Cuộc sống mới

Chương 13



Phần 13

Bà Phương thấy Trung không xoa thì thấy lạ. Rồi bà chợt nghĩ tới điều gì, mặt hơi nóng lên.

– Con… con làm đi chứ.

– Vâng… con làm đây.

– Mẹ xin lỗi… mẹ quên mất mình mặc cái quần ấy.

– Con không nghĩ mẹ lại trẻ trung đến thế.

– Cái Mai nó vứt 1 đống quần đi, mẹ tiếc rẻ nên mặc đấy. Mấy cái quần gì mà có cũng như không. Có mấy cái mẹ nhìn mà không thấy ổn phải vứt đi đấy. Cái này cứ tiếc rẻ, nghĩ mặc bên trong ai thấy nên giữ lại.

– Không ai thấy thật. Mà mẹ mặc trông cũng đẹp. Mẹ giữ dáng tốt thật, Bố con thế này thì nhất rồi.

– Nhất là bét. Ông ý già rồi còn nhất gì nữa. Cũng may, ông ý không tòm tem bên ngoài là được rồi.

Trung hơi khựng tay lại khi nghe mẹ vợ nhắc đến vụ tòm tem. Cả căn phòng chợt yên tĩnh lại, bà Phương cũng không nói tiếp khi biết mình nói hớ. Trung cứ thế day bóp nơi giáp mông và lưng bà. Bà Phương nằm như thiếp đi, cái cảm giác vừa thoải mái vì đỡ đau, cái cảm giác có bàn tay đàn ông chạm vào da thịt mình. Da thịt đàn bà cũng nhạy cảm lắm chứ, cái cảm giác được bàn tay hơi thô thô của đàn ông chạm vào, làn da cũng căn cứ theo cảm giác nhận được mà truyền tín hiệu về cho não, kích thích bên dưới. Bà Phương có hơi thẹn thùng khi biết một phần mông của mình đã bị cậu con rể nhìn thấy. Nhưng lại có chút gì trong bà, lại cảm thấy hơi thích thú. Có lẽ trong con người ta lại có những mặt khuất, gặp điều kiện thuận lợi mới thể hiện ra mà ta không biết.

Trung thì khác, anh thấy hơi ngại khi chạm vào da thịt mẹ vợ. Dù không phải những bộ phận nhạy cảm và có lý do rất chính đáng, nhưng nhìn cái quần lót thế kia, da mông với cái khe đít ẩn hiện làm Trung thấy hơi khó chịu. Có một mùi gì đó là lạ tự nhiên bay vào mũi anh. Mùi không khó ngửi, hơi nồng nồng nhưng không phải mùi mồ hôi hay mùi của căn phòng. Con chim Trung chợt hơi có chút phản ứng chọc vào quần anh. Đã lâu rồi Trung không mặc quần bò. Được đúng hôm mặc thì chim tự nhiên cứng, chọc vào vải quần làm chim đau quá.

Tiếng thằng Quân tự nhiên gào lên dưới nhà kêu đói đánh động Trung và bà Phương. Bà Phương chả để ý đến đau gì nữa mà xoay người lại kéo cái quần dài lên. Trung thì cũng đứng dậy ái ngại:

– Mẹ đỡ đau chưa.

– Mẹ đỡ nhiều rồi. Con cũng có nghề quá.

– Mấy thứ thô thiển ý mà. Mẹ không đau thêm là con thấy vui rồi. Con xuống nhà dọn cơm cho thằng Trung. Mẹ đã ăn chưa.

– Mẹ ăn cũng được, nhưng giờ có lẽ con phải đỡ mẹ, để mẹ đi từng bước.

– Cầu thang sao chứa được hai người, để con bế mẹ được không.

– Vậy… cũng được. Mà… con xuống dọn cho nó ăn đi đã, xem rau cỏ trong tủ cần nấu thêm thì làm cho nó ăn trước, rồi lên bế mẹ sau.

– Vâng… vậy tí con lên.

Trung không biết anh vừa đi xuống thì mặt bà Phương khẽ hồng lên. Đôi chân bà hơi khép lại. Vừa nãy con chim anh nhô ra trong quần đập ngay vào mắt bà Phương khi anh đứng lên. Bà Phương khẽ tủm tỉm cười, cái thằng… vậy mà nó cũng cương lên được với mình. Mình liệu đã già chưa nhỉ, bà Phương tự nhủ. Bà chống tay đứng dậy rồi khẽ lết người qua bàn phấn gần đó. Gương mặt bà cũng đâu hẳn là già. Tuổi thanh xuân có chút cơ cực, nhưng gần 20 năm nay bà sống rất thoải mái vì không cần làm việc. Da dẻ cũng được chăm sóc, cơ mặt không chảy xệ mấy. Tiếng Trung gọi con vào ăn cơm báo bà Phương anh sắp lên. Bà vội lết tiếp tới tủ quần áo, lôi cái ngăn kéo quần lót ra, cơ man nào là các kiểu quần lót. Bà chọn một cái quần đen bảo thủ, nhưng thế nào lại bỏ xuống. Bàn tay ngọc ngà nhón lấy một cái quần ren màu đen. Bà tủm tỉm men dần tới giường.

Trung lên tới nơi thì bà Phương đã ngồi ngay ngắn đợi anh. Bà khẽ chống tay muốn đứng lên. Trung đi nhanh tới đỡ bà. Một tay bà Phương chống xuống giường, 1 tay vịn vai Trung đứng lên. Trung đưa tay đỡ vào lưng bà Phương giúp đỡ bà đứng dậy.

– Được rồi, vậy… con bế mẹ xuống nhé.

Bà Phương khẽ gật đầu, Trung vòng tay ra bế bà lên. Tay bà Phương như mất thăng bằng mà ôm lấy cổ Trung. Hai người sát mặt vào nhau, Trung hơi thấy xấu hổ khi mặt mẹ vợ lại gần mình đến vậy. Anh định né đi nơi khác nhìn thì bỗng đập vào mắt là một vùng trắng trắng lấp ló trong áo bà Phương. Chiếc cúc áo tuột ra lúc nào làm một phần da thịt nơi ngực bà lộ ra. Trung hơi ngơ ngẩn nhìn vào nơi khe ngực của bà, vẫn săn chắc và hấp dẫn lắm. Nói vậy vì như mẹ đẻ Trung ở quê, ngực sệ nhão hết cả rồi, dù cũng chỉ hơn bà Phương 1 – 2 tuổi. Phụ nữ thành phố ít phải làm việc nặng, ít phải đẻ con, có điều kiện chăm sóc hơn nên da thịt trắng mịn săn chắc hơn.

Trung cố trấn tĩnh bế bà Phương xuống nhà. Anh nhẹ nhàng đặt bà xuống. Đến lúc này bà Phương mới bỏ tay khỏi cổ anh ra. Trung xới cơm cho bà rồi cũng ăn cơm luôn. Bà Phương vẫn bình thường như xưa khi anh vẫn còn là con rể, hỏi han anh công việc. Thằng Quân cũng vui vẻ, thi thoảng nhảy vào nói leo cuộc nói chuyện giữa bố với bà ngoại. Dường như chưa có gì thay đổi.

Ăn cơm sắp xong thì thằng Hùng em vợ cũ anh mới mò mặt về. Nó như chả quan tâm chị nó có ly dị với Trung không mà thấy anh là bá vai bá cổ. Trung cũng quý Hùng, tính tình Hùng có hơi bốc đồng ham chơi nhưng tốt tính. Anh ở lại nói chuyện, bàn giao việc đưa mẹ đi viện cho Hùng rồi mới đi về.

Trung phi thật nhanh, nhưng về đến nhà chị cũng 8h hơn rồi. Cửa chỉ khép, anh mở cửa phi xe vào. Chị đang ngồi xem điện thoại, mâm cơm úp lồng bàn còn nguyên. Chị khẽ cười với anh, nụ cười ấm áp chào đón anh về nhà. Trung thấy nóng mắt, dường như anh yêu chị mất rồi. Trung kéo chị vào lòng mình, ôm thật chặt lấy chị. Cái mùi của chị, cái mùi mồ hôi khi chị chưa tắm. Không hôi tí nào, quện vào mùi da thịt chị tạo thành một thứ mùi khó tả nhưng đầy quyến rũ Trung.

– Chị chưa tắm à.

– Chưa, về là làm cơm ngay đợi Trung. Hôi lắm à.

– Không, thơm lắm.

– Điêu. Chị bật cười.

– Em nói thật, thơm. Em muốn hít ngửi cái mùi đó.

– Điên à, có gì mà hít. Thế ăn cơm chưa.

– Em ăn rồi. Em đã bảo chị đừng đợi cơm em mà.

– Chị thích thế mà.

– Hâm thật. Em đi rửa mặt đã, lúc nãy đi qua cái xe dính đầy khói khó chịu quá. Chị hâm thức ăn lên cho em.

– Sao em bảo ăn rồi.

– Em thích ăn cùng chị, thật đấy.

Chị nhìn Trung, ánh mắt chị dịu dàng chan chứa tình cảm dành cho anh. Trung muốn ôm ngay lấy chị bế lên giường. Nhưng anh dằn lòng lại mà đi rửa mặt. Cơm nước vậy mà đã xong ngay. Anh và chị ăn cơm như ngày nào hai người còn ở chung. Chị lại gắp cho Trung ăn, ánh mắt chị đầy niềm vui như gắp thức ăn cho chồng mình. Trung vậy mà cũng ăn thêm hai bát nữa, căng cả bụng. Chị bật cười nhìn Trung bế cái bụng ra phòng khách nghỉ.

Trung ra phòng khách cởi cái quần cho đỡ chật bụng. Anh đi vào lại thì thấy chị đang rửa bát. Miệng chị đang ngâm nga một bài hát gì đó mà anh không biết. Trung nhẹ bước tới ôm chị từ đằng sau. Chị dừng rửa bát, nhẹ tựa vào Trung, đầu chị ngả ra sau coi như Trung là cái ghế tựa vậy.

– Sao em ra ngoài đó xem tivi cơ mà.

– Em đi cởi quần cho đỡ chật thôi. Vào đây nói chuyện với chị còn thích hơn xem tivi.

– Đồ dẻo mồm. Béo lên hay sao mà chật bụng, để tí chị xem có nới được không.

– Không, dạo này em còn gầy đi hơn mà.

– Đồ ngốc. Ở một mình vẫn phải chú ý ăn uống chứ.

– Em nhớ chị. Giá mà được chị nấu cho ăn thì tốt.

– Chị không phải osin nhá. Để chị xem hôm nào chị nấu gì ngon thì mang qua cho em vậy.

– Không cần đâu. Em nói đùa đấy. Em gầy là do dạo này sống đỡ buông thả hơn, sáng nào em cũng tập chạy với các bài tập khác.

– Kinh nhỉ. Giữ dáng định đi tán em nào phải không. Cũng đến lúc tìm người khác được rồi.

– Em chỉ thích một người đàn bà. Em thích cái cảm giác người đó chờ cơm em, gắp cho em ăn. Em nhớ cái cảm giác nồng nhiệt khi đêm về, tiếng rên thổn thức của người đó. Em thích cái cảm giác cả hai người ôm chặt nhau, mồ hôi nhớp nháp. Em thích…

Chị quay lại, lấy tay bịt miệng Trung lại. Anh thấy mắt chị khẽ rơm rớm nước mắt. Trung không chờ đợi nữa, anh gắn chặt môi mình với môi chị. Chị ôm chặt, tay quấn chặt cổ anh. Nụ hôn chị dành cho anh dường như càng ngày càng nồng nhiệt hơn. Đôi môi ấy như có chất gây nghiện, mút vào lưỡi làm anh như mê mẩn. Trung và chị cứ thế ôm nhau, hôn hít nhau như xa nhau cả thế kỷ. Anh nhấc chị lên, chị Miên quặp chân vào người Trung. Cả hai cứ thế hôn nhau đắm đuối. Trung vừa hôn vừa bước chầm chậm lên cầu thang. Chả hiểu do dạo này tập thể dục, hay do tình yêu ban thêm cho ta sức mạnh, mà anh có thể nhẹ nhàng đưa chị lên được tầng 2 như vậy.

Trung thả chị Miên xuống giường, anh vục đầu vào cổ chị hôn hít điên cuồng, liếm láp cái vị mồ hôi trên cổ chị. Chị khẽ cởi cúc áo sơ mi ra, bầu ngực dần hé lộ bị cái miệng Trung nhanh chóng xâm chiếm.

Miên ưỡn ngực lên, tay vòng ra sau lưng khẽ cởi cái gút áo ngực. Tay Trung vội vàng giúp chị tuột nó ra. Bầu vú được xổ ra, rung rinh mời gọi. Trung như đứa trẻ thèm khát, há thật to cái miệng mút chặt vú Miên. Tay kia thì vần vò bầu vú còn lại. Miên sướng, cái sướng từ tận tâm hồn. Nàng lại được Trung ôm ấp, lại được da thịt dính vào Trung. Dường như làm chuyện đó với Trung không chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác, mà nó còn như dòng nước mát tưới tắm tâm hồn Miên. Lời Trung vừa nói lúc nãy làm Miên cảm động. Miên đã tìm được một người đi vào tâm hồn mình, hiểu được cảm xúc của mình, điều mà từ hồi trẻ người chồng cũ đã không hiểu được.

Cái miệng Trung vẫn tiếp tục bú chị. Đúng là bú, vì cái miệng cứ mút chặt lấy vú, cái lưỡi cứ khẽ đá như em bé đang kích sữa mẹ phun ra. Tay anh đã tìm xuống quần chị, cúc quần cũng được cởi ra rồi. Chị ưỡn mông lên kéo tụt cái quần xuống, để bàn tay Trung dễ dàng tìm thấy nơi động tiên của chị. Ấy vậy mà đã ướt hết rồi.

– Cô bé của Miên ướt hết rồi.

– Nó đang đợi cậu bé của Trung đấy.

Cả hai bật cười. Trung hôn nhẹ lên môi Miên. Cả hai lặng lẽ cởi sạch quần lót ra. Miên dang chân ra, chờ đón con chim về tổ. Trung đanh mặt lại khi chim anh đi vào chị. Có phải lần đầu tiên với chị đâu, nhưng cảm giác vẫn y như lần đầu. Lồn chị bọc lấy chim anh, mơn man khiêu khích. Trung chống tay bên cạnh chị, anh vừa thúc chim vào vừa nhìn chị. Ánh mắt chị long lanh quá, đầy tình cảm dành cho anh. Anh thích ngắm chị, nhìn cái vẻ mặt dại đi của chị sau mỗi lần chim anh thúc mạnh. Tay chị cứ hết nắm lấy cẳng tay anh thì lại vuốt ve nơi hông Trung. Chân chị lúc dạng ra, lúc co lên. Cái lồn bắt đầu nóng hầm hập và co rút lại siết chặt chim Trung.

– Miên ơi, anh yêu em mất rồi.

– Em cũng yêu anh. Yêu anh chả biết từ lúc nào.

Trung thúc cặc thật mạnh. Chim anh ma sát với vách lồn làm anh sướng run người. Anh gầm lên, gồng người địt phầm phập vào lồn chị. Chị thở hắt ra liên tục, mắt đờ ra trước sự vũ bão của con chim nơi lồn chị. Trung gầm lên, tinh trùng bấy lâu giữ lại đã xả phát đầu trong lồn chị.

Chị quặp chặt lấy người Trung, bàn tay cứ vuốt nhẹ nơi lưng anh. Hai con người cứ rịt lấy nhau, đè lên nhau cảm giác da thịt của nhau sau bao ngày xa vắng.

– Tập thể dục gì mà càng ngày càng yếu. Ra nhanh thế.

– Lâu quá chả làm nên nó vậy. Với lại… lồn chị bóp chim em vậy, làm sao mà không ra.

– Khiếp, làm như của chị là của gái trinh không bằng.

– Chị còn hơn cả gái trinh. Lời lúc nãy em nói, là thật đấy.

– Lời gì, chị không biết.

Chị làm bộ giả lơ, làm Trung bực. Anh giữ chặt 2 tay chị dang ra. Cái miệng liếm láp nơi nách chị. Chị nhột, cứ vặn vẹo người. Thế nào mà chim anh lại cứng lại được. Trung không chần chừ nữa mà lại nhấp ra vào trong chị. Lần này lâu hơn, chị không còn thở nữa mà rên rỉ. Trung nghe tiếng rên của chị mà đầy kích thích. Anh phải nghĩ đến bản kế hoạch khó nhằn ông Huấn giao cho để phân tâm, không thì lại nhanh chóng ra mất. Cứ như vậy đêm dần tới, Trung và chị sau khi rã rời thì lại ôm chặt nhau. Cái chăn mỏng đắp hờ cho có, chứ hai thân thể nóng bừng bừng dính vào nhau cần gì chăn để ủ ấm. Chị rướn người, hôn thật lâu nơi trán Trung. Mắt chị long lanh nhìn Trung trong bóng đêm.

– Ngủ đi Trung nhé.

– Ừ, Trung cũng buồn ngủ rồi. Trung ôm Miên ngủ thích lắm.

Chị nhẹ nhàng ôm Trung, vuốt ve cho Trung ngủ. Khi người đàn ông dần ngáy đều đặn, người đàn bà mới thôi vuốt ve. Mắt chị cũng dần nhắm lại, môi khẽ lẩm bẩm chỉ để chị nghe thấy: “Em cũng nhớ lời anh nói, và em cũng vậy”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...