Cơn mưa ngang qua
Chương 12
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng… tôi giật mình bật dậy, không còn thấy em bên cạnh nữa…
Nhìn về khắp phía… em đâu rồi?
Đầu giường có 1 tờ giấy gì đó?
Tôi lấy tờ giấy, và đọc…
Em xin lỗi vì đã không đánh thức anh dậy…
Cảm ơn vì đã cho em được yêu anh…
À, hôm qua em giặt quần áo bằng tay cho anh đó, may mà em giặt bằng tay không thì usb và tiền trong túi anh đã bị nát hết bởi máy giặt… em để tiền về nguyên vị trí cũ rồi… usb em để trong túi laptop! Còn chiếc điện thoại em cũng sấy khô cho anh và để ở túi ngoài laptop của anh đó.
Anh này, hãy quên chuyện tối qua và quên em đi nhé!
Em đi đây… đừng cố tìm em!
Em sẽ yêu anh suốt đời!
Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây?
Tay run run cầm tờ giấy…
Một cảm giác hụt hẫng vô cùng… sụp người xuống… im lặng…
Tôi vội bật dạy chỉnh quần áo và đi xuống quầy lễ tân… với hi vọng vẫn còn nhìn thấy một thiên thần với tà áo dài đỏ vẫn đứng đó…
Nhưng không…
Nhìn khắp, tôi không còn thấy em nữa…
Vội vã đi hỏi nhân viên quầy lễ tân bằng 1 thái độ cực hoảng hốt và sốt sắng…
Tại sao? Sao không ai nói về cô ấy cho tôi biết? Họ đang dấu tôi hay họ không biết thật sự?
Tìm mọi cách hỏi những đồng nghiệp khác, phòng nhân sự rồi cả giám đốc khách sạn về em.
Nhưng cuộc đời là vậy… một màu đen bao trùm trước mặt tôi, tôi hoàn toàn không tìm được một chút gì về em ngoài quê quán, họ tên, ngày sinh từ tay giám đốc khách sạn…
Thẫn thờ bước ra…
Nhìn thấy chiếc ghế kia, chiếc ghế mà em đã ngồi cạnh tôi, tôi chợt nhớ ra rằng em đã nháy máy tôi…
Tôi vội rút điện thoại ra và kiểm tra lại những cuộc gọi nhỡ….
Chuyện gì đây? Sao không còn cuộc gọi nhỡ nào?
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa ngang qua tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-mua-ngang-qua/
Lại thẫn người, tôi hiểu ra rằng em đã xóa số của em trong điện thoại tôi…
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa ngang qua tại nguồn: http://truyen3x.xyz/con-mua-ngang-qua/
Bước chân ra khỏi khách sạn…một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên má…
Ngồi sụp xuống một gốc cây bên vỉa hè như một kẻ hành khất mất hồn…trước mắt là dòng xe cộ tấp lập…
*Tiếng nhạc chuông*
Có tiếng điện thoại reo, tôi vội rút điện thoại… (Lúc này hi vọng đây là cuộc điện thoại từ em…)
Trên màn hình hiện lên chữ “Quỳnh ST”
Không buồn nghe nhưng đêm qua đã không về rồi… tôi liền bắt máy.
Tôi: Alo, anh đây!
Quỳnh: Sao hôm anh qua không về? Bố em hỏi anh suốt!
Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!
Quỳnh: Anh đang ở đâu thế? Sao nghe giọng anh khác thế!
Tôi: Anh đang ở XXX, một lát nữa anh về giờ…
Quỳnh: Về nhé, cả nhà sẽ đợi anh về ăn trưa cùng…
Tôi: Ừ, anh biết rồi…
Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại… rồi…
Lại có điện thoại…
“Dung ST”
Tôi: Alo, anh đây!
Dung: Anh đang ở đâu thế? Sao hôm qua không về?
Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!
Dung: Anh về nhé, hôm qua bố em mong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua.
Tôi: Ừ, anh biết rồi!
Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!
Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất…
Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó chở tôi về nhà…
Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa…
Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về…
Vài tuần sau, tôi có nhờ ông anh họ làm bên An Ninh đến khách sạn một lần nữa để hỏi về Yến, kết quả vẫn vậy…
Ngoài Họ Tên, Quê Quán, Ngày tháng năm sinh… tôi không thể tìm được gì nữa…
Tôi vẫn còn nhớ ông anh họ nói lại rằng :” Lão giám đốc bảo con bé ý có người quen xin vào, nhưng mà không phải xin qua tôi mà xin qua phòng nhân sự”
Và dĩ nhiên anh họ tôi đã dò hỏi bên Phòng Nhân Sự nhưng không 1 ai đứng ra nhận…
Phải chăng đây là 1 sự chuẩn bị của cô ấy? Trước khi đi cô ấy đã làm mọi việc để tôi không còn tìm được cô ấy?
Cũng phải, em vẫn là 1 người con gái thông minh, tinh tế như lúc đầu gặp tôi…
…
Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi không có tin tức về người con gái đó…
Em nói đúng, dường như cơn mưa mùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau… nhưng sau cơn mưa – khi trời bừng sáng… cũng là lúc em rời xa tôi…
Cho đến giờ tôi cũng không hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa… tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!
Em – người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất…
Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây… sẽ gắn với từng kỉ niệm mà không bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi…
Căn bệnh HIV/AIDS đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi hạnh phúc của em… và đe dọa đến sinh mệnh em… nhưng em vẫn hồn nhiên, vẫn vui tươi, vẫn mạnh mẽ… em vẫn yêu và chấp nhận chịu đau khổ một mình…
Có một sự thật là tôi không thể quên em… mỗi khi thấy số điện thoại lạ gọi đến, nhắn tin đến là một lần tôi lại được hi vọng đó là em…
Bống tôi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :”Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn? Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ tới anh?”
Vẫn như vậy, mỗi ngày trôi qua tôi vẫn tự đặt cho mình những câu hỏi về cuộc sống của em… và không ngừng hi vọng một ngày nào đó được gặp lại em!
Ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai nữa… điều tôi thất vọng về bản thân nhất là không thể nói với em 1 lần rằng : “Anh yêu em” cho dù điều đó có thể chưa tồn tại trong tôi…