Cuộc sống mới
Chương 4
Mắt Trung chợt hé mở, Thảo chợt đờ người ra, tay nàng đang lau sau gáy Trung, mặt nàng và Trung cách nhau thật gần. Chợt Thảo thấy ánh mắt Trung đầy tức giận. Khuôn mặt Trung dữ tợn, ánh mắt căm thù phẫn hận làm Thảo không sao quên được. Thảo còn chưa kịp hỏi Trung tại sao thì tay Trung đã giữ chặt gáy nàng. Trung thô bạo gắn chặt môi vào môi Thảo. Thảo cố chống cự, đẩy Trung ra nhưng không được. Cái lưỡi thô lỗ cứ tìm cách đẩy răng nàng ra tiến vào.
Thảo bỗng chợt buông lỏng, răng khẽ hé ra cho lưỡi Trung tiến vào. Lưỡi Thảo đưa tới mơn trớn lấy lưỡi Trung, nàng nồng nhiệt đáp lại nụ hôn thô bạo của Trung. Thảo mong nụ hôn này đã 10 năm rồi. Hai con người cuốn chặt lấy nhau, tay chân khít khao ôm nhau, hai cái miệng cứ lúc mút mát lúc gắn vào nhau.
Trung chợt buông Thảo ra, cười dữ tợn:
– Con đĩ, anh hôn em có tuyệt như thằng đó hôn em không. Anh thấy em có vẻ thích. Giờ anh sẽ cho em biết, anh địt không kém thằng đó đâu. Sao em có thể… sao em có thể… em có biết anh đau lắm không.
Nước mắt Trung rơi, anh xé toạc áo Thảo ra. Thảo co hai tay che đi bầu ngực mình. Nhưng Trung chả quan tâm. Cái quần lửng nhanh chóng bị kéo phụt xuống, dù tay Thảo có cố giữ thế nào đi nữa. Trung đè lên Thảo, con chim cứng ngắc đâm vào mu lồn Thảo. Anh ngắm nhìn Thảo, lúc hiền hòa say đắm, lúc dữ tợn căm thù. Tay Trung kéo mạnh tay Thảo đang che nơi cửa lồn, chân anh tì vào cẳng chân Thảo ra tìm cách nhét chim vào. Thảo khóc, nàng không tiếc cho anh, nhưng không phải như thế này. Nàng không muốn phải là thứ để anh xả sự hận thù.
– Anh… là em… Thảo đây. Tỉnh đi anh, anh đừng như vậy, em buồn lắm.
– Buồn, người buồn phải là tôi mới đúng. Cô có gì mà buồn.
– Anh tỉnh đi, đừng như vậy. Giờ không phải con người anh đang nói. Tỉnh đi anh, Thảo đây, em đây.
Trung như không quan tâm Thảo nói. Anh cường thế tách chân Thảo ra, con chim cố ấn vào cửa lồn khô khốc của nàng. Thảo khóc, nàng biết giờ làm gì thì Trung cũng không biết nữa. Thảo giơ tay tát thật mạnh vào mặt Trung. Má anh đã hằn dấu bàn tay Thảo. Thảo tát vì nàng giận sự hận thù trong Trung. Nhưng sự yêu thương của Thảo dành cho Trung thì khác. Nàng dang rộng chân ra, chờ đợi anh tiến vào. Giá như năm đó nàng bạo dạn hơn, có khi bây giờ đã khác…
Trung bị cái tát như trời giáng thì nổi giận. Anh muốn tát lại cái con đàn bà đĩ thõa đang nằm dưới. Nhưng cái tát như làm Trung tỉnh. Anh chợt thấy cảnh vật xung quanh như không phải nhà mình. Người đàn bà nằm dưới salon kia không phải vợ anh… Chết rồi, chết thật rồi. Ý thức Trung nhanh chóng tỉnh táo lại. “Mình sao lại thế này, sao anh lại đè Thảo ra. Mình định làm trò khốn nạn với nàng, mình đã làm chưa nhỉ.”
Trung còn đang bàng hoàng chưa biết xử lý sao thì cánh cửa gỗ mở ra. Bình mệt mỏi bước vào. Anh chợt khựng lại trước khung cảnh trong phòng khách. Bình cũng đơ người ra, anh không nghĩ sẽ có ngày thấy cái cảnh này. Dù rằng không lâu trước Bình muốn Trung some với vợ chồng Bình. Nhưng đó là Bình cũng có mặt, chứ không phải hai người thế này.
Trung vội đứng dậy, anh vội vớ lấy cái quần dài dưới đất. Anh vụt chạy đi, nhưng dừng lại khi định đi qua Bình:
– Tao xin lỗi, nhưng không phải như mày nghĩ đâu. Đừng nghĩ gì oan cho cô ấy.
Trung chạy vội ra cửa. Không màng cái cổng vừa khóa anh đu luôn qua cổng. Trung cứ thế chạy miết trong đêm tối se lạnh. Trời đêm lạnh lẽo làm Trung tỉnh táo ra. Trí nhớ đứt quãng dần trở lại với anh. Thật tồi tệ, mình có thể làm thế với Thảo. Trung cứ vừa đi vừa day dứt, không biết nên giải thích với Bình và xin lỗi Thảo ra sao. Chỉ chút nữa thôi anh đã gây ra sai lầm không thể sửa chữa được.
Đêm đó cuối cùng Trung cũng tìm được chỗ nghỉ. Anh đi tới cơ quan, bác bảo vệ già biết mặt anh và cho anh vào. Trung không ngủ, anh nằm nghĩ ngợi lung tung đến sáng. Sự cố với Thảo dường như làm sự thù hận và đau đớn trong Trung tạm lắng. Anh khẽ thiếp đi khi những những xe hoa từ chợ buôn bắt đầu tỏa đi tới các phố nhỏ.
Trung bắt đầu việc ở chỗ làm như bình thường, không ai biết anh ngủ qua đêm trừ bác bảo vệ. Trung đắn đo mãi rồi mới gọi cho Bình. Chuông reo mãi Bình mới bắt máy.
– Tao đây.
– Ừ, tao biết rồi. Sao tối qua mày không về. Đi ngủ bụi ở đâu à.
– Tao ngủ ở cơ quan. Chuyện hôm qua…
– Thôi, không cần xin lỗi. Bạn bè với nhau. Thảo kể rồi, tao cũng mang máng hiểu. Tao cũng hơi ghen đấy, thằng chó. Mày liệu với tao, chuẩn bị ăn vài cú xuyên sơn cước của tao đi.
– Xì, cái dạng mày. Tao có lẽ mất chút thời gian lo liệu mọi thứ. Xong tao sẽ qua xin lỗi Thảo. Tí nữa thì tao đã gây ra chuyện khốn nạn.
– Thảo hiểu mà. Mày cứ lo liệu mọi việc cho ổn thỏa đi. Đầu óc cũng đừng nghĩ quẩn. Đời còn dài.
– Tao biết rồi. Làm việc đã.
Bình hiểu làm Trung nhẹ cả người. Nhưng cái việc trong nhà không dễ giải quyết. Cứ nghĩ tới là Trung lại thấy đau đớn khó chịu. Anh tung hê hết, cố gắng tập trung vào công việc, dù thực tế cũng chả tập trung được mấy.
Buổi trưa khi Trung ăn cơm thì có điện thoại, là mẹ vợ gọi. Mẹ vợ gọi anh chiều nay đón thằng Quân rồi qua nhà bà có việc muốn nói. Trung hiểu mang máng, có lẽ mẹ vợ anh biết hết rồi. Việc không muốn nhưng đến rồi thì phải giải quyết. Trung đi ngang giật điếu thuốc của đồng nghiệp mà hút. Đã quá lâu rồi không hút thuốc, từ ngày vợ bắt cai…
Chiều đến Bình vác xe qua cơ quan cho Trung. Anh biết bạn chắc ngại không dám đến nhà. Cả hai có chút gượng gạo, nhưng khi chia tay vẫn tay đấm chân đá như hồi nào.
Đã sắp đến giờ đón con, Trung cứ quanh quẩn trong phòng than vắn thở dài. Anh cũng chưa biết tính sao nếu gặp lại Mai. Sự đau đớn vẫn còn trong anh, nhưng anh biết mình vẫn còn yêu Mai nhiều lắm. Nhưng giờ gặp bố mẹ vợ, bảo anh quay lại với Mai là điều không thể. Anh chỉ còn chút lấn cấn nơi thằng Quân, nó còn bé quá, vừa vào lớp 1.
Trung cứ giữ cái tâm trạng rối bời đó mà đi đón con. Sắp đến đoạn rẽ gần vào trường con, chợt anh thấy qua gương chiếu hậu 1 xe máy vọt lên sau xe anh. Trung giảm tốc độ lại đề phòng xe nó đi nhanh tạt đầu anh lúc rẽ. Đúng là như vậy, chiếc xe phi nhanh, nhưng người thanh niên phía sau chợt giơ tay ra giật nhanh túi đồ của chiếc xe sau đít anh. Cướp, đó là suy nghĩ của Trung ngay khi nghe tiếng kêu thất thanh của cô gái. Như một phản xạ không điều kiện, chân Trung giơ ngay ra đúng lúc chiếc xe trờ tới ngang xe Trung. Một cú ra chân nhanh như chớp, cả xe của Trung lẫn xe của hai tên cướp đều đổ nhào. Trung đoán trước được việc xe mình sẽ đổ nên nhanh chóng bật chân rướn lên, ngã vài vòng dưới đất là đứng được. Nhưng hai thằng kia thì không thế. Cú mài xe dưới đường làm cả hai xây xẩm. Trung nhanh chóng chạy tới, bồi cho 2 thằng mỗi đứa 1 cú để chúng gục hẳn.
Anh nhìn qua cô gái đằng sau, cũng đang lồm cồm bò dậy sau khi bị giật túi. Trung nhặt túi rồi tiến lại đưa cho cô:
– Cô có sao không. Túi của cô đây.
– May quá cảm ơn anh nhiều. Anh… ơ… anh Trung phải không.
– Vâng… à… cô Thúy đúng không ạ.
– Vâng, em đây. Anh đi đón cháu nhỉ, cũng sắp đến giờ rồi.
– Vâng, tôi đi đón cháu. Sao cô lại ở đây giờ này. Tay cô chảy máu rồi.
– Không sao, xước nhẹ. May nhờ có anh, không thì em chết mất. Em chạy qua trường đã không muộn, tí gặp anh sau.
Cô giáo vội chạy đi, không quên cảm ơn mấy anh thanh niên đang gô cổ hai thằng cướp lại. Trung cũng dựng xe lại, trình bày qua với anh cảnh sát khu vực vừa chạy tới rồi đến trường. Ấy thế mà cũng muộn, lớp con anh còn mỗi nó. Cô Thúy vẫn đang đứng cùng con, nhoẻn cười khi thấy Trung:
– Xin lỗi cô. Lúc đó định đi mà công an khu vực đến. Tôi phải ghi lời khai qua rồi mới tới được.
– Không sao ạ. Đáng nhẽ ra em phải làm việc đó, mà sát giờ cho các con về quá.
– Thế tay cô đã băng chưa. Chắc lúc nó giật mạnh làm bị chống tay nên vậy.
– Em nhờ đồng nghiệp băng tạm rồi. Anh xem.
Thúy giơ bàn tay lên cho Trung xem. Đúng là đã được băng bó qua. Nhìn những ngón tay thon dài, Trung chợt thấy tay cô giáo thật đẹp. Anh mới nhìn qua, giờ mới thấy cô giáo cũng thật xinh. Trước giờ đón con mà chả bao giờ anh chú ý. Trung vội tránh ánh mắt đi khi thấy Thúy cũng nhìn mình:
– Anh thế có bị thương không. Em thấy anh cũng ngã xe.
– Không, tôi chủ động nên không sao. Lần sau đi xe không nên đeo túi ở vai thế, dễ bị giật lắm.
– Vâng, hôm nay là do em sơ sểnh. Nhà em có việc gấp, em phải nhờ bạn trông lớp rồi chạy ra ngân hàng rút tiền không sợ muộn. Không có anh lấy cho em cái túi thì em chết mất. Bố em tối nay mổ, cần đóng tiền mà giờ bị cướp thì không biết xoay đâu.
– Bác bị làm sao mà phải mổ.
– Bố em bị tuyến tiền liệt thôi anh ạ. Bác sĩ bảo đàn ông có tuổi hay bị, không phải ung thư.
– Vậy là đỡ rồi. Giờ dính vào ung thư mệt lắm. Thế cô đi ngay đi, còn đóng tiền cho bác.
– Vâng, cũng chưa muộn lắm. Em đi giờ đây.
– Bệnh viện nào nhỉ. Tôi đưa cô một đoạn nhé, cho an toàn.
– Liệu có được không. Anh… không bận chứ.
– Không, tôi rảnh mới bảo chứ. Miễn không xa quá, tôi còn dính thằng bé này.
– Cách đây cũng 3km thôi. Anh đợi em nhé.
Trung tự nhiên thấy cô giáo hay hay lạ. Nhìn cô ríu rít chạy như cơn gió vào trường, lòng Trung như có cơn gió nhẹ xua bớt ưu phiền trong anh. Trung ngồi nói chuyện với con một lúc đến khi cô giáo ra. Nhìn Thúy vừa lúc trước xinh xắn là thế, giờ trông như ninja làm Trung bật cười. Thúy gỡ khẩu trang ra cười khẽ:
– Bình thường em vẫn toàn mặc vậy đi cho đỡ nắng. Lúc nãy vội quá không mặc, chứ không cũng không trầy tay đến vậy.
– Cô mặc vậy xinh mà. Tôi không hiểu sao phụ nữ cứ phải mặc như người hồi giáo làm gì.
– Phụ nữ nào chả vậy, còn giữ gìn làn da chứ anh. Chị nhà chắc cũng thế mà.
– Vâng…
Giọng Trung chợt trầm lại khi nhắc đến vợ. Cô giáo cũng như nhận ra không khí khác lạ, cả hai trầm lắng không nói nữa. Trung và cô cùng đi đến bệnh viện, dường như cả hai như gượng gạo sau biểu hiện của Trung. Quãng đường cũng không dài, Trung từ biệt cô giáo Thúy rồi đưa con về. Anh chợt thấy sự nặng nề bủa vây mình.