Con đường bá chủ
Chương 122
Tại một khu vực khác trong Bí Cảnh…
Một bầy Tê Ngưu số lượng vài chục con đang hạ mình ăn cỏ…
Chợt đỉnh đầu bọn nó xuất hiện hai người toàn thân mặc chiến giáp, khí thế lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm…
Rõ ràng là hai trong số năm người thuộc Băng Huyền Đế Quốc…
Nhìn bầy Tê Ngưu dưới mặt đất, hai người nhìn nhau gật đầu, sát cơ nổi lên…
“Băng Kích Trường Không!”
Theo hai âm thanh quát lạnh cùng lúc đó truyền ra, bàn tay cả hai đưa qua khỏi đầu, ngưng tụ vô số Băng Linh Lực…
Bóng tối cấp tốc che phủ không trung, theo ý niệm của hai người, hai khối băng lớn như thiên thạch cấp tốc hình thành trên đỉnh đầu bọn hắn…
Đám Tê Ngưu phát giác nguy hiểm, muốn co giò bỏ chạy…
“Chết!”
Đáng tiếc, hai khối băng lớn như thiên thạch ầm vang nện xuống, như thái sơn áp đỉnh, ép đám Tê Ngưu thành từng mảnh thịt vụn…
Cùng lúc đó, Điểm Tích Lũy trên cả hai Thẻ Bài cấp tốc gia tăng, hai người hờ hững rời đi, tìm mục tiêu mới…
Ngay cả hứng thú quan sát cái chết của đám yêu thú cũng không có…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu/
Nơi sa mạc hoang vu trong Bí Cảnh…
Hai thân ảnh thần bí phủ kính dung mạo, y phục tung bay phấp phới, bọn hắn là người của Thiên Sơn Tiên Cảnh…
Nhìn thảm trạng một bầy Thỏ Nâu nằm la liệt trên mặt đất…
“Vương Lân, không phải đã nói đối với Yêu thú hiền lành ăn thực vật ngươi không được hạ thủ sao?” Sau lớp vải che mặt, tiên âm truyền ra, trong trẻo tinh khiết như đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn vậy…
Người được gọi là Vương Lân lắc đầu ngao ngán, chỉ có thể thở dài nói:
“Chúng ta đặt mục tiêu là Thánh Linh Bảng vị trí đầu, nếu không tàn sát, sao có thể thành công đạt được? Đúng là lòng dạ nữ nhân!”
“Vậy ngươi có thể đi một mình!” Nữ nhân có giọng nói như tiên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, thân ảnh đã biến mất giữa sa mạc mênh mông…
“Hừ, nếu không phải ngươi là vị hôn thê của ta, lão tử đã không thèm nhịn ngươi!” Vương Lân cười lạnh một tiếng, tiếp tục tàn sát vô số yêu thú, gia tăng điểm tích lũy của mình…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu/
ẦM ẦM ẦM.
Vô số lôi đình trên thiên không nện xuống mặt đất, phạm vi công kích cực lớn, hàng loạt sinh mệnh dưới mặt đất hóa thành tro bụi, bao gồm cả yêu thú và vài tu sĩ xấu số…
Giữa không trung, cẩm y thiếu niên ngạo nghễ mà đứng, đôi mắt sáng ngời lấp lóe lôi đình, cao cao tại thượng nhìn chúng sinh bị đồ sát…
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, sẽ nhận ra người thiếu niên này là đệ đệ tiện nghi của hắn, Lạc Vũ…
Không biết từ khi nào, trong mắt Lạc Vũ chỉ hiện lên thân ảnh người thanh niên bế mỹ nhân, dẫm đạp 98 bậc thang kinh sợ toàn trường…
Sự phóng khoáng và lòng dạ hào hiệp đó khiến một người nhỏ nhen như hắn cảm thấy căm ghét và khinh bỉ…
Cầm lên Thẻ Bài trên tay, nhìn Điểm Tích Lũy đã vượt quá gấp đôi con số 1000…
Lạc Vũ tròng mắt híp lại, cười lạnh một tiếng:
“Ca ca của ta, rất chờ mong cảnh tượng ngươi bị dẫm đạp dưới chân đây…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-ba-chu/
Bên trong Hang Động…
Nơi này rộng rãi vô cùng, vậy mà ngoài trừ đá và đá ra không còn bất kỳ thứ gì khác…
Cũng phải thôi, thử hỏi một lãnh thổ của Yêu Thú Ngũ Giai Trung kỳ thì ai dám xâm phạm? Càng đừng nói chi đám dơi hay chuột bọ các loại, chỉ với khí thế của Ngũ giai đã khiến chúng nó sống không nổi rồi…
Vì lẽ đó mà Lạc Nam và Tô Mị một đường đi tới, mặc dù bên trong tối đen nhưng với tu vi Nguyên Anh, điều đó quả thật không là vấn đề gì quá lớn…
Càng vào sâu bên trong, nhiệt độ không khí càng tăng cao, mùi thơm của Linh Dược cũng ngày một nồng hơn…
Tô Mị bắt đầu xuất hiện cảm giác ướt át, làn da trắng nõn như ngọc của nàng nhàn nhạt ửng hồng cùng lớp mồ hôi lấm tấm, trông mê người đến cực điểm…
“Nàng đẹp quá!” Lạc Nam không nhịn được phải mở miệng khen ngợi…
“Lắm chuyện, tập trung đi!” Tô Mị liếc mắt, nép mình vào sát hắn, cảm giác bàn tay nhỏ bị nắm chặt khiến nàng an tâm không ít…
Rống rống…
Càng vào sâu, âm thanh rống to càng vang vọng, nhưng kỳ quái là con yêu thú này chỉ lên tiếng uy hiếp mà không có ý định ra ngoài tấn công kẻ thù xâm nhập…
Rõ ràng là nó muốn canh chừng sát bên cạnh gốc linh dược kia, không có ý định rời khỏi dù chỉ một chút…
“Không biết loại linh dược gì có sức hấp dẫn lớn như vậy?” Tô Mị càng thêm tò mò lẩm bẩm…
“Ta đoán là Hỏa Hệ Linh Dược!” Lạc Nam gật gật đầu đáp…
Tô Mị nhẹ gật đầu đồng ý…
Nhiệt độ ngày một tăng cao cũng phần nào chứng thực phán đoán của hắn…
Lạc Nam vì đề phòng vạn nhất, tỏa ra một luồng Hỏa Diễm màu tím nhẹ nhàng bao phủ quanh mình và Tô Mị, bảo vệ cơ thể cả hai…
Trước sự điều khiển của hắn, Tử Tâm Phần Không Viêm không gây hại cho Tô Mị, trái lại trở thành một lớp bảo hộ thân thể nàng…
Tô Mị cũng không ngạc nhiên hắn sở hữu Dị Hỏa, từ lần tên này triệu hoán Hỏa Phượng thì toàn bộ Học Phủ cũng đã nhận ra rồi…
Rốt cuộc, trước mặt hai người xuất hiện một lối ra…
Lạc Nam nắm tay nàng thận trọng tiến đến…
Grừ…
Chợt một con mắt dữ tợn hiện lên ngay lối ra, hung hăng nhìn chằm chằm hai người khiến Tô Mị giật bắn người sắc mặt tái nhợt…
“Xuyên Tinh Chỉ!” Lạc Nam lại bình tĩnh hơn nhiều, cười lạnh một tiếng, nhắm ngay tròng mắt đỏ ngầu kia, một chỉ xuất kích…
Tình hình chiến đấu lập tức được Vạn Lý Kính Thu Lại, truyền ra bên ngoài…
Như đã nói, Xuyên Tinh Chỉ tốc độ khủng bố vô cùng, chủ nhân của con mắt kia không kịp né tránh…
RỐNG…
Âm thanh đau đớn gầm thét vang trời, từng giọt máu huyết to lớn lăn dài, chủ nhân của con mắt co rụt người lại, chừa ra lối đi nơi cửa động…
Lạc Nam không ngần ngại kéo Tô Mị bước lại quan sát…
Chỉ thấy phía sau lối ra nơi cửa động đã không còn đường đi, bên dưới là một biển Dung Nham rực cháy hừng hực, nhiệt độ kinh khủng đến mức ngay cả không khí cũng run rẩy kịch liệt…
Trong biển lửa kinh khủng kia, một con quái vật khổng lồ gồng mình đau đớn vì vết thương nơi tròng mắt, nó lăn qua lộn lại trong biển lửa như dòng nước thông thường không có gì trở ngại…
Đây là một con yêu thú cơ thể dài ngoằng, quanh thân có vảy dày màu đỏ bao trùm hết sức cứng cáp, cái lưỡi dài không ngừng thò ra thụt vào, hàm răng sắc bén dữ tợn trong y hệt xà loại…
Chỉ là quái dị thay, con rắn này vậy mà mọc ra hai cánh tay ở phần trên cơ thể, có móng vuốt khủng bố…
“Xà Nham Song Thủ! Yêu thú hệ hỏa hết sức kinh người…” Kim Nhi lập tức công khai thân phận con quái…
Lạc Nam gật đầu, ánh mắt không dừng lại trên người Yêu Thú này quá lâu, trái lại bị một thứ giữa biển lửa hấp dẫn tầm mắt…
Đây là một gốc Linh Dược có hình dạng trông như lục bình, khác với lục bình thường thấy là, nó toàn thân bốc cháy lửa đỏ, trôi nổi giữa dòng Dung Nham trong hết sức tự tại…
“Bình Diễm Thảo – Địa Cấp Cực Phẩm Linh Dược!” Kim Nhi hết sức ngưng giọng nói…
“Địa Cấp Cực Phẩm sao?” Lạc Nam không cảm thấy có gì bất phàm, chợt nhận ra giọng điệu khác thường của Kim Nhi, lên tiếng kỳ quái hỏi:
“Có gì kỳ lạ sao?”
Với tầm mắt cực cao của nha đầu này, đừng nói Địa Cấp Cực Phẩm, cho dù là Thiên Cấp cũng không nhìn vào mắt, sao có thể bày tỏ giọng điệu ngưng trọng như vậy?
“Công tử không nhận ra Dung Nham nơi này hết sức bình thường sao?” Kim Nhi hỏi thăm…
“Đúng vậy!” Lạc Nam gật đầu, Dung Nham nơi này mặc dù có nhiệt độ cao, nhưng đối với kẻ sở hữu Dị Hỏa như hắn hoàn toàn không xem ra gì…
“Khoan đã…”
Như nghĩ đến điều gì, Lạc Nam trầm giọng: “Chỉ là hoàn cảnh Dung Nham hết sức bình thường, tại sao có thể hình thành nên một gốc Địa Cấp Cực Phẩm Linh Dược?”
“Vấn đề là ở đó, Dung Nham này chưa đủ đẳng cấp để nuôi dưỡng Bình Diễm Thảo đâu!” Kim Nhi gật đầu chấp nhận…
“Dị Hỏa?” Hai người cùng lúc bật thốt lên…
Bên dưới lớp Dung Nham này, có Dị Hỏa tồn tại…
Lạc Nam hô hấp trở nên dồn dập hơn bao giờ hết… không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại đánh ra tung tích một đóa Dị Hỏa…
Mà Tô Mị một mặt ngơ ngác, nàng cũng là người có kiến thức, sao có thể không nhận ra tình huống khác thường nơi đây, bất quá trong lúc nhất thời chưa thể xác định có Dị Hỏa tồn tại mà thôi…
Bên ngoài Bí Cảnh…
Tình huống trong Hang Động cũng truyền về cho đám người quan sát…
Chỉ vài người có kiến thức là nhận ra tình huống khác thường, nhất là Chấp Chính Trưởng Lão và Bách Diện…
Với kiến thức của hai người bọn hắn, lập tức nhận ra bên dưới lớp Dung Nham kia có Dị Hỏa tồn tại…
Lạc Nam có hai loại Dị Hỏa là chuyện động trời, Học Phủ chỉ vài lão quái vật nhìn ra, Chấp Chính Trưởng Lão cũng vậy, việc này dù là Bách Diện cũng không biết…
Qua một cuộc thảo luận, cả đám lão già quyền cao chức trọng Thánh Linh Học Phủ đã tuyên bố đây là cơ mật cấp cao nhất trong Học Phủ, việc một tân sinh sở hữu hai Dị Hỏa nếu truyền ra, chỉ sợ ba Học Phủ khác sẽ đứng ngồi không yên, tìm cách loại trừ Lạc Nam…
Với khả năng thông thiên của Thánh Linh Học Phủ, thời gian vài ngày ngắn ngủi vừa qua đã điều tra toàn bộ từ gốc đến ngọn của Lạc Nam, ngay cả xuất thân từ Lạc gia của hắn cũng rõ ràng mồn một… chỉ có vị “sư phụ” thần bí kia của hắn là không điều tra được mà thôi…
Đối với bối cảnh trong sạch của tên này hết sức hài lòng…
Vì lẽ đó mà hiện tại, mắt thấy Lạc Nam sắp thu thêm một loại Dị Hỏa khác, đồng nghĩa với sở hữu ba loại Dị Hỏa, đám lão quái vật ẩn mình trong bóng tối lập tức hướng về Chấp Chính Trưởng Lão truyền âm:
“Nhân lúc Dị Hỏa chưa xuất hiện, điều động Vạn Lý Kính không trực tiếp tiểu tử này nữa, mặc kệ hắn đi! Phải bảo mật tuyệt đối chuyện này…”
Chấp Chính Trưởng Lão cũng biết đám lão già rất xem trọng tiểu tử này, vì lẽ đó không dám chậm trễ, lập tức điều khiển Vạn Lý Kính không tiếp tục trực tiếp tình hình của Lạc Nam…
Đám đông một mặt mộng bức, vốn nghĩ rằng có thể xem vị tân thiên tài này đại chiến yêu thú Ngũ giai, không ngờ lại bị cắt đứt, cả đám mất hứng thất vọng dậm chân…
Bất quá không ai dám lên tiếng thắc mắc…
Càng hiểu rõ khả năng của Học Phủ, bọn hắn càng thêm kính nể nơi này…
Bách Diện hai nắm tay siết chặt, âm thầm cầu nguyện và đặt niềm tin vào nam nhân nàng chọn…