Con đường quan lộ

Chương 4



Phần 4: ẢO GIÁC

– Cứu mạng! Giết người rồi!

Nhìn người thanh niên trẻ ngã cắm đầu xuống đất, đôi mắt đẹp của cô gái ứa lệ, cô dùng toàn bộ sức bình sinh của mình cố kêu cứu, đồng thời cố dịch chuyển thân mình, nhưng hai chân cô cũng bị trói nên cô chỉ bật được hai bước liền bị ngã nhào xuống đất.

– Im miệng cho tao.

Tên bắt cóc với khuôn mặt u ám sấn lên đánh cô gái. Nếu kinh động đến người xung quanh, kế hoạch bắt cóc vất vả dựng lên từ lâu rất có thể thất bại trong gang tấc.

Một bóng người nhào tới phía trước che cho thân thể cô gái, cũng chính là người vừa mới bị đánh gục ngã – Lương Thần. Hứng chịu hai đòn côn chí mạng, trong đầu vẫn ong ong nhưng trong lòng hắn thì ngược lại, vẫn ương ngạnh kiên cường.

– Dù có đánh chết tao, bọn bay cũng đừng hòng đạt mục đích.

Cầm trên tay mộc côn, mặt tên bắt cóc lộ thần sắc kinh ngạc cực độ, y biết rõ bản thân y vừa ra tay phân lượng thế nào, viên cảnh sát trẻ này vừa hứng hai đòn chí mạng mà vẫn chưa té xỉu, không thể không công nhận, khả năng chống trả này không chỉ đơn thuần là sự mạnh mẽ bình thường.

– Để tao xem đầu mày rốt cuộc cứng thế nào!

Y bị kích động bởi hành động của Lương Thần, khơi dậy hung tính, hai tay liên tục thay nhau đánh xuống những đòn côn độc ác.

Bốp! Bốp! Theo hai tiếng trầm đục, thân hình Lương Thần cứ thế gánh chịu trận đòn dữ dội, máu tươi chảy từ trên trán hắn xuống, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt cô gái. Nhưng hắn cắn chặt răng lại đến kêu cũng không kêu một tiếng.

– Cứu người với, cứu người…

Đôi mắt cô gái đã nhòa lệ, từng giọt, từng giọt máu nóng nhỏ xuống mặt cô, cũng đồng thời thấm vào lòng cô. Cô biết cô không thể bỏ cuộc, cô nhất định phải lợi dụng thời gian mà người thanh niên này phải dùng cả tính mạng của mình để dành lấy cho cô kêu cứu.

Rắc một tiếng giòn vang, thanh côn trong tay tên bắt cóc đứt đoạn. Nhìn nửa thanh côn còn lại, tên bắt cóc ngẩn người, hung hăng hét lên một tiếng “chó chết”, rồi vất thanh côn đi, tiến lên đá vào đầu Lương Thần.

– Hắc Tử, Tử Ngư mau lại đây giúp tao.

Y hổn hển gọi, chân y đá mỏi cả chân rồi, viên cảnh sát trẻ vẫn đè lên, bao bọc lấy cô gái trong lòng, sống chết vẫn không chịu ngất đi. Mẹ nó, hôm nay xem như gặp phải quái thai.

– Đến, đến đây.

Bị gọi tên, tên lùn Tử Ngư xiêu xiêu vẹo vẹo bò từ dưới đất dậy, vừa chịu một trận đấm đá của Lương Thần, mặt múi bầm dập không nói, xương cốt gần như gãy rời, chỉ cần động nhẹ một cái là thân thể gần như đau muốn chết.

– Anh Báo, em ở đây có… dùng… xử lý thằng thối tha này.

Tên cao hai tay vẫn bị còng sau lưng, nôn nóng nói.

– Anh Báo, có…

Vào đúng lúc này, tên lùn Tử Ngư phát hiên có một bóng người lẳng lặng tiếp cận chúng. Y lập tức kinh hãi, vội mở miệng nhắc nhở.

Hấp! Một âm thanh mạnh mẽ khiến tên Tử Ngư không kịp phát ra từ “người” cuối cùng, tiếng va vang lên, tên Tử Ngư bị một cú đá bay xa bảy tám mét, còn chưa chạm đất đã ngất đi.

Hắc Tử và Báo Ca vừa quay đầu đã thấy thân hình cường tráng ngay sát bọn chúng, còn chưa kịp có hành động gì, cổ đã bị siết chặt, bị người mới đến dùng tay khống chế cổ chúng.

Những ngón tay giống như được đúc từ sắt thép hơi co lại, lập tức lấy đi khả năng hô hấp tự do của Hắc Tử và Báo Ca. Hai tên bị nghẹt thở đồng thời gần như có thể nghe thấy tiếng cổ họng của chính chúng kêu răng rắc.

Khi hai cái đầu đập vào nhau, lâm vào hôn mê, Báo Ca mới nhìn rõ tướng tá sát thần đột ngột xuất hiện chỉ là một người đàn ông trung niên.

– Tiểu Thần, Tiểu Thần!

Người đần ông trung niên ném hai thằng bắt cóc sang một bên như vất rác, rồi cúi xuống gọi liên hồi.

– Chú Phong…

Trong mắt Lương Thần chỉ có thể nhìn thấy một mảnh huyết trắng (đây là cách nói của người Trung Quốc, ý chỉ lúc này trước mắt Lương Thần chỉ mờ ảo, không rõ rệt), tai nghe thấy tiếng nói quen thuộc, tâm không kiềm được thả lỏng, tiếp đó ngất lịm đi.

Bạn đang đọc truyện Con đường quan lộ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-duong-quan-lo/

Trong cuộc sống của Lương Thần hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết đến gần hắn như thế. Hắn dường như có thể cảm nhận được hồn phách hắn từ từ tách khỏi thể xác, cứ thế bay lên, cuối cùng rời khỏi thế giới hắn đã sống hơn hai mươi năm qua.

Nhưng khi Lương Thần mở đôi mắt, nhìn bốn bên toàn tuyết trắng, đồng thời mũi ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc sát trùng, hắn biết hắn chưa chết. Lại nhìn sang cái ghế bên cạnh giường, người đàn ông trung niên đến ngủ gục ngực cũng thẳng tắp, hắn lại biết rằng, hắn chưa sống lại cũng chưa xuyên qua.

Hình như nhận ra Lương Thần tỉnh lại, người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt, nghiêng người về phía trước, nắm lấy một bàn tay Lương Thần hỏi.

– Tiểu Thần, cháu tỉnh rồi, cảm thấy thế nào, đầu có thấy nhức lắm không?
– Cháu không sao, chú Phong!

Cảm nhận được cả sự quan tâm, lo lắng trong lời nói của chú Phong, Lương Thần thấy trái tim được truyền hơi ấm. Có thể nói chú Phong là nửa người thầy của hắn, trong hai năm rưỡi qua, hắn học được rất nhiều về nghệ thuật đánh nhau, tuy chỉ học chút võ nghệ sơ sài, nhưng cũng đủ khiến loại lưu manh như Đại Hùng, Nhị Trụ ngoan ngoãn chịu khuất phục.

– Cháu hôn mê trọn một đêm, nhưng vẫn tốt, bác sĩ đã chụp X quang xương não và CT não, cháu chỉ có chút chấn động não, nghỉ ngơi một thời gian là không sao.

Nói đến đây chú Phong dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, miệng tủm tỉm cười nói:

– Nên nói cháu may mắn hay nói cái đầu cháu cứng quá chứ? Mộc côn còn bị gãy, lúc đưa cháu đến bệnh viện huyện, chú với sếp Vương đã xác định trường hợp xấu nhất rồi, không ngờ chỉ là sợ bóng gió một hồi à!
– Đúng rồi, ba tên kia đâu? Còn cô gái nữa, thế nào rồi?

Lương Thần chợt nhớ ra chuyện tối qua, vội trầm ngâm hỏi. Nhưng khi ánh mắt hắn tập trung vào cơ thể người đối diện, điều kỳ lạ xảy ra.

Trong đầu Lương Thần chợt hiện ra vài hình ảnh. Hình ảnh đầu tiên là chú Phong phi đến bay một cước, đá tên lùn bay ra xa, hình ảnh thứ hai là hắn với gương mặt đầy máu đang được chú Phong cõng chạy gấp gáp, hình ảnh cuối cùng là chú Phong và sếp Vương đứng ở đầu giường còn hắn nằm trên giường mê man.

Đây là ảo giác, đúng rồi, nhất định là ảo giác. Lương Thần bỗng cảm thấy sau gáy đau buốt như bị trùy đâm, lập tức không kiềm nổi hét lên đau đớn.

– Ba tên đó tất nhiên không chạy thoát được, cô gái đó tự nhiên sẽ được cứu thoát, cháu lần này lập công có lẽ không nhỏ, sếp Vương của cháu nói rồi, ông ấy sẽ báo lên cấp huyện đề nghị ghi công cho cháu. Tiểu Thần cháu sao thế?

Cảm thấy Lương Thần không ổn, chú Phong vội nắm lấy tay hắn gọi gấp.

– Đầu đau một chút, giờ không sao rồi!

Thần sắc của Lương Thần trở nên nhợt nhạt khác thường, cảm giác đau đớn ấy như kim châm từ từ tan đi, nhưng lại dấy lên trong lòng hắn. Những thứ vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác ư?

– Chú đi gọi bác sĩ! Cháu nằm yên ở đây đừng động đậy lung tung!

Chú Phong lo lắng dặn dò một câu, rồi mới đứng lên ra khỏi phòng bệnh.

Vài phút sau, chú Phong dẫn hai người bác sĩ, một nam một nữ quay trở lại phòng bệnh. Sau khi kiểm tra đồng tử cho Lâm Thần, vị bác sĩ nam nhìn Lâm Thần, dơ ngón tay cái ra cười và nói:

– Thời đại này, cảnh sát có đầu óc đầy nhiệt huyết, không sợ chết như anh không có nhiều rồi!

Lương Thần ngây ra cười cười, cái này xem như khích lệ sao? Làm người có ai không sợ chết, chỉ có điều lúc ấy ương nghạnh dâng lên, khiến hắn không còn biết sợ sống chết nữa. Bây giờ nghĩ lại, hắn không khỏi có phần sợ hãi, hắn còn trẻ, thế giới còn muôn màu muôn vẻ hắn chưa hưởng thụ hết.

– Nằm viện quan sát một tuần!

Vị bác sĩ nữ có khuôn mặt lạnh lùng nói một cách công thức (cứng nhắc).

– Người nhà bệnh nhân đi đóng viện phí.
– Chấn động não nhẹ, chắc không có việc gì, về nhà nghỉ ngơi không được sao?

Lương Thần nhíu mày, thời đại này nằm viện đắt chết, đằng nào cũng chẩn định rồi, khoản tiền này tiết kiệm được thì tiết kiệm.

– Đề phòng hiện tượng sọ não sưng tấy, xuất huyết xuất hiện, anh bắt buộc phải nằm viện quan sát, tất nhiên, nếu anh cố chấp muốn xuất viện, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của bệnh nhân, nhưng từ đây mọi hậu quả phát sinh, thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bệnh viện không liên quan!

Khuôn mặt lạnh băng, vị bác sĩ nữ đáp.

– Bác sĩ, cho hỏi chỗ nào nộp tiền?

Chú Phong vỗ vỗ tay Lương Thần, ra hiệu cho hắn không nói nữa, sau đó quay đầu hỏi.

– Theo tôi…

Vị bác sĩ nữ mặt lạnh, liếc Lương Thần một cái, rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

– Đừng để ý, tính bác sĩ Lưu là thế!

Thấy tinh thần Lương Thần có vẻ không thoải mái, bác sĩ nam cười nói.

– Nhưng cô ấy nói đúng, nghĩ đến sức khỏe của anh, anh phải nằm viện vài ngày. Chứng bệnh não bị chấn động, nếu trị liệu không thích đáng, sẽ lưu lại những di chứng về sau, như đau đầu váng đầu, buồn nôn, mất ngủ, hoảng hốt hụt hơi, giảm trí nhớ, độ tập trung chú ý kém, gián đoạn, mất trí nhớ, phản ứng không nhạy bén…
– Được rồi, được rồi, anh làm ơn đừng có dọa người được không, tôi nằm viện là được chứ gì!

Lương Thần cười đau khổ nói.

– Thế là đúng rồi, nghe bác sĩ không sai bao giờ!

Vị bác sĩ nam hài lòng gật gật đầu.

Nhìn bóng bác sĩ dời đi, Lương Thần cười cười, ấn tượng của hắn với vị bác sĩ này quả không tồi.

Nhắm mắt lại nằm một lát, hắn chợt nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng trước giường hắn. Trong không gian, bắt đầu phảng phất hương thơm làm say lòng người.

Lương Thần không nén nổi mở mắt.

Một cô gái thanh lịch như bông hoa bách hợp im lặng đứng trước giường, đang dùng đôi mắt đẹp trong vắt nhìn hắn.

Chiếc áo khoác màu tuyết trắng tinh khiết để lộ ra làn da sáng mịn như ngọc. Mái tóc dài đen mượt buộc thành đuôi gà buông xuống bờ vai. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đó nở một nụ cười rất tươi, cực kỳ mỹ lệ khiến người khác phải động lòng.

Mặc dù đã nhìn thấy cô gái hai lần, nhưng tại thời khắc này Lương Thần đang ở độ tuổi máu nóng vẫn không kìm nổi tim đập dồn dập. Thầm nghĩ, ai lấy được cô gái này làm vợ, nhất định là tám đời tu luyện được phúc phận! Không biết tên khốn nào có thể may mắn thế.

– Xin lỗi, hình như làm phiền anh nghỉ ngơi rồi!

Cô gái nhẹ nhàng đặt túi hoa quả lên đầu kệ, nhìn về phía Lương Thần với ánh mắt áy náy.

– Không sao, tôi chưa ngủ.

Lương Thần ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Đối với sự xuất hiện của cô gái hăn không cảm thấy bất ngờ, dù gì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô ấy đên thăm hắn cũng là hợp tình hợp lý.

– Cảm ơn anh, cứu em hai lần!

Cô gái quay về phía Lương Thần cúi sâu xuống, khi ngẩng đầu lên, dung nhan tuyệt sắc biểu lộ thần sắc cảm ơn.

– Lời cảm ơn này tôi xin nhận.

Cảm thấy cô gái rất thành tâm, Lương Thần cười cười nói:

– Cô ngồi xuống đi, đúng rồi, tôi vẫn chưa biết tên cô.
– Em họ Diệp, Diệp Thanh Oánh! Diệp trong từ đích diệp, Thanh trong từ thanh thảo, Oánh trong từ trong vắt!

Cô gái chậm rãi ngồi trên ghế, đôi mắt đẹp đón nhận ánh mắt đối phương, khóe môi khẽ cười, làm người ta rơi vào cơn lốc xoáy mê hồn.

– Diệp Thanh Oánh, cái tên thật hay!

Lương Thần hơi giật mình chút, hắn vốn tưởng là Oánh trong từ nhẹ nhàng cơ, nhưng so ra phạm vi nghĩa của Thanh Oánh hay hơn chút.

– Cảm ơn lời khen.

Diệp Thanh Oánh cười tươi, khuôn mặt lộ vẻ tươi vui dí dỏm. Đôi tay trắng ngần đưa ra, lấy một quả táo đỏ to từ chiếc tủ đầu giường, dịu dàng nói:

– Anh ăn táo nhé, em gọt cho anh!
– Vậy làm phiền rồi!

Đôi mắt Lương Thần tập trung vào bàn tay ngọc ngà đang cầm quả táo, ăn nhập với cơ thể, những ngón tay thon dài mang trong mình điều gì đó mà không thể diễn tả bằng lời được, đó là vẻ đẹp từ trong ra ngoài, cũng giống như khí chất của cô gái, thanh lịch, tao nhã.

Con dao gọt hoa quả mới linh hoạt chuyển động trong tay cô gái, vỏ quả táo được gọt ra thành một dải dài đều đặn, gắn liền không bị đứt đoạn. Vài sợi tóc vương trên trán, vẻ mặt chăm chú của cô gái thật dễ khiến người ta động lòng.

Lương Thần dừng mắt nơi thân hình mỹ lệ, đột nhiên, một hình ảnh không hề báo trước chợt lóe lên trong đầu hắn, trong nháy mắt bầu không khí ấm áp, dịu dàng vỡ vụn, ở một bồn cầu phòng vệ sinh nào đó cả quần trong và quần ngoài của cô gái bị trút đến đầu gối, lộ ra phần m… sáng trắng mê người…

Ngay sau đó hình ảnh chuyển đổi: Cô gái nhíu mày, một tay hướng xuống, bỏ chiếc băng vệ sinh nhuốm đỏ đi.

Cuối cùng, hình ảnh dừng ở bao bì gói băng vệ sinh, ba từ “hộ thư bảo” có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đầu Lương Thần lại chuyển đến đau buốt như bị đâm chích. Hắn hỏi theo bản năng:

– Cô lại đến kỳ à?

Chương trước Chương tiếp
Loading...