiện đánh giá nói ra.
Lạc Nam nghe xong ánh mắt lấp lóe, cười tà nhìn lấy lão già:
“Nếu như ảo cảnh liên kết với linh hồn ngươi, như vậy chẳng phải chỉ cần ta đem ngươi giết đến hồn phi phách tán, chúng ta có thể lập tức rời khỏi Ảo Cảnh rồi?”
“Khặc khặc khặc khặc, chính xác!” Lão già cười dữ dằn:
“Bất quá hai tên tiểu bối như các ngươi cũng dám nói giết lão phu? Mau cam tâm tình nguyện làm sủng vật và lương thực của ta đi!”
“Cường giả vì sao phải cần lương thực?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhún vai: “Từ lúc tiến vào Ảo Cảnh này, ta cảm giác lực lượng cơ thể của mình đang bị rút đi một cách lặng lẽ, bên trong này cũng chẳng có tiên khí hay ma khí tồn tại…”
“Để ta đoán xem, lão già ngươi trước đây chắc là một Ma Đế, bất quá lúc này tu vi cũng bị thụt lùi nghiêm trọng, thậm chí còn dưới cả Chân Ma!” Lạc Nam ánh mắt sáng quắc, cười gằn nhìn lấy lão già.
Hồn Mỹ Hoa nghe vậy mới giật mình, cẩn thận kiểm tra tình huống cơ thể, rất nhanh nàng phát hiện lời Lạc Nam hoàn toàn đúng.
Ảo Cảnh này chẳng những giam cầm người tiến vào, còn lặng lẽ rút đi lực lượng trong cơ thể, tác động đến tinh thần của người bên trong.
Nếu bị nhốt một thời gian ngắn thì không sao, nhưng ở trong này vô số năm như lão già kia, tu vi chắc chắn sụt giảm nghiêm trọng, tính cách cũng trở nên vặn vẹo biến thái.
Cũng vì nguyên nhân này mà lão già mới ăn thịt của Tu sĩ tiến vào để bổ sung năng lượng, kéo dài tuổi thọ… cướp đoạt tài nguyên tu luyện của bọn hắn, bắt một đám nữ nhân nuôi như sủng vật để thỏa mãn nội tâm vặn vẹo của mình.
“Khặc khặc, tiểu tử ngươi rất không tồi” Lão già liếm liếm môi, nhếch miệng cười khả ố:
“Nhưng ngươi tại sao không thắc mắc rằng lão phu tu vi mặc dù bị thụt lùi, nhưng vẫn có thể bắt giữ Tiên Tôn như bắt chó?”
“Ngươi đã từng là Ma Đế, mặc dù bị giam cầm nhưng thủ đoạn trên người hẳn là không ít, dựa vào thủ đoạn của Ma Đế muốn bắt một đám Tiên Tôn vô cùng dễ dàng!” Lạc Nam bình thản đáp.
“Khặc khặc, vô cùng thông minh!” Lão già vỗ tay tán dương, lại từ trong ngực lấy ra một hình nhân bằng gỗ nhỏ xíu, cười tủm tỉm nhìn lấy Lạc Nam với Mỹ Hồn Hoa.
Sau đó hắn phất tay đem hình nhân bằng gỗ ném lên cao…
ẦM ẦM ẦM…
Hình nhân nhanh chóng biến lớn, hóa thành một tôn người gỗ tay cầm Côn gỗ, khí thế nặng nề đến cực điểm, đem cả một vùng sơn mạch chấn động…
“Đây là… Khôi Lỗi có lực lượng thể tu sánh ngang Thể Đế Sơ Kỳ!” Lạc Nam ánh mắt co rụt lại.
Sắc mặt Mỹ Hồn Hoa với Tiểu Tinh cũng trở nên ngưng trọng, kiêng kỵ nhìn lão già kia.
Không hổ đã từng Ma Đế, chỉ riêng một cổ Khôi Lỗi sánh ngang Thể Đế này, ở trong Loạn Cổ Chiến Trường thời điểm hiện tại hắn chính là vô địch.
“Kiến thức và tầm mắt không tệ!” Lão già cười xấu xa nói: “Năm xưa tùy tiện tạo chơi, không ngờ có một ngày nó lại trở thành vật giữ mạng của lão phu!”
Lão già lời nói tràn ngập cảm thán…
Hắn từng là Ma Đế, trên người Đế Cấp Pháp Bảo vẫn là còn, đáng tiếc thực lực suy giảm không có khả năng sử dụng.
Mà cổ Khôi Lỗi Đế Giả kia là vật hắn ngày xưa chưa từng xem trọng, lại trở thành thứ để hắn tung hoành trong Ảo Cảnh này.
Ba ngàn năm qua không ít thiên tài Tiên Tôn tiến vào, đều ngã xuống trong tay Khôi Lỗi Đế Giả, nam trở thành lương thực, nữ trở thành vật nuôi… không có ngoại lệ.
Đứng trước lực lượng thân thể của Đế, Tiên Tôn không chịu nổi một kích.
Một cổ Khôi Lỗi Đế Giả có thể trong cùng lúc diệt sát vài chục Tiên Tôn.
“Đó là thủ đoạn ngươi dựa vào?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn lão già hỏi.
Lão già thấy Lạc Nam mấy người sắc mặt bình tĩnh, trong lòng có dự cảm không tốt, bất quá vẫn cười lạnh lẽo:
“Cứ phô trương thanh thế đi, đến khi bị nó nghiền thành thịt nát cũng không còn cơ hội hối hận nữa rồi!”
Lạc Nam bật cười, nói thật một cổ Khôi Lỗi Thể Đế Sơ Kỳ quả thật quý hiếm và mạnh mẽ, ngay cả khi dùng đến Bá Lực thì Lạc Nam cũng không tự tin có thể phát được phòng ngự của nó.
Chỉ bất quá, lão già này dựa vào một cổ Khôi Lỗi mà muốn giương oai trước mặt hắn, thật là ếch ngồi đáy giếng.
Trong ánh mắt âm trầm của lão già và tò mò của Hồn Mỹ Hoa, Lạc Nam trong tay bất chợt xuất hiện một tấm kính trong suốt không có hình dạng nhất định.
Không phải Chiếu Ảnh Kính, mà là Phỏng Thiên Kính.
Sau khi rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo, Làng Nhất Thế lại có được Tụ Linh Gia Tốc Trận, Phỏng Thiên Kính cũng về tay Lạc Nam, không cần tiếp tục hóa thành Gia Tốc Trận nữa.
Lúc này Lạc Nam cười tủm tỉm, đầu tiên là cho Phỏng Thiên Kính mô phỏng toàn bộ Địa Hoàng Ảo Cảnh, ngày sau có dịp sẽ lấy ra sử dụng.
Sau đó, hắn lại đem Phỏng Thiên Kính chiếu vào Khôi Lỗi Đế Giả của lão già, cười tà nói:
“Khôi Lỗi đánh Khôi Lỗi, người đánh người!”
“Không thể!” Lão già sắc mặt đại biến, vội vàng hướng Khôi Lỗi Đế Giả gào thét lên: “Giết chết bọn hắn!”
ĐÙNG!
Khôi Lỗi Đế Giả như tên bắn lao vọt đến, hung hăng hướng Lạc Nam tung ra một quyền.
Đứng trước lực ép của một quyền này, Lạc Nam âm thầm cảm thán, chỉ sợ nếu phải chiến đấu, kích hoạt Bất Hủ Kinh Văn mới trụ nổi.
Bất quá ngay lúc này, Phỏng Thiên Kính ở trước mắt đã hóa thành một tôn Khôi Lỗi Đế Giả giống y đúc, cũng bá đạo lao vọt đến, ngăn cản Khôi Lỗi Đế Giả thay Lạc Nam.
ẦM ẦM ẦM…
Hai tôn Khôi Lỗi đại chiến, thiên địa như sắp sụp đổ…
“Làm sao có thể?” Lão già sắc mặt hãi hùng, không nói không rằng lao người phóng vọt đi, điên cuồng chạy trốn.
Khôi Lỗi Đế Giả chính là thủ đoạn duy nhất để hắn diễu võ dương oai với đám Tiên Tôn, vậy mà hôm nay gặp phải thứ dữ, cái kính kia quá tà môn, biến thành Khôi Lỗi Đế Giả trong thoáng chốc.
“Chạy? Chạy được sao?”
Lạc Nam hài hước cười, lão già này chính là chó cậy khôi lỗi mà thôi.
Chặn mất Khôi Lỗi của hắn, một thân tu vi tuột lùi có thể làm nên trò trống gì?
Thân ảnh Tiểu Tinh biến mất, hóa thành một tia Thất Sắc Lôi Kiếp hung hăng đâm đến Lão già.
Lão già sắc mặt dữ tợn, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một thanh Ma Trường Mâu đạt đến Đế Cấp ném lên bầu trời gầm thét quát:
“Tự bạo cho ta!”
Hiển nhiên hắn muốn tự bạo Đế Cấp Pháp Bảo, cá chết lưới rách với Lạc Nam mấy người.
Đáng tiếc, thanh Ma Trường Mâu chỉ khẽ rung lên, sau đó rơi xuống mặt đất mặc kệ mệnh lệnh của lão già.
“Thật là đáng thương, hiện tại ngươi thực lực quá yếu, Đế Cấp Pháp Bảo đã đủ khả năng thoát khỏi sự kiểm soát của ngươi!” Lạc Nam nhìn lão già lắc đầu.
Đế Cấp Pháp Bảo đã có được linh tính nhất định, lão già này không còn xứng làm chủ nhân của nó nữa rồi.
“KHÔNGGGGG”
Theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lão già bị Tiểu Tinh đơn giản diệt sát, ngay cả một chút cặn cũng không còn sót lại.
Một đời Ma Đế bị Tiên Đế giam cầm, nửa điên nửa khùng sống thê thảm vô số năm, lúc này lại chết đi một cách buồn cười như thế…
Không gian xung quanh có chút vặn vẹo, cảnh vật thoáng đãng hiện ra, tầm mắt trở nên thông suốt…
Hiển nhiên, Địa Hoàng Ảo Cảnh… đã được giải trừ.