Con đường quan lộ

Chương 62



Phần 62: KHÔNG HIỂU RA SAO

Nghe tiếng tít tít trong di động, sắc mặt Điền Văn Bưu trở nên u ám dữ tợn, nhưng vừa nghĩ đến khả năng của thế lực sau lưng Lương Thần, hắn lại nhụt chí mà dựa vào salon. Hắn duỗi chân đạp một cái, chiếc bàn trà trước mặt liền đổ xuống đất.

Trắng không được, chơi đen thì sao? Chỉ sợ cũng không thể được, bọn xã hội đen Tây Phong cũng không phải do một tay hắn định đoạt. Ngụy Phúc Cường một lòng nịnh nọt Lương Thần, nếu hắn có hành động gì, nhất định đối phương sẽ không yên lặng ngồi nhìn. Hơn nữa chị cả, chị hai của hắn đều là người của Nhà nước, nếu chẳng may đến tai người đứng sau Lương Thần, nói không chừng sẽ liên lụy đến chị cả, chị hai của hắn. Nhưng bỏ cuộc như vậy, chẳng phải rất ấm ức hay sao?

Lương Thần đưa Lan Nguyệt về nhà, tiếp tục suy nghĩ. Hắn quyết định đem chuyện vừa rồi nói với cô gái một lần, dù sao cô mới là đương sự. Cô hoàn toàn có quyền quyết định việc của chính mình.

– Em nghe lời anh, anh nói bây giờ nên làm gì thì bây giờ sẽ làm vậy!

Lan Nguyệt chớp đôi mắt to nhẹ nhàng nói. Trong lời nói để lộ ra sự tin tưởng trọn vẹn với Lương Thần.

Sau khi nhận được tin từ Điền Văn Bưu, Hứa Quốc Thụy, Chu Nguy, và ngay cả Điền Văn Lệ cũng không khỏi vừa sợ vừa tức, hẳn những người ấy không thể ngờ rằng Lương Thần không thèm nể mặt họ. Mà thêm nữa, còn khiến cho Trưởng phòng ở ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Điền Văn Lệ vô cùng bất mãn với Hứa Quốc Thụy, bởi vì đúng là Hứa Quốc Thụy đã hành động thiếu suy nghĩ, mới dẫn tới chuyện Lương Thần phản kích mãnh liệt như vậy. Nếu như trước đó dàn xếp ổn thỏa bằng lời nói, thì sự việc cũng chưa đến mức không thể cứu vãn như thế này.

– Trưởng phòng Điền, chắc ở thành phố cô cũng có chút quan hệ, cố gắng tác động một chút. Tôi cũng không tin Viện kiểm sát của Cục Công an bền chắc như thép, ngay cả ý kiến của thành phố cũng không nghe! Tôi đi trước, lát nữa hãy chờ tin tức của tôi!

Không đạt được mục đích như mong muốn, Hứa Quốc Thụy cũng không ở lại lâu, cầm cặp da rời khỏi nhà họ Chu.

Hứa Quốc Thụy đi rồi, Trưởng phòng Văn hóa Chu Nguy và ba chị em họ Điền lại bàn bạc một hồi, quyết định để Điền Văn Lệ đến thành phố nhờ vả những mối quan hệ, còn Điền Văn Bình tìm phương án trong huyện, dù gì đi nữa cũng không thể nhìn Chu Tiểu Tùng bị vào tù, tiền đồ cả đời bị tiêu hủy. Nói ra cũng thật buồn cười, dựa vào địa vị và mạng lưới quan hệ của Điền Văn Lệ, Điền Văn Bình, vào lúc này ngoài việc hạ mình đi cầu cứu người ngoài thì không còn cách nào khác! Bởi vậy, ba chị em họ Điền và Điền Văn Bưu bắt đầu oán hận Lương Thần.

Ba chị em và Điền Văn Bưu chia nhau ra hành động. Điền Văn Lệ đi suốt đêm về thành phố Long Nguyên, đi thẳng tới nhà vị lãnh đạo trực tiếp của mình, Ủy viên thường vụ thành phố, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Lai Quốc. Đem toàn bộ sự việc kể lại một lần, khẩn thiết nhờ Trưởng ban Hạ ra mặt giúp đỡ. Trưởng ban Hạ đồng ý ngay lập tức, xem ra đối với ông ta, đây không phải là chuyện gì khó, chẳng qua là hòa giải, cũng không có gì trái với nguyên tắc. Ông ta chỉ cần nói một tiếng với Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân thành phố Đoạn Hoành Hiên là có thể giải quyết.

Còn Phó Chủ tịch huyện Điền Văn Bình và em trai Điền Văn Bưu thì đến khách sạn Kim Thành của Lý Nha Nội. Không còn cách nào khác, Bí thư Lý nghe nói vẫn còn đang ở thành phố, điện thoại thì không gọi được, hai chị em buộc lòng phải tìm tới Lý Nha Nội.

Lý Nha Nội vô cùng lễ độ, không phải đối với Điền Văn Bưu, mà là đối với Điền Văn Bình. Thứ nhất do Điền Văn Bình là nữ Chủ tịch huyện duy nhất trong huyện, thứ hai là hồi còn nhỏ, khi cùng với hắn ở trong khu nhà của Nhà nước, chị em họ Điền đối xử với hắn cũng không tồi. Lý Bân rất biết đối nhân xử thế, tuy là người thâm trầm, nhưng từ trước đến nay ân oán luôn luôn rõ ràng, chuyện lấy oán trả ơn hắn chưa bao giờ làm. Năm đó hắn dùng viên gạch đánh Điền Văn Bưu chảy máu, tuy nhiên các chị của Điền Văn Bưu, ba chị em Điền Văn Lệ lúc ấy cũng chưa bao giờ trách cứ hắn, hơn nữa còn đối xử với hắn rất thân thiết. Dựa vào điều này, từ trước đến nay, hắn lại càng lễ độ với ba chị em họ Điền.

– Chị Bình, có chuyện gì gọi một cú điện thoại chẳng phải xong rồi sao, sao lại phải đích thân đến đây?

Lý Nha Nội tự tay rót một chén nước cho Điền Văn Bình. Đương nhiên, Điền Văn Bưu không được đối xử như vậy, bị hắn bỏ qua một bên.

– Bân à, chị có chút việc muốn nhờ em!

Điền Văn Bình cũng không vòng vo, nói thẳng mục đích đến của mình:

– Em rất quen với Lương Thần phải không, có thể nói với hắn một câu, tha cho cháu trai chị một con đường sống?
– Chuyện này ư!

Lý Nha Nội nhíu mày, trên khuôn mặt lộ vẻ khó xử, nói:

– Chị Bình, em nói trước, không phải em không muốn giúp chị, nhưng việc này, em không có khả năng!
– Chị Bình đừng vội, nghe em nói hết đã. Lúc ấy con trai Hứa Quốc Thụy, còn cả cháu trai của chị muốn cưỡng gian em gái Lương Thần, Lương Thần chạy tới chỉ đánh cho bọn chúng một trận, cũng không làm to chuyện này lên. Sở dĩ không báo cảnh sát không phải vì Hứa Quốc Thụy là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng không phải vì chồng của chị Ngọc là Trưởng phòng Văn hóa, mà là do hắn biết Hứa Quốc Thụy là người của cha em, cho nên mới nể mặt em và cha em.

Lý Nha Nội bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, trên thực tế, thực sự hắn cũng cho rằng như vậy…

– Nhưng Hứa Quốc Thụy và Chu Nguy, lời em nói không lọt tai bọn họ, thực sự là không biết phân biệt phải trái, đúng lúc chúng ta phải nhún nhường một bước, thì lại vênh mặt lên muốn chống lại người ta! Đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực hay sao? Chị bảo em nói Lương Thần giúp đỡ, da mặt em thật sự không dày như vậy, chuyện này vốn chỉ có chúng ta nợ hắn, chứ hắn không hề nợ chúng ta!

Nghe xong những lời của Lý Nha Nội, Điền Văn Bình và Điền Văn Bưu đều không nén nổi giận, nhưng không có cách nào phản bác, bởi vì đối phương nói những câu rất có lý. Mà Điền Văn Bình lại nghe ra trong câu nói của Lý Bân, trong chuyện này, Bí thư Lý rõ ràng là ủng hộ Lương Thần, liên tưởng thêm nữa, thì việc Phòng Công an và Viện kiểm sát có thái độ cứng rắn, mạnh mẽ cũng chắc chắn là do sự gợi ý của Bí thư Lý.

Vừa nghĩ tới chuyện này, Điền Văn Bình cảm thấy trong lòng lạnh ngắt. Chẳng qua là chuyện liên quan tới tiền đồ tương lai của cháu trai, cô thật sự không thể mặc kệ mà bỏ cuộc.

– Không có biện pháp khác sao? Chúng tôi có thể bồi thường, một trăm ngàn, hai trăm ngàn cũng đều có thể!

Điền Văn Bưu vội nói.

– Người ta cần tiền của mày sao?

Lý Nha Nội dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Điền Văn Bưu một cái rồi nói:

– Lương Thần hiện giờ tuy địa vị không cao, nhưng chỉ cần mở lời một tiếng, một năm một trăm, hai trăm ngàn không phải khó. Chị Phương cũng đã từng nghĩ như mày, kết quả bị Lương Thần trả lại nguyên vẹn!
– Chị Bình à, em nói thật, chuyện này chị và chị Lệ tốt nhất đừng lẫn lộn vào. Chu, à, Chu Tiểu Tùng nhiều nhất cũng chỉ bị kết án ba năm, sau này không theo chính trị được, thì theo ngành kinh doanh. Mọi con đường đều dẫn đến La Mã, chút tỳ vết như vậy có đáng gì!

Nghe Lý Nha Nội nói chuyện không hề nể nang, chị em Điền Văn Bình vô cùng bực bội. Biết không nhận được sự giúp đỡ nào từ Lý Bân, hai người cũng không ngốc mà tiếp tục nhờ vả, vội vàng bỏ đi.

Sự tình đến giờ, Điền Văn Bình chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm cho chị cả Điền Văn Lệ. Điều khiến người ta vui mừng chính là, hơn mười giờ tối, hai người nhận được tin tức tốt từ Điền Văn Lệ. Sau khi biết Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Hạ đồng ý ra mặt, Điền Văn Bình, Điền Văn Ngọc, Điền Văn Bưu và Trưởng phòng Văn hóa Chu Nguy đều vô cùng vui mừng.

Tin tức tốt không chỉ có một, sau đó Hứa Quốc Thụy cũng gọi điện thoại tới, nói đã tìm được một vài mối quan hệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, việc này chắc cũng không có gì lớn.

Hứa Quốc Thụy đương nhiên cũng không phải một cánh bèo, hắn có thể lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, được quyết định phần lớn là nhờ vào cha của Lữ Phượng Quyên – vợ hắn, Lữ Hằng Huy. Lữ Hằng Huy đã từng đảm nhiệm chức Phó Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên, sau đó đảm nhiệm Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh Liêu Đông.

Hiện giờ mặc dù ông ta đã nghỉ hưu nhiều năm, nhưng nhiều mạng lưới quan hệ vẫn còn tồn tại. Hứa Quốc Thụy sở dĩ biết rõ Lương Thần là do Phó Bí thư Thành ủy Hàn Lôi đề bạt mà vẫn dám xuống tay, đó là dựa vào vị cha vợ đức cao vọng trọng này.

Hai mặt hoạt động đều thu được hiệu quả, Hứa Quốc Thụy và nhà họ Điền chắc chắn rằng sự việc đã có biến chuyển tốt.

Ngay ngày hôm sau, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Hạ Lai Quốc gọi điện cho Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân thành phố Đoạn Hoành Hiên, nói ý của mình, cứ nghĩ rằng sẽ nhận được một câu đồng ý chắc chắn. Nhưng không nghĩ tới chuyện Kiểm sát trưởng Đoạn bất đắc dĩ mà từ chối, bản thân ông ta vừa nhận được điện thoại của Phó Bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Hàn Lôi, lệnh cho ông ta phải đốc thúc cơ quan Viện kiểm sát huyện phải chiếu theo pháp luật mà thụ lý án, quyết không cho phép có hành vi tư lợi cá nhân.

Cuối cùng Kiểm sát trưởng Đoạn còn cố tình giải thích một câu:

– Trưởng ban Hạ, không phải tôi không nể mặt ngài, nhưng thật sự tôi không thể giúp được gì. Tôi nghe Bí thư Hàn nói, Bí thư Thành ủy Lương khi nghe đến chuyện này thì vô cùng tức giận, lúc ấy đã đập vỡ chén!
– Ồ, tôi hiểu rồi, chẳng qua cấp dưới của tôi tìm tới tận nhà, tôi cũng không nỡ từ chối, đành phải hỏi giúp cô ấy một câu.

Đặt điện thoại xuống, Trưởng ban Hạ nghĩ lại còn rùng mình! Bí thư Thành ủy Lương đập vỡ chén? Ông ấy vô cùng tức giận ư? Hơn nữa tin này là do Đoạn Hoành Hiên nghe được từ miệng Phó Bí thư Hàn, độ tin cậy là rất lớn. Rốt cuộc là liên quan đến ai, mà có thể khiến người trầm tĩnh như Bí thư Lương phải nổi giận đến như vậy? Cứ nghĩ rằng đây là chuyện nhỏ nên tối qua ông ta không hỏi kỹ, hiện giờ nghĩ lại, rõ ràng đây chính là sai sót của bản thân ông ta.

Tiểu Điền ơi, thực sự cô đã gây phiền toái cho tôi rồi!

Hạ Lai Quốc ngẫm nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện đến phòng nhân viên, gọi Điền Văn Lệ ngay lập tức đến văn phòng ông.

Lương Khải Minh đập vỡ chén sao? Câu trả lời tất nhiên không phải thế. Trong lòng ông ta dù có tức giận, nhưng cũng không phẫn nộ đến mức ấy. Sự việc chỉ là một sự trùng hợp, sau khi Phó Bí thư Hàn báo cáo cho Lương Khải Minh về những tiến triển mới nhất trong vụ án ở huyện Tây Phong, thư ký Cao bưng trà cho Lương Khải Minh lỡ tay đụng rơi chén trà. Âm thanh này lọt vào tai Phó Bí thư, khiến ông ta nghĩ rằng vừa rồi Bí thư Lương không hài lòng, vì thế mà sinh ra một chuyện hiểu lầm rất thần kỳ… Bí thư Thành ủy Lương vô cùng tức giận, vì Lương Thần phải chịu oan ức mà đập vỡ chén!

Ngay từ khi Bí thư Lương ngỏ ý muốn hắn đề cử Lương Thần làm Đại đội trưởng Trị an, lúc đó Hàn Lôi đã nhận ra Lương Thần và Bí thư Lương thế nào cũng có quan hệ mật thiết, sau đó ở thành phố xuất hiện lời đồn Lương Thần là người thân của Bí thư Lương. Mà hiện giờ, Bí thư Lương lại hành động như thế này, chắc chắn đã có thể chứng minh tính xác thực của lời đồn kia.

Vì thế Phó Bí thư Hàn không dám chậm trễ, lập tức điện thoại đến Viện kiểm sát nhân dân thành phố, và cả cho công an huyện Tây Phong, nhấn mạnh nhiều lần, nhất định phải hoàn tất thiết án, bắt nghi phạm phải chịu trừng phạt, trả lại công bằng cho Lương Thần và người bị hại Lan Nguyệt.

Gần như cùng lúc đó, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt quay trở về huyện Tây Phong. Đi theo ông ta còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Cục trưởng cục Giám sát Sài Thiết Lâm và vài cán bộ Cục giám sát.

Buổi trưa ngày hai mươi tám tháng tư, Ủy ban Kỷ luật thành phố bắt giam Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện Tây Phong Hứa Quốc Thụy. Tin tức này thật giống như có cánh, chỉ trong nháy mắt đã lan truyền đến từng góc nhỏ trong huyện Tây Phong. Đứng ngoài quan sát, đám đông ở Huyện ủy và lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện, đến những vị trí chủ chốt trong huyện, nghe tin này đều sợ ngây người. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, Hứa Quốc Thụy vì chuyện của con mình, không ngờ ngay cả bản thân cũng bị liên lụy.

Trong chuyện này, đến thằng ngốc cũng có thể nhận ra, phía sau Đại đội trưởng Trị an Lương Thần che dấu một thế lực vô cùng lớn! Một Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện, một người nắm giữ quyền lực cấp Phó phòng, chỉ vì vài câu nói của Lương Thần, mà cuối cùng lại hủy hoại chính bản thân mình.

Nhận được tin này, ba chị em họ Điền hoàn toàn hết hy vọng. Các cô ấy không ngừng kinh sợ Lương Thần, còn về chuyện trả thù, dù muốn cũng không dám nghĩ. Điền Văn Lệ nhớ lại lúc sáng, Trưởng ban Hạ gọi cô vào văn phòng nói:

– Tiểu Điền ơi Tiểu Điền, không ngờ cô còn dám giấu cả tôi. Tại sao cô không nói đương sự là Tiểu Lương ở trong huyện? Lương ư? Cô rõ ràng là muốn Trưởng ban Tổ chức cán bộ tôi đây phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, cô, thực sự cô làm tôi rất thất vọng!

Mà Điền Văn Bình cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Lý Bân không cho cô và chị cả lẫn lộn chuyện này! Nguyên nhân là tại vì, trong chuyện này căn bản các cô ấy đã lẫn lộn và không thể dậy nổi!

Rất nhanh chóng, Lương Thần cũng biết tin này. Vì thế hắn cố ý gọi điện thoại cho Lý Nha Nội để tỏ lòng biết ơn.

– Cảm ơn cái gì! Chuyện của cậu cũng là của tôi! Hơn nữa, cho dù cha tôi không để cho cậu ngẩng đầu, thì Bí thư Thành ủy Lương cũng sẽ làm chủ cho cậu. Ha ha, nghe nói Bí thư Lương vì chuyện của cậu mà nổi trận lôi đình, còn đập vỡ chén. Lương Thần, đừng quên những lời tôi nói, sau này anh em có gặp hoạn nạn, nhất định phải giúp đỡ một lần!

Bí thư Thành ủy Lương? Ai là Bí thư Lương? Và sao lại có quan hệ gì với hắn? Vì sao vì chuyện nhỏ của hắn mà đập vỡ chén? Đầu óc Lương Thần mù mịt, đừng chôn chân tại chỗ, nghĩ thế nào cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này nhà họ Hứa cũng đang rơi vào tình cảnh bi thảm. Vợ Hứa Quốc Thụy, Lữ Phượng Quyên có cảm giác như ngày tận thế sắp đến nơi rồi. Con trai bị bắt, chồng bị kỷ luật, kết cục cũng là bị cắt chức phải vào tù. Cô bây giờ cũng không thể hiểu rõ, rốt cục trong nhà đã va vào rủi ro gì, mới gặp phải đại họa như vậy. Cô khóc lóc gọi điện thoại cho cha đang ở Liêu Dương, người cha đã từng theo chính trị và giờ đang nghỉ hưu chính là người duy nhất trước mắt cô có thể trông cậy.

Lữ Hằng Huy nhận điện thoại của con gái, trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng lập tức hiểu ra, có cảm giác hữu tâm vô lực. Đừng nói mình đã về hưu, cho dù là đang tại vị, chỉ dựa vào chức Phó Chủ tịch Mặt trận tổ quốc của mình đối với các lãnh đạo lớn ở Thành ủy cũng không có khả năng uy hiếp. Có một câu nói rất đúng, “Đảng ủy phất tay, Chính phủ đi đầu, Hội đồng nhân dân giơ tay, Mặt trận tổ quốc thì vỗ tay!”. Đứng ở vị trí cuối cùng, công tác của Mặt trận tổ quốc luôn luôn chú ý không tham gia nắm quyền, không thảo luận chính sự, chỉ lập luận chứ không lập pháp. Làm hơn người là vượt quyền, quản hơn người chính là không có việc gì mà kiếm chuyện. Mặt trận tổ quốc nói trắng ra, chính là dưỡng lão chờ về hưu mà thôi.

Tuy nhiên con rể và cháu ngoại xảy ra chuyện, tất nhiên ông không thể không lo. Dựa vào cái mặt già này của mình, cũng có thể có được vài phần sĩ diện. Vì thế sau khi cẩn thận suy nghĩ một hồi, ông cầm điện thoại, gọi đến nhà Phó Bí thư tỉnh ủy Liêu Đông Lý Thư Hãn. Ông vốn không có quan hệ gì với Lý Thư Hãn, nhưng năm đó cha của Lý Thư Hãn, khi lão Bí thư Lý còn giữ chức rèn luyện ở thành phố Long Nguyên, ông đã làm cấp dưới của ông ta. Có bệnh cầu thầy thuốc, hiện giờ những con đường mà Lữ Hằng Huy có thể nghĩ đến thật sự là có hạn.

Đúng lúc Phó Bí thư Lý đang ở nhà, con gái Lý Hinh Đình vừa hết giờ làm việc trở về nhà, ân cần bóp vai cho ông. Người bạn đời Nghiêm Lệ cũng ngồi bên cạnh xem TV. Đối với một căn nhà ba người mà nói, đây chính là một niềm hạnh phúc hiếm có.

Chuông điện thoại reo vang, cái miệng nhỏ nhắn của Lý Hinh Đình lập tức nói:

– Chắc chắn lại là tìm cha!

Lý Thư Hãn khẽ mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ điện thoại. Lý Hinh Đình đành phải ngoan ngoãn đi đến nhấc điện thoại:

– Xin chào, xin hỏi ông tìm ai? Vâng, vâng, xin ông đợi một lát!

Sau đó bê ống nghe đưa cho cha nói:

– Cha ơi, có một người tự xưng là cấp dưới của ông nội, có chuyện quan trọng tìm cha!

Lý Thư Hãn cảm thấy nao nao, đứng lên, bước tới cầm điện thoại, bình tĩnh nói:

– Xin chào, tôi là Lý Thư Hãn đây!

Buông điện thoại xuống, Lữ Hằng Huy cảm thấy rất thất vọng, tuy Phó Bí thư Lý đã nói rằng sẽ lưu ý, nhưng Lữ Hằng Huy lại hiểu rất rõ, câu trả lời này chẳng qua chỉ là một câu nói lấy lệ. Nói trắng ra, người ta căn bản không muốn giúp đỡ. Cũng may ông đã chuẩn bị từ trước, lại bấm số, gọi cho một vị lãnh đạo già khác, kể lại sự việc, nhưng vị lãnh đạo ấy lại thở dài nói:

– Hằng Huy à, ông muốn tôi nói thật hay nói dối? Nếu nói dối, thì hiện giờ con trai tôi chức vị lớn, tôi là cha nó, nói chuyện đã chẳng có tác dụng, còn nói thật, con rể và cháu ngoại ông bị trừng phạt là đúng tội, tôi không thể vì thỉnh cầu của ông mà khiến Khải Minh làm việc tư. Tục ngữ nói con rể là một nửa đứa con, tôi hiểu được tâm trạng này của ông, nhưng tôi phải nói, ông không biết cách dạy con!
– Lão lãnh đạo à, nếu ngài không giúp tôi, tôi thật sự không còn con đường nào nữa! Tôi chỉ có một đứa con gái, con rể và cháu ngoại đều bị bắt, con bé biết làm sao bây giờ? Năm nay tôi đã sáu mươi sáu rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, tôi chỉ hy vọng trước khi chết, có thể trông thấy cả gia đình con gái bình an, vậy thì cho dù có xuống mồ cũng an lòng!

Nước mắt Lữ Hằng Huy chảy dài, khóc không thành tiếng. Ông biết cách đối nhân xử thế của vị lãnh đạo già kia, ngoài mặt thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm yếu, tuy thường nói những lời khó nghe, nhưng sẽ làm việc tốt cho người! Cho nên ông sử dụng chiêu khóc lóc này, nhất định sẽ có hiệu quả.

– Được rồi, ông nhiều tuổi như vậy rồi, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì! Tôi sẽ giúp ông hỏi Khải Minh, xem có còn con đường sống nào hay không. Nếu như không có cách nào, ông không được oán giận tôi đâu đó!

Trong điện thoại, vị lãnh đạo già đành bất đắc dĩ nói.

– Cảm ơn lão lãnh đạo!

Lữ Hằng Huy rất vui mừng. Khác với câu nói “Sẽ lưu ý” của Lý Thư Hãn, lão lãnh đạo đã hứa hỏi giúp, như vậy chứng tỏ chắc chắn sẽ nhúng tay giúp đỡ.

– Hằng Huy à, lúc nào rảnh qua đây nói chuyện đi! Ông nói rất đúng, chúng ta đều già cả rồi, không còn sống được mấy năm nữa. Cho nên việc gì cũng nên nghĩ thoáng ra một chút. Con cháu chúng ta đều có phúc phận của chúng, khi chúng ta đi rồi, con đường về sau không phải chỉ có thể dựa vào chính chúng nó đi hay sao? Ông lo được nhất thời, chứ không thể lo được cả đời đâu!

Giọng nói trong điện thoại vô cùng thấm thía.

– Lão lãnh đạo, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời ngài!

Lữ Hằng Huy cảm động nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...