Con đường quan lộ
Chương 230
Đang nghe Phó chủ tịch thường trực Cổ Bình phát biểu, bỗng nhiên Chủ tịch huyện Lý Minh Dương nhoẻn miệng cười, trong lòng không giấu nổi tia vui sướng khi người khác gặp chuyện, ra vẻ không cần y nói cũng có người nói ra khuyết điểm này.
Những vị ủy viên khác như Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban chỉ huy quân sự Kỷ Khôn Kiệm vẻ mặt nghiêm nghị không bảo nhau mà cùng liếc Lương Thần một cái. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư kiêm Bí thư Đảng ủy công an Trịnh Ngọc, Trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam đều nhướn lông mày, vẻ mặt không hài lòng.
– Đồng chí Cổ Bình nói rất có lý, đồng chí Lương Thần có giải thích gì về chuyện này không?
Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng nghiêm túc nói:
– Lúc đấy tôi cũng đã nói rồi, trong mười phút nhất định phải đến kịp, nếu không thì cách chức.
Biểu hiện của Lý Minh Dương khiến Phó chủ tịch thường trực Cổ Bình trong lòng mừng thầm, cúi đầu mượn hành động uống trà che dấu nụ cười trên miệng. Lời của ông ta đã thành công rồi. Tân Chủ tịch huyện Lý Minh Dương đã có ý không bằng lòng với Trưởng phòng công an Lương Thần. Nếu không, đối phương không thể vừa nghe lời ông ta nói mà đã có cử chỉ giậu đổ bìm leo.
– Thực ra Phó chủ tịch huyện Cổ nói rất đúng.
Lương Thần cũng không tức giận. Hắn thực sự không muốn tức giận, chỉ là thản nhiên nói:
– Trong lần hành động này, phòng công an huyện lộ ra vấn đề bất cập rất lớn. Bất luận là tính hữu hiệu của việc truyền đạt mệnh lệnh của Trưởng phòng hay là hiệu suất hành động của cảnh sát viên đều là vô nghĩa không thể vô nghĩa hơn. Tôi cũng không muốn thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân bởi vì tính mạng đối với ai cũng vô cùng quý giá. Chỉ có điều khi tôi ở hiện trường với tư cách là Trưởng phòng giới hạn quyền lực chỉ có thể là một. Những người thôn dân kia tiến lên thì tôi không còn lựa chọn khác.
– Ý của đồng chí Lương Thần là Trưởng phòng công an huyện nhưng không có cách nào khác nắm trong tay quyền lãnh đạo cơ quan công an huyện?
Lý Minh Dương cười cười, trong lời nói đầy vẻ châm chọc khác thường, không lưu tình nói:
– Tôi có thể cho rằng đây là biểu hiện không có năng lực không?
Lương Thần nhìn đối phương một cái nhưng không nói gì, trong lòng hắn không ngớt xem thường. Người này cho dù là Chủ tịch huyện nhưng cũng là dạng ghê ghớm, luôn không quên tìm cơ hội ném đá vào mặt hắn. Một chút độ lượng của lãnh đạo cũng không có.
– Lời nói của Chủ tịch huyện Minh Dương hơi quá rồi.
Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến không chịu được nói:
– Đồng chí Lương Thần tiếp nhận phòng công an huyện cũng là do người tiền nhiệm để lại cục diện rối rắm. Cho dù là năng lực đồng chí Lương Thần xuất sắc thì việc chỉnh lý cũng cần phải có thời gian. Hơn nữa nói đến không có năng lực, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta cũng không có năng lực trấn an được tình hình thực tế của thôn dân, từ đó tạo thành cục diện rối loạn như hôm nay. Đó chẳng phải là một loại biểu hiện của sự không có năng lực?
– Hiện tại huyện Giang Vân nói quá một chút là có cục diện vứt đi. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta và các phòng ban trực thuộc đều cần có thời gian để thay đổi. Nhưng tôi tin, chỉ cần bộ máy lãnh đạo chúng ta trên dưới một lòng đoàn kết nhất trí thì tất cả sẽ tốt lên.
Lời nói của Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến rất mạch lạc. Phó bí thư kiêm Bí thư Đảng ủy công an Trịnh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam đều gật đầu tỏ vẻ ủng hộ. Vị nữ Trưởng ban Lăng Lam với giọng ôn hòa nói…
– Cá nhân tôi cho rằng, năng lực của đồng chí Lương Thần không cần phải nghi ngờ. Cho dù có chút khuyết điểm nhưng cũng không che lấp được ưu điểm.
Sắc mặt Lý Minh Dương thoáng âm thầm. Phó bí thư Trịnh Ngọc và Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam tỏ vẻ công khai ủng hộ Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và chính mình lại làm ngược lại. Điều này không thể nghi ngờ khiến y trong lòng rất căm tức, mặc dù y biết hai người Trịnh Ngọc và Lăng Lam cũng chỉ là dựa trên công việc! Y đưa ánh mắt về phía Phó chủ tịch thường trực Cổ Bình, ý nói những điều này do anh chọn ra trước, muốn tiếp tục diễn kịch không có anh không được!
Phó chủ tịch Cổ dường như thấu hiểu ý tứ của Lý Minh Dương. Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Minh Dương ông ta quả nhiên mở miệng:
– Bí thư An nói đúng, tôi cũng chỉ biểu hiện một chút nghi vấn. Trên thực tế tôi cũng rất đồng ý về năng lực của đồng chí Lương Thần. Tôi cho rằng chỉ dùng lời nói khen ngợi là không đủ, xét thấy biểu hiện kiệt xuất trong sự việc này của đồng chí Lương Thần, Ủy ban nhân dân huyện nên ghi công khen thưởng cho đồng chí Lương Thần.
Đúng là khốn kiếp! Lý Minh Dương nghe vậy gần như khí bùng nổ phổi. Y không ngờ con cáo già họ Cổ kia lại đột ngột thay đổi thái độ 180 độ. Náo loạn hồi lâu y không những không đạt được mục đích làm cho Lương Thần khó xử, ngược lại làm mất mặt chính mình.
– Ha ha, Chủ tịch là muốn thúc giục công việc của đồng chí Lương Thần một chút. Đây cũng là phương diện khác thể hiện sự xem trọng đối với đồng chí Lương Thần của Chủ tịch thôi.
Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật Khương Truyền An cười giảng hòa nói:
– Tôi cũng biết giao tình của Chủ tịch huyện và đồng chí Lương Thần rất tốt.
Khá lắm! Lương Thần liếc mắt nhìn vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Đây rõ ràng là lời nói dối nhưng hắn biết đối phương xuất phát từ mục đích muốn giải vây cho Lý Minh Dương nên mới nói như vậy.
Lý Minh Dương thoáng nhìn Chủ nhiệm uỷ ban kỷ luật Khương Truyền An cảm kích, sau đó chỉnh đốn tâm thái rõ ràng nói:
– Vấn đề này tạm thời đặt sang một bên, sau đây chúng ta thảo luận ý kiến xử lý về việc làm loạn lần này của thôn dân thôn Hưng Phúc và thôn Trung Hà thuộc thị trấn Long Môn một chút.
– Không thể để kéo dài được…
Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư tỏ thái độ trước:
– Các yêu cầu thôn dân đưa ra là chính đáng nhưng lại áp dụng hình thức bạo lực phi pháp. Đồng chí Lương Thần và bốn bảo vệ của Ủy ban nhân dân huyện bị đánh trọng thương. Nếu không truy cứu trách nhiệm những thôn dân làm loạn kia thì sẽ không còn vương pháp nữa.
– Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí Bộ Thư. Ủỷ ban kỷ luật không thể cổ vũ hành động xem thường cơ quan Đảng của các thôn dân này. Tôi cho rằng nên thi hành việc trừng phạt tạm giam những phần tử cá biệt gây rối, làm gương cho những người khác noi theo.
– Tôi cảm thấy vẫn phải lấy thuyết phục là chính.
Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam tỏ vẻ không đồng ý:
– Lần hành động khiếu nại này của thôn dân là hoàn toàn có nguyên nhân. Hơn nữa sở dĩ tạo thành hỗn loạn hoàn toàn là do kết quả xúi giục của những phần tử bất hợp pháp.
– Đối với những phần tử bất hợp pháp kích động quần chúng làm loạn, tôi nghĩ đồng chí Lương Thần nên có lời nói.
Bí thư Huyện uỷ An Quốc Kiến nhìn sang Lương Thần nói:
– Đồng chí Lương Thần, hãy nói xem quan điểm của cậu như thế nào?
– Từ toàn bộ quá trình sự việc xảy ra cũng như qua lời nói của dân chúng, tôi thấy quả là đang tồn tại những phần tử không hợp pháp, có ý đồ kín đáo kích động xúi giục quần chúng phản chính phủ, hòng lợi dụng những thôn dân mất lập trường tấn công, phá hoại Huyện uỷ và Ủy ban nhân dân. Từ đó đạt được mục đích làm nhiễu loạn trị an xã hội huyện Giang Vân. Chúng tôi bắt được sáu phần tử bất hợp pháp ngay tại hiện trường. Muốn tiến thêm một bước làm rõ chân tướng còn phải đợi kết quả thẩm vấn.
Lương Thần lập tức nói.
Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm:
– Vẫn còn việc này, theo như thôn dân nói bọn họ quyết định đến huyện khiếu nại là vì Chủ tịch thị trấn Long Môn tỏ thái độ công khai tuyên bố do tình hình tài chính của huyện khó khăn, tiền bồi thường của thôn dân không thể trả lại. Muốn có tiền nhất định phải tìm lãnh đaọ có liên quan của huyện.
– Tên Uông Đại Thanh này, y muốn làm gì?
Bí thư Huyện uỷ An Quốc Kiến phẫn nộ đập bàn, quay sang Chánh văn phòng Huyện uỷ Lâm Tiên Hoa nói:
– Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thanh vì sao còn chưa tới? Trong mắt bọn họ có còn Huyện uỷ và Ủy ban nhân dân huyện không?
– Lời nói của thôn dân chưa chắc có thể tin. Việc này vẫn phải điều tra rõ ràng mới quyết định đúng được.
Ý kiến của Lý Minh Dương rõ ràng ngược lại với An Quốc Kiến. Nhưng y cũng rất tức giận với Bí thư Đảng uỷ thị trấn Long Môn và Chủ tịch thị trấn.
– Tuy nhiên trong chuyện này, Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thanh quả thật không thể trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo.
– Vừa rồi cậu Phùng lại gọi điện cho Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thanh. Hai người đã rời khỏi thị trấn ước chừng sẽ đến nhanh thôi.
Chánh văn phòng Huyện uỷ Lâm vội vàng nói.
Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam nhìn thoáng qua vẻ mặt uể oải của Lương Thần, trong lòng xúc cảm nói:
– Tôi thấy trước tiên nên để đồng chí Lương Thần mau chóng về phòng công an huyện bắt tay vào công tác thẩm vấn, nhanh chóng điều tra rõ chân tướng sự việc.
Đối với đề nghị này của Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Lăng Lam, các uỷ viên thường vụ không có dị nghị gì. Chương trình sau đây của cuộc họp hoàn toàn không liên quan đến Lương Thần. Lương Thần có mặt hay không đều được.
Ngay sau khi Lương Thần đứng dậy, đích thân Trưởng ban Tổ chức – Cán bộ Huyện uỷ Lăng Lam tiễn hắn ra ngoài cửa. Ở cửa nữ Trưởng ban vẫy tay nói:
– Về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra một chút.
– Cảm ơn Trưởng ban Lăng quan tâm.
Lương Thần trong lòng ấm áp nói. Hắn biết đề nghị vừa rồi của đối phương không chỉ là để hắn trở về thẩm vấn kẻ tình nghi mà là nhìn thấy tinh thần hắn không tốt nên để hắn về nghỉ ngơi. Lương Thần nhẹ nhàng bắt tay nữ Trưởng ban:
– Vẫn còn chuyện này, ăn tết xong tôi muốn tiến hành điều chỉnh nhân sự phòng công an huyện. Hy vọng có thể đạt được sự ủng hộ của Trưởng ban Lăng và các vị lãnh đạo.
– Ồ, trước tiên cứ trình phương án cho tôi. Nếu lý do đầy đủ, tôi nhất định ủng hộ cậu.
Nữ Trưởng ban cười nói.
– Vâng, sau này tôi sẽ trình phương án sửa đổi lên. Như vậy nhé Trưởng ban Lăng, tạm biệt!
Lương Thần và nữ Trưởng ban nói lời tạm biệt rồi quay người đi về.
Ra khỏi toà nhà Huyện uỷ, ở bậc bước xuống, Lương Thần nhìn thấy hai người đàn ông trung niên một gầy một béo ngang nhiên đi tới. Chú ý tới vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt lộ vẻ kích động, Lương Thần giật mình. Hai vị này chính là Bí thư Đảng uỷ thị trấn Long Môn Hồ Minh Kiệt và Chủ tịch thị trấn Uông Đại Thanh.
Sự việc không liên quan đến mình, Lương Thần cũng không nghĩ nhiều, chỉ là thể hiện một chút tò mò, sau đó chui vào xe chuyên dụng. Lan Kiếm nổ máy lái xe ra khỏi cổng Huyện uỷ. Trên đường về Lan Kiếm bỗng nhiên nói:
– Trưởng phòng cậu dường như rất không được thoải mái?
– Không phải dường như, mà là thật đấy.
Lương Thần cười gượng đáp:
– Chú cũng thấy rồi đấy, ở đây tôi chính là chỉ huy nhưng không có quyền.
– Cậu định làm thế nào?
Lan Kiếm liếc mắt nhìn Lương Thần qua kính chiếu hậu nói:
– Theo như những gì tôi hiểu về cậu, thì cậu không chịu nhận thua như thế.
– Tôi cần thời gian…
Thần sắc trên mặt Lương Thần chuyển sang lãnh đạm. Hắn đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài xe lạnh lùng nói:
– Bọn họ muốn tôi không còn quyền lực của Trưởng phòng, muốn để vị Trưởng phòng này cảm thấy hỗ thẹn. Bọn họ cho rằng tôi không dám hấp tấp xé rách mặt bọn họ. Những ngày này sợ không kịp thời gian. Đợi sau tết chính là thời điểm tôi và bọn họ tính nợ với nhau.
Trong lòng Lương Thần nghĩ, nếu Chính uỷ Quách Ninh, Phó phòng Đặng Khánh, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh quyết tâm vô hiệu hắn, đem hắn làm đồ trang trí. Như vậy hắn cũng không cần khách khí, dứt khoát cùng với bọn họ chơi một trận.
Phòng công an huyện Giang Vân này chỉ có một người có thể định đoạt, mà người này chỉ có thể là hắn, Trưởng phòng công an huyện.