Con đường bá chủ - Quyển 9
Chương 44
“Phụ thân, mẫu thân… ta đã chào đời!”
Nghe thấy tiếng cười khúc khích như chuông bạc ngân vang, Lạc Nam toàn thân chấn động, một cảm giác như đang lâng lâng bao phủ toàn bộ tâm trí…
KẼO KẸT…
Cánh cửa Vô Hối Cung mở ra, Bắc Cung Hàm Ngọc ung dung bước ra, mỉm cười nói:
“Phu quân và các tỉ muội có thể vào!”
Ý niệm vừa động, Lạc Nam đã biến mất tại chỗ, trực tiếp vận dụng khả năng dịch chuyển của Linh Giới Châu.
Mấy nữ nhân thấy cảnh này đưa mắt nhìn nhau, dở khóc dở cười, nam nhân này cũng có lúc hấp tấp đến như vậy.
Lạc Nam tiến vào Vô Hối Cung, đập vào mắt hắn là cảnh tượng như chỉ ở trong mộng.
Cửu Huân Dao sắc mặt an tường nằm trên giường nệm, mền vải che lấy thân thể, da mặt và bờ môi hơi tái đi vì tốn sức, hơi thở có phần suy yếu so với thường ngày, trên trán phủ đầy mồ hôi, tóc mây tán loạn, dung nhan tuyệt mỹ hư nhược khiến người khác động lòng, muốn ôm nàng vào mà vỗ về an ủi.
Điều đáng nói, ở bên cạnh Cửu Huân Dao mà một tiểu nữ hài như búp bê tinh xảo đang ngồi vỗ tay, môi nhỏ nở nụ cười khúc khích.
Nếu để ý kỹ, sẽ chứng kiến tiểu nữ hài này ngồi lơ lửng trên không trung thay vì đặt mông trên giường nệm.
Toàn thân trắng hồng hào, da thịt em bé mịn màng núc ních, cái đầu lún phún vài sợi tóc tím đen xen lẫn, đôi mắt to tròn sáng ngời như sao, cái mũi nhỏ xíu cao cao, bờ môi chúm chím, má lúm đồng tiền, ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, hưng phấn vô cùng quan sát tình cảnh xung quanh, Tiên Khí trong Linh Giới Châu không ngừng kéo vào cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn.
Vừa ra đời đã có thể ngồi trôi nổi giữa không trung?
Lạc Nam xoa xoa hai mắt, nếu không phải Cửu Huân Dao vẫn luôn dùng ánh mắt tràn đầy tình mẹ ngắm nhìn tiểu nữ hài không rời, hắn thậm chí hoài nghi liệu đây có phải nữ đại năng nào vừa chuyển thế trọng sinh.
Mà lúc này, như cảm nhận được có người tiến vào, tiểu nữ hài bèn ngoẹo đầu nhìn lại, mắt to chớp chớp sáng rực rỡ lên, hai tay giang ra làm nũng, nãi thanh nãi khí nói:
“Baba, baba ôm!”
Lạc Nam trái tim như muốn hòa tan, vội vàng lao vọt đến bên giường nệm.
Tiểu nữ hài cười càng thêm vui vẻ, dùng sức nhào vào lòng baba.
Nào ngờ giây tiếp theo, sắc mặt của tiểu nữ hài trở nên mộng bức.
Bởi vì nàng vừa nhào vào không khí, bị lăn tròn tròn vài vòng bên trên giường nệm.
Đưa mắt nhìn lại, phát hiện Lạc Nam đã ân cần nắm tay Cửu Huân Dao, vừa cẩn thận lau mồ hôi trên trán của nàng, vừa ôn nhu an ủi:
“Vất vả cho nàng rồi, có đau lắm không?”
Tiểu nữ hài chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn lấy cảnh này, sau đó miệng nhỏ méo xẹo, òa khóc lên.
OA… OA… OA… OA… OA…
Hiển nhiên vừa mới được sinh ra, tâm linh bé bỏng không chịu nổi cú sốc đầu đời, baba vậy mà nhẫn tâm để nàng mừng hụt còn lăn lộn vòng vòng, hụt hẫng đến cực điểm a…
Vừa lúc Nữ Hoàng chúng nữ bước vào, trông thấy Lạc Nam và Cửu Huân Dao đang tình tứ, còn em bé nhỏ xíu xinh xắn như hoa lại trơ trọi khóc lóc ở một bên, nhất thời trong lòng mềm nhũn.
Nữ Hoàng mẫu tính tràn lan, vội vàng cúi người bế lấy nàng.
Tiểu nữ hài như tìm được chỗ dựa, ôm Nữ Hoàng thật chặt, cái đầu nhỏ bé dụi vào bộ ngực màu mỡ căng tròn, thút thít khóc huhu:
“Baba khi dễ tiểu bảo bối… oa oa oa oa…”
Võ Tam Nương, Âu Dương Thương Lan, Thải Quỳnh Dao nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nam, chứng kiến em bé khả ái như thế bị ức hiếp, các nàng cảm thấy thật sự tức giận.
Lạc Nam dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn tiểu nữ hài mắng nói:
“Xú nha đầu, sinh ra lớn tướng làm mama ngươi đau như vậy, lúc này còn dám tị nạnh làm nũng?”
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, Cửu Huân Dao đã hung hăng véo lấy hông hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ai cần ngươi lo? Mau dỗ tiểu bảo bối của ta nín khóc!”
Lạc Nam lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng lên bước đến phía Nữ Hoàng, vươn tay muốn bế lấy tiểu nữ hài đang nằm trong lòng nàng.
Nào ngờ tiểu nữ hài hết sức ngạo kiều quay mặt đi, bĩu môi nói:
“Không thèm baba!”
Tay chân nhỏ xíu bấu chặt lấy người Nữ Hoàng không chịu buông ra.
Lạc Nam hướng bờ mông tròn trịa nhỏ xíu của nàng đét một cái: “Nghịch ngợm này!”
“OA OA OA OA OA…” Tiểu nữ hài lại khóc rống lên.
Cảm nhận được từng đôi mắt hình viên đạn mang theo sát khí ở khắp xung quanh, Lạc Nam rùng mình, chỉ có thể ôn nhu nói:
“Bảo bối ngoan, đến baba bế nào!”
Tiểu nữ hài giận dỗi không thèm để ý.
Nữ Hoàng buồn cười nhìn đôi cha con oan gia này, chỉ có thể chủ động giao tiểu nữ hài cho Lạc Nam.
Lạc Nam cẩn thận từng li từng tí bế lấy nữ nhi của mình…
Cha con nhìn nhau, một cảm giác huyết mạch thân tình chảy khắp cơ thể…
Hắn sủng nịnh hôn lên khuôn mặt bún ra sữa của nữ nhi, ánh mắt tràn ngập chiều chuộng.
“Baba…” Cảm nhận được tình thương ấm áp của phụ thân, tiểu nữ hài nín khóc mỉm cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại, rút đầu vào lòng Lạc Nam, ngủ thiếp đi…
Hiển nhiên vừa mới chào đời, dù thiên phú dị bẩm và trí tuệ kinh người, xú nha đầu này vẫn rất cần giấc ngủ.
Xung quanh có hồng nhan tri kỷ như hoa như ngọc, Lạc Nam bế nữ nhi trong vòng tay, chứng kiến khóe miệng nàng mỉm cười ngọt ngào mà say giấc, trong lòng bình yên đến lạ, thỏa mãn chưa từng có.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, ta khó thể tin có người vừa chào đời đã là Đại Tôn!” Cảm nhận được tu vi trên người tiểu nữ hài, Võ Tam Nương cảm khái nói.
“Haha, chuyện trong dự liệu…” Lạc Nam mỉm cười đầy tự hào.
Tuy có tu vi Đại Tôn, nhưng thể trạng vẫn không quá mạnh mẽ, cơ thể non nớt chưa thích ứng được với tu vi cao, dẫn đến rất cần giấc ngủ và dinh dưỡng để hồi sức và phát triển.
Về phần tu vi, tiểu nha đầu này đã được Cửu Huân Dao hỗ trợ luyện hóa Huyết Mạch Cửu Đà Xà tinh khiết, lại thêm một giọt Nghịch Long Huyết của hắn, tu vi có thể thấp sao?
“Tu vi của nàng ấy vẫn đang liên tục tăng lên!” Ánh mắt lóe lên dị sắc, Âu Dương Thương Lan đánh giá tiểu nữ hài nói.
Chúng nữ đồng ý gật đầu, các nàng đã nhận ra tình huống khác biệt.
Từ lúc vừa chào đời đến tận bây giờ, tiên khí trong trời đất vẫn đang không ngừng thôn nạp vào cơ thể nhỏ bé của tiểu nữ hài chưa từng dừng lại.
Mặc dù không cố tình hấp thụ, mặc dù không cố tình luyện hóa, nhưng từng nhịp thở của tiểu nữ hài vẫn đang như vòi rồng hút nước, đem tiến khí thôn nạp vào.
Ngủ cũng có thể hấp thu Thiên Địa Tiên Khí.
“Cái này…” Lạc Nam nhíu mày.
Hắn cũng chưa thể lý giải tình huống này, phải biết dù có được hai loại Huyết Mạch, thì cũng không mang lại khả năng tự động thôn phệ Tiên Khí a…
Từ trước đến nay, chỉ có Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, các tôn Đại Đỉnh của hắn mới có thể tự bổ sung lực lượng một cách vô thức như vậy thôi.
Những người khác nếu muốn hấp thụ Tiên Khí, bắt buộc phải vận chuyển công pháp mới được a…
“Kim Nhi, trường hợp này là sao?” Lạc Nam không nhịn được phải nhờ đến “sư phụ” giải đáp.
“Trường hợp này phải liên hệ đến giọt huyết mạch Nghịch Long mà công tử đã rút ra cho nữ nhi của mình hấp thụ!” Kim Nhi ngồi trên bả vai Lạc Nam nghiêm túc nói.
“Giọt máu Nghịch Long của ta?” Lạc Nam bừng tỉnh nói: “Lực lượng để ngưng tụ thành giọt máu đó được ta rút ra từ Long Lực Đỉnh!”
Để nữ nhi của mình sở hữu huyết mạch Nghịch Long, Lạc Nam đã trực tiếp rút Nghịch Long Lực bên trong Long Lực Đỉnh ra hòa vào trong tinh huyết của mình, hành động này của hắn khiến Long Lực Đỉnh nhỏ lại một ít so với trạng thái vốn có của nó.
“Không sai!” Kim Nhi cong môi giải thích:
“Tất cả Đại Đỉnh trong đan điền của công tử đều có thể tự động thu nạp Tiên Khí để bổ sung lực lượng, Long Lực Đỉnh cũng không ngoại lệ… cho nên chính việc dùng một phần Long Lực Đỉnh hòa vào tinh huyết cho nữ nhi sử dụng, vô tình đã giúp nàng tiếp nhận được khả năng giống với Long Lực Đỉnh, tự động hấp thụ Tiên Khí trong trời đất mọi lúc mọi nơi!”
“Tuy mức độ hấp thụ sẽ yếu hơn Long Lực Đỉnh nhưng vẫn là cực kỳ bất phàm, sở hữu ưu thế vượt trội, chẳng những tốc độ tu luyện nhanh hơn, mà khả năng phục hồi trong chiến đấu cũng sẽ áp đảo tu sĩ trong cùng cấp!”
“Tiểu nữ nhi này thân mang Bách Vận Quy Nguyên Thể, Huyết Mạch biến dị đặc biệt, khả năng hấp thụ Tiên Khí mọi thời khắc… hoàn toàn xứng danh căn cơ vô thượng, dù là ở thế giới cao cấp hơn cũng khiến vô số người thèm nhỏ dãi!”
“Lợi hại a…”
Lạc Nam chép miệng liên tục.
Thiên phú này dù là Tiểu Kỳ Nam năm đó khi mới chào đời cũng không thể sánh bằng a…
Đã có thiên phú và căn cơ, thứ tiếp theo để tiểu hài tử có thể phát triển toàn diện chính là Công Pháp.
Bất quá Lạc Nam cũng không vội vàng, bởi vì nữ nhi này bẩm sinh đã được truyền thừa hoàn mỹ của Cửu Đầu Xà và Nghịch Long, chỉ riêng Công Pháp và Vũ Kỹ của hai chủng tộc này cũng đủ để tu luyện đến lúc trưởng thành, sau đó tu luyện Công Pháp cao cấp hơn cũng không muộn.
Trong cơn ngủ mê, cái miệng nhỏ nhắn của tiểu nha đầu vô thức mút chùn chụt.
Lạc Nam bật cười, luyến tiếc đem nàng thả lại bên cạnh Cửu Huân Dao…
Cửu Huân Dao từ ái tràn lan, vạch áo ra cho nữ nhi bú sữa.
Lạc Nam ân cần ép Cửu Huân Dao phải uống một bình Bất Tử Dược Thủy, ăn vào một quả Bàn Đào và một viên Thăng Hoa Đan mới chịu bỏ qua.
“Ngươi là phụ thân… ngươi đặt tên cho nàng đi!” Đưa mắt nhìn hắn, Cửu Huân Dao đề nghị nói.
“Đừng!” Chúng nữ nghe vậy giật mình, vội vàng khuyên ngăn.
Các nàng thừa hiểu thiên phú đặt tên của Lạc Nam không ra gì, biết bao nghĩa nữ bị hắn đặt tên, cuối cùng chỉ nhận về cái tên đơn giản đến cực điểm a…
Nào là Tiểu Hồng Nhi, Tiểu Ngân Nhi, Châu Nhi, Nhân Nhi… không có cái tên nào hoa mỹ hơn một chút.
Ngay cả Lạc Kỳ Nam, cũng đơn giản là dùng tên của hắn và mẫu thân nàng ghép lại mà thành.
Nhận thấy chúng nữ xem thường, Lạc Nam mặt mo đỏ ửng, hắn thừa nhận thiên phú đặt tên của mình không mạnh, vốn từ ngữ rất ít…
“Nàng đặt tên cho nữ nhi đi!” Lạc Nam hướng Cửu Huân Dao đề nghị.
“Hay là Lạc Huân Dao?” Cửu Huân Dao chớp chớp mắt hỏi.
Chúng nữ sắc mặt tối sầm, thế này có khác gì so với Lạc Nam? Đúng là nồi nào úp vung nấy mà.
“Sư phụ rất thích chữ Dao nha, ngay cả tên ta cũng là do người đặt!” Thải Quỳnh Dao đứng ở bên cạnh u oán nói.
“Tạm thời còn chưa nghĩ ra…” Cửu Huân Dao nhíu lấy đôi mày liễu.
Nàng đâu có kinh nghiệm đặt tên cho nữ nhi, lần đầu mang thai mà, từ trước đến nay gọi là tiểu bảo bối quen rồi…
“Nhìn nàng trắng trong như tuyết, hay gọi Lạc Tuyết được không?” Võ Tam Nương hứng thú đề nghị.
“Không được, quá đơn giản!” Âu Dương Thương Lan nói: “Tiểu nha đầu này vừa nhìn là biết sẽ trở thành nữ cường giả trong tương lai, khí phách vô song… ta kiến nghị đặt tên Lạc Vô Song!”
“Cái này… hình như là trùng với phụ thân Âu Dương Vô Song của muội?” Bắc Cung Hàm Ngọc trừng mắt nhìn Âu Dương Thương Lan, sau đó nghiêm túc nói:
“Ta là người đỡ đẻ cho nàng, xem như mẹ đỡ đầu, cái tên Lạc Hàm Ngọc hoặc Lạc Ngọc Hàm rất hay a!”
“Ta là người đầu tiên bế tiểu nha đầu này, nên gọi Lạc Hi!” Côn Lôn Nữ Hoàng ngạo kiều nói.
Lạc Nam ánh mắt quỷ dị nhìn lấy một đám nữ nhân, hắn phát hiện không phải chỉ riêng mình có thiên phú kém cõi trong lĩnh vực này a…
Lạc Nam và chúng nữ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, mãi đến khi tiểu nữ hài trong lòng Cửu Huân Dao tỉnh lại, phát hiện baba, mama và các dì đang vắt não suy nghĩ cái tên hay cho mình.
“Ta cảm thấy Lạc Bảo Bối rất tốt nha!” Tiểu nữ hài vui vẻ vô cùng nói, nàng luôn muốn làm bảo bối trong mắt mọi người…
“Đừng nghịch, sau này trưởng thành, cái tên trẻ con như thế sẽ bị mọi người trêu chọc!” Cửu Huân Dao sủng ái véo véo cái mũi nữ nhi nói.
Lạc Nam nhìn mẫu nữ hai nàng một hồi, ánh mắt dần trở nên ôn nhu, như có gì nghẹn lại ở cổ họng, thanh âm trầm ấm nói:
“Ta chưa từng nghĩ mình sẽ có được mẹ con hai người, từ lúc vô tình rơi vào cung điện dưới lòng đất, cho đến lúc nàng mang thai, mãi đến lúc này khi nhìn thấy hai người ta vẫn có cảm giác như đang ở trong mộng, mọi thứ như được vận mệnh, ý trời sắp đặt từ trước vậy…”
“Vậy nên… ta cảm thấy cái tên Thiên Ý sẽ thích hợp với nữ nhi của chúng ta!”
“Thiên Ý… đích thật là Thiên Ý…” Cửu Huân Dao tròng mắt cũng trở nên mông lung nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được tình cảnh lần ấy, cả đời nàng cũng không lường trước được chuyện như vậy sẽ phát sinh, càng không nghĩ đến có một ngày mình sẽ sinh ra nữ nhi…
Đúng như lời của Lạc Nam nói, mọi thứ như vận mệnh, ý trời an bài một cách vô thanh vô tức…
“Lạc Thiên Ý!”
Chúng nữ lẩm bẩm trong miệng cái tên này, cảm giác rất tốt, âm thầm hài lòng gật đầu.
Các nàng đồng loạt dùng ánh mắt như nhìn quái vật xem lấy Lạc Nam, thầm nghĩ cái tên này có phải vừa bị kẻ nào đoạt xác hay không? Sao lại nghĩ ra cái tên có ý nghĩa đến thế, rất hợp với nữ nhi, nhưng cũng không hề mềm mại, ẻo lả…
Tiểu nữ hài dường như cũng rất thích cái tên này, nàng lật đật ngồi dậy, bỗng nhiên có sức đứng bật lên, hai tay nhỏ nhắn chống nạnh, đầy tự tin tuyên bố:
“Khanh khách… tên của ta sẽ là Lạc Thiên Ý!”