Con đường bá chủ - Quyển 5
Chương 65
ONG ONG ONG…
Mà khi Lạc Nam quan sát mấy nữ Tiên Vương, các tôn Đại Đỉnh trong Đan Điền hắn đột ngột chấn động dữ dội, biểu tình cực kỳ mạnh mẽ.
“Thiên Địa Dị Vật…” Lạc Nam trong lòng giật mình, xem ra Bồng Lai Ngũ Tiên không phải chỉ có một mình Đạm Đài Uyển sở hữu Dị Thuộc Tính a.
“Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hệ Thống muốn ta gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo?” Lạc Nam trong lòng cổ quái, cảm thấy nghi ngờ.
Bất quá rất nhanh hắn lắc đầu, cảm thấy nguyên nhân mình gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo chưa chắc đơn giản như vậy.
Trong lúc Lạc Nam đánh giá tứ nữ, thì các nàng cũng đang âm thầm quan sát bọn hắn.
Nhìn thấy Ỷ Vân và Thiên Vô Ảnh là Ngọc Tiên Hậu Kỳ, ánh mắt của bốn nữ Tiên Vương sáng lên, Ngọc Tiên Hậu Kỳ ở Bồng Lai Tiên Đảo cũng là đệ tử nổi bật, không nghĩ đến trong Tuyển Tử Đại Hội lại tuyển được thiên tài cấp bậc này.
Chưa kể Ỷ Vân còn có Dị Thủy, mấy nữ thân là Tiên Vương cũng cảm giác được điều này, bắt đầu đánh giá cao Ỷ Vân hơn một chút.
Sau đó đưa mắt quay sang Địa Ngọc Huyền, thấy nàng là Ngọc Tiên Trung Kỳ cũng âm thầm gật đầu, Ngọc Tiên Trung Kỳ cũng không tệ chút nào.
Cuối cùng, khi liếc mắt đến Lạc Yên, nhất thời sắc mặt của bốn người trong Bồng Lai Ngũ Tiên trở nên cổ quái…
“Tam Đảo Chủ, vị muội muội này là Cực Tiên?”
Một nữ tử nhìn Lạc Nam trong vai Lạc Yên cổ quái hỏi.
Nữ tử này sở hữu mái tóc dài vàng óng ả, mắt đẹp mi cong, môi đỏ như son, thân thể gợi tình nóng bỏng, ngực nở mông vểnh cao, vòng eo nhỏ nhắn càng khiến thân hình nàng trở nên hoàn mỹ hơn bao giờ hết.
“Ừm, là Cực Tiên!”
Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ gật đầu xác nhận, bất quá với tính cách lạnh nhạt ít nói của nàng nên không giải thích gì thêm.
Lúc này chẳng những bốn nữ Tiên Vương, mà ngay cả một đám nữ đệ tử đi theo các nàng cũng dùng ánh mắt quái dị pha lẫn tò mò nhìn lấy Lạc Nam.
Ở Bồng Lai Tiên Đảo thì Ngọc Tiên sơ kỳ chính là yếu nhất, hiện tại có một Cực Tiên gia nhập chẳng trách các nàng cảm thấy kỳ quái.
“Ta là Lạc Yên, đúng là một Cực Tiên, hân hạnh quen biết các vị sư tỷ, nhờ các sư tỷ chiếu cố nhiều hơn!” Lạc Nam ra vẻ ngoan ngoãn mỉm cười hành lễ nói.
“Hy vọng các sư tỷ chiếu cố!” Thiên Vô Ảnh chúng nữ cũng vội vàng hành lễ, sau này các nàng sẽ là đồng môn tỷ muội với những nữ nhân mới mẻ này, hiểu rõ đạo lý rút ngắn quan hệ giữa đôi bên.
“Các vị sư muội không cần khách khí, đã đặt chân lên đảo thì chính là người cùng một nhà, ta tên Hoàng Y Thiền, các ngươi cứ gọi ta tiểu Thiền tỷ là được!” Nữ nhân tóc vàng có thân thể nóng bỏng quyến rũ cười nói.
“Hân hạnh được gặp các muội, ta gọi Vân Tu Hoa… các muội cũng có thể gọi ta là Tiểu Hoa Tỷ!” Một nữ Tiên Vương khác cũng ôn hòa nói ra, nàng sở hữu khí chất ôn nhu gần gũi như dòng nước trong, mái tóc dài đen tuyền búi cao để lộ phần gáy ngọc ngà trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, mũi quỳnh cao thẳng, môi hồng chúm chím nhỏ xinh, thân thể thon dài uyển chuyển, mặc dù các bộ vị không quá to nhưng lại cực kỳ cân đối, hương thơm như hoa.
“Tỷ là Mộ Sắc Vy, rất hân hạnh nhận thức các muội!”
Lên tiếng là một nữ nhân có khí chất thanh cao đoan trang như tiểu thư đài các, mái tóc màu hạt dễ bồng bềnh như mây, thân thể nuột nà được váy dài mỏng manh che phủ, ánh mắt như ẩn như hiện một chút kiêu ngạo, môi mọng khép hờ thấp thoáng hàm răng trắng ngọc tinh khiết, toàn thân như tác phẩm kiệt xuất của tạo hóa, nơi cần lồi thì lồi, nơi cần lõm thì lõm, không chút thịt thừa, dường như chỉ cần nàng béo hơn hoặc gầy hơn một chút cũng là phá hỏng tuyệt tác.
Mặc dù lời nói ôn hòa, nhưng Lạc Nam có thể từ trong đó nghe ra một chút khoảng cách… Mộ Sắc Vy này ngoài mặt thì dễ gần, thực chất nội tâm của nàng cực kỳ kiêu ngạo, muốn được nàng tán thành và đối xử chân thật ngươi phải biểu hiện mình có đủ tư cách để lọt mắt xanh của nàng hay không.
Ba vị nữ Tiên Vương đã tự mình giới thiệu, Lạc Nam cùng Địa Ngọc Huyền mấy nữ đã đưa mắt chờ mong nhìn vị cuối cùng.
Nàng này tuổi tác có vẻ lớn nhất trong Bồng Lai Ngũ Tiên, nhìn qua như một thục phục trổ hoa trên dưới tuổi ba mươi, sắc mặt tương đối lạnh lùng, vẻ khó gần và cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm lộ rõ trên gương mặt, bất quá chỉ bấy nhiêu đó không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng, trái lại càng khiến nàng thêm cuốn hút và hấp dẫn.
Ngũ quan sắc sảo, ánh mắt lạnh nhạt điềm tĩnh, đôi môi đầy đặn tô lấy son tím đậm và bóng loáng như trái nho chín khiến người khác không nhịn được muốn ngậm lấy, dáng người cao thẳng gần một mét tám, đôi chân dài chỉ kém Địa Ngọc Huyền một chút, trước ngực là một bầu sữa ngoại cỡ như muốn nổ tung bất kỳ lúc nào, vòng eo nhẹ nhàng uốn lượn kết hợp với bờ mông tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Nữ tử chứng kiến Lạc Nam mấy người mang theo ý đợi nhìn mình, mày liễu hơi nhíu, hừ nhẹ một tiếng, sau đó nói ra:
“Cần phải cố gắng nhiều, là tỷ muội không cần khách khí, có gì thắc mắc cứ đến tìm ta!”
Nói xong câu đó là triệt để im lặng, dường như không có ý định giới thiệu chính mình.
“Các muội đừng để bụng, tính cách của Tố Tố tỷ chính là như vậy, điển hình của loại nữ nhân ngoài lạnh trong nóng!” Đạm Đài Uyển cười hì hì nói.
“Còn không phải sao? Cố gắng ra vẻ lạnh lùng giống thần tượng của nàng là Tam Đảo Chủ, thực chất trong lòng chính là trẻ con không khác Nhị Đảo Chủ chút nào!” Hoàng Y Thiền che miệng cười khẽ nói.
“Tiểu Thiền nói bậy, Manh Manh không phải trẻ con, cả nhà ngươi mới là trẻ con!” Đình Manh Manh lập tức oa oa kêu to kháng nghị nói.
“Khanh khách!” Mấy nữ khác cũng bị chọc người.
“Các ngươi…” Kiều Tố Tố nghiến lấy đôi môi tím mộng, giận dỗi trừng mắt nhìn từng nữ nhân, sắc mặt ửng hồng.
Bầu không khí nhất thời náo nhiệt, chúng nữ oanh oanh yến yến ríu rít nói chuyện, quả thật chẳng có chút ràng buộc nào.
Lạc Nam cùng Ỷ Vân mấy nữ thấy cảnh này hai mặt nhìn nhau, xem ra Bồng Lai Ngũ Tiên cũng không quá khó gần như trong tưởng tượng của bọn hắn a, dù sao trước đây từng thấy qua vài Tiên Vương đều là loại mắt cao hơn đầu, lúc này thấy mấy nữ Tiên Vương gần gũi cảm thấy có chút chưa quen.
Đối với Bồng Lai Ngũ Tiên đám người lần đầu có được nhận thức…
Đạm Đài Uyển là nữ tử nhỏ tuổi nhất trong Bồng Lai Ngũ Tiên, thực lực cũng là yếu nhất, Ngọc Tiên Viên Mãn sắp đột phá Vương giả…
Kế đến là Hoàng Y Thuyền, một thân Vương giả cấp chiến lực, thân thể quyến rũ nóng bỏng, tính cách hào phóng hòa đồng, dễ dàng đạt hảo cảm từ người khác.
Tiếp theo là Vân Tu Hoa, cũng là một Vương giả chính hiệu, thuộc loại hình ôn nhu nhã nhặn, thân thiện dễ gần như tỷ tỷ nhà bên.
Mộ Sắc Vy lại khó đoán hơn một chút, Đại Vương hàng thật giá thật, bề ngoài nàng chỉ đối xử với ngươi chỉ ở mức độ xã giao, trong thâm tâm cực kỳ cao ngạo như một khổng tước, muốn để nàng xem trọng ngươi không phải gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo là đủ.
Cuối cùng chính là Kiều Tố Tố, mỹ nhân thành thục diễm lệ cũng là một Đại Vương, ngoài mặc luôn cố tỏ vẻ lạnh lùng xa lánh, thực chất nội tâm rất ấm áp, ra dáng đại tỷ nhất trong số năm người.
Lạc Nam cùng Địa Ngọc Huyền mấy nữ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm nhìn thấy bên trong là sự nhẹ nhõm, cả đám thở phào một tiếng.
Đã gặp Độc Cô Ngạo Tuyết lạnh lùng khó gần, lại thêm Đình Manh Manh trẻ nhỏ nghịch ngợm, hai vị Đảo Chủ đều là nhân vật quái đản nên trong tiềm thức không trông chờ quá lớn vào Bồng Lai Ngũ Tiên.
Nào ngờ mặc dù mấy nữ Tiên Vương này mỗi người khí chất và tính cách khác nhau, nhưng cũng xem như là nữ nhân bình thường, có thể chấp nhận được.
Lạc Nam không thể không thầm cảm thán Bồng Lai Tiên Đảo đúng là thiên tài như mây, mỹ nữ như mưa… bất kể là Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền, Vân Tu Hoa, Mộ Sắc Vy hay Kiều Tố Tố đều là nhân vật kiệt xuất, cũng không biết Phù Đổng Tiên Vương, Tản Viên Tiên Vương các loại có mạnh mẽ bằng các nàng hay không.
“Khụ…”
Đúng lúc này, Độc Cô Ngạo Tuyết đang lạnh nhạt đứng ở bên cạnh bỗng nhiên ho khan lên.
“Tam Đảo Chủ bị thương?” Nhất thời một đám nữ nhân hoảng hốt, sắc mặt cả đám lo lắng hãi hùng vây quanh Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Khốn kiếp, là kẻ nào đả thương Tam Đảo Chủ? Chúng ta lập tức liều mạng với hắn!” Kiều Tố Tố nhất thời trợn đôi mắt đẹp, sát khí lẫm nhiên.
“Đúng, toàn bộ Bồng Lai xuất động, để Đại Đạo Chủ biết Tam Đảo Chủ bị thương nhất định sẽ lật trời a!” Một đám nữ nhân như hổ cái nhe răng trợn mắt, hùng hùng hổ hổ xoắn lấy óng tay áo.
“Ta lập tức đi lấy Chiến Hạm!” Mộ Sắc Vy sắc mặt hưng phấn, khóe môi hiện lên nụ cười khát máu.
“Toàn đảo tập hợp!” Vân Tu Hoa cùng Hoàng Y Thiền ngưng trọng nói ra.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, đều là một đám bạo lực nữ a.
“Không cần tức giận, Manh Manh đã giúp các ngươi nện chết hắn rồi!” Đình Manh Manh lập tức cười hì hì, sắc mặt tranh công nói.
Mà nghe xong lời nói của nàng, một đám nữ nhân rốt cuộc im lặng xuống tới, cơn giận lập tức tắt đi, thậm chí còn đối với kẻ đả thương Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy đồng tình.
Các nàng hiểu rất rõ mặt bạo lực của Đình Manh Manh, kẻ kia lọt vào tay nàng cũng quá thê thảm đi, là một kẻ đáng thương a…
“Nè, chuyện quan trọng nhất cần làm lúc này là khôi phục vết thương cho Tam Đảo Chủ có được hay không?” Đạm Đài Uyển sắc mặt bất đắc dĩ nói ra.
Đám nữ nhân này đúng là không đáng tin cậy…
“Thật ra thương thế của Tam Đảo Chủ không quá nặng, chẳng qua là cố gắng quá mức nên cạn kiệt lực lượng với tổn thương kinh mạch một chút mà thôi!”
Đúng lúc này có âm thanh trong trẻo vang lên, đám nữ nhân nhất thời liếc mắt nhìn qua.
Chỉ thấy Lạc Yên thong dong bước lên một bước khiêm tốn nói: “Thương thế như thế này chỉ cần Tam Đảo Chủ tự mình bế quan khôi phục là được, bất quá sẽ khá tốn thời gian, ta ở đây có một loại Đan Dược có thể hỗ trợ đẩy nhanh tiến độ!”
Độc Cô Ngạo Tuyết cũng không chịu công kích trực diện nào mạnh mẽ, một đám tiểu tốt lâu la tự bạo cũng không ảnh hưởng đến nàng, nguyên nhân mang đến thương thế là do cố gắng duy trì Kiếm Vực vượt quá giới hạn của cơ thể mà thôi.
Với tầm mắt của một Luyện Đan Sư ở thời điểm hiện tại, Lạc Nam không khó nhìn ra…
“Thật sự?” Chúng nữ trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, hiển nhiên Lạc Yên chỉ là một Cực Tiên lại dám kết luận thương thế của Địa Vương khiến các nàng khó tin.
“Lạc Yên nói không sai, bổn Vương chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được, các ngươi không cần kinh động Đại Tỷ” Độc Cô Ngạo Tuyết lên tiếng xác nhận, ánh mắt mang theo chút gợn sóng nhìn về Lạc Yên, không nghĩ đến tình huống thân thể mình lại bị thiếu nữ này nhìn thấu như vậy.
“Lạc Yên! Chỉ cần muội hỗ trợ Tam Đảo Chủ, ngày sau ta nợ muội một mạng!” Kiều Tố Tố ánh mắt khóa chặt lấy hắn chân thành nói ra.
Lạc Nam lắc đầu cười khổ nói: “Sư tỷ không cần nói nặng như vậy, thật ra ta mới là nguyên nhân dẫn đến Tam Đảo Chủ bị thương, điều trị cho nàng chính là trách nhiệm của ta!”
Địa Ngọc Huyền nhanh nhẹn đem chuyện Tinh Không Đạo Tặc lần lượt kể lại một lần, mấy nữ nghe vậy nhất thời hiểu ra.
Không đợi Độc Cô Ngạo Tuyết mở miệng từ chối, Lạc Nam đã nhanh chóng móc ra một vật…
Trong khoảnh khắc, hương thơm lan khắp bốn phía, mùi Tiên Đan hảo hạng truyền thẳng vào mũi đám nữ nhân khiến cả bọn say mê.
Ngay cả Độc Cô Ngạo Tuyết cũng cảm thấy toàn thân dễ chịu khi ngửi vào mùi hương này.
Trong lúc nhất thời, cả đám toàn bộ liếc mắt nhìn vật Lạc Nam vừa lấy ra, sau đó sắc mặt cả đám cùng lúc hiện lên vẻ quái dị.
Chỉ thấy một thứ to tròn bóng loáng như nắm tay của người trưởng thành, hương khí tràn ngập, dược liệu cô đọng đến cực điểm, chỉ cần là người có ánh mắt sẽ nhận ra Tiên Đan này là vật hảo hạng.
“Đây là Hồi Tiên Đan, mặc dù chỉ là Ngọc Cấp Hạ Phẩm Đan Dược, nhưng nó tuyệt đối có thể khôi phục lực lượng của Tam Đảo Chủ trong thời gian ngắn, từ đó Vương Lực của người sẽ tự động chữa trị Kinh Mạch…” Lạc Nam mỉm cười nói ra.
“Cái này…” Một đám nữ nhân sững sờ.
Hồi Tiên Đan các nàng nhận thức, thậm chí trong bảo khố của Bồng Lai Tiên Đảo cũng có Đan Dược này cung cấp cho đệ tử phòng thân, ngay cả Độc Cô Ngạo Tuyết cũng có.
Chỉ là thứ Lạc Nam lấy ra lại lật đổ nhận thức của chúng nữ, khiến cả đám nhất thời quên đi Hồi Tiên Đan bản gốc.
Hơn nữa ở đây đều là Ngọc Tiên cấp cường giả trở lên, các nàng nhận ra viên Hồi Tiên Đan siêu to khổng lồ này của hắn ẩn chứa dược lực so với Hồi Tiên Đan mà các nàng hay sử dụng vượt qua không biết bao nhiêu lần.
Nói nó không thua kém Vương Cấp Đan Dược các nàng cũng sẽ tin tưởng a.
“Đây thật sự là Hồi Tiên Đan?” Vân Tu Hoa chớp chớp đôi mắt đẹp, nói ra thắc mắc chung của nhiều người.
“Thật sự!” Lạc Nam gật gật đầu: “Để khôi phục thương thế của Địa Vương như Tam Đảo Chủ phải dùng đến bản siêu to của nó!”
Hồi Tiên Đan bình thường chỉ có thể trị liệu cho Ngọc Tiên, đối với Tiên Vương công dụng không quá lớn…
Nhưng phiên bản siêu to khổng lồ của Lạc Nam thì khác, dược lực nó ẩn chứa vượt qua Hồi Tiên Đan thông thường vô số lần, khôi phục Vương Lực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngược lại nếu Ngọc Tiên bình thường ăn vào Hồi Tiên Đan siêu to khổng lồ của hắn, không cẩn thận sẽ bạo thể mà chết, nhưng Địa Vương như Độc Cô Ngạo Tuyết lại không thành vấn đề.
“Cái này… làm sao phục dụng?” Hoàng Y Thiền thắc mắc, âm thầm ước lượng kích thước của Hồi Tiên Đan so với miệng nhỏ của mình, thấy thế nào cũng không vừa a.
“Đương nhiên là cắn từng ngụm, chỉ cần ăn nhanh trước khi Dược Hiệu bị thất thoát là được!” Lạc Nam không chút vấn đề nói.
Chúng nữ toàn bộ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, các nàng kiến thức cũng thuộc dạng phi phàm, lại chưa từng nghe nói Tiên Đan phải cắn như ăn bánh a.
“Manh Manh muốn ăn thử, nhìn qua có vẻ rất ngon!” Đình Manh Manh đã sớm nước bọt chảy đầy miệng, thèm thuồng nhìn vật trong tay Lạc Nam.
“Ta vẫn còn rất nhiều, Nhị Đảo Chủ thích có thể đến tìm ta!” Lạc Nam xoa xoa tóc tiểu nha đầu.
“Được rồi… rốt cuộc Hồi Tiên Đan này muội từ đâu có được?” Kiều Tố Tố cắt ngang kinh ngạc của đám người, nói ra thắc mắc quan trọng nhất.
Nếu hiểu rõ xuất xứ của Hồi Tiên Đan, nếu nó là do một vị Luyện Đan Sư nổi danh nào đó luyện chế ra, như vậy tin chắc không có vấn đề.
Chỉ là, Lạc Nam lại không chút do dự tự tin cười nói:
“Nó là do ta luyện, quên nói với mọi người… ta thật ra còn là một vị Luyện Đan Sư!”