Cuộc sống mới
Chương 28
Trung đứng đợi mãi dưới cây sấu già thì chị mới ra. Chị bĩu môi nhìn Trung, ngắm nghía dò xét. Trung bật cười, quay một vòng cho chị xem:
– Em có gầy đi lạng thịt nào đâu.
– Chị chưa khám kỹ nên chưa biết. Em làm giám đốc có thấy thích không.
– Chưa biết được, thích hay không phải tầm 2 tháng nữa mới biết.
– Ghê nhỉ, mới đó đã có vẻ sắp vực được cái xí nghiệp nát ấy rồi cơ à.
– Chưa biết, nhưng giờ còn nhiều việc lắm. Cả cái xí nghiệp không còn một xu nào, em còn phải đi mượn tiền về để sản xuất đây. Trung cười giơ lên cái túi anh vừa nhận từ BÌnh.
– Em vừa làm giám đốc mấy hôm đã đi vay tiền là sao.
– Thì muốn vực dậy xí nghiệp cần có tiền. Em đã cố nhưng có lẽ vẫn cần thêm.
Chị nhìn Trung rồi chợt kéo Trung vào nhà. Con gái chị hôm nay cũng có nhà. Trung hơi bối rối đi theo chị lên gác. Chị lôi trong hòm xưởng mình ra một túi giấy. Chị tháo túi đổ ra, bên trong là 5 lượng vàng.
– Chị…
– Em cầm đi, chị còn ít tiền nhưng để sổ tiết kiệm rồi. Nếu em cần thì chị đi rút sau.
– Không, em có tiền rồi, chị không thấy đây à. Thiếu em đi mượn thêm sau.
– Người khác cho em vay với chị đưa em có khác gì nhau. Em không để chị trong lòng co đúng không.
– Em để chị ở đâu chị phải biết chứ.
– Thế thì cấm nói nhiều. Cầm ngay và không nói nữa.
– Chị…
– Thứ đáng giá nhất đặt trong lồng ngực và trong đầu chị đều cũng trao cho em. Chị không hối hận gì cả. Em cần thì cứ lấy mà dùng, đằng nào chị cũng để đó bao năm nay.
– Chị thật là ngốc, em là Don Juan đấy.
– Chị tự nguyện bị lừa. Kinh doanh cần rất nhiều tiền. Chị đưa thì em cứ cầm đi, không dùng thì lại trả chị chứ ai bắt em phải dùng luôn.
Trung nhìn chị, ánh mắt chị đầy yêu thương và tin tưởng anh. Trung thấy giận mình, và giận cả chị. Anh kéo mạnh chị vào lòng, ôm ghì thật chặt lấy chị.
– Em chỉ muốn đánh chị một cái vì tội quá dễ dãi với em.
– Cuộc đời nếu không dám tin thì sao dám yêu.
Câu nói nhẹ nhàng thay cho câu hỏi lẫn câu trả lời. Trung thả chị ra, nhìn sâu vào trong mắt chị. Anh hôn nhẹ lên đôi môi chị. Bờ môi mềm mại khẽ mím lấy môi anh như không muốn rời.
Qua những giây phút lãng mạn, chị lại là chị, vội vội vàng vàng lôi Trung xuống tầng 1. Con chị đang nấu ăn. Chị bảo Trung ở lại ăn cơm nhưng anh từ chối. Anh thấy cô bé kia cũng không chào đón mình lắm nên ăn cũng ngại. Chị cũng biết ý nên tiễn Trung ra cửa.
Trung rời nhà chị mang theo vàng của chị. Anh đi đến thăm con mà lòng rối bời vì tình cảm của chị dành cho anh. Anh nợ chị nhiều quá. Không vướng vào chị thì không biết giờ đời anh còn trôi dạt nơi nào, có bình tâm như bây giờ không.
Trung bấm chuông cửa, đón chờ anh là bà Phương. Từ sau lần về quê đó anh mới ghé thăm con được một lần. Bà Phương hơi ngỡ ngàng khi Trung đến, bởi hiếm khi anh đến muộn thế này.
– Sao con đến muộn thế.
– Con qua thăm thằng Quân. Đợt tới con bận sợ không có thời gian thăm nó.
Trung vào nhà, thằng Quân biết bố đến hò hét ầm lên leo lên người ôm chặt lấy anh. Trung bế con xoay vài vòng, mới đó mà cảm giác như nó đã lớn thêm rồi thì phải. Trung hỏi han con việc học hành trường lớp. Dường như con anh cũng quen thuộc với việc bố mẹ không ở cùng nhau, nó vẫn vui tươi khi đến trường. Nó kể với Trung cô giáo nó vừa đi dạy lại. Có lẽ Thúy đã vượt qua được nỗi đau mất mẹ. Từ hôm đưa tang mẹ nàng anh cũng chưa gọi lại cho cô.
Bà Phương đem đĩa hoa quả vừa gọt ra cho hai bố con ăn. Hôm nay Mai không có nhà, cả bố vợ anh nữa. Ông Hà đi về quê bạn ăn chúc thọ ông bố bạn. Mai thì phải về địa phương kiểm tra theo đoàn. Đáng lý ra nàng giờ về rồi nhưng phát sinh thêm đơn tố cáo nên phải ở lại thu thập.
Từ đợt vợ chồng anh xảy ra chuyện, ông Hà đã lôi Mai về lại dưới trướng ông. Ông không muốn mang tai mang tiếng với đồng nghiệp rằng con gái đi ngoại tình. Bà Phương kể Mai cũng chưa dám nói với ông rằng đã có thai, dù cái thai giờ cũng hơi nhô bụng.
Bà Phương ngồi nói chuyện một lúc với Trung thì đi vào trong bếp dọn rửa. Trung ngồi ngoài chơi, anh ngồi cạnh dạy con học. Ở nhà Mai cũng ít khi nhẫn nại chịu xem con học. Có gì khó thằng bé đành hỏi cậu nó. Nhưng như hôm nay vậy, Hùng còn mải yêu đương, đâu có ở nhà mà thằng Quân hỏi. Trung vốn học giỏi, anh dành thời gian hệ thống lại kiến thức cho con từ đầu. Cũng chưa có nhiều kiến thức vì con mới lớp 1 nên thằng bé nhanh chóng thông suốt.
Thằng Quân kéo anh lên gác chơi game. Nó hào hứng kể cậu Hùng mua game 4 nút cho nó. Cuối tuần nào nó cũng đợi cậu để chơi cùng. Trung cười, anh thừa biết tính ông em vợ, lớn đầu nhưng vẫn như trẻ con. Trung vừa bước đến cửa phòng con thì khựng lại. Bên trong nhà tắm bà Phương vừa bước ra, trên người quấn mỗi cái khăn tắm. Anh có thể nhìn thấy bờ ngực vẫn còn trắng nõn của bà, cái khăn tắm cũng chỉ che đến ngang đùi, từ đó xuống dưới anh đều nhìn thấy hết.
Bà Phương cũng giật mình vì thấy Trung, vội ngượng nghịu thanh minh.
– Nhà tắm của mẹ vòi hoa sen bị tắc…
– Con lên chơi với thằng Trung.
Cả hai cùng thanh minh, bà Phương vội lách qua Trung đi về phòng. Trung có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm xen lẫn mùi da thịt bà Phương. Anh vẫn nhớ mùi da thịt của bà, cái đêm hôm ấy…
Trung chơi với con nửa tiếng thì định về, cũng hơi muộn rồi. Anh để con chơi nốt rồi đi tìm mẹ vợ chào một câu. Đèn trong phòng bật chứng tỏ bà đang ở trong. Trung gõ nhẹ cửa:
– Trung à.
– Con đây mẹ. Con định đi về.
Bà Phương ra mở cửa. Trông bà vẫn hơi xấu hổ khi nhìn Trung. Trung định qua bảo thằng Quân thì dưới nhà cổng mở ầm một cái, rồi lại như có tiếng cái gì húc vào cổng. Cả hai người vội xuống nhà, thằng HÙng đang lồm cồm bò dậy. Tiếng động vừa rồi là nó húc xe vào cổng.
Thấy Trung thằng Hùng như bắt được vàng. Nó quý anh và anh cũng quý nó. Nhưng giờ vàng bạc gì giờ này, nó nói mà giọng lè nhè say khướt. Trung vội dựng xe cho vào nhà để bà Phương đóng cổng. Trung dìu Hùng vào nhà, nó lại bắt đầu kể lể… chuyện người yêu bỏ nó đi yêu thằng khác. Nó vừa nói vừa như khóc. Trung dìu nó lên phòng, càng lên thì nó càng tì vào anh, ăn gì nặng khiếp. Trung đưa nó vào giường thì nó níu chặt tay anh kể lể, xả hết nỗi buồn. Trung chả biết làm sao đành ngồi nghe nó nói chuyện. Rồi nó cũng ngủ, Trung thoát nạn xuống nhà.
Con anh đã mặc đồ ngủ sẵn chuẩn bị đi ngủ. Thấy bố nó mắt sáng như sao.
– Bố ơi hôm nay ngủ với con.
– Bố còn phải về, mai còn đi làm.
– Hay con ngủ lại đêm nay. Con Mai nó cũng không về, lâu rồi thằng bé không được ngủ với bố.
Bà Phương đột nhiên chen vào, làm thằng Quân thêm nằng nặc đòi bố ngủ cùng. Trung nhìn bà, anh bỗng thấy bà nhìn anh như muốn anh ở lại. Anh như biết bà muốn gì. Câu từ chối ra đến cửa miệng anh lại ngậm lại. Thằng Quân reo hò chuẩn bị giường để bố nằm cùng. Trung leo lên giường, anh cầm quyển truyện lên đọc cho con. Con anh vẫn duy trì được nếp nghe truyện ngủ. Thường là Mai đọc cho con ngủ.
Con dần thở đều, Trung ngồi dậy đi ra cửa. Anh phân vân có nên mở cánh cửa phòng kia ra không, nó đang khép hờ chờ anh. Trung đứng trước cửa, anh vẫn lăn tăn. Dù sao bà Phương vẫn như mẹ vợ anh, anh sợ càng lún sâu vào mối quan hệ không chính đáng này. Nhưng người đàn bà trong bà đang khao khát lạ, anh thấy thật khó không biết nên từ chối ra sao.
Cánh cửa chợt mở, bà Phương mở cửa ra. Cả hai dường như đều khó mở miệng, bối rối đứng đó.
– Con có đi tắm không. Mẹ để quần áo thằng Hùng trong nhà tắm cho con rồi.
– Vâng, vậy thì con tắm qua một cái.
Trung bước vội vào phòng tắm. Anh trốn tránh bà, trốn tránh sự bối rối khi không biết xử lý tình huống ra sao. Nước hơi lạnh làm Trung thấy sảng khoái, anh như quên đi những mệt mỏi công việc những ngày qua. Dường như anh tắm cũng hơi lâu, mấy ngày ở xí nghiệp anh chưa tắm thì phải.
Trung mặc quần áo thằng em, hơi rộng thì phải, hay do dạo này anh gầy. Anh mở cửa ra, hơi bất ngờ vì bà Phương đang đứng trước cửa.
– Mẹ… mẹ thấy con tắm hơi lâu… không biết sao không…
– Lâu con không tắm nên hơi bẩn.
– Ừ… vậy… mẹ vào phòng trước…
Bà Phương vội đi vào phòng, cửa phòng vẫn rộng mở. Trung thấy tín hiệu rõ ràng cả từ lời nói của bà. Anh hơi lưỡng lự muốn bước về phòng, nhưng rồi lại quay ngang đi vào, cánh cửa phòng đóng lại.
Bên trong phòng, bà Phương đang ngồi đợi, tay bấm vào nhau. Bà thấy Trung, ánh mắt có chút vui mừng xen lẫn xấu hổ. Trung lại gần, bà Phương vội đứng dậy. Anh nhẹ đưa tay vuốt dọc hai cánh tay bà, cười nhẹ trêu bà:
– Mẹ hôm nay có đau lưng không. Con bóp lưng cho mẹ nhé.
– Lại còn đùa. Mẹ xấu hổ lắm.
– Mẹ xấu hổ trông đẹp lắm.
– Già rồi còn đẹp gì nữa.
– Da dẻ của mẹ vẫn còn căng và sáng. Đôi mắt mẹ vẫn ánh lên sáng rõ, đôi môi mẹ vẫn nồng nhiệt như đêm nào. Cả dưới đây nữa, vẫn còn thật nhiều nước.
Bàn tay Trung khẽ vuốt qua má bà Phương, ngón tay chạm nhe trên môi bà. Anh kéo bà thật sát, dí chim mình qua háng bà.
– Con càng nói mẹ càng ngượng.
– Mẹ không phải đợi con sao, làm sao mà ngượng.
– Ngượng thì ngượng chứ sao.
– Thế để con làm mẹ hết ngượng nhé. Được không.
Bà Phương không trả lời mà chỉ gật nhẹ một cái. Trung vuốt ve má bà, đôi môi anh dần áp vào môi bà. Đôi môi hơi run run đón nhận môi anh mút vào. Lưỡi Trung lùa qua cạy răng ra đi tìm lưỡi bà. Cái lưỡi ngờ nghệch dần cuốn theo nhịp điệu của lưỡi anh, đôi tay bà dần ôm chặt lấy Trung.