Cuồng dâm thành Thần

Chương 24



Phần 24

– Lâm Minh! Lâm Minh! Con ơi!

Từ Hoa tỉnh lại ôm Vệ Minh khóc kêu gào.

Vệ Minh hoàn toàn bất tỉnh miệng mũi trào máu nhìn như người đã chết, cơ thể mềm nhũn như người chết, Từ Hoa vừa khóc vừa cố gắng cõng Vệ Minh lên lưng lê bước nặng nhọc kéo Vệ Minh xuống núi vô nhà…

Từ Hoa tất cả cùng Lâm Phụng chạy qua nhà trưởng lão gõ cửa nhờ giúp đỡ, mọi người tụ họp nhìn Vệ Minh nằm như chết rồi trên giường mà nhìn nhau không biết làm gì… Từ Hoa nhờ trưởng lão nhìn ngó Vệ Minh dùm rồi tất tả chạy đi lên trấn tìm luyện dược sư chẩn đoán bệnh dùm, gương mặt lo lắng vừa chạy vừa khóc lọt vào mắt của 2 vệ binh đi theo Vệ Minh đang trú ở 1 rừng cây gần đó.

Sau khi giới thiệu mình là bảo vệ của Vệ Minh Từ Hoa như bắt được vàng nhờ 2 vị vệ binh giúp đỡ, lập tức kéo về nhà Vệ Minh, 2 vị vệ binh trong đó có 1 vị là luyện dược sư lập tức chẩn đoán bắt mạch Vệ Minh rồi lắc đầu…

– Chúng ta cần đưa Vệ Minh về học viện gấp, có lẽ viện trưởng sẽ giúp được cho hắn! Ta không giúp được!

Vệ binh luyện dược sư nói.

Tờ mờ sáng 2 vị vệ binh cõng Vệ Minh phi không với tốc độ bàn thờ về học viện để lại Từ Hoa và Lâm Phụng trong sự lo lắng, nước mắt lăn dài trên mặt 2 người…

Bạn đang đọc truyện Cuồng dâm thành Thần tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cuong-dam-thanh-than/

– Chuyện là sao???

Võ tôn trưởng lão nóng nảy lo lắng hỏi 2 vệ binh.

– Mẹ của Vệ Minh nói hắn hấp thụ 1 vật kỳ lạ rồi sau đó bất tỉnh!

– Vật kỳ lạ? Là vật gì?

– Chúng ta cũng không biết! Mẹ Vệ Minh cũng nói không biết!

– Sao rồi viện trưởng?

Nam thúc hỏi.

– Kinh mạch toán loạn, đứt gãy từng khúc… ta không giúp được!

Viện trưởng ngao ngán lắc đầu.

– Đứt kinh mạch! Vậy… vậy có nghĩa là Vệ Minh tàn phế…

Nam thúc thất vọng vô lực ngã bịch xuống ghế.

– Đáng tiếc cho 1 một thiên tài!

Viện trưởng ngao ngán thất vọng, 5 vị trưởng lão nhìn nhau ánh mắt đầy nỗi buồn và thất vọng không biết nói gì…

– Cứ để hắn tịnh dưỡng đi đã! Chúng ta đi!

Viện trưởng không giấu được nỗi buồn.

– Hộc… a… sao cơ thể ta đau quá! Tay ta? Chân ta? Sao thế này?

Vệ Minh tỉnh dậy trong cơn đau đớn cùng cực, tay chân nhấc không muốn nổi, cố hết sức bình sinh Vệ Minh nhấc tay đưa lên, cánh tay vô lực yếu ớt run rẩy ngay cả sức bóp bàn tay lại cũng không có.

– Vận khí! A… từng cơn đau buốt trong cơ thể Vệ Minh, chân khí ta đâu? Tinh hạch của ta đâu?

Vệ Minh kinh hoàng khi cảm nhận thấy những viên tinh hạch Lôi Hỏa Phong của mình đã biến đâu mất mà thay thế vào đó là ma phương đen bóng nằm chễm chệ ngạo nghễ trong đan điền thủng vỡ lỗ chỗ rách nát của Vệ Minh.

– Ta… ta tàn phế…

Có ngu ngốc đến đâu thì vệ kinh cũng biết đan điền là nơi chứa đựng chân khí của võ giả nếu đan điền vỡ đồng nghĩa với việc… trở thành 1 phế vật.

– A… a… tại sao… ma phương này rốt cuộc là sao… tại sao lại hại ta thành như vậy…

Vệ Minh đau đớn, thất vọng chán nản cùng cực.

– Vệ Minh! Người tỉnh rồi! Sao rồi thấy khá hơn chưa… không sao…

Nam thúc đẩy cửa vào nghẹn lời.

– Sư phụ con tàn phế rồi!!!

Vệ Minh bật khóc.

– Không sao! Không sao!

Nam thúc ôm đầu Vệ Minh mà vỗ về, nước mắt cũng lưng lửng trong cặp mắt già nua trải đời…

– Dù có là gì ngươi cũng là đệ tử của sư phụ! Nam nhi rơi máu không rơi lệ! Nào nào nằm xuống nghỉ ngơi đi, đây uống thuốc vào rồi ngủ đi!

– Sư phụ cho con xin truyền âm phù!

– Con Vệ Minh đây mẹ! Con không sao… chỉ là luyện công quá độ nên bất tỉnh thôi… con khoẻ rồi… sắp tới… con phải tu luyện nhiều nên… có lẽ vài tháng con mới về thăm mẹ… giữ gìn sức khoẻ!!!

Vệ Minh bóp truyền âm phù rồi dựa lưng vào tường gục đầu.

Nam thúc khép cửa bước ra ngoài ánh mắt đăm chiêu buồn bã tiếc thương cho 1 thiên tài kết thúc quá sớm…

3 ngày… Vệ Minh mới có thể đứng lên đi đứng như 1 người bình thường được, tay chân yếu ớt ngay cả 1 cái ghế còn không khiêng nổi.

– Vệ Minh ngươi sao rồi! Tốt hơn chưa!

Viện trưởng đẩy cửa vào nói.

– Viện trưởng… ta…

– Được rồi! Không sao! Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Nói cho ta biết ngươi hấp thu vật gì mà thành ra thế này??

– Ta nhặt được 1 vật kỳ lạ cảm thấy chân nguyên hùng hậu nên ta thử hấp thu… ai ngờ…

Vệ Minh không muốn nói ra ma phương vì ảnh hưởng đến nhiều thứ trọng yếu là sự an toàn của cả nhà Vệ Minh.

– Ngươi cũng thật là… Sao lại hồ đồ như vậy!! Vật không biết mà cũng hấp thu… haizzz số trời… Thôi sau này dù không còn tu luyện được nhưng học viện không bỏ ngươi… đi theo Nam thúc đi, phụ trợ Nam thúc luyện dược… cái gì làm được thì làm… học viện cũng sẽ trả lương cho ngươi… nghỉ ngơi đi!

– Haha trả lương à? Từ 1 người được bồi dưỡng thành 1 kẻ tạp vụ được trả lương!!! Số trời à! Con mẹ ông trời ngươi chơi ta! Từ thế giới của ta cho đến thế giới này!! Vệ Minh cay đắng chửi rủa…

Không biết từ ai, thông tin Vệ Minh bị tàn phế truyền khắp học viện, một võ giả song thuộc tính Hỏa, Lôi hiếm thiên phú thiên cấp giờ thành 1 tên phế vật mất hết võ công, mất hết thuộc tính, đan điền vỡ nát…

– Hâhhahahaaa đáng đời tên chó con, phế vật mãi là phế vật hahaha đấu với ta hả, chắc là chú 4 mình ra tay! Kaka xem coi ai dám đối đầu với ta nữa, giờ tới con Băng Ngọc Thanh, mẹ nó dám phản ta hả!!!

Lâm Kỳ Long vui sướng khi người khác gặp hoạ, tâm tình phấn khích vô cùng.

Băng Ngọc Thanh chết lặng khi nghe Vệ Minh tàn phế, điều đầu tiên nảy ra trong đầu Băng Ngọc Thanh không phải là buồn cho Vệ Minh mà là… sợ… Băng Ngọc Thanh sợ vì đã công khai theo Vệ Minh mà đối đầu với Lâm Kỳ Long, chắc chắn là Lâm Kỳ Long ra tay với Vệ Minh, liệu có tới mình không? Chắc chắn sẽ tới mình!! Rồi gia tộc mình nữa!! Cha mình biết mình đối đầu Lâm Kỳ Long sẽ giết mình!! Mình làm sao đây??? – Băng Ngọc Thanh rối bời ngồi bệt xuống đất mặt tái xanh lo lắng.

– Vệ Minh kìa! Tên phế vật kìa! Sao chưa bị đuổi còn ở lại đây ta!

– Người không biết gì sao? Vệ Minh được Nam lão sư giữ lại làm tạp vụ đó!

– Tạp vụ! Hắc hắc ta mà như thế ta đập đầu chết cho rồi!

– Tội cho Băng Ngọc Thanh, hoa nhài mà cắm bãi cứt trâu!!!

Những lời nói, chỉ trỏ về phía Vệ Minh, những ánh mắt vui sướng, thỏa mãn khi nhìn thấy Vệ Minh bị tàn phế, Vệ Minh nghe nghe hết, thấy, thấy hết nhưng Vệ Minh làm được gì? Đánh lại người ta không… chỉ biết cắn răng mà chịu đựng nuốt nhục vào lòng đi theo Nam thúc.

Băng Ngọc Thanh! Vệ Minh nhìn thấy nàng đang đứng sau 1 gốc cây, Vệ Minh ngước lên nhìn nàng cố nhoẻn ra 1 nụ cười nhưng đáp lại là 1 ánh mắt né tránh, 1 cái quay đầu bước đi…

– Đây! Con ở đây phân loại dược liệu đi, cái gì không biết thì hỏi sư huynh Cà Ông Giặc đi – Nam thúc vừa nói vừa giới thiệu.

– Có gì ngươi giúp đỡ Vệ Minh nghe chưa! Ta đi dạy đây!!

Nam thúc nói rồi bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện Cuồng dâm thành Thần tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cuong-dam-thanh-than/

– Vệ Minh hả? Hừ đệ tử cưng đây sao! Đi qua đó khiêng mấy bao thuốc trong kho ra đây!

Cà ông giặc ra lệnh quát nạt, hắn vốn ở đây 8 năm rồi, quản lý cái dược viên này mà mà tận tụy làm việc, chỉ mong được Nam lão sư nhận mình làm đệ tử mà mãi không được, nghe tin Nam thúc nhận đệ tử ruột, hắn đã cay cú nhưng không dám làm gì, giờ biết ra Vệ Minh bị tàn phế rồi lọt vào tay hắn nữa nên hắn đì Vệ Minh cho hả dạ.

– Nhanh lên! Tên phế vật ngươi có cái bao dược liệu mà khiêng không nổi à! Phế vật vừa thôi chứ!

Vệ Minh mới bình phục chấn thương, chân khí mất hết giờ thậm chí còn yếu hơn người bình thường không tu luyện, vác bao dược liệu với Vệ Minh giờ là việc khá khó khăn nhưng Vệ Minh vẫn cố gắng hoàn thành.

– Con mẹ nó vác có mấy bao dược liệu mà mất cả buổi trời, giờ ta mệt rồi, ngươi vác vô kho cất lại đi!

Cà ông giặc kiếm chuyện.

– Con mẹ mày tự khiêng đi! Bố đéo làm!

Vệ Minh kiềm chế hết nổi.

– À cái thằng láo toét này!

Cà ông giặc phóng tới đấm vào mặt Vệ Minh, Vệ Minh thấy rõ đó, cú đấm chầm chậm tiến thẳng vô mặt mình nhưng muốn né thì vô lực, 2 chân Vệ Minh không đủ sức để đạp thât bộ tinh di né.

Binh… Vệ Minh ăn trọn cú đấm ngay giữa mặt xịt máu mũi ngã bật ra sau… đùng… binh… bốp… bốp… hàng loạt liên hoàn cước, đấm đá vào người Vệ Minh, 2 tay ôm đầu Vệ Minh chỉ biết chịu trận…

– Phế vật… không biết lão sư giữ ngươi lại làm gì! Tốn cơm!

– Tất cả các ngươi sau này thấy tên phế vật này ở đâu đập ở đó cho ta! Ta thưởng 1 ngày công nghỉ phép!! – Cà ông giặc nói với các người khác đang bao vây xung quanh coi rồi phun nước bọt vào đầu Vệ Minh bỏ đi.

Vệ Minh lê lết thân người đau nhói, mặt mũi chảy máu về phòng mình nằm vật ra giường, Băng Ngọc Thanh! Ta bệnh mấy ngày nay không nhận được 1 lời hỏi thăm của nàng, gặp ta còn tránh mặt… haha vậy là yêu sao… vậy là tình nghĩa sao… mà cũng phải thôi! Giờ mình là gì chứ! Phế vật… hhaaaa… phế vật… Vệ Minh đau đớn tay bóp trán che dấu những giọt nước mắt.

Vệ Minh bật dậy đi thẳng ra cổng trường, vệ binh ngăn cản không cho ra, Vệ Minh móc tay lấy ngân phiếu hối lộ xin cho ra ngoài 1 tiếng sẽ về và thế là ra ngoài thành công.

Vệ Minh chán nản bước đi như vô hồn, lang thang vô định giữa dòng người tấp nập…

– Đại gia! Đại gia! Sao mặt mũi a bầm hết vậy! Vô đây, vô đây em săn sóc vết thương cho… hihi.

Vệ Minh ngước đầu 3 4 cô nương mặt hoa da phấn đang chèo kéo khách…

– Nam Xuân kĩ viện!! Có lẽ có lẽ nơi đây cho ta tìm lại 1 chút tôn nghiêm của người đàn ông.

Vệ Minh theo cô gái đi vào, lên lầu cô gái ân cần lấy khăn lau thấm máu cho Vệ Minh, Vệ Minh nhìn kĩ mặt, một cô nương cỡ 30 tuổi mang nét già đời, không nói nhiều Vệ Minh gạt tay cô gái, móc ra ngân phiếu 1 xấp quăng lên bàn không cần đếm, đưa tay xé toang quần áo cô gái.

– Á… đại gia… ngài… từ từ…

Vệ Minh hấp tấp gạt tay hất đổ đồ trên bàn, để cô gái nằm ngửa lên Vệ Minh móc cu trực tiếp xâm nhập, cảm giác khô rát đau đớn ập lên não Vệ Minh nhưng… không bằng nỗi đau mà Vệ Minh đang gánh chịu hiệu giờ.

Nhấp… nhấp… nhấp điên cuồng, Vệ Minh không rảnh để tận hưởng cảm giác sung sướng mà chỉ biết nhấp nhấp điên loạn.

– Đau… đau… đại gia… ngài nhẹ nhàng chút…

Cô gái đau đớn van xin.

– Nằm im! Ta cho cô tiền! Đây cầm lấy! Cầm hết đi!

Vệ Minh cầm ngân phiếu ném từng xấp từng xấp vào mặt cô gái, thấy tiền cô gái đổi khác thái độ hợp lực nhún mông hòa nhịp với Vệ Minh, dần dần dâm thuỷ ứa ra cô gái bắt đầu rên la ưm… ưm tay bấu cổ Vệ Minh.

– Hử! Ma phương chuyển động!

Vệ Minh sững sờ cảm nhận ma phương đang rung động, một hấp lực tuôn ra từ ma phương hút những âm khí từ âm đạo cô gái kia dung nhập vào ma phương, một góc nhỏ ma phương đổi màu từ đen sang trắng, vừa hấp vừa xả, ma phương thả ra một luồng sức mạnh, vừa được ra ngoài luồng sức mạnh lập tức lướt xung quanh đan điền Vệ Minh rồi…

– Đan điền mình lành lại!

Vệ Minh há hốc mồm khi nhìn thấy luồng sức mạnh đó dung nhập vào vách đan điền và vá lại lỗ thủng trên đó.

Ta cần cần thêm luồng sức mạnh này!, Vệ Minh ra sức nhấp nhịp vào lồn cô gái nhanh hơn mạnh hơn, âm khí ứa ra bao nhiêu ma phương hút bấy nhiêu, Vệ Minh nhấp nhịp điên cuồng khiến cô gái cực khoái mà bắn nước tung toé cơ thể như không xương mềm oặt ra…

– Hết rồi! Ma phương không hút nữa!

Vệ Minh cảm nhận thấy ma phương ngừng hút, một mặt của ma phương đã nhuộm trắng được phân nửa…

Hay là không đủ âm khí! Hay là ma phương chán hút của nhỏ nay!

Vệ Minh nghĩ bừa.

– Nhanh! Gọi thêm cho ta 2 3 cô nữa! Nhanh!

Vệ Minh gấp rút muốn thử phán đoán của mình.

– Dạ dạ! Cô gái run rẩy 2 chân trong sung sướng lết ra gọi thêm 2 cô vào.

– Đại gia! Em là tiểu Hồng đây là tiểu Vân.

– Được rồi! Nhanh nhanh cởi đồ tới đây.

– Hi đại gia gấp gáp quá, coi cơ thể cường tráng chưa kia, oa to quá!!

Vệ Minh nhanh chóng lao vào tay bóp vú tiểu hồng, miệng bú vú tiểu vân, 2 cô gái thi nhau ve vuốt thân thể Vệ Minh, tay tiểu vân nắm cu Vệ Minh đang cương cứng mà sục lên xuống kích thích.

Vệ Minh đá lưỡi vào hạt anh đào của tiểu vân rồi ngoạm cứng nhả ra kích thích, tay kia mò xuống lồn tiểu hồng mà vuốt ve dọc theo khe hẹp, ngón tay cong lên móc móc ngay hạt ngọc đầu âm vật…

Bạn đang đọc truyện Cuồng dâm thành Thần tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cuong-dam-thanh-than/

Kích thích đã đời, tiểu vân rỉ dâm thuỷ ướt ngón tay Vệ Minh, chờ có nhiêu đó Vệ Minh lập tức đưa cu vào… a… ư… to… quá… đại gia… mạnh mẽ… quá… ướu ươu… tiểu vân rên la.

May mắn đúng như Vệ Minh dự đoán ma phương thấy âm khí của gái lạ, lại tiếp tục hút vào khí thế, hút rồi xả, những luồng sức mạnh cứ chậm rãi chữa trị cho đan điền của Vệ Minh.

Cười thỏa mãn Vệ Minh tiếp tục công kích tiểu vân, cố gắng kiềm chế không cho mình ra sớm để chiến đấu tiếp.

Lạch… bạch… lạch… bạch tiếng va đập vang lên không ngừng, Vệ Minh kiêu tiểu hồng ngồi trước mặt mình banh ân vật ra thủ dâm để giữ cho ướt át, tiểu hồng ngoan ngoãn làm theo, 2 ngón tay banh ra xoa dọc 2 mép lồn lên xuống, miệng ú ướu rên la kích dục.

Cảm thấy ma phương không hút của tiểu vân nữa, Vệ Minh chuyển qua tiểu hồng đang chất ngất mê say tự thủ dâm, cái lồn ướt át dính đầy dâm thuỷ bóng lưỡng đẹp đẽ… ọt… á… sướng… sướng… mạnh nữa đi đại gia…

Vệ Minh lại dập, ma phương lại hút và xả, cứ thế chữa trị cho đan điền Vệ Minh, ma phương lúc này đã hút xả đã đời, 1 mặt của ma phương trắng hoàn toàn, còn 7 mặt nữa cố lên!!! – Vệ Minh tự nhủ, sức mạnh ngày càng tăng trong cơ thể, Vệ Minh đã có thể vận khí, lập tức Vệ Minh dẫn dắt 1 luồng sức mạnh truyền xuống dương vật khiến Vệ Minh trở nên dai sức hơn…

– Gọi… gọi thêm… vài cô nữa cho ta… Vệ Minh hăng máu la lớn… trong ánh mắt kinh hoàng của tiểu vân… hức… mạnh mẽ quá! 3 người rồi còn chưa chịu…

2 cô nữa lại chạy vào lột quần áo sẵn sàng lâm trận, Vệ Minh say mê mà hoan lạc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...