Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 47



Phần 47: GIANG VÂN LOẠN

– Mày không có tư cách để giảng đạo cho bố mày!

Viên cảnh sát giao thông không kìm nổi thẹn quá thành giận. Tên Hào ca tự xưng ông nội trước, nên y đành phải tự hạ xuống thấp hơn một bậc, tự xưng là bố mày.

Lương Thần nhướng cặp chân mày lên, trong ánh mắt ẩn chứa ánh lửa. Nếu hiện tại hắn không phải là Trưởng phòng công an huyện, nếu hắn không bận tâm thân phận của mình là lãnh đạo, hắn đã sớm cho tên này một bạt tai. Nhưng điều đó sẽ tạo nên hình tượng lãnh đạo đánh chết người. Cho nên mặc dù ngón tay có chút ngứa ngáy nhưng hắn khắc sâu ý niệm kiềm chế trong đầu.

Hào ca bên cạnh cũng tỏ ra nghiêm trang, không nói không rằng, nhìn đàn em của mình bị người ta ra tay trừng phạt. Người thanh niên trẻ tuổi này lai lịch nhất định là không tầm thường. Vì vậy y liền hỏi một câu trước khi hành động:

– Tôi muốn hỏi anh bạn một câu, cậu là thành viên thuộc băng nhóm nào? Bất luận cậu ở băng đảng nào, tôi cũng xin khuyên cậu một câu, có việc không thể quản, có những chuyện không thể lẫn lộn, để tránh rước họa vào thân, hiểu chưa?

Lương Thần ánh mắt cũng không dịu hơn, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của người đàn ông trung niên. Hắn chỉ lanh lùng nhìn hai cảnh sát giao thông, lấy điện thoại trong túi ra, sau đó gọi điện thoại cho một ai đó.

Đây chắc là muốn gọi thêm người! Người đàn ông trung niên Vương Hào đối với hành động này của đối phương rất quen thuộc. Nguyên nhân là y cũng thường xuyên rơi vào cảnh gọi người hỗ trợ. Vì vậy y nói với tên đàn em đang nhe nanh trợn mắt:

– Để chúng gọi điện thoại, mang nhiều người tới một chút.

Y thật không tin, từ sau khi Kim Lão Đại rời khỏi huyện Giang Vân, hắc bạch lưỡng đạo cũng chỉ có sự thống trị của anh họ. Thời gian trước y ở bên ngoài tránh mọi rắc rối, qua tết âm lịch lại trở về Giang Vân. Đám người trước đây đã từng giúp y đối nghịch lại với Kim Lão Đại thì bây giờ hoặc là mai danh ẩn tích hoặc là thay hình đổi dạng. Nay nghe lại một tiếng Hào ca, y cảm thấy uy phong của mình so với ngày xưa vẫn còn hưng thịnh.

Gọi người sao? Ông nội hôm nay cho mày biết thế nào là người đông thế mạnh. Vương Hào nhủ thầm trong lòng!

– Ngô Quốc Hùng, anh lập tức dẫn người tới ngã tư đường của huyện!

Lương Thần giọng điệu lạnh lùng cứng rắn ra lệnh. Hiện thành viên Đảng ủy phòng công an huyện Giang Vân tổng cộng chỉ còn bốn người. Sau khi Phó trưởng phòng Đặng Khánh tạm thời bị cách chức, trách nhiệm của đại đội cảnh sát giao thông đã chuyển giao cho Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng phụ trách.

Nghe thấy Trưởng phòng gọi đích danh trong điện thoại, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng không khỏi cảm thấy phía sau lưng lạnh vù vù. Chỉ kém một bước nữa là có thể nhận được sự thừa nhận của Trưởng phòng, từ nay về sau dốc lực đi theo làm tùy tùng. Hiện tại, nghe giọng điệu nghiêm khắc của Trưởng phòng, gã biết đã xảy ra vấn đề lớn.

– Trưởng phòng bảo tôi dẫn người đến ngã tư của huyện, có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi! Lão Diệp, tôi phải lập tức đi xem sao!

Ngô Quốc Hùng buông điện thoại, vội vàng nói với Chủ nhiệm Diêu một câu. Sau đó đội mũ cảnh sát vội vã đi ra ngoài.

Nghe Lương Thần không chút khách sáo mà gọi thẳng tên thật của Ngô Quốc Hùng, thần sắc của hai cảnh sát giao thông không khỏi thảm hại. Ngô Quốc Hùng là ai? Đó là Trưởng phòng Ngô phòng công tác chính trị. Đối phương dám dùng giọng điệu sai khiến đối với Trưởng phòng Ngô, vậy chẳng phải thân phận của hắn so với Trưởng phòng Ngô còn cao hơn sao!

Vương Hào bên cạnh cũng cảm thấy tên Ngô Quốc Hùng hơi quen, nhưng mãi y không nghĩ ra là ai. Trên thực tế trong các cuộc giao tiếp bên ngoài cơ quan công an, thường hay lấy các chức danh tương xứng với tên họ. Vương Hào biết Trưởng phòng Ngô phòng Công tác chính trị nhưng chưa chắc đã biết Ngô Quốc Hùng là ai!

– Cậu, cậu là sếp Lương!?

Một người cảnh sát giao thông cuối cùng cũng phản ứng. So với Trưởng phòng Ngô thân phận còn lớn hơn, lại trẻ như vậy. Ngoại trừ Trưởng phòng Lương mới nhậm chức trong truyền thuyết còn có thể là ai!

Lương Thần không đếm xỉa tới phản ứng của đối phương, quay người liếc mắt nhìn những người vây quanh xem. Tốt lắm, càng nhiều người càng tốt. Hắn muốn nhân cơ hội này để lại cho người dân Giang Vân một ấn tượng thật sâu sắc, dần dần rửa sạch sự đánh giá cay nghiệt dành cho phòng Công an huyện là phần tử tham ăn cố uống. Hắn muốn xoay chuyển hình tượng không mấy tốt đẹp của phòng công an huyện, tạo nên vị thế quan trọng! Cho nên hắn mặc kệ Hào ca này là ai, liên quan tới hai cảnh sát giao thông hắn nhất định phải chỉnh đốn rồi!

Chỉ một lát sau, mấy chiếc xe cảnh sát đã chạy tới ngã tư đường. Hơn mười cảnh sát viên nhảy xuống, dưới sự chỉ huy của Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đi vào hiện trường.

– Trưởng phòng!

Trưởng phòng Ngô đi lên trước kính cẩn chào một tiếng. Một tiếng này khiến Vương Hào biến sắc, đồng thời càng làm cho hai cảnh sát giao thông chân tay mềm nhũn. Đám người vây quanh xem cũng không kìm được một tiếng thở nhẹ. Trước đó thật không ai ngờ người thanh niên trẻ xen vào việc của người khác này chính là Trưởng phòng công an huyện.

Có trò hay rồi đây! Gần như tất cả những người vây xem có cùng một suy nghĩ.

– Vượt đèn đỏ, lái xe tùy tiện, đánh võng ẩu đả!

Lương Thần giơ tay, nhìn sắc mặt khó coi của người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói:

– Bắt lấy bọn họ!

Trưởng phòng đại nhân đã nói, Trưởng phòng Ngô phòng Công tác chính trị đương nhiên phải thi hành. Gã vung tay lên lập tức có mấy cảnh sát đi tới lôi đối phương dậy.

– Ai dám cản ta?

Vương Hào hô to một tiếng, rất giống mãnh tướng Ngụy Diên thời tam quốc. Chỉ có chút không hợp tình cảnh là không có Mã Đại đến nói một câu:

– Ta dám cản ngươi!

Hai cảnh sát đưa tay ra, rồi lại để lưng chừng giữa không trung. Không ai bảo ai, bọn họ đều nhận ra thân phận của người đàn ông trung niên này, cho nên theo thói quen nảy sinh tâm lý e dè.

Lương Thần ánh mắt lạnh như băng ngay lập tức quay sang nhìn Trưởng phòng Ngô. Trong mắt Trưởng phòng Ngô hiện lên một tia do dự. Nhưng sau đó cắn răng lớn tiếng:

– Hai người làm trò quái quỷ gì thế? Có muốn làm nữa không?

Nghe Trưởng phòng Ngô lớn tiếng thúc giục, hai cảnh sát bất chấp khó khăn giữ chặt hai tay của Hào ca. Tuy nhiên còn hạ giọng nói:

– Rất xin lỗi Hào ca!
– Hai người này đang làm nhiệm vụ, mắt thấy bạo lực lại khoanh tay đứng nhìn, coi thường pháp luật, hoàn toàn đã quên trên người bọn họ đang mặc trang phục cảnh sát. Tôi đề nghị khai trừ toàn bộ!

Lương Thần chuyển ánh mắt tới hai cảnh sát giao thông chân tay đang mềm nhũn, lạnh lùng nói.

Hai cảnh sát giao thông mặt trắng bệch, câu nói của đối phương đã quyết định vận mệnh của họ. Đổi lại một khắc trước bọn họ có nằm mơ cũng thật không ngờ sẽ gặp phải xui xẻo như thế này. Trách ai được, chỉ trách bọn họ có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, đối với Trưởng phòng tự xưng là bố mày. Thật sự là chết cũng không kịp mà!

– Đưa người lái xe này tới bệnh viện! Sau đó làm tường trình!

Ngay sau đó Lương Thần chỉ vào bác lái xe khuôn mặt với bao vết bầm tím nói với chủ nhiệm Ngô.

Chủ nhiệm Ngô đương nhiên nghe theo, lập tức phái cảnh sát để ý.

Mắt thấy sự kiện lần này từ đầu tới khi kết thúc, khi Lương Thần chuẩn bị trở về xe, không ngờ xuất hiện tình trạng khác. Bốn chiếc xe tải màu xám tro đi tới, sau khi đám người bên ngoài dừng lại. Một bọn trong tay cầm côn bổng dao kéo xuống xe đi tới phía Hào ca đang bị đeo gông.

Chứng kiến cảnh tượng này, Trưởng phòng Ngô Quốc Hùng phòng công tác chính trị sắc mặt lập tức thay đổi, trống ngực đập liên hồi, kinh hoàng nói:

– Trưởng phòng, sếp xem!

Y sinh trưởng ở Giang Vân, công tác ở phòng công an huyện gần 10 năm, đối với các thế lực hắc đạo nổi danh trong huyện cũng hiểu biết chút ít. Bất kể là tên lão đại Kim Bảo Tài của Vân Long bang đang bỏ trốn không biết tung tích hay là Ủy viên Hội đồng nhân dân huyện, Chủ tịch Tề Học Quy của Công ty TNHH Tư vấn – Thương mại Thanh Vân, những người mà trước kia chưa hề nể mặt cơ quan chấp pháp phòng công an huyện…

Tề Học Quy và Trưởng phòng tiền nhiệm Lữ Chính Xương xưng hô như anh em, ra vào phòng công an huyện tự do như ở nhà. Lão Kim Bảo Tài sai đệ tử thu phí bảo hộ của nhân dân, phòng công an huyện, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân cũng không có ai dám quan tâm, thậm chí hỏi một câu.

Ngô Quốc Hùng hiểu rõ, ngay cả vừa trải qua một trận đánh, khiến cho một trong hai hắc bang lớn trong huyện là bang Vân Long bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng nhiều năm nay Hào ca đã quen hoành hành kiêu ngạo, nhất định sẽ không chịu làm mèo cụp đuôi.

Ngô Quốc Hùng hốt hoảng vì y biết những người Vương Hào gọi tới này đều là bọn côn đồ coi trời bằng vung. Đối với những người này không hề có khái niệm pháp luật. Cho dù gặp cảnh sát, bọn chúng cũng dám xuất chưởng dùng đao búa gậy gộc hành hung.

Lương Thần nhận ra sự hoảng hốt của Trưởng phòng Ngô, trong lòng không kìm nổi căm tức. Hắn cũng biết không phải mọi nơi trong thiên hạ đều là yên bình. Hắn ban đầu ở Tây Phong, có Cường Bưu hoành hành như hai ông tướng. Hắn không phải là sứ giả giữ gìn hòa bình thế giới cũng không phải là Thiết Diện Phán Quan ganh ghét cái ác. Nhưng đối với bọn lưu manh công khai tụ tập, muốn lấy bạo lực uy hiếp thậm chí là hành hung hắn vô cùng căm hận và chán ghét.

Đối đãi với kẻ ác thì hắn càng ác, đây là quan điểm của Lương Thần. Cho nên Lương Thần không thể dễ dàng tha thứ cho vẻ mặt đắc ý của Hào ca, càng không thể dễ dàng khoan nhượng cho bọn lưu manh, kiêu ngạo dám khiêu chiến với hắn thân là Trưởng phòng công an huyện.

Hơn hai mươi tên lưu manh tay cầm gậy, dao nhọn tiến tới từng bước một. Hơn chục cảnh sát không khỏi lộ vẻ hoảng hốt, cuống quýt, theo bản năng bước lùi về phía sau.

Đúng là một đám nhát gan! Lương Thần thầm lắc đầu. Nhìn thấy nguy hiểm chân mềm nhũn, so với một binh sĩ trong đại đội trị an huyện Tây Phong cũng không bằng một nửa, đừng nói tới cảnh sát cục công an thành phố Liêu Dương.

– Trưởng phòng Lương!

Thấy người của mình đến, hơn nữa loáng thoáng thấy áp lực lớn mạnh mà người thanh niên trẻ tạo ra. Hào ca rất có khí phách anh cả, giơ tay nói:

– Hôm nay là anh em của tôi lỗ mãng, sau khi trở về nhất định sẽ bày cơm rượu tạ tội với Trưởng phòng Lương. Có thể nể mặt tôi bỏ qua cho đám đàn em của tôi được không?

Lời nói của Vương Hào như dỗ ngọt. Trên thực tế nếu Lương Thần không tạo áp lực để y rảnh tay rời khỏi nhẹ nhàng như vậy chẳng những danh dự của y không bị ảnh hưởng, mà sau chuyện này những kẻ hắc đạo còn có thể tán dương hắn:

– Hào ca uy phong!

Sau khi lời nói của Vương Hào truyền ra, mọi người không khỏi tất cả cùng dồn ánh mắt về phía Trưởng phòng công an trẻ tuổi. Họ đều biết Vương Hào trong hắc bang kiêu ngạo hống hách. Căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng đã qua, bọn họ rất khó tin vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi này có thể đấu lại được sự uy hiếp đó. Có người khẽ lắc đầu thầm than. Đối với phòng công an huyện bọn họ đã sớm không ôm hy vọng gì. Nhưng cũng có người chưa từ bỏ, bọn họ mong chờ có thể có kỳ tích.

Lương Thần đang muốn mở miệng nói chuyện, Lan Kiếm bên cạnh đi lên một bước nói nhỏ hai câu. Lương Thần lập tức mắt sáng lên, theo bản năng quét mắt nhìn đám người xung quanh. Không có hiện tượng gì nhưng Lương Thần biết Lan Kiếm sẽ không lừa hắn.

Ánh mắt một lần nữa dừng lại nhìn từ đầu tới chân Hào ca đang khí phách phong độ. Lương Thần lạnh lùng cười, tay chỉ đám lưu manh đằng đằng sát khí, nói:

– Cách đền tội tốt nhất chính là sám hối ở trại giam trong phòng công an huyện 40 ngày. Đối với những người mà anh gọi tới, tôi cũng có thể quy vào tội danh cản trở người thi hành công vụ. Để bọn họ cùng vào với anh cho vui!

Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và những cảnh sát trong lòng không khỏi lo sợ. Trưởng phòng đại nhân trả lời cứng rắn mạnh mẽ không nghi ngờ đã đập nát một tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ. Kế tiếp họ phải đối mặt với nhóm côn đồ tập kích bất ngờ. Không xong chính là cho dù bọn họ không cần quan tâm tới thân thể mình, nhưng lại cũng không thể bỏ Trưởng phòng đại nhân ở lại để bỏ chạy! Mà chiến đấu với bọn hắc bang này bọn họ không đủ dũng khí và niềm tin.

Mọi người xung quanh bị lời nói đầy khí phách của Trưởng phòng Công an trẻ tuổi cuốn hút. Trưởng phòng công an huyện mới nhậm chức phong thái thật mạnh mẽ, cứng rắn không hề bị lung lay bởi thế lực hắc bang. Trong lòng mọi người đều hứng khởi tò mò. Vẫn tưởng rằng bọn họ cấp bách mà cần hành động, có thể áp chế bọn hắc bang lưu manh coi trời bằng vung, lại có thể là chỗ dựa vững chắc đảm bảo cho quyền lợi của bọn họ. Hôm nay một người đầy chính khí, không chịu thỏa hiệp với bọn hắc bang, Trưởng phòng đại nhân rốt cuộc cho bọn họ thấy một khía cạnh khác của người cảnh sát.

– Trưởng phòng Lương tôi xin khuyên cậu một câu cuối cùng, bất cứ việc gì cũng không thể tuyệt đối!

Nghe câu trả lời của đối phương, Vương Hào trong mắt nổi đầy tia máu, giọng điệu bên trong chứa đầy uy hiếp. Tên họ Lương này thực sự nghĩ y không dám động thủ sao? Trưởng phòng Công an giỏi vậy sao? Đã chọc giận ông nội thì ngay cả Trưởng phòng Công an ông cũng đập bể!

– Tôi cứ như vậy đó, anh thấy như thế nào!?

Lương Thần dùng âm thanh tràn đầy sự coi thường trả lời. Gã đó còn thực sự nghĩ rằng hai mươi tên lưu manh tay đấm kia rất hùng mạnh sao? Cho dù mười nhân viên cảnh sát kia chỉ để làm cảnh thì chỉ cần một cú đá của Lan thúc cũng đủ cho những tên này nằm sấp.

– Mày đừng hối hận!

Vương Hào hung tợn trừng mắt nhìn Lương Thần. Sau đó tới gần các đàn em cao giọng nói:

– Tối nay anh rất muốn tới Thế Giới Mới nghỉ ngơi một chút mà vị Trưởng phòng Lương này không chịu cho anh đi, các anh em nói phải làm sao bây giờ?
– Cho hắn không còn mặt mũi nữa, phế hắn đi!

Một tên trong nhóm hắc bang lòng lang dạ sói nói. Ở trong huyện này hoành hành kiêu ngạo đã thánh thói quen, bọn chúng căn bản không có tâm lý sợ hãi đối với cảnh sát. Sự kiện Vân Long bị tiêu diệt thì cũng chỉ có thể khiến bọn chúng kiềm chế được một tháng. Mà hiện tại, bọn chúng không kiêng nể gì mà không xuất đầu lộ diện. Bọn chúng tin rằng, bất luận trên trời có bao nhiêu ngôi sao lớn thì trời Giang Vân vĩnh viễn không thay đổi.

– Trưởng phòng!

Nhìn thấy đám người lưu manh xông lên, Trưởng phòng Ngô không khỏi run giọng hô một tiếng. Y muốn nhắc nhở vị Trưởng phòng đại nhân trẻ tuổi này tránh voi chẳng xấu mặt nào, nhu cương linh hoạt mới là đại trượng phu. Bởi vì hành động nhất thời theo cảm tính mà để mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng không phải chuyện lãnh đạo nên làm!

Lương Thần không để ý tới Trưởng phòng Ngô, mà lấy từ trong túi ra bao thuốc rút một điếu cho Lan Kiếm, lại rút một điếu cho chính mình, làm người ta không hiểu ra sao cả hỏi:

– Cần bao nhiêu phút?
– Nếu không có gì thì chỉ cần một phút!

Lan Kiếm nhận điếu thuốc, lại tiếp lửa từ đối phương, rít một hơi, rồi mới đáp với giọng điệu thản nhiên.

Nhìn Trưởng phòng đại nhân và lái xe đứng một chỗ thoải mái hút thuốc, dường như chưa đem hai mươi tên côn đồ sắp lao tới để vào mắt. Trưởng phòng Ngô lời tới miệng rồi lại nuốt xuống. Theo như y quan sát vị Trưởng phòng đại nhân còn có ý gì đó.

– Lên!

Không biết là ai hô một tiếng, hơn hai mươi tên côn đồ hắc bang giơ dao, gậy gộc lên. Thấy cảnh tượng này, nhóm cảnh sát không khỏi chân tay lẩy bẩy. Mọi người xung quanh xem không chịu nổi hét lên kinh hãi. Bọn họ không hẹn mà cùng vì Trưởng phòng Công an trẻ tuổi được phen toát mồ hôi hột.

Sau khi đám người lui lại một khắc, có bóng người không lùi mà tiến tới lao thẳng vào giữa đám hắc bang một cách hùng hổ. Theo sau tiếng binh, bốp không dứt, tiếng kêu đau, thảm thiết không ngừng vang lên. Trong nháy mắt hơn hai mươi tên côn đồ hắc bang ngã xuống hơn nửa.

Nhìn thấy người đó giống như thần binh do trời phái xuống, bất kể là Hào ca mặt đầy sát khí hay là Trưởng phòng Ngô lòng tràn đầy lo sợ, hay cả đám người vây xem đều không kìm được đơ ra như hóa thạch.

Lương Thần nheo mắt lại, nhìn bóng dáng mấy người lần lượt ngã xuống, trong lòng rất hưng phấn. Lời nói của chú Lan Kiếm không hề khoa trương, cũng không đến một phút, trận chiến đã kết thục. Dũng mãnh nhưng bạo lực! Chú Lan Kiếm nói đối phó với mười tên đó chỉ cần một phút coi như là khiêm tốn! Dường như không có ý định thua cuộc, một tên thanh niên trong hắc bang sau khi chiến đấu, liền dẫn đầu, sau đó bỗng dốc hết sức lực đẩy mấy tên côn đồ hắc bang về hướng đám đông náo nhiệt đang nhìn Lương Thần.

Động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt Lan Kiếm. Khẽ mỉm cười, chẳng những chưa ra tay, ngược lại lui về phía sau hai bước. Y biết đây là màn xiếc của bọn học sinh. Không có ác ý gì, chỉ là thử công phu của Lương Thần một chút.

Nhìn thấy tên côn đồ tay cầm dao lao tới, Lương Thần không chút khách khí mà tung ra một cước trúng giữa bụng đối phương, khiến tên này bay xa hơn mấy thước. Nhưng mà chưa hết, mấy tên khác lại đem “đồ chơi” của mình ném về hướng Lương Thần.

Vì thế, Trưởng phòng Ngô, cảnh sát và đám người xung quanh có cơ hội thấy được thần uy của Trưởng phòng công an đại nhân. Chỉ cái giơ tay nhấc chân đã khiến vài tên côn đồ ngã lăn xuống đất, hơn nữa cái xoay chân cuối cùng thật phong độ quá đi.

Trong mắt Trưởng phòng Ngô tràn đầy kính nể. Trưởng phòng đại nhân chẳng những vững vàng mà còn văn võ toàn tài khiến cho người ta cảm thấy bí hiểm. Cao thủ xuất hiện không báo trước, nhưng mà bất cứ ai cũng rõ, chắc chắn Trưởng phòng đại nhân sẽ sớm lộ ra.

Thâm hậu quá! Trưởng phòng Ngô không ngừng tán thưởng.

Lương Thần vỗ nhẹ ngực, kìm nén hơi thở có phần hơi nặng nhọc xuống sau khi tung cước. Động tác ra rất chuẩn, chỉ có điều vì lâu rồi không luyện tập nên thân hình không giữ được cân bằng. Nếu không phải Lan Kiếm kịp thời đi tới đỡ hắn một chút chắc hắn phải lui về phía sau mấy bước mới giữ được thăng bằng.

– Hay!

Đúng lúc này, đám người bỗng nhiên vỗ tay nhiệt liệt.

Có lẽ vì trầm trồ khen ngợi thân thủ của Trưởng phòng đại nhân trẻ tuổi hoặc vì đã chế ngự bọn hắc bang trong huyện. Nhưng mà bất kể là như thế nào, cảnh tượng xảy ra ở ngã tư đường này thật sự đã in sâu vào lòng mọi người.

Thông qua sự kiện Hào ca cùng hơn hai mươi tên côn đồ hắc bang bị áp tải lên xe, đối với mệnh lệnh của Trưởng phòng đại nhân, nhóm cảnh sát viên không dám không chấp hành. Xe cảnh sát còi inh ỏi chạy xa rồi mà những người đứng xem vẫn nhìn theo chiếc xe Toyota Jeep cực kỳ bình thường, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Khi Lương Thần tới Phòng công an huyện, đã gần 4 giờ. Giao Vương Hào và hơn hai mươi tên côn đồ hắc bang cho Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng xử lý, hắn quay lại văn phòng của mình tiếp sáu thanh niên tuổi cũng xấp xỉ hắn.

Mưu Dịch Sương, Khâu Hàn Xung, Từ Dịch Lãng, Quách Dật Bân, Lưu Ninh Vũ, Đỗ Trọng Tiêu. Sáu người này chính là sáu đệ tử mà Lan Kiếm đã nói tới, cũng là bộ đội đặc chủng dự bị quân khu Giang Nam đã xuất ngũ năm nay. Trong bọn họ lớn tuổi nhất là 29 tuổi, nhỏ tuổi nhất là 27 tuổi.

Lương Thần để ý mặc dù hình thể chiều cao của sáu người không đồng nhất, vẻ mặt điềm nhiên hoặc bình thản nhưng không hề lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Lương Thần đánh giá sáu người này đồng thời họ cũng đánh giá hắn. Trong mắt không tỏ vẻ kính trọng nhưng nghiêm khắc mà nói phần nhiều là thấy hứng thú!

Chỉ nhìn liếc qua một cái, Lương Thần đã nhìn ra vẻ cương quyết của sáu người. Đồng thời họ cũng không cam tâm làm một tiểu cảnh sát bình thường. Trầm mặc một lát, Lương Thần chậm rãi mở miệng nói:

– Nghe chú Lan nói qua, các anh đều là bộ đội đặc chủng tinh anh. Tôi rất hứng thú, cũng rất vinh hạnh có thể trở thành thủ trưởng của các anh. Đối với các anh, yêu cầu của tôi chỉ là khi có hành động gì thì các anh phải có mặt tại phòng công an huyện, và cũng giống như các cảnh viên khác phải nhận và tuân theo sự chỉ huy của tôi!

Sáu người Mưu Dịch Sương, Khâu Hàn Xung… không khỏi kinh ngạc nhìn người thanh niên tuổi còn trẻ hơn bọn họ. Đối phương như biết rõ bọn họ nghĩ gì mà nói. Các anh đúng là bộ đội đặc chủng thật nhưng đối với mệnh lệnh của thủ trưởng phải phục tùng vô điều kiện!

– Phục tùng mệnh lệnh, về điểm này Trưởng phòng không cần lo lắng! Giống như lời cậu nói chỉ cần chúng tôi còn là thủ hạ của cậu ngày nào sẽ chấp hành mệnh lệnh của cậu ngày đó! Đương nhiên loại chấp hành mệnh lệnh này chỉ là phục tùng cậu với thân phận là Trưởng phòng trong việc công!

Mưu Dịch Sương thản nhiên cười đáp. Có thể nhận ra, anh ta là nhóm trưởng trong sáu người. Sau khi anh ta nói, cả năm người còn lại đều không tỏ ý gì khác.

– Như vậy, tôi rất hoan nghênh các anh gia nhập!

Lương Thần mỉm cười gật đầu, giơ tay về phía đám người Mưu Dịch Sương nói:

– Tôi rất mong chờ, sự gia nhập của các anh sẽ làm cho phòng công an huyện thay đổi như thế nào!
– Chúng tôi cũng rất chờ mong, dưới sự lãnh đạo anh minh của Trưởng phòng Lương, chúng tôi có thành công nào hay không!

Mưu Dịch Sương bắt tay đối phương cười nói.

Trước khi đẩy cửa đi ra, Đỗ Trọng Tiêu nhẹ nhàng mà quay đầu nháy mắt Lương Thần nói:

– Cậu vừa rồi tung ra một cước đẹp nhưng dở quá. Có thời gian đừng ngại tìm tôi, tôi sẽ dạy cậu ra chiêu vừa đẹp mà không ảnh hưởng tới hiệu suất chiến đấu, đảm bảo lúc đó sẽ khiến nhiều em xinh đẹp lớn tiếng hét chói tai…

Nói chưa dứt, đã bị Từ Dịch Lãng lạnh lùng túm đi rồi.

Sau khi Lan Kiếm và mấy người Mưu Dịch Sương đi rồi, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đi vào văn phòng Trưởng phòng, xin ý kiến của Lương Thần về việc xử trí đám người Vương Hào.

Lương Thần xua tay, trực tiếp ra lệnh đem Hào ca và hai mươi tên côn đồ hắc bang vào trại giam. Đồng thời yêu cầu Ngô Quốc Hùng lập tức liên hệ với viện kiểm sát huyện, bắt tay vào làm thủ tục khởi tố. Ngô Quốc Hùng và Diêu Kim Minh cùng liếc mắt nhìn nhau. Hai người rất rõ, Trưởng phòng đại nhân quyết tâm phải cho Vương Hào hung hăng một trận. Căn cứ vào pháp luật hình sự quy định, tội danh dùng bạo lực uy hiếp nhân viên nhà nước thi hành công vụ có thể bị phạt giam dưới ba năm tù, quản chế hoặc phạt tiền. Mặc dù trong sự việc lần này không dẫn tới thương vong nhưng nói chung cũng suy xét tới việc bọn hắc bang cầm hung khí tạo ra mối nguy hại và ảnh hưởng khôn lường, hoàn toàn có thể phán quyết mức án cao nhất. Đương nhiên, cân nhắc mức hình phạt cụ thể còn phải xem thái độ của Viện kiểm sát và Tòa án!

Hào ca danh tiếng lẫy lừng bị bắt, cùng hơn hai mươi tiểu đệ phải vào trại giam. Sự việc xảy ra ở ngã tư đường giống như có cánh, chỉ trong vài ngày đã bay tới các ngóc ngách của huyện Giang Vân.

Người từng được xưng tụng là Nhị thái tuế Hào ca mới từ bên ngoài trở về, giọng nói đầy kích động:

– Tôi Hồ Hán Tam trở lại rồi.

Thì đã bị Trưởng phòng công an mới nhậm chức không lâu đưa vào trại giam. Nếu ở năm trước, Trưởng phòng Lương phòng công an huyện đã cùng lúc cho Tề Thái Tuế nổi tiếng huyện Giang Vân thời bấy giờ hai cái tát. Thì năm sau, vị Trưởng phòng Lương dường như do chưa hết giận mà đạp Tề Học Quy thêm một cái nữa.

Giang Vân một năm sau nhất định là rối loạn. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Giang Vân từng nói, việc tranh giành chức vị trống là nguyên nhân tạo nên một tháng đại địa trấn chốn quan trường.

Ngày 13 tháng 2, mười sáu người được mời họp Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân huyện Giang Vân lần thứ 27. Các lãnh đạo tham dự hội nghị gồm có Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ… Lần này hội nghị thảo luận về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự. Quyết định bổ nhiệm ba người Hứa Thiện Hoành, Dương Nguyên Thanh, Thẩm Khang Vĩnh làm Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Giang Vân, bổ nhiệm Hồ Nhân làm Trưởng phòng Phòng Tài chính, Chu Học Cường làm Trưởng phòng phòng Xây dựng, Mộc Hỉ Quý làm Trưởng phòng phòng Văn hóa xã hội, Phạm Kỳ làm Trưởng phòng phòng Giao thông, bổ nhiệm nhóm bốn người Chu Sĩ Phúc của viện Kiểm sát làm ủy viên Ủy ban nhân dân. Một loạt những thay đổi về nhân sự nhằm che giấu những giao dịch rắc rối phức tạp. Đối với vấn đề không liên quan tới mình, Lương Thần không tỏ vẻ quá chú ý. Hắn chỉ có ấn tượng rất tốt với Trưởng phòng Hồ Nhân, liền gọi điện thoại tới chúc mừng đối phương thăng chức, từ Phó phòng thường vụ thành Trưởng phòng phòng Tài chính.

Mà ở phòng công an huyện Giang Vân, cũng không thể tránh xảy ra những thay đổi. Thông qua quyết định thảo luận của hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân huyện, bốn vị Phó phòng, một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật được bổ sung làm thành viên trong bộ máy lãnh đạo phòng Công an huyện Giang Vân.

Trong giai đoạn Lương Thần định bụng ra tay chỉnh đốn lại nhân sự trong cơ quan, điều khác thì không nói nhưng ít nhất hắn cũng nhìn ra được, trên khuôn mặt tươi cười của nữ chính ủy Quách Ninh có vẻ rất đắc ý.

Chương trước Chương tiếp
Loading...