Con đường quan lộ

Chương 56



Phần 56: CHỨNG CỨ!

Hắn vừa ra khỏi phòng, cô gái nằm trên giường liền mở mắt, ngạc nhiên một lúc, sau đó giơ tay vuốt ve chỗ hắn vừa nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ cảm kích cùng với vẻ mặt không muốn xa rời.

Buổi sáng hôm đó, Lương Thần và Lan Nguyệt nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt ông Lương và bà Lương. Trong lòng giật mình, hai người ăn nhanh gấp đôi bình thường, sau khi ăn điểm tâm xong, rời khỏi nhà giống như đi trốn.

Ngồi trong xe cảnh sát, chuẩn bị nổ máy, Lương Thần chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhấc máy, hắn chợt nghe giọng Trưởng phòng Đinh nghiêm khắc:

– Tiểu Lương, lập tức quay về phòng Công an huyện một chuyến!

Lòng Lương Thần trầm xuống, hắn đã có dự cảm, chuyện gì tới rốt cục cũng tới!

– Anh Tiểu Thần, cầm di động của em đi!

Lan Nguyệt mở túi xách lấy ra chiếc điện thoại Nokia cũ do cô sử dụng tiền lương của mình để mua. Lương Thần giơ tay nhận lấy, sau đó lái xe về hướng trường trung học Tây Phong.

Sau khi đưa Lan Nguyệt tới trường học, Lương Thần lái xe tới phòng Công an huyện. Đi lên văn phòng Trưởng phòng ở tầng hai, Lương Thần nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Sau khi nghe thấy tiếng ‘Mời vào’ thì mở cửa đi vào.

Trưởng phòng Đinh thân hình to béo ngồi gọn trong ghế, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Nghe tiếng bước chân của Lương Thần cũng không ngẩng đầu lên, mắt nhắm lại dường như là đang nghỉ ngơi. Trong thời điểm hiện tại, ông ta còn chưa nghĩ ra nên giải quyết vấn đề khó khăn này ra sao, một bên là vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền cao chức trọng, bên kia là nhân tài giỏi giang vừa xuất hiện, khiến vị Trưởng phòng Công an huyện ở giữa rơi vào tình thế khó xử.

Tối qua, phó chính ủy Khâu đã điện thoại tới đây, nói qua xác minh, chủ nhân số hiệu cảnh sát và biển số xe cảnh sát không phải người cảnh sát họ Lan, mà là Đại đội trưởng Trị an Lương Thần. Nghe tin này, óc Đinh Trác lập tức to lên gấp đôi. Nhưng vẫn chưa hết, ngay sau đó ông ta lại nhận được điện thoại của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hứa Quốc Thụy, nói Đại đội trưởng Trị an Lương Thần tại trường trung học Tây Phong, ngang nhiên hành hung, đánh bị thương con trai ông ta Hứa Hải và con trai Trưởng phòng Chu của phòng Văn hóa là Chu Tiểu Tùng. Mà hiện giờ Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng đang được cấp cứu ở bệnh viện nhân dân huyện.

Lớn chuyện rồi đây! Đinh Trác vội vàng gọi điện thoại cho Phó Trưởng phòng Tiếu Lập Quân, lệnh cho anh ta cử các nhân viên hình sự đến hiện trường trước để điều tra chứng cứ. Kết quả điều tra đối với Lương Thần tương đối bất lợi. Đầu tiên là đã có giáo sư và học sinh tận mắt thấy Lương Thần ở cổng trường đánh nhau với Hứa Hải trước mặt mọi người, sau có Phó hiệu trưởng trường trung học Tây Phong Tạ Xuân Minh và vài vị giáo sư khác làm chứng, Lương Thần ngang nhiên xông vào khu văn phòng hiệu trưởng hành hung Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, Phó hiệu trưởng Tạ Xuân Minh ra ngăn lại cũng bị đánh bị thương. Mà bệnh viện nhân dân huyện cũng xác nhận Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng có nhiều chỗ gãy xương, chứng minh bởi nhiều vết bầm tím nghiêm trọng trên cơ thể.

Nhưng vụ án không phải là không có điểm đáng ngờ, có cô gái cùng học tên Triệu Linh Linh làm chứng, sau giờ học buổi tối, Phó hiệu trưởng Tạ Xuân Minh đến lớp gọi bạn thân của cô ấy là Lan Nguyệt đi, sau đó cô ấy đi ra cổng trường gọi anh trai Lan Nguyệt là Lương Thần. Theo như Triệu Linh Linh mô tả, bạn cô ấy Lan Nguyệt và Lương Thần cùng đi ra từ văn phòng Phó hiệu trưởng, khi đi ra rõ ràng trên mặt Lan Nguyệt có dấu tay, hơn nữa lúc ấy xung quanh cũng không có ai tới xem, thậm chí cả Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng cô cũng không nhìn thấy.

Đinh Trác và Tiếu Lập Quân dễ dàng phân tích được những gì thật sự đã xảy ra. Chín phần mười là hai người, Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, cùng Phó hiệu trưởng Tạ Xuân Minh đã lừa cô gái tên Lan Nguyệt tới văn phòng. Có muốn giở trò gì hay không thì không xác định được, nhưng Lan Nguyệt bị ức hiếp là sự thật. Bởi vậy mới dẫn tới Lương Thần không khống chế được cảm xúc mà ra tay.

Lương Thần lẳng lặng đứng đó, Trưởng phòng không cất tiếng, hắn cũng vẫn im lặng.

– Tiểu Lương, kể lại chi tiết chuyện tối qua cho tôi nghe!

Lúc lâu sau, Đinh Trác ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Lương Thần, trầm giọng nói.

Lương Thần cùng không hề giấu diếm, đem chuyện mình đi đón Lan Nguyệt, sau đó nghe bạn cùng học của Lan Nguyệt nói Lan Nguyệt bị gọi vào văn phòng Phó hiệu trưởng, cho nên hắn mới xông vào khu lớp học, cũng ở trong văn phòng xuất hiện Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, hai người đang hợp lực bắt nạt Lan Nguyệt, hắn tức giận mới ra tay dạy dỗ hai kẻ đó một chút.

– Cậu làm chuyện này không hề suy xét gì cả!

Đinh Trác lắc đầu:

– Cậu không được quên, cậu là một cảnh sát, hơn nữa là Đại đội trưởng Trị an, nhất cử nhất động của cậu đều bị chú ý hơn so với người bình thường. Dù là vì bất kỳ nguyên nhân nào, cậu ra tay đánh người cũng là sự thực, hơn nữa Trưởng ban Hứa cũng tác động, nên tình hình này đối với cậu hoàn toàn bất lợi, bản thân tôi là Trưởng phòng, cũng có rất nhiều áp lực!

Đinh Trác nghĩ thầm, đây chính là một cấp dưới trẻ tuổi của mình, không giải quyết rõ ràng thì sự việc sẽ trở nên phiền toái, hoàn toàn bởi sự ‘tác động’ của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy. Nếu muốn dựa vào nguyên nhân để giải quyết vấn đề, không dùng mạng lưới quan hệ sau lưng thì không được.

Lương Thần đã sớm có tâm lý chuẩn bị, chỉ có điều hắn không ngờ Hứa Quốc Thụy thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy lại vô liêm sỉ như thế, vì bao che con trai của mình mà lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, chính vì thế mà trong thời gian ngắn đã ngụy tạo những bằng chứng giả.

Qua chuyện này, thật khiến hắn được mở mang đầu óc, một Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện hùng mạnh tác oai tác quái cùng khiến hắn hiểu ra, đạo đức nhân phẩm với thân phận, địa vị, cấp bậc không hề có liên quan đến nhau. Một số cán bộ ‘cao cấp’ chính là ví dụ cụ thể thực tế nhất minh chứng cho điều này.

– Lát nữa tôi cùng với chính ủy Tề, Phó Trưởng phòng Tiếu có cuộc họp, cậu cũng phải tham gia. Được rồi, cậu về trước viết báo cáo, khi nào họp mang đến đây.

Trưởng phòng Đinh trầm ngâm một lát rồi nói.

– Vâng!

Lương Thần tuân lệnh, quay người đi khỏi văn phòng của Trưởng phòng. Vừa ra khỏi cửa, chợt thấy ở chỗ cầu thang, khuôn mặt rắn đanh của Vương Văn Diệc đanh nhìn hắn.

– Đến văn phòng tôi đi!

Phó Trưởng phòng Vương ra lệnh, sau đó bước lên tầng ba.

Lương Thần im lặng theo sau.

– Tiểu tử, cậu có biết suy nghĩ không vậy? Tối qua sinh chuyện như vậy, tại sao không đưa lên đại đội thành lập án hình sự? Phải chăng cậu cảm thấy sử dụng tay chân để dạy dỗ hai người kia mới thỏa tức giận trong lòng? Có phải cậu thấy không báo án, không đem sự thật phơi bày thì sẽ giữ được thể diện cho Hứa Quốc Thụy, sau đó người ta sẽ mang ơn rồi tự nhận thiệt thòi, chủ động thu xếp ổn thỏa chuyện này? Ngu xuẩn cực độ!

Vừa tới văn phòng, Lương Thần đã được chào đón bằng một tràng trách mắng. Hắn há hốc mồm ngạc nhiên, một lời biện minh cũng không nói nổi. Lãnh đạo nói rất đúng, sở dĩ lúc ấy hắn không báo cảnh sát lập á, là do nể nang thân phận Hứa Quốc Thụy và Chu Nguy trong huyện. Nhưng bây giờ, hắn thật sự đã cảm thấy sai lầm, hơn nữa lại còn sai vô cùng lớn.

– Cậu có biết thế nào gọi là đánh rắn không chết tất bị rắn cắn hay không? Đó là vì cậu muốn chiếm thế thượng phong, nhưng lại chần chừ do dự mà tặng cho người ta cơ hội ấy! Sự quyết đoán hàng ngày của cậu đi đâu rồi? Có phải vì đang làm Đại đội trưởng Trị an, cho nên chân tay cậu bắt đầu luống cuống, sợ mất vị trí đó hay không?

Những lời trách mắng của Vương Văn Diệc tiếp tục vang lên bên tai, Lương Thần cúi đầu, hai tay nắm chặt, một giọt mồ hôi chảy trên trán hắn, những lời nói của đối phương như thấu hết tâm can của hắn. Hắn do dự, hắn lo lắng, đúng là bởi vì bây giờ hắn không còn là một viên cảnh sát nhân dân bình thường như trước nữa. Không có gì cả, thì không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng một khi có được địa vị nào đó, thân phận nào đó, hắn liền lo lắng sẽ mất đi tất cả mọi thứ đã có!

– Người giống như Hứa Quốc Thụy, một khi đắc tội thì sẽ không còn con đường sống, cho nên phải đắc tội tới cùng, ví như ngày đó tôi tiếp đãi Lý Bân tại nhà vậy. Tài năng của cậu tôi đã biết rồi, nên tôi không hy vọng con sói biến thành con dê. Cậu có nghe rõ không đó?

Sáng nay Vương Văn Diệc mới nghe Tiếu Lập Quân kể chuyện tối qua, biết Lương Thần bị Đinh Trác gọi đi, ông ta liền đừng ở đầu cầu thang đợi tên tiểu tử khốn kiếp này, vì muốn dạy bảo cậu ta một trận.

– Đã nghe rõ, thưa lãnh đạo!

Lương Thần đứng thẳng người mà trả lời thật to.

‘Đánh rắn không chết tất bị rắn cắn’ ‘Không hy vọng con sói bị biến thành con dê’! Những lời dạy bảo của Vương Văn Diệc, rất nhiều năm về sau Lương Thần vẫn ghi nhớ, trở thành nguyên tắc ứng xử cơ bản của hắn. Con người, phải luôn luôn được rèn giũa mới có thể tiến bộ. Lời nói của Vương Văn Diệc khiến Lương Thần hiểu ra, cẩn thận không có nghĩa là do dự nhượng bộ, cũng không phải là rút lui. Nếu muốn sử dụng thủ đoạn, thì nhất định phải quyết định thực hiện thật nhanh, bất kể lúc nào, nắm chặt quyền chủ động trong tay mới là vương đạo.

– Chuyện này cậu muốn giải quyết như thế nào?

Dạy bảo xong, Vương Văn Diệc dịu giọng hỏi.

– Bọn họ có bằng chứng giả, chúng ta có bằng chứng thật, dựa vào trình tự luật pháp thì tôi không sợ!

Lương Thần nhíu mày, giơ tay lấy ra chiếc di động màu hồng nhạt của con gái đặt trước mặt Vương Văn Diệc:

– Trong này có hai đoạn ghi hình, đủ để giải thích mọi chuyện.

Trong Vương Văn Diệc lộ rõ vẻ kinh ngạc, giơ tay cầm lấy, ở chỗ Lương Thần chỉ, xem qua hai đoạn ghi hình, trên mặt không nén nổi vẻ tươi cười. Ông ta thực sự không nghĩ ra, Lương Thần sớm đã có chuẩn bị. Xem ra, ông ta đã quá coi thường người này.

Hai đoạn video này đều được quay bằng điện thoại di động, đoạn đầu tiên được quay ở cổng trường trung học Tây Phong, một gã thanh niên cao gầy đang tấn công một viên cảnh sát nhân dân, suốt nửa đoạn đầu, viên cảnh sát nhân dân chỉ cố gắng ngăn cản, chỉ có điều trong tình huống cơ thể trúng nhiều đòn tấn công, không thể chịu được nữa mới bắt đầu đánh trả. Mà khi đánh trả, cũng chỉ đá một cái mà thôi. Sau khi gã thanh niên ngã xuống đất, viên cảnh sát nhân dân cũng không tiếp tục tấn công mà chỉ quay người bỏ đi.

Đoạn ghi hình thứ hai thì tối đen như mực. Chỉ có âm thanh nhưng không có hình ảnh. Có thể cho rằng đây là một đoạn ghi âm. Đây là lúc Lan Nguyệt sắp bước vào văn phòng thì phát hiện Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng đang ở trong đó, để đề phòng nên đã cho tay vào túi, dựa vào trí nhớ bật công tắc camera, tuy không thể quay được hình ảnh, nhưng có thể ghi lại tất cả tiếng người nói chuyện ở đây. Chiêu này học được khi Lương Thần bảo cô quay đoạn video thứ nhất.

Đoạn video thứ nhất hoàn toàn có thể bác bỏ ý kiến cho rằng Lương Thần đánh nhau với Hứa Hải tại cổng trường trung học Tây Phong trước mặt mọi người. Mà đoạn thứ hai, hơi phiền phức một chút, tuy không còn nghi ngờ gì đây là đồ thật, nhưng vẫn phải qua giám định. Điều không thể phủ nhận chính là, nếu như qua giám định xác nhận đoạn băng này là thật, thì cho dù không thể trực tiếp trở thành căn cứ lập án, nhưng đã đủ giải thích chuyện Lương Thần vô cớ xông vào khu dạy học đánh Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng, hai người này đã nói dối.

Nói tóm lại, trên tay Lương Thần nắm giữ đầy đủ chứng cứ chính xác và hiệu quả, nếu lấy lại lời khai của người khác, cùng với lời kể của đương sự để chứng minh, tiến công, phòng thủ, hoàn toàn có thể tránh được thất bại.

– Lập tức về đại đội hình sự báo án!

Phó Trưởng phòng Vương dùng giọng điệu nghiêm túc nói:

– Trình bày như sau, tối hôm qua trong văn phòng phó hiệu trưởng trường trung học Tây Phòng, Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng có ý đồ cưỡng bức Lan Nguyệt. Bởi tôi xuất hiện, khiến ý đồ của hai người đó chưa thực hiện được. Vì suy xét đến địa vị xa hội của Hứa Quốc Thụy và Chu Nguy, tránh gây dư luận không tốt cho các vị lãnh đạo huyện, còn Hứa Hải và Chu Tiểu Tùng chỉ là hai gã học sinh trung học, lại sắp tới kỳ thì tốt nghiệp, tôi chỉ muốn cứu người nên chưa báo án hình sự lên đại đội. Nhưng không thể tưởng tượng được, Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng cùng cha mẹ của bọn họ không ngờ dám lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, thông đồng với Phó hiệu trưởng Tạ Xuân Minh cùng một vài giáo sư trong trường làm chứng giả, vu cáo tôi vô cớ đánh người định hãm hại tôi. Vì thế, tôi quyết tâm báo án, yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự của Hứa Hải, Chu Tiểu Tùng cùng cha mẹ của bọn họ, lấy lại công bằng, trả lại trong sạch cho tôi.
– Này, không phải Trưởng phòng Đinh bảo cậu viết báo cáo sao, đem những gì tôi vừa nói viết vào đó đi!

Vương Văn Diệc nheo mắt nói:

– Đây là bài học kinh nghiệm, nếu muốn đi lên bằng con đường chính trị, thì trong quan trường sẽ có khả năng xuất hiện những thủ đoạn dơ bẩn, phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
– Lãnh đạo, tôi nhớ rồi!

Lương Thần xấu hổ gật đầu.

– Lát nữa Chủ nhiệm Trương của Ủy ban Kỷ luật và chủ nhiệm Hách phòng giám sát sẽ hỏi cậu một vài câu hỏi. Cậu đừng lo, phòng giám sát là nơi xét xử những cảnh sát nhân dân vi phạm pháp luật, nhưng trái lại, cũng là nơi giữ gìn quyền lợi của toàn bộ cảnh sát nhân dân trong huyện. Cậu có gì nói nấy, không cần băn khoăn. Còn điều này cậu nên biết, trong chuyện này, người trong phòng chúng tôi đều ủng hộ cậu, cố lên, đi chuẩn bị đi!

Vương Văn Diệc bắt tay hắn, vừa cười vừa nói.

– Vâng!

Lương Thần trong lòng bừng sáng, chào Vương Văn Diệc ba cái theo lễ nghi cảnh sát. Hắn thực lòng cảm kích vị lãnh đạo già này, mỗi khi hắn gặp nguy hiểm, rơi vào cảnh mịt mù, thì lúc đó ông ấy đều chỉ cho hắn con đường đúng, khi ở xã Hòa Bình đã như thế, và bây giờ vẫn đang như thế.

Rời khỏi văn phòng của Vương Văn Diệc, Lương Thần lập tức chạy tới khu phía sau – phòng hình sự của đại đội để báo án. Đại đội phó hình sự Tống Văn Kiệt sau khi biết mục đích đến của Lương Thần, lập tức gọi điện thoại cho Phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân. Sau đó nhìn Lương Thần nói:

– Sếp Lương, đi gặp Phó phòng Tiếu đi, Phó phòng Tiếu nói anh ấy sẽ trực tiếp thụ lý vụ này.
– Cảm ơn nhiều!

Lương Thần cảm ơn, sau đó lại quay lại khu phía trước tìm Phó phòng Tiếu Lập Quân. Vừa nhìn thấy mặt Lương Thần, Tiếu Lập Quân dùng ngón tay chỉ vào mặt đối phương nói:

– Cậu đó, quá kích động! Vừa rồi Phó phòng Vương đã gọi điện thoại cho tôi, mọi chuyện tôi đều đã biết. Cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, cậu là cá nhân gương mẫu của phòng chúng ta, đã lập nhiều công trạng rõ như ban ngày, huống chi chúng ta còn có chứng cứ, không phải ai muốn bôi nhọ là có thể bôi nhọ. Chủ nhiệm Trương ở Ủy ban Kỷ luật và Chủ nhiệm Hách phòng giám sát đang đợi cậu trong văn phòng, để chiếc di động đó lại rồi về trước đi.

Lương Thần lập tức trở lại văn phòng của Đại đội Trị an. Quả nhiên, Chủ nhiệm Trương ở Ủy ban Kỷ luật và Chủ nhiệm Hách phòng giám sát đều đang ở đây. Hai người rất nhã nhặn hỏi hắn vài câu, sau khi ghi lại câu trả lời của hắn, liền bắt tay hắn rồi ra về.

Chính trị viên Lý Minh Khải, Đại đội phó Ngô Đào, Chu Chính Hoành đi tới, nhiệt tình an ủi hắn mấy câu, điều này khiến trong lòng Lương Thần có một chút cảm động. Sau khi biết đối thủ mà hắn phải đối mặt là Trưởng ban Tổ chức cán bộ trên Huyện ủy, ba người này thấy hắn vẫn không lảng tránh, quả là rất khó có cơ hội.

Sau khi viết báo cáo ở văn phòng, trước khi ra khỏi cửa chạy tới văn phòng của Trưởng phòng, Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, lấy điện thoại di động gọi cho Lý Nha Nội. Ngay cả khi không muốn có nhiều quan hệ với Lý Nha Nội, nhưng sự việc tiến triển đến mức này, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Không phải Lý Nha Nội nói bọn họ đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền sao? Được rồi, hiện giờ hắn sắp có nguy cơ bị lật thuyền, là lúc Lý Nha Nội nên thể hiện thần uy.

Sau khi nghe Lương Thần nói rõ sự tình đã qua, quả nhiên trong di động Lý Nha Nội im lặng một lúc lâu, sau đó nói:

– Chuyện này cậu làm khá lắm. Cậu đã để lại mặt mũi cho Hứa Quốc Thụy, không làm to sự việc lên, tôi nhận thiện ý của cậu. Yên tâm đi, hắn không biết tốt xấu như vậy, tôi sẽ nói lại với ông già, em tôi chịu oan ức, tôi sẽ giúp cậu đòi lại công bằng!

Cho dù Lý Nha Nội nói thật hay không, ý tứ thể hiện trong đó cũng đủ khiến Lương Thần cảm thấy ấm áp. Hơn nữa nghe ý kiến của Lý Nha Nội, Hứa Quốc Thụy chắc là cùng một phe với Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt. Còn về phần nhận thiện ý gì đó, hắn nghe không rõ lắm.

Lý Nha Nội gác máy, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hắn nói nhận thiện ý của Lương Thần, là bởi vì gần đây Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh vì để phá tan số phiếu chống đối của ủy viên thường vụ, đã đem họng súng nhắm vào Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy, cũng móc lên những chuyện từ năm ngoái, chuyện điều chỉnh cán bộ nhân viên trong huyện, cho rằng trong cán bộ nhân viên đã tồn tại hiện tượng mua quan bán chức đáng ghê tởm, mà cán bộ phụ trách kiểm tra Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Hứa Quốc Thụy không thể trốn trách nhiệm quan trọng.

Mà lần này, lại xuất hiện vụ bê bối con trai của Hứa Quốc Thụy cưỡng gian bạn nữ cùng học, đây thật sự là họa vô đơn chí, rất có khả năng sẽ trở thành một cọng rơm cuối cùng khiến Hứa Quốc Thụy sụp đổ.

Lý Nha Nội lấy lại bình tĩnh, vội vàng gọi điện thoại cho cha. Trong điện thoại, giọng nói Lý Tung Kiệt âm trầm lạnh lẽo:

– Chuyện này phải để chính chúng ta xử lý, Hứa Quốc Thụy cũng không phạm phải sai lầm gì, nếu bình thường, cha cũng sẽ làm như vậy! Hắn sai lầm ở chỗ không chịu quan sát thời thế, không chịu thăm dò đối thủ mà tùy tiện ra tay. Hiện giờ ngay cả cha cũng phải làm người khiêm nhường, nhưng hắn lại dám gióng trống khua chiêng làm to chuyện vì đứa con. Biết rõ Lương Thần là người có công lớn, vinh dự được Hàn Lôi ở thành phố che chở, biết rõ hiện giờ Lương Thần đang gặp vận may, con đường làm quan đang rộng mở, lại không quan tâm mà chủ định đẩy Lương Thần xuống. Thật là ngu xuẩn không thể cứu nổi!
– Ý của cha là…

Lý Bân dường như nghe ra dụng ý của cha, không nén được ý muốn hỏi.

– Trời làm bậy còn có thể dung thứ, nhưng tự mình làm bậy thì không thể sống!

Lý Tung Kiệt lạnh lùng nói, cuối cùng thở dài nói:

– Hứa Quốc Thụy xong rồi, Lục Nhất Minh đã nắm giữ toàn bộ chứng cứ rõ ràng về việc hắn nhận hối lộ mua quan bán chức, việc bị cắt chức đã trở thành kết cục đã định. Nếu không có chuyện gì bất ngờ, cái ghế trống ở vị trí ủy viên thường vụ sẽ do thành phố bố trí người vào, Lục Nhất Minh chắc chắn sẽ đưa trợ thủ của ông ta vào. Tình hình càng ngày càng bất lợi!

Chương trước Chương tiếp
Loading...