Con đường bá chủ - Quyển 6

Chương 212



Phần 212

Lạc Nam cảm kích nhìn lấy sư phụ, lại quay sang Lưu Lãnh hỏi: “Ý của Lưu Hồn Tông thế nào?”

“Đội ơn Nữ Hoàng, đội ơn Thiếu Chủ…” Lưu Lãnh tiến lên quỳ xuống một gối, cho thấy thái độ nói:

“Nguyện trở thành vũ khí của Côn Lôn, máu chảy đầu rơi cũng sẵn lòng!”

“Tốt, lập tức thu xếp, toàn tông di dời!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.

“Tuân mệnh!”

Trong ánh mắt hâm mộ của Hồn Ngọc Giới, Lưu Lãnh mang theo một đám trưởng lão Lưu Hồn Tông nhanh chóng rời đi.

“Tiên Sinh…” Trì Du Điệp nhịn không được trong lòng tình cảm, bàn tay mềm mại nắm lấy Lạc Nam.

Đây là kết quả đẹp nhất đối với nàng, cực kỳ hài lòng và thỏa mãn.

Lạc Nam nghe tiếng gọi của Trì Du Điệp, vô thức nhớ đến tình cảnh ở Hồn Thiên Giới năm đó…

Khi đó nàng là Hồn Thiên Nữ Hoàng, hắn là tu sĩ đến từ Tiên Giới.

Hiện tại Trì Du Điệp đã có tu vi Hồn Tôn, đứng cùng một thế giới với hắn.

“Đây là Âu Dương Thương Lan, nàng ấy theo ta đến tìm nàng!” Lạc Nam kéo tay Âu Dương Thương Lan giới thiệu cho Trì Du Điệp.

Đây là sự tôn trọng hắn dành cho nàng, mang ý nghĩa dù có bất kỳ nữ nhân nào thì Âu Dương Thương Lan vẫn chiếm địa vị không thể thay thế trong lòng hắn.

“Tiểu Điệp ra mắt Thương Lan tỷ tỷ!” Trì Du Điệp nhu nhuận mang theo tò mò đánh giá.

Âu Dương Thương Lan mỉm cười, nhẹ nhàng lột xuống áo choàng và mặt nạ, ung dung hé miệng:

“Muội rất khả ái, Tiểu Nam rất có phúc!”

“Hít…”

Trong khoảnh khắc, ngay cả Trì Du Điệp cùng Tứ Đại Cung Nữ cũng phải hít một ngụm khí lạnh, trong lòng không tự chủ được sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.

Âu Dương Thương Lan đẹp đến kinh tâm động phách, sự mị hoặc thiên thành phối hợp với uy nghiêm cao quý.

Như một vị Nữ Đế uy nghiêm và Yêu Nữ kết hợp…

“Thế gian ngoài Nữ Hoàng, còn có nữ nhân hoàn mỹ đến thế sao?” Tứ Đại Cung Nữ ngơ ngác nhìn.

Lúc này các nàng mới hiểu vì sao định lực của Lạc Nam tốt như vậy, tỷ muội bốn người quyến rũ dâng hiến cũng không ăn thua.

Thì ra bên cạnh Thiếu Chủ, ngoại trừ Độc Cô Ngạo Tuyết đã như tiên nữ còn có nữ nhân cấp bậc nhan sắc khủng bố như Âu Dương Thương Lan.

Tứ đại cung nữ bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự thán phục.

“Tỷ tỷ mới là tiên trên trời, ta chỉ là nha đầu thôn quê!” Trì Du Điệp ngơ ngẩn nói ra.

“Ngốc!” Lạc Nam cười mắng: “Các nàng ai cũng đẹp!”

“Thưa Nữ Hoàng!” Mà lúc này, Hùng Hồn Các, Bích Hồn Phái đám người tiến đến, thái độ thành khẩn:

“Chúng ta cũng muốn gia nhập Côn Lôn Giới…”

Côn Lôn Nữ Hoàng liếc mắt nhìn sang Lạc Nam.

“Được!” Lạc Nam gật đầu, thản nhiên nói: “Nhưng ta không tin tưởng các vị, nếu giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên sẽ được thu nhận!”

Nói đùa sao? Đám người này lúc đầu còn tham lam Trì Du Điệp, hắn chưa hỏi tội là may lắm rồi…

Côn Lôn Giới quả thật thiếu Hồn Tu, nhưng tài nguyên để cho Hồn Tu tu luyện đâu phải vô hạn.

Một Lưu Hồn Tông là đủ, thậm chí nếu cần thiết… Lạc Nam có thể mang Thiên Cơ Điện ở Việt Long Tinh lên bồi dưỡng, cần gì xem trọng Hùng Hồn Các đám người?

Hơn nữa chẳng có gì để đảm bảo lòng trung thành của bọn hắn…

Quả nhiên nghe thấy điều kiện của Lạc Nam, Hùng Hồn Các Chủ, Bích Hồn Phái Chủ đám người rùng mình.

Đem Linh Hồn Bổn Nguyên giao ra khác nào đem mạng cũng giao ra?

Cả đám lập tức từ chối, ảm đạm rời đi… chỉ có thể trách mình không có phúc phận như Lưu Hồn Tông.

Không có được Đế Nữ khiến Thiếu Chủ Côn Lôn xem trọng…

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu-quyen-6/

“Tiên Sinh… người chưa trở về sao?”

Giữa một cánh đồng hoa phía sau Lưu Hồn Tông, Trì Du Điệp có chút lưu luyến nhìn lấy Lạc Nam hỏi.

Vốn tưởng rằng Lạc Nam sẽ mang nàng trở về Côn Lôn Giới, nhưng hắn bảo còn có chính sự phải làm, tạm thời không về cùng nàng.

Trì Du Điệp vừa mới đoàn tụ cùng tình lang, trong lòng đương nhiên không nỡ xa hắn.

Lạc Nam nắm bàn tay thơm ngát mềm mịn tinh xảo của nàng, đặt lên miệng hôn một ngụm, nhu hòa nói:

“Ta có chút chuyện phải giải quyết nơi Hạ Giới, nàng có thể cùng đi!”

Trì Du Điệp đỏ mặt.

Mặc dù tình cảm của nàng ấp ủ cho hắn qua nhiều năm, nhưng trước đây ở Hồn Thiên Giới chỉ mới lớn mật một lần, chưa từng có động tác gần gũi như vậy, giai nhân khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Bất quá nàng cũng là nữ nhân hiểu chuyện, ngắm hắn một hồi, lắc đầu ôn nhu:

“Sư phụ và tông môn lần đầu chuyển đến Côn Lôn Giới chắc chắn lạ nước lạ cái, thiếp muốn bồi tiếp bọn hắn, yên lặng chờ Tiên Sinh trở về…”

Huống hồ, nàng cũng biết Lạc Nam đích thân xuống hạ giới là muốn làm chính sự, mang nàng theo có lẽ sẽ không tiện.

Thay vào đó, Trì Du Điệp muốn tìm hiểu thật kỹ về Côn Lôn Giới, tìm hiểu thật kỹ về Lạc Nam, để sau này hòa hợp cùng hắn và người bên cạnh hắn một cách tốt nhất.

Nam nhân này là Thiếu Chủ Côn Lôn, chỉ cần nàng ở Côn Lôn đợi hắn, vĩnh viễn không sợ lạc mất.

Lạc Nam ngắm nhìn dung nhan cao quý của nàng, trong lòng nhẹ than một tiếng.

Tuổi tác của Trì Du Điệp còn lớn hơn hắn, nhiều năm làm Nữ Hoàng của một giới, cực kỳ hiểu chuyện và lý trí.

Nữ nhân như vậy mới là bảo bối của mọi nam nhân.

Hắn đem nàng nhẹ ôm vào trong lòng, bàn tay siết lấy bờ eo thon uyển chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, hương thơm mê người truyền vào trong mũi.

Trì Du Điệp lẳng lặng tựa đầu vào ngực săn chắc của nam nhân, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhẹ giọng thủ thỉ:

“Tiên Sinh khiến thiếp như nằm mơ… vốn tưởng rằng chàng đã quên ta!”

Tiên giới rộng lớn vô hạn, chuyện năm đó như nước chảy mây trôi, Lạc Nam chỉ là một vị khách ghé ngang Hồn Thiên Giới, trợ giúp nàng đánh lui Bạch Nguyệt Tộc đã là ân đức khôn cùng, là nàng chủ động bày tỏ tình cảm với hắn, chẳng có gì để khẳng định trong lòng hắn sẽ có nàng.

Trì Du Điệp không ít lần tự hỏi, liệu rằng là mình đơn phương… liệu rằng nam nhân kia chỉ xem nàng như một người qua đường, một người mà hắn tùy tiện giúp đỡ lướt qua trong cuộc đời.

Tiên Giới khốc liệt nhiều biến số, bất kỳ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Thời gian hai người bên nhau không dài, Trì Du Điệp thật sự không có lòng tin.

Nàng cũng là nữ nhân bình thường, trong chuyện tình cảm thường hay nảy sinh suy nghĩ tiêu cực cũng là chuyện bình thường.

“Là ta thiếu chu đáo, ta không nghĩ nàng sẽ tiến bộ nhanh như thế…” Lạc Nam cảm nhận được nỗi lòng của giai nhân, hắn thở dài nói ra:

“Ta vốn nghĩ rằng hiện giờ nàng vẫn còn ở Tiểu Tiên Giới, với những thủ đoạn phòng thân mà ta giao cho nàng, đủ để nàng hoành hành ở Tiểu Tiên Giới không có đối thủ, chờ ta đến đón!”

“Nào ngờ nàng phát triển quá nhanh, vậy mà tự mình đến Hải Vực Tinh tìm ta, sau đó còn xém chút bị Tinh Không Thú sát hại!”

Nghĩ đến đây, hắn lại cảm kích Lưu Phương thêm một chút.

“Thiếp cũng không ngờ mình tiến bộ nhanh như vậy!” Trì Du Điệp dịu dàng nói:

“Có lẽ vì tích súc ở Hạ giới quá lâu, căn cơ cực kỳ vững chắc, nhiều lần phục dụng Tẩy Hồn Thủy… lại thêm Công Pháp, Hồn Kỹ các thứ mà Tuế Nguyệt Nữ Đế cho thiếp cũng sánh ngang truyền thừa của một Hồn Đế cấp thế lực!”

“Sau khi đủ khả năng thoát khỏi Tiểu Tiên Giới, thiếp lập tức nghĩ đến chuyện đi tìm chàng!”

Lạc Nam tán thành cách nói của nàng, quả thật với nhiều thứ tích lũy như vậy, con đường Hồn Tu của Trì Du Điệp thậm chí thuận lợi hơn một số Đế Nữ, Đế Tử…

Mà nhờ khi còn ở Hạ Giới thường hay sử dụng Tẩy Hồn Thủy, nên Linh Hồn của Trì Du Điệp tinh khiết đến hoàn mỹ, khiến nàng lọt vào mắt xanh của rất nhiều nhân vật máu mặt ở Hồn Ngọc Giới, ngay cả Mạc Nhai cũng không ngoại lệ.

“Những năm này vất vả cho nàng, từ nay về sau mọi chuyện có ta…” Lạc Nam ôn nhu nói.

“Ừm!” Trì Du Điệp ngoan ngoãn gật đầu, hưởng thụ tình ý của nam nhân, nở nụ cười như trăm hoa đua nở:

“Gặp được Tiên Sinh là may mắn lớn nhất đời này của Du Điệp!”

“Nàng nói lời này hơi vội!” Lạc Nam vừa trêu vừa nghiêm túc: “Bên cạnh ta có rất nhiều nữ nhân đấy!”

Trì Du Điệp hơi lặng người một chút, bất quá lập tức nhìn lấy hắn nhoẻn miệng cười rạng rỡ:

“Điều đó càng chứng minh dù thân ở giữa vườn hoa, thì Tiên Sinh vẫn còn nhớ đến đóa hoa tầm thường như thiếp, bấy nhiêu đó Du Điệp đã mãn nguyện rồi!”

“Ta có một thói quen…” Lạc Nam cười tà dị: “Đã từng nếm qua vị ngọt của đóa hoa nào, cả đời ta sẽ trân trọng nâng niu…”

Trì Du Điệp toàn thân nhộn nhạo, môi đỏ hé mở, ánh mắt gợn sóng nhìn lấy hắn:

“Tiên sinh có còn muốn nếm đóa hoa này hay không?”

“Vô cùng hân hạnh…” Lạc Nam mỉm cười.

Trì Du Điệp nhẹ ngẩng đầu, khép hờ mắt đẹp, lông mi run rẩy, cánh môi như hoa đào hé mở.

Lạc Nam cúi đầu, đặt miệng lên bờ môi ôn nhuận thơm ngát của nàng, khóa chặt lấy sự ngọt ngào đó.

Cảm xúc quen thuộc bao phủ toàn thân hai người, chẳng biết từ bao giờ đã ôm sát lấy nhau… một luồng điện chạy dọc khắp toàn thân.

Môi nàng và môi hắn vẫn tư vị như cũ, như chất kích thích lẫn nhau, dính chặt không rời.

Sự khác biệt duy nhất chính là, năm xưa Trì Du Điệp chủ động… vậy thì ngày hôm nay, Lạc Nam làm rất tốt vai trò đó.

Hắn mân mê cánh môi mỹ miều của nàng, cạy ra hàm răng ngọc ngà trắng muốt, đầu lưỡi mạnh bạo tiến vào miệng nhỏ của giai nhân, quấn chặt lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...