Con đường quan lộ - Quyển 2

Chương 74



Phần 74: HÔN MÊ

Lời nói của Trưởng phòng công an huyện như tiếng sấm nổ bên tai. Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân không hẹn mà thần sắc biến đổi. Nhưng người cảm thấy kinh hoàng nhất, trán đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch chính là ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ.

Không ngờ là đã tìm thấy Mã Hồng Trung. Trên thực tế, khi nhận được điện thoại thông báo cảnh sát của đại đội hình sự đã nổ súng bắn thủ hạ của gã, trong lòng của Ngả Liên Hỉ đã phát sinh một dự cảm xấu. Thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của đại đội cảnh sát hình sự của phòng công an huyện đã biểu lộ quyết tâm điều tra việc này đến cùng.

Gã đem hy vọng duy nhất ủy thác vào đám người Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, mong rằng bọn họ có thể liên kết nhau cùng tạo ra áp lực khiến Trưởng phòng Lương phải thỏa hiệp mà rút đại đội hình sự về.

Nhưng gã tuyệt đối không nghĩ đến vị Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi kia sống chết gì cũng vẫn giữ nguyên lập trường của mình, dám cự tuyệt mệnh lệnh của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó chủ tịch thường trực huyện, thậm chí là cả Bí thư huyện ủy.

Hiện tại, khi nghe đối phương thông báo kết quả của cuộc điều tra, niềm hy vọng trong lòng gã đã tan thành mây khói. Sự hoảng sợ đã xuất hiện trong con người gã. Thế là xong rồi sao? Ngả Liên Hỉ theo bản năng mà nhìn về phía Cục Trưởng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố Phùng Côn cầu cứu.

Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam trong lòng cảm thấy vui sướng và hưng phấn. Trong tình thế tưởng chừng như không thể cứu vãn nổi, tưởng chừng như Lương Thần đã thua cuộc thì chàng thanh niên trẻ tuổi này vẫn bình tĩnh, kiên trì và tự tin để có thể chuyển bại thành thắng, do đó thoát khỏi nguy hiểm. Nếu không phải nơi đây là hội trường và cuộc họp đang diễn ra thì cô đã gần như muốn vỗ tay chúc mừng chiến thắng của Lương Thần.

– Đồng chí xác định tin tức này là thật?

Trong lòng đang mắng thầm sao mà hắn lại gặp may mắn đến như vậy, Lý Minh Dương vẫn giữ sắc mặt bình thường, không chút kinh ngạc, trầm giọng hỏi.

– Đương nhiên là thật!

Lương Thần gật đầu nói:

– Người của đại đội hình sự đã mau chóng đem Mã Hồng Trung đến bệnh viện huyện rồi!
– Bệnh viện huyện?

Phó cục trưởng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố Tham không khỏi nhíu mày. Ông ta muốn tìm hiểu tại sao vị Trưởng phòng công an huyện lại nói như vậy.

– Theo báo cáo của Đại đội phó Trác Hiểu, thân thể của Mã Hồng Trung mang đầy thương tích do bị ngược đãi. Vả lại thương tích cũng không nhẹ, cần lập tức đưa vào bệnh viện để cứu chữa.

Lương Thần lập tức hồi đáp.

Nghe Lương Thần giải thích xong, các lãnh đạo không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt vào ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ. Sự tình đã đến nước này, có thể nói sự thật đã phơi bày. Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, ông chủ Ngả Liên Hỉ phải là người chịu trách nhiệm chính cho sự cố xảy ra tại mỏ than.

– Ngả Liên Hỉ!

Cục trưởng Phùng Côn vẻ mặt căm giận, chỉ vào đối phương tức giận quát:

– Nói mau, vì sao lại phải bắt cóc Mã Hồng Trung? Sự cố của mỏ than có phải có liên quan đến ông không?
– Tôi…

Ngả Liên Hỉ không còn gì để nói. Có liên quan đến tôi hay không thì chẳng lẽ ông không biết? Nếu không có vấn đề gì thì tôi bắt cóc Mã Hồng Trung làm gì? Thậm chí còn bỏ ra hơn hai trăm ngàn tệ tiền hiếu kính. Ngả Liên Hỉ hiểu rằng lúc này mình nên vạch mặt những kẻ ngụy quân tử có liên quan. Đã cưỡi chung trên lưng cọp, gã xảy ra chuyện thì đừng mong ai có thể sống yên ổn. Phùng Côn, Cung Khoan chẳng lẽ không hiểu đạo lý này.

– Khốn kiếp!

Bắt đầu là Cục trưởng Phùng Côn của cục Quản lý giám sát an toàn thành phố, tiếp đến là Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ tất cả đều trở mặt, tỏ vẻ căm giận đến tận xương tủy với ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ.

Trưởng phòng Phòng Quản lý giám sát an toàn huyện Cung Khoan thậm chí còn hướng về các lãnh đạo tự phê bình mình, nói rằng mình đã bị Ngả Liên Hỉ bịt mắt.

– Trưởng phòng Cung, đồng chí phải chịu trách nhiệm cho những phát ngôn của mình vừa rồi.

Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cũng không chịu buông tha dễ dàng cho đối phương. Vừa rồi thấy bọn họ kéo bè kéo phái giúp đỡ nhau chống lại Lương Thần, đổi trắng thay đen. Cho dù tính tình của mình luôn dịu dàng nhưng cô cũng cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

– Là một Trưởng phòng phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất của huyện, đồng chí được Huyện ủy và chính quyền giao cho việc điều tra sự cố tại mỏ than. Nhưng tôi muốn hỏi một chút, kết quả điều tra mà đồng chí vừa mới báo cáo được căn cứ vào đâu? Đồng chí chỉ bằng một câu “Tôi bị bịt mắt” là có thể chối bỏ trách nhiệm của mình sao?

Bất kể là Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương hay Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam. Trong ấn tượng của bọn họ về nữ Trưởng ban này từ trước đến giờ là người không bao giờ tranh giành điều gì, nay lại là lần đầu tiên biểu lộ thái độ nghiêm khắc, không khoan nhượng.

Trưởng phòng Quản lý giám sát an toàn huyện Cung Khoan thấm nhẹ mồ hôi đang rỉ ra trên trán. Ông ta không ngờ rằng người mà cùng ông ta đối chọi gay gắt không phải là Trưởng phòng công an huyện Lương Thần nữa mà là nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ luôn ít nói này. Nhưng mà mặc kệ là do ai chất vất thì ông ta cũng không tránh khỏi việc cứng họng, không tìm ra được lý do để chống đỡ.

– Tôi cho rằng nên tạm thời cách chức Trưởng phòng Cung Khoan để làm gương.

Phó bí thư kiêm Bí thư Ủy ban Chính trị – Pháp luật thêm vào một câu, càng làm cho Trưởng phòng Cung da đầu tê dại. Ông ta há hốc miệng thở dốc, ánh mắt liếc nhìn sang Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình.

– Trưởng phòng Cung trong quá trình điều tra sự cố đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Lăng, cũng đề nghị Ủy viên thường vụ tạm thời cách chức Trưởng phòng Cung xem như là hình phạt.

Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Trưởng phòng Cung, cũng thể hiện tư thế nghiêm túc, chí công vô tư nói:

– Trách nhiệm này thuộc về ai thì phải do người đó gánh vác. Vừa rồi những tranh luận của tôi với đồng chí Lương Thần hoàn toàn là về công việc. Phán đoán của đồng chí Lương Thần là chính xác nhưng phương pháp xử lý lại không tuân theo pháp luật của địa phương. Chớ quên rằng, cho dù đồng chí là Trưởng phòng công an huyện nhưng cũng phải phục tùng lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Đồng thời cũng cần phải có sự phối hợp của các cơ quan khác. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân không bao giờ được dùng ở đây. Nếu trước đó, đồng chí xin ý kiến của lãnh đạo Huyện ủy, có sự bố trí thích đáng thì sự việc xảy ra chết người đã có thể tránh khỏi.

Phó chủ tịch thường trực huyện lại một phen khua môi múa mép. Ông ta không những tìm ra cho mình một lối thoát mà còn gián tiếp cho rằng, cho dù phán đoán của Lương Thần là chính xác, cho dù tìm ra được Mã Hồng Trung thì hắn cũng không tránh khỏi phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Lương Thần cũng không tỏ vẻ buồn bực. Trận này ai thắng ai thua thì cũng nên dừng ở đây. Tìm được Mã Hồng Trung rồi thì hắn là người chiến thắng, mặc dù thắng lợi này là dùng sự nghiệp để đổi lấy. Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đương nhiên sẽ hận hắn đến thấu xương, mà Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến cũng vì thái độ của hắn ngày hôm nay mà sinh ra bất mãn. Đắc tội với đám người Cổ Bình thì Lương Thần không lo lắng lắm. Nhưng đắc tội với An Quốc Kiến thì trong lòng Lương Thần không khỏi sinh ra mâu thuẫn.

Bỗng nhiên, một cơn đau nhức không thể tả xuất hiện ngay phía sau gáy của hắn, khiến hắn thiếu chút nữa đã la lên. Cơn đau nhức qua đi thì cũng là lúc Lương Thần cảm thấy không gian trước mắt mình trở nên vặn vẹo, toàn bộ quang cảnh trong hội trường không ngừng xoay tròn, những thanh âm không ngừng to lên, cuối cùng thậm chí còn biến thành tiếng gầm rú đập vào tai của hắn.

Một cảm giác mê muội ập đến Lương Thần khiến cho hắn ngã xuống. Mơ hồ hắn nghe được tiếng hô thất thanh của nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam rồi hoàn toàn chìm vào cơn mê.

Lương Thần bỗng nhiên té xỉu khiến cho mọi người trở tay không kịp. Đầu tiên là kinh ngạc nhưng ngay lập tức sau đó mọi người đều vây xung quanh Lương Thần. Phó bí thư Trịnh Ngọc và nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ tiến đến nâng Lương Thần dậy, trong miệng hô lên gọi xe cứu thương. 3: 30 chiều, Lương Thần được xe cứu thương chở đến bệnh viện huyện, cùng lúc đó Đại đội phó đại đội hình sự Trác Hiểu cùng với nhân viên kiểm nghiệm khí gas Mã Hồng Trung thì lại đang trên đường quay trở lại Giang Vân.

Khi nghe tin, Liên Tuyết Phi vội vàng đến bệnh viện nhân dân huyện thì được bác sĩ thông báo là Trưởng phòng Lương vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại. Bệnh viện huyện không có phòng săn sóc đặc biệt nhưng phòng bệnh mà Lương Thần nằm cũng là một phòng bệnh cao cấp, dành cho các cán bộ của huyện, thiết bị trong phòng cũng không thua kém gì phòng săn sóc đặc biệt.

Liên Tuyết Phi, Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ lăng Lam, Phó bí thư Trịnh Ngọc cùng nhau đến. Tiếp theo đó là Phó trưởng phòng Công an huyện Lưu Gia Võ, Hà Nghĩa Trung, Quách Cẩm Tiêu cùng với Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng cũng đến.

Khi nghe tin Trưởng phòng đại nhân xảy ra chuyện, Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng đều cảm thấy kinh hoàng và lo lắng hơn bất cứ ai.

Trưởng phòng chính là người mà bọn họ dựa vào. Nếu cây đại thụ này bị gãy thì canh bạc mà bọn họ đánh sẽ mất cả chì lẫn chài. Cho nên hai người đều thành tâm cầu nguyện, hy vọng trưởng phòng đại nhân sẽ bình an vô sự, mau chóng tỉnh lại.

Buổi sáng vẫn còn khỏe mà, sao bây giờ lại bỗng nhiên ngất xỉu như vậy? Phóng viên Liên quay sang nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam để tìm câu trả lời. Hiểu rõ thân phận của phóng viên đài truyền hình tỉnh, Lăng Lam không hề giấu diếm, không để ý đến nét mặt nghiêm nghị của Bí thư Trịnh Ngọc, đem toàn bộ sự việc nói ra hết.

Chuyện xấu trong nhà không nên kể cho người ngoài biết. Nếu nữ phóng viên xinh đẹp này quay về đài truyền hình tỉnh báo cáo lại chi tiết thì đối với bộ máy lãnh đạo huyện Giang Vân đúng là họa vô đơn chí.

– Khinh người quá đáng!

Sau khi nghe nữ Trưởng ban kể lại, Liên Tuyết Phi dựng thẳng đôi mày thanh tú lên, nét mặt lạnh lùng như ngày đông giá rét, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ, trầm ngâm một lát rồi lấy từ trong túi xách ra chiếc điện thoại di động.

Đại đội phó Trác Hiểu vừa hưng phấn vừa không yên tâm mà quay trở lại phòng công an huyện. Hưng phấn là bởi vì y đã không phụ lòng Trưởng phòng, thành công mà tìm được tung tích Mã Hồng Trung. Không yên tâm là trong quá trình xảy ra xung đột với những tên lưu manh của mỏ than Hồng Tinh, y đã nổ súng bắn chết một tên, làm bị thương một tên khác. Hai gã lưu manh cầm đầu cũng đã bị y áp giải trở về phòng công an huyện.

Tuy có chút không yên nhưng Trác Hiểu vẫn vững chắc niềm tin vì lần hành động này, y đã lập công lớn. Để cho đồng nghiệp không bị thương tổn cộng với nổ súng tự vệ thì không có gì là không đúng. Nhưng khi vừa mới về đến văn phòng công an huyện, y đã bị Chính ủy Quách Ninh gọi đi. Đầu tiên là quở trách, sau đó là bị lệnh cưỡng chế cách chức. Nhân chứng Mã Hồng Trung và hai tên cầm đầu bọn lưu manh thì giao cho người khác phụ trách…

Chương trước Chương tiếp
Loading...