Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 17



Phần 17: ĐỂ TÔI CHE NÓ

Giang Giao và Lục Văn Trúc phản kháng dữ dội. Lục Văn Trúc đã từng học qua mấy chiêu phòng ngự liền đá vào chân gã một cái, xông ra ngoài cửa cầu cứu, còn Giang Giao và một tên thanh niên khác đang giằng co trong phòng. Trong lúc hoảng loạn, Giang Giao sờ thấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, liền đâm vào bụng của đối phương.

Con dao gọt hoa quả dính máu, ly thủy tinh đựng nước ngọt mà Giang Giao chưa uống toàn bộ được nhân viên hình sự thu thập làm vật chứng. Gã thanh niên tóc vàng Quách Dược bị điều tra tại chỗ. Nam nhân viên phục vụ bưng thức uống cho Lục Văn Trúc, Giang Giao cũng được Giang Giao chỉ ra và đồng thời bị dẫn về phòng công an huyện.

Sự có mặt của xe cảnh sát, xe cứu thương, nhân viên cảnh sát và nhân viên cấp cứu của bệnh viện khiến cho câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới trở nên “náo nhiệt” dị thường. Tin tức về sự việc xảy ra tại phòng thuê số 3 này đã truyền đến tai không ít khách có mặt tại đó. Một số khách thích náo nhiệt thậm chí từ lầu trên lầu dưới đều chạy tới xem.

Cùng lúc đó, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Khương Truyền An, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân ba người đang chè chén ở một căn phòng sang trọng nhất thuộc tầng cao nhất của câu lạc bộ Thế Giới Mới. Ngồi bên cạnh ba người bọn họ còn có ba cô tiếp viên xinh đẹp nhất của câu lạc bộ đang tiếp rượu.

Ba người họ đều nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang bên ngoài. Không ai bảo ai bọn họ cùng lúc đều nhíu mày.

– Đi, hỏi xem chuyện gì thế?

Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân mở cửa phòng dặn dò với nhân viên phục vụ đang đứng trước cửa phòng mấy câu. Nhân viên phục vụ chỉ đáp lại mấy tiếng, vội vàng đi xuống lầu. Một lát sau, nhân viên phục vụ quay lại, kể lại sơ lược tình huống đang xảy ra phía dưới cho ba vị lãnh đạo huyện đang ngồi ở trong gian phòng đó.

– Chuyện nhỏ, mặc kệ nó, chúng ta uống rượu tiếp!

Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân khoát tay bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài. Sau đó mỉm cười hướng về phía Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cùng nâng chén rượu lên. Lý Minh Dương cũng không đem việc này để trong lòng, chẳng qua là việc đả thương người mà thôi. Tuy nói người bị đả thương chính là cháu ngoại của ông chủ câu lạc bộ ca vũ nơi đây, nhưng căn bản chuyện này không liên quan đến bọn họ.

Lần này được mời đến uống rượu, Lý Minh Dương vốn là có chút bất ngờ. Phó chủ tịch huyện Vương Gia Quân và Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình dường như có quan hệ mật thiết. Còn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An thì có chút khó hiểu. Ở hội nghị thường vụ lần trước, đối phương đã phát ngôn để giải vây cho y. Từ chỗ này mà nói, y cho rằng đối phương là người dễ tiếp cận và có cơ hội để lôi kéo.

Nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp trẻ tuổi bên cạnh, Lý Minh Dương trong lòng có chút phơi phới. Nếu như đối phương muốn dùng thủ đoạn mỹ nhân kế, như vậy y nhất định đã làm cho đối phương phải thất vọng. Lý Minh Dương trong cuộc đời gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nữ, trước mắt mấy cô này tuy không nói là quá xấu, nhưng vẫn không lọt vào mắt xanh của y. Đương nhiên, nếu như tuyệt sắc như Diệp Tử Thanh, vậy không cần bàn luận! Vừa nghĩ tới Diệp Tử Thanh lúc này đã thần phục dưới thân của người đàn ông khác, y trong lòng cảm thấy đau đớn từng cơn!

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An và Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân nháy mắt với nhau. Hai người sở dĩ chủ động tiếp cận là thể hiện thiện ý, đơn giản hơn là lập phe cánh bàn tính kế hoạch đối đầu với Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến.

Hồ Tiểu Kỳ, Phương Biến Biến, Giang Giao, Lục Văn Trúc đều bị dẫn về phòng Công an huyện. Gã thanh niên tóc vàng Quách Dược và gã nhân viên phục vụ cũng bị Đại đội phó Khương Bằng, Tất Cạnh đưa tới phòng chất vấn. Trải qua xét nghiệm phân tích, họ cho ra kết luận trong ly nước của Lục Văn Trúc có thành phần thuốc mê gây ảo giác. Ly thủy tinh và nước giải khát mà cô chưa uống qua cũng có thành phần thuốc gây mê.

Trước chứng cứ xác thực, Quách Dược không thể không thừa nhận, gã cùng với Đoạn Uy tình cờ nhìn thấy Giang Giao và Lục Văn Trúc vào phòng sát bên. Thấy gái đẹp, tính háo sắc nổi lên liền nảy ra ý xấu. Đoạn Uy bảo nhân viên phục vụ bỏ thuốc mê vào trong nước uống. Sau đó bọn họ vào phòng giở trò đồi bại với hai cô gái nhưng không có kết quả.

Vợ chồng Phó trưởng phòng phòng Tài chính Hồ và Trưởng phòng phòng Thủy lợi Triệu dường như là cùng lúc đó chạy tới phòng Công an huyện. Sau khi nghe con trai tường thuật hết mọi chuyện, Phó trưởng phòng Hồ giận đến run người. Trưởng phòng Triệu ôm đứa con gái vừa mới lấy lại tinh thần, sắc mặt còn tái nhợt, miệng vẫn cắn chặt. Nếu không phải Lương Thần tình cờ gặp phải, con gái của bà nói không chừng đã bị kẻ xấu hãm hại! Trưởng phòng Triệu không dám tưởng tượng, con gái mà gặp phải chuyện không may này, thì cả cuộc đời sau này của con bé sẽ u ám, không có lối thoát!

– Chú Lương! Giao Giao hẳn là không có gì chứ?

Tại phòng làm việc của Trưởng phòng, Phương Biến Biến lo lắng hướng về phía chàng Trưởng phòng Công an trẻ tuổi hỏi. Tuy rằng biết Giao Giao đang được bảo vệ, nhưng nhóm cô gái vẫn không từ bỏ ý định, một phen khe khẽ nói nhỏ sau liền để cho cô gái xinh đẹp gan dạ nhất Phương Biến Biến ra mặt hỏi.

– Không có gì! Vụ án đã được điều tra xong. Chứng cứ bên này cũng tương đối thuận lợi, Giang Giao đêm nay có thể trở về!

Lương Thần mỉm cười hồi đáp. Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Giang Giao, trong lòng lại có chút kỳ lạ. Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thấy cô gái này tìm phụ huynh đứng ra bảo lãnh!

Phương Biến Biến nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng đến Lương Thần nhe răng cười nói:

– Cảm ơn chú, chú Lương.

Cô nàng này đặc biệt nhấn mạnh từ “chú Lương”.

– Chú Lương? Cách xưng hô này bỏ đi nhé, tôi xem ra không già như vậy đâu!

Lương Thần bất đắc dĩ cười cười. Hắn biết mấy cô gái xinh đẹp này đều là sinh viên của học viện nghệ thuật. Khi hắn lên đại học mới biết, con gái của học viện nghệ thuật Liêu Dương đẹp nổi tiếng nhất trong tỉnh. Chẳng trách Quách Dược và Đoạn Uy hai tên khốn kiếp háo sắc nảy sinh lòng tà dâm. Con gái học viện nghệ thuật nổi tiếng có vóc dáng đẹp, có khí chất. Thảo nào trước cổng học viện nghệ thuật lại có nhiều chiếc xe danh tiếng tụ tập. Các quan lớn hễ muốn bao tình nhân đều phải đến nơi này để tìm.

– Vậy kêu, anh trai Lương?

Phương Biến Biến kêu lên. Anh trai Lương! Cách gọi ngọt ngào cộng thêm vào đó là nét mặt biểu lộ tình cảm, thực sự làm cho người ta cảm giác chịu không thấu. Nhìn Trưởng phòng công an trẻ tuổi vẻ mặt xấu hổ, mấy cô nghệ thuật học viện không nín được nụ cười duyên.

– Đi đi đi, con nít đứng qua một bên chơi đi!

Lương Thần cảm thấy đau đầu, xụ mặt bắt đầu xua đuổi. Mấy cô gái này đều là tiểu yêu tinh. Nếu hắn không có Thanh Oánh và Tử Thanh, nói không chừng cũng sẽ bị mấy cô gái khí phách đó làm cho mê muội!

Mấy cô gái cười duyên vội tránh ra, để không gian cho vợ chồng Phó trưởng phòng phòng Tài chính Hồ và Trưởng phòng Triệu phòng Thủy lợi. Bà Triệu Phương nắm chặt tay Lương Thần, đong đưa qua lại cảm kích nói:

– Đại ân của Sếp Lương không lời nào cảm tạ hết được. Chỉ có thể nói mấy câu thật lòng, khi sếp Lương yêu cầu bất cứ chuyện gì cho dù có lên trời xuống biển, tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện. Làm không được cũng nhất định phải được!
– Trưởng phòng Triệu quá khách khí rồi!

Lương Thần cảm thấy lời nói của đối phương rất chân thành, khẽ mỉm cười nói. Hắn tâm niệm mình giúp người sẽ có người giúp lại, cũng không uổng phí. Hắn trên đường gặp chuyện bất bình thì ra tay nghĩa hiệp, xử lý nhiều chuyện không liên quan gì tới mình!

– Ông em à!

Phó trưởng phòng Hồ và vợ Ngô Quyền cũng đã tới. Phó trưởng phòng Hồ vỗ lồng ngực đầy đặn của mình, rất có khí khái nói:

– Văn Trúc sẽ là con dâu tương lai của nhà chúng tôi. Cậu cứu con bé chẳng khác nào là cứu Tiểu Kỳ. Ông em, xem như anh đây nợ cậu một ân tình. Sau này sẽ tìm cơ hội trả ơn. Ông anh đây tuyệt đối nói nghiêm túc!

Bị gọi là ông em, Lương Thần lại cảm thấy cách xưng hô của Phó trưởng phòng Hồ có vẻ dễ nghe hơn cách gọi thân mật của Trưởng phòng Chu.

Tiễn Trưởng phòng Triệu, vợ chồng Phó trưởng phòng Hồ cùng với mấy cô gái xinh đẹp của học viện Nghệ thuật đi, sắc mặt Lương Thần bắt đầu trở nên trầm mặc. Hắn đứng lên, vừa đi vừa khoanh hai tay trong phòng làm việc. Sau đó hướng về Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh đang đứng một bên lạnh lùng nói:

– Huy động nhân viên của đại đội hình sự, đại đội trị an, đại đội tuần cảnh của phòng công an huyện phối hợp tiến hành đột kích kiểm tra câu lạc bộ khiêu vũ Thế Giới Mới. Đại đội hình sự sẽ dẫn đầu, lập tức xuất phát!

Nghe mệnh lệnh của Trưởng phòng, Chủ nhiệm Diêu không ngừng tim đập chân run, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...