Con đường quan lộ - Quyển 2
Chương 37
Đáp ứng lời đề nghị, theo lẽ tự nhiên, Lương Thần nằm ở giữa, bên tay trái là Diệp Thanh Oánh, bên tay phải là Diệp Tử Thanh. Nếu nhìn từ bên ngoài mà nói, Trưởng phòng Lương hiện tại đang thực hiện bước đầu tiên trái ôm phải ấp.
Nằm ở trên giường, Lương Thần hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, mà đồng thời hắn cũng cảm nhận, Diệp Thanh Oánh Diệp Tử Thanh hai cô bên cạnh cũng rất không bình tĩnh. Toàn bộ giữa phòng ngủ, thỉnh thoảng lại vang lên hơi thở dồn dập của ba người, lại là hơi thở kìm nén.
Lương Thần muốn cử động cơ thể một chút cũng không dám cử động, sợ động tác vô ý của mình sẽ khiến hai cô thêm căng thẳng và hiểu lầm. Nhưng theo thời gian trôi qua, ngất ngây với mùi thơm mê người của hai cô gái bên cạnh, cõi lòng hắn bắt đầu từ từ thả lỏng. Hắn dũng cảm thò tay ra, ở trong chăn sờ soạng, tìm kiếm, cuối cùng đã nắm được bàn tay của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh. Mười ngón đan vào nhau chặt chẽ.
Diệp Tử Thanh và Lương Thần đã từng quan hệ xác thịt qua mấy lần, cá nước thân mật, cho nên đối với động tác của hắn cô cũng không bất ngờ. Thân thể mềm mại của Diệp Thanh Oánh thì hơi run lên, trong lòng sinh ra sự hồi hộp khó lý giải. Tuy nhiên nhận thấy hắn không có ý định quấy rối, cô cũng thả lỏng cơ thể mình.
Cơn buồn ngủ kéo tới, không cưỡng được nữa, cả ba người lần lượt rơi vào giấc mộng, nhưng tay của ba người họ vẫn siết chặt vào nhau.
Ánh nắng sớm mai theo một góc bức màn len vào trong. Trên cái giường lớn, một nam và hai nữ thân mật ngủ cùng nhau. Không biết từ lúc nào, Diệp Tử Thanh hai tay đã để lên thắt lưng của Lương Thần, một đầu tóc màu tím gối trên ngực của hắn, đôi mắt trên khuôn mặt thiên kiều đang khép hờ, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Diệp Thanh Oánh nằm sát phía bên kia sườn của Lương Thần, đầu cô sát vai hắn, má lúm đồng tiền xinh đẹp hiện ra trên khuôn mặt bình thản, dường như cô ngủ rất ngon.
Lương Thần đã sớm tỉnh giấc, mặc dù bả vai và cánh tay tê dại, nhưng hắn lại không thèm quan tâm. Hiện tại cơ hội ôm ấp đã qua rồi, sợ là rất khó có lại cơ hội lần nữa. Hắn phải giành giật từng giây, hưởng thụ diễm phúc mà biết bao nhiêu người đàn ông mơ cũng không thấy được.
Không biết qua bao lâu, Diệp Thanh Oánh từ từ mở mắt. Đập vào mắt cô là một gương mặt kiều mị quen thuộc của Tử Thanh tỷ. Giờ phút này Tử Thanh đang gối đầu trên ngực Lương Thần ngủ say, mà chính cô cũng đang duy trì một tư thế quen thuộc như chị mình. Toàn bộ thân thể cô rúc vào ngực Lương Thần.
Cảm nhận được hơi thở của Lương Thần truyền đến, Diệp Thanh Oánh mặt nóng bừng, theo bản năng cô ngẩng đầu muốn rời khỏi hắn. Nhưng khi nhìn thấy Lương Thần và Tử Thanh dường như đều ngủ say, cô khẽ cắn môi, biến đổi sắc mặt, cuối cùng lại chậm rãi gục đầu xuống nhắm mắt. Cảm giác ôm ấp rất ấm áp rất thoải mái, khiến cô có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi.
Thình thịch! Thình thịch! Diệp Thanh Oánh cảm nhận tim của Lương Thần đập mỗi lúc một nhanh, lại tình cờ nhìn thấy mắt của hắn có chút động đậy, Diệp Thanh Oánh chợt tỉnh ngộ, sợ là hắn đã tỉnh dậy từ lâu, cảnh tượng vừa rồi chẳng phải là hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn sao?
– Đồ khốn.
Diệp Thanh Oánh mặt đỏ bừng mắng một câu, sau đó bay nhanh xuống giường, không bao lâu liền nghe được tiếng mở cửa.
– Bị nhìn thấy, thật là xấu hổ.
Đang lúc Lương Thần cảm thấy ngượng ngùng, bỗng bên tai vang lên một giọng nói trêu chọc của Diệp Tử Thanh. Quay đầu lại, chỉ thấy tiểu yêu tinh đã giương tròn mắt nhìn hắn.
– Không sao, lại đây, để em xoa dịu cho anh một chút.
Một đôi cánh tay ngọc quấn tới cổ, theo sau một nụ hôn ngọt ngào hôn lên đôi môi của hắn.
Rửa mặt xong, đã là 9 giờ sáng. Điện thoại trong nhà cũng vừa lúc vang lên, là cô bé Lan Nguyệt gọi tới với giọng điệu không hài lòng hỏi Lương Thần, rốt cuộc khi nào hắn mới chịu về nhà ăn cơm. Đương nhiên, là vào bữa cơm trưa.
Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh kiếm thứ gì ăn ngay tại chỗ. Mọi người nấu một ít cháo trắng, cùng với cải bẹ tìm được trong tủ lạnh, làm một bữa sáng đơn giản. Sau đó ba người đón xe trở về nhà.
Cậu mợ của Lương Thần cười tít mắt. Bạn gái của cháu trai thật xinh đẹp. Nói xinh đẹp như tiên nữ cũng không có gì quá đáng, hơn nữa lại là thiên kim tiểu thư giàu có. Đã biết cháu trai thật sự là người có vận may, không những con đường làm quan được hanh thông mà còn đào hoa tột bực.
Cơm trưa xong, mọi người ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, thật vui vẻ ấm áp. Ăn cơm trưa xong, cậu mợ lại đón xe quay về thành phố Long Nguyên. Vì Hàn Toa Toa đang nghỉ đông, cho nên được phép lưu lại Tây Phong chơi một thời gian.
Lan Nguyệt vui sướng vì có Toa Toa làm bạn, vậy thời gian nghỉ đông của cô chí ít cũng không nhàm chán. Dù sao hôm nay đã là thứ 6, Tiểu Thần ca phải lập tức quay về huyện Giang Vân làm việc. Trên thực tế cho dù Tiểu Thần ca không đi làm, thì suốt ngày cũng bận chè chén, căn bản không có thời gian dẫn cô đi chơi. Vốn là cô muốn méc cho Thanh Oánh tỷ chuyện Tiểu Thần ca hắn trước kia đã cùng một số cô gái qua đêm, nhưng cuối cùng nghĩ lại hay là không nên nói ra gì cả. Nếu cô làm như vậy, Tiểu Thần ca nói không chừng sẽ hận cô. Với hậu quả như vậy cho dù như thế nào cô cũng không chịu nổi.
Đàn ông mà, do nhu cầu sinh lý khó tránh khỏi chuyện gặp dịp mua vui đùa giỡn một đêm tình. Kỳ thực Tiểu Thần Ca kia lại là một chàng thanh niên tràn trề sinh lực. Cô mượn cớ và lý do thích hợp đem chuyện cuộc điện thoại hôm đó chôn chặt trong lòng.
Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh ba người lúc chạng vạng đón xe rời khỏi Tây Phong, buổi tối tới nhà Ông cụ Lý ở xã Hòa Bình.
Lương Thần đến, khiến ông cụ Lý vô cùng vui mừng. Ông cười để lộ nếp nhăn hình hoa cúc trên gương mặt. Cách vách, ở nhà bà nội Chu, Vương Phỉ Hạm vừa lúc nhìn thấy Lương Thần đến, trên mặt cũng không giấu được vẻ vui mừng.
Sau khi thăm hỏi ông cụ Lý và bà nội Chu, Vương Phỉ Hạm, Lương Thần không thấy bóng dáng của Phong thúc, không khỏi có chút kỳ quái, vội vàng hỏi ông cụ Lý.
Ông cụ mỉm cười đáp:
– Nghiêm Phong không biết con tới, buổi tối y cùng bạn đi ra ngoài chơi rồi.
Đang nói, chợt nghe tiếng mở cửa phòng vang lên. Theo sau, hai người đàn ông trung niên tóc muối tiêu đi đến. Một người đương nhiên là Nghiêm Phong, người kia theo dự đoán chính là tài xế riêng của hắn, Lan Kiếm.
– Chúc mừng năm mới Phong thúc, chúc mừng năm mới Kiếm thúc!
Lương Thần rất nhanh đã thốt ra mấy câu chúc tết khiến Nghiêm Phong và Lan Kiếm ngẩn người ra sau đó nhìn nhau cười. Lan Kiếm vẻ mặt bình thản, tự nhiên, quay về phía Lương Thần nói:
– Không dám nhận, hẳn là tôi phải chúc tết cấp lãnh đạo mới phải phép.
– Chú là bạn chiến hữu của Phong thúc, đương nhiên là bề trên của cháu. Hậu sinh chúc tết cha chú là hoàn toàn chính đáng.
Lương Thần nghiêm trang mà hồi đáp.
– Cậu ấy đã gọi Kiếm thúc, ông cũng nên tỏ vẻ một chút đi?
Nghiêm Phong ở một bên Lan Kiếm cười nói.
– Gọi bằng chú, thật sự khó nghe quá.
Lan Kiếm lắc đầu cười nói:
– Tuy nhiên, để cho Trưởng phòng Lương kêu một tiếng chú, quả thật khiến tôi vô cùng vinh hạnh. Vì thế, để đáp lại tôi có một món quà cho Trưởng phòng Lương, không biết Trưởng phòng Lương có tiếp nhận hay không?
– Là cái gì?
Lương Thần cảm thấy hứng thú hỏi mấy câu.
– Người, rất nhiều người.
Lan Kiếm thản nhiên mà hồi đáp.