Con đường quan lộ
Chương 30
– Từ từ thôi, lớn như vậy rồi, uống nước cũng sặc nữa!
Ông vỗ vỗ vai hắn trách mắng.
Lương Thần đến nước ở khóe miệng còn chưa lau sạch đã vội quay sang giận giữ trách cứ Lan Nguyệt:
– Em gái à, em có thể tùy tiện ăn uống nhưng không được nói năng tùy tiện như vậy chứ, chuyện này nếu để người khác nghe được, tôi làm sao mà đối phó được? Tội vùi dập một đóa hoa của đất nước tôi gánh không nổi đâu!
– Dì!
Cái miệng nhỏ nhắn của Lan Nguyệt mím lại, nước mắt lại trực trào ra.
– Con đang nói bậy bạ gì vậy?
Hàn Yến Hoa bất mãn trừng mắt nhìn con trai. Bà nắm bàn tay mềm mại, trắng như tuyết của Lan Nguyệt nói:
– Nếu mà con có được người bạn gái như tiểu Nguyệt thì ba má đã sớm vui mừng rồi! Tiểu Nguyệt không chê con già thì thôi, con còn chê người ta nhỏ sao!
– Không phải, mẹ, mẹ nghe con nói!
Lương Thần dở khóc dở cười, định nói rõ chân tướng sự việc cho bố mẹ biết thì Hàn Yến Hoa lại dường như không muốn nghe, sốt ruột xua xua tay nói:
– Giờ đã 3 giờ sáng rồi, con để tiểu Nguyệt nghỉ ngơi chút đi, có chuyện gì sáng mai hãy nói. Con trai, đêm nay con ngủ ở ghế sofa đi, để tiểu Nguyệt ngủ ở phòng con.
– Hừm!
Lương Thần hậm hực gật đầu. Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, Lan Nguyệt tất nhiên chỉ có thể ngủ ở phòng hắn rồi.
– Dì à, con có vóc người nhỏ, để con ngủ ở ghế sofa đi!
Lan Nguyệt rung rung tay Hàn Yến Hoa nói.
– Như vậy không được! Ở nhà dì, con phải nghe lời dì, con về phòng Lương Thần ngủ đi, đi đi con, dì sẽ đem qua cho con một cái chăn mới.
Nhìn Lan Nguyệt bị mẹ hắn kéo đi, Lương Thần vẻ mặt đau khổ nói với bố:
– Ba à, ba đừng giống mẹ con, muốn có con dâu đến nỗi phát điên rồi! Con nói cho ba nghe, sự việc căn bản không phải như vậy đâu!
– Bố thấy cô gái này không tệ, rất hợp với con đấy!
Lương Hướng Đông cười híp mắt nói:
– Đúng rồi con trai! Ở đâu mà con dụ được cô gái về nhà vậy?
– Dụ gì chứ! Là con thương tình nên mang về nhà thôi!
Lương Thần choáng ngợp vội vàng kể lại sự việc, cuối cùng xòe hai tay ra nói:
– Con thấy cô ta đáng thương, không có chỗ nào để đi nên mới dẫn về nhà mình đó!
– Ra vậy à!
Lương Hướng Đông trầm tư một lát rồi nói:
– Con hỏi cô ta chưa, sao lại không về nhà, có phải cãi nhau với người nhà không hay là có nguyên do nào khác?
Nghe bố hỏi, Lương Thần lại hồi tưởng lại ba hình ảnh hiện lên trong đầu anh, trên mặt không khỏi có vẻ phẫn nộ. Anh quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của mình, sau đó nhẹ nhàng nói với bố:
– Lan Nguyệt bây giờ không còn nhà để về nữa rồi, mẹ cô ta, thực ra chính là mẹ cô ta…
Nói đến đó, Lương Thần không nhịn nổi muốn chửi ầm lên, song cuối cùng hắn cũng nhịn được, ghé sát vào tai bố nói vài câu gì đó.
– Có người mẹ như vậy à? Đúng là táng tận lương tâm, không bằng loài cầm thú!
Lương Hướng Đông đầu tiên kinh ngạc sau đó phẫn nộ. Nếu không phải e dè những người ở trong phòng ngủ thì ông đã gần như đập vỡ bàn rồi.
Hàn Yến Hoa cầm theo chăn gối từ trong phòng ngủ bước ra, nhìn thấy hai cha con Lương Thần đang ngồi ở phòng khách, hơn nữa vẻ mặt rất khó coi, không khỏi thấy lạ. Bà bước đến vứt chăn gối sang một bên, hỏi:
– Như vậy là sao?
– Con bé Lan Nguyệt kia…
Lương Thần đảo mắt nhìn qua căn phòng, thuật lại lần nữa hết thảy sự việc. Hàn Yến Hoa nghe xong giận xanh mặt, trong miệng lầm bầm:
– Sao có thể thế được, sao lại như vậy được!
– Ba, mẹ, hai người biết thì đã biết rồi, nhưng tuyệt đối không được để Lan Nguyệt nhận ra hai người đã biết, con đã hứa với cô ấy là sẽ không nói với bất kỳ ai rồi!
Lương Thần bất đắc dĩ phải nói dối như vậy. Hắn tuyệt đối không thể nói rằng hắn đã dùng năng lực siêu nhiên mà biết được.
– Còn cần con phải nhắc sao!
Sự kích động lắng xuống một chút, Hàn Yến Hoa than thở:
– Số con bé này thật khổ mà, cũng chẳng biết người đàn bà kia là mẹ đẻ hay mẹ kế của nó nữa!
– Sau này để nó ở nhà ta đi!
Lương Hướng Đông xua xua tay, rất có phong thái của người chủ gia đình, lạnh lùng nói:
– Ngôi nhà như vậy không về cũng đúng thôi.
– Coi như con nhặt được một người em ở bên ngoài mang về đi!
Lương Thần cười hì hì nói:
– Bố mẹ chẳng phải luôn nuối tiếc vì trước đây đã không sinh một đứa con gái sao? Như vậy là tốt rồi, con đã biến mong muốn của bố mẹ thành hiện thực rồi nhé!
– Đứa con này!
Hàn Yến Hoa xoay người kéo tay con trai, nhìn hắn với đôi mắt trông mong nói:
– Mẹ không cần con gái, mẹ chỉ cần một đứa con dâu thôi!
– Ba cũng muốn có con dâu!
Lương Hướng Đông nhìn Lương Thần với ánh mắt mong đợi nói.
– Ba, mẹ, hai người…
Thấy đôi mắt sáng như sao của bố mẹ, Lương Thần chỉ biết ôm đầu. Hắn thấy vô cùng choáng váng.
Ngủ ở ghế sofa không được thoải mái cho lắm nhưng Lương Thần lại ngủ rất say. Đột nhiên hắn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ hắn là một thiếu gia thời cổ đại ăn chơi trác táng. Cưới thêm một tiểu thiếp, đúng lúc động phòng hoa chúc, hắn vén khăn cô dâu lên thì từ từ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Cô gái đôi mắt sáng e ngại, miệng hồng hé cười, gọi hắn:
– Tiểu Thần ca ca!
– Tiểu Thần ca ca, tiểu Thần ca ca!
Truyền đến tai hắn là những âm thanh rất yếu ớt. Lương Thần mơ màng mở mắt, trong lờ mờ hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó, bất giác gọi:
– Nương tử!
– Hả!
Khuôn mặt xinh đẹp của Lan Nguyệt không khỏi đỏ ửng, hơi khinh khỉnh, sau đó đưa tay gõ vào đầu hắn nói to:
– Dậy đi, đồ heo lười, dì bảo em gọi anh dậy rửa mặt rồi ăn sáng!
– Hài!
Lương Thần lúc này mới tỉnh hẳn, từ trên ghế sofa ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngoáp một cái, lười biếng hỏi:
– Mấy giờ rồi?
– Gần chín giờ rồi, đồ sâu lười!
Lan Nguyệt đứng thẳng người, hai ngực to đẹp có vẻ cao một cách lạ thường. Mắt Lương Thần ngay lập tức sáng lên, hôm qua hắn thật sự không để ý, một cô gái còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có ngực, nhìn tuổi chỉ tầm 16, 17, nhưng hai ngực lại to, tròn, cao hơn cả những người phụ nữ thực thụ. Thế này mà vài năm nữa thì…
– Đồ háo sắc, anh nhìn gì vậy?
Lan Nguyệt nhìn theo hướng mà Lương Thần đang chằm chằm, liền vừa tức giận vừa xấu hổ, cầm chiếc gối định ném vào đầu hắn.
– Tiểu Nguyệt, Lương Thần dậy chưa vậy?
Vừa lúc đó Hàn Yến Hoa từ trong bếp đi ra.
Vẻ mặt Lan Nguyệt đột nhiên biến đổi, phút chốc đã mang bộ mặt xấu hổ ngượng ngùng. Cô buông nhẹ cái gối trong tay xuống, nói nhỏ nhẹ ngọt như đường:
– Dì à, tiều Thần ca dậy rồi, con đang giúp anh ấy gập chăn!
Nhìn Lan Nguyệt giống như một người vợ thực thụ, Lương Thần không khỏi há mồm trợn mắt, thầm nghĩ cô ta có khả năng biến đổi sắc mặt trời phú như vậy, không làm diễn viên thì thật lãng phí một tài năng!
– Để nó tự gập đi tiểu Nguyệt, mặc kệ nó, nào lại đây ăn sáng đi cháu!
Đôi mắt Hàn Yến Hoa cười thành hai khe hở hẹp, thầm nghĩ những đứa trẻ bây giờ đứa nào cũng được nuông chiều từ nhỏ, đứa bé có đôi mắt linh hoạt, nhanh nhẹn tháo vát như tiểu Nguyệt thật hiếm có. Nhưng nghĩ đến gia cảnh cô, song song với niềm vui đó, bà không khỏi có phần thương tiếc!
– Vâng thưa dì!
Lan Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời. Nhân lúc Hàn Yến Hoa không để ý cô làm mặt quỷ trêu tức Lương Thần.
Cô gái cổ quái này còn bướng bỉnh hơn so với em họ Toa Toa của Lương Thần! Nhìn bóng dáng xinh xắn của Lan Nguyệt, Lương Thần liền lắc đầu bật cười! Sắp đến ngày mùng một tháng năm rồi, Toa Toa kêu nghỉ dài hạn xong sẽ qua nhà hắn, không biết đến lúc đó hắn còn có thời gian mà thở không!
Ăn sáng xong hơi muộn, Lương Thần lau qua mồm, khoác đồng phục cảnh sát, đứng trước gương chỉnh lại chiếc mũ, chuẩn bị ra khỏi cửa đi làm thì không ngờ Lan Nguyệt lanh lảnh gọi với:
– Anh tiểu Thần, anh có thể đưa em tới trường được không?
– Con à, con đưa tiểu Nguyệt đi học trước đi, còn nữa, đừng quên lúc tan học thì đón tiểu Nguyệt về nhé!
Không để Lương Thần kịp lên tiếng, “mẫu thân đại nhân” đã nói giọng mệnh lệnh quyết định cho hắn rồi, hơn nữa còn giao cho hắn thêm một nhiệm vụ.
– Vâng!
Lương Thần thở dài bất lực, hắn bỗng nhiên phát hiện, cô nhóc này đến đây chưa được nửa ngày đã chiếm hết tình yêu thương của cha mẹ dành cho mình rồi! Hài, bố ơi, mẹ ơi, hai người muốn có con dâu đến phát điên rồi!
Sáng nay Lương Thần mới nghe mẹ nói, Lan Nguyệt năm nay mới chỉ mười tám tuổi, đang học trường cấp ba Tây Phong, sang tháng sau là phải thi đại học rồi. Hơn nữa, theo như Lan Nguyệt nói, bất luận kỳ thi nào, cô đểu xếp vị trí thứ 3 trở lên.
Vừa xinh đẹp, học giỏi, lại khôn khéo hiểu chuyện, người như vậy thì đi đến đâu cũng được mọi người yêu quý rồi. Hàn Yến Hoa xem ra đã có chủ ý giữ cô ở lại làm con dâu.
Lương Hướng Đông cũng nhìn vừa mắt người con dâu này nhưng lại nhắc nhở vợ nên chuẩn bị tinh thần. Thứ nhất, chuyện của bọn trẻ phải do chúng tự quyết định, hai ông bà già họ chỉ có thể làm chất xúc tác mà thôi, còn không thể can thiệp hoàn toàn. Thứ hai, Lan Nguyệt rốt cuộc mới chỉ 18 tuổi, rồi sau phải thi đại học, sẽ có nhiều sự thay đổi, chưa biết chừng sẽ tìm được một bạn trai cùng trang lứa ưu tú hơn. Ai cũng không thể dám chắc được sự việc trong tương lai. Vì thế Lương Hướng Đông khuyên vợ đừng quá nóng vội, tránh sau này hy vọng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Lương Thần vội vàng lái xe cảnh sát đến trường cao đẳng Tây Phong, gần đến nơi, Lương Thần rút trong túi quần một trăm nhân dân tệ đưa cho Lan Nguyệt, mỉm cười nói:
– Buổi trưa mua gì đó mà ăn, buổi chiều tan học thì chờ anh đến đón! Thôi được rồi, vào lớp đi!
– Anh tiểu Thần!
Lan Nguyệt cầm tiền, đôi mắt ẩn chứa giọt lệ chớp động, sau đó lí nhí cảm ơn rồi xoay người chạy vào cổng trường.
Nhìn bóng dáng cô yếu mềm nhưng lại làm người ta có cảm giác mạnh mẽ. Lương Thần ngơ ngẩn một lúc sau đó cho xe rời khỏi trường học, chuyển hướng đến phòng công an huyện.
Đỗ xe lại, Lương Thần vội vã đi vào tòa nhà. Đầu tiên hắn đến phòng của trưởng phòng Đinh báo cáo kết quả của hành động ngày hôm qua. Vị trưởng phòng tròn lu lu rất ôn hòa thân thiết với hắn, ông nhẫn nại nghe Lương Thần báo cáo xong liền tít mắt cười nói:
– Tiểu Lương, lần này tiếng tăm lẫy lừng rồi. Trong phòng Công an huyện này từ thấp đến cao thậm chí cả huyện đều biết rằng cậu đã còng tay hai tên trùm tiếng tăm lẫy lừng giải vào trạm giam. Vừa rồi còn có người đến đọc cho ta một bài vè về cậu đấy, có muốn nghe không?
– Bài vè gì cơ?
Lương Thần không hiểu chuyện gì hết.
– Bá vương Bưu, Diêm vương Cường không bằng công an Đỉnh Thiên Lương!
Trưởng phòng Đinh khôi hài nói.
Lương Thần toát mồ hôi, tự nhủ không biết tên dỗi hơi nào đã viết ra, chắng có trình độ gì cả. Đỉnh Thiên Lương (Lương chống trời) ư? Nghe giống như tên đầu sỏ của bọn thổ phỉ vậy!
– Buối sáng Phó chủ tịch huyện Điền đã gọi điện cho tôi, đặc biệt yếu cầu tôi không cần để tâm đến thân phận Phó chủ tịch huyện của bà ta, cần phải nghiêm khắc trừng phạt Điền Văn Bưu. Bà ta còn nhận tất cả lỗi lầm của Điền Văn Bưu đều do bà ta đã lơ là trách nhiệm quản giáo em trai của một người chị mà ra.
Trưởng phòng Đinh dùng ánh mắt cân nhắc nhìn Lương Thần nói:
– Tiểu Lương à, cậu nói xem, sự việc của Điền Văn Bưu nên xử lý thế nào?
Lương Thần chột dạ, trong phút chốc đã hiểu được vì sao Điền Văn Bưu lại ngông cuồng đến như vậy, thì ra y có một người chị làm phó chủ tịch huyện. Hắn bất giác tự nhủ thật nguy hiểm, nếu không phải có sự góp mặt của Lý Nha Nội thì một cảnh sát trị an nho nhỏ như hắn thật sự không là gì trong mắt y.
– Sếp Đinh, Điền Văn Bưu và Ngụy Phúc Cường tham gia đánh cờ bạc, số tiền cá cược tương đối lớn, do vậy tôi mới bắt họ vào trại giam.
Lương Thần trong đầu vỡ lẽ, tức thì hiểu ý của trưởng phòng Đinh, liền mỉm cười nói:
– Chờ bọn chúng nộp tiền phạt xong tôi sẽ để bọn chúng cút ngay!
– Tốt, hãy làm như vậy đi!
Trưởng phòng Đinh nhìn Lương Thần với ánh mắt tán thưởng. Muốn tiến xa trên con đường làm quan tất phải biết tiến biết lùi. Nếu không, cho dù là có hậu thuẫn nhưng huyện quan không bằng hiện quản. Đắc tội với phó chủ tịch huyện thì những ngày sau đó tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp. Huống hồ vì một chuyện cỏn con này mà đắc tội với phó chủ tịch huyện thì thật không đáng!
Trưởng phòng Đinh vô cùng hài lòng, không hề nghi ngờ biểu hiện của Lương Thần, ông tới vỗ vai hắn cười nói:
– Buổi sáng, Đảng ủy đã xem xét, quyết định khai trừ chức phó đại đội trưởng đại đội trị an của Tôn Thụy, đồng thời sẽ bổ nhiệm người khác. Tiểu Lương à, bớt đi một phó đại đội trưởng thì gánh nặng trên vai cậu càng nặng nề đó!
– Xin sếp Đinh yên tâm, tôi nhất định dốc toàn sức toàn lực hoàn thành tốt nhiệm vụ!
Lương Thần trong lòng hồ hởi, liền lớn tiếng bảo đảm.
– Tôi rất yên tâm về cậu!
Trưởng phòng Đinh dựa thân hình tròn vo vào chiếc ghế bành dành cho sếp, rút ra một tập văn kiện từ trên bàn. Thấy biểu hiện tiễn khách của y, Lương Thần biết điều nghiêm chỉnh nói:
– Sếp Đinh, vậy tôi xin phép đi trước!
Trở về phòng đội trưởng trên tầng 4, chỉ đạo viên Lý Minh Khải, phó đại đội trưởng Ngô Đào, Chu Chính Hoành đều có mặt ở đó, chỉ có Tôn Thụy vừa mới bị cách chức là không thấy bóng dáng đâu. Có thế hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt người chiến thắng của Lương Thần nên đã sớm chuồn.
– Nào, nhân đây chúng ta sẽ họp về vần đề phân công tổ chức.
Lương Thần không nói gì rườm rà mà đi thẳng vào vấn đề. Tôn Thụy đã bị cách chức, như vậy vấn đề quyền sở hữu trung đội 1 tất phải đem ra bàn luận. Lương Thần biết rất rõ, hắn là đại đội trưởng nhưng mới đến, chỉ huy sẽ không như người trước được, hắn tất nhiên phải bảo đảm được có ít nhất một trung đội hoàn toàn nghe lệnh mình!
– Tôi tin là mọi người đã biết Tôn Thụy đã bị cách chức phó đại đội trưởng, nhưng trong phòng tạm thời vẫn chưa sắp xếp được người thay. Lão Chu, lão Ngô, trong hai anh ai có thể gánh vác thêm trọng trách, chỉ huy trung đội 1?
Lương Thần cười nhìn hai vị phó đại đội trưởng ung dung hỏi.
– Đội trưởng, tôi rất muốn nhưng e rằng không đủ sức!
Ngô Đào cướp lời.
– Nói thật, trên con đường Văn Hóa vàng than lẫn lộn kia, dựa vào sức lão Ngô tôi thì khó mà giải quyết cho hợp tình hợp lý.
– Đội trưởng, tôi còn không sánh nổi với lão Ngô!
Chu Chính Hoành cười miễn cưỡng nói.
Những lời nói sắc bén của họ nửa thật nửa giả. Con đường Văn Hóa quả thực không dễ quản, nhưng nếu bỏ ra chút sức lực thì cũng có được một khoản xứng đáng. Việc hai người họ như cây cỏ đầu tường nhìn sắc mặt nhau mà đoán ý thật có một không hai. Để ý một chút đều có thể biết vị đội trưởng Lương này có ý gì, hai bọn họ còn dám tranh sao? Trừ khi muốn chết!
Đội trưởng Lương đã quét sạch Tôn Thụy ra khỏi đội trị an. Bản lĩnh này vô cùng mạnh mẽ. Xét tên Tôn Thụy kia trong huyện còn có hậu thuẫn, vậy mà không tránh khỏi kết cục bị cách chức.
Bá vương Bưu, Diêm vương Cường, không bằng Đỉnh Thiên Lương! Bài vè này bọn họ cũng đã nghe qua. Đến những nhân vật tầm cỡ như Ngụy Phúc Cường và Điền Văn Bưu mà còn phải chịu thua, Tôn Thụy bị như vậy cũng chẳng sai. Còn hai người họ cũng chẳng hơn loại tôm tép!
Từ nay về sau, bọn họ tất sẽ phải tỉnh ngộ. Cục diện phân chia lẻ tẻ, mạnh ai nấy làm trước đây sẽ không còn tồn tại nữa! Đội trưởng Lương từ đó có quyền hành tuyệt đối!