Cửu vỹ hồ

Chương 1



Vạn kiếp chúng sinh đều có sinh mệnh… thần yêu lưỡng lập… Năm đó có lệnh Thiên Đế ngũ tiên giáng thế thảo phạt yêu hồ… Hồ tộc đại nạn máu chảy thành sông… Chúng tiên chấp niệm quá cao, ra tay nặng nề… bất biết trong chính có tà trong tà có chính. Không phải cứ hồ tộc đều là yêu… Tam tiên Chu Cơ Đán trong lòng không nhẫn tâm, bí mật cứu một tiểu hồ ly bé nhỏ khỏi trận huyết tẩy hồ tộc. Cơ Đán dùng tiên cốt của mình truyền lại cho nó, rồi phong ấn ký ức của nó về hồ tộc rồi đưa xuống nhân gian… hóa thân ra một đứa bé gái… Cơ Đán cam tâm chịu phạt trầm luân bảy bảy bốn chín kiếp dưới nhân gian… Thiên Đế tức giận sai người tìm tung tích của tiểu hồ ly có tiên cốt kia giết cho được… Phật Tổ từ bi thấy Chu Cơ Đán tâm tính thiện lương, miễn cho kiếp luân hồi đầu thai vào hoàng tộc… Nghiệt duyên tiền kiếp cũng từ ấy mà ra, thế mới hay một chữ tình có thể khiến vạn kiếp bi ai…

Giang Tân thôn lạnh lẽo một chiều thu… thôn dân lặng lẽ về nhà sau một ngày mệt nhọc. Họ không thiết để ý đến một đứa bé rách rưới đang ngồi thu lu dưới gốc liễu… Năm nay mùa màng thất bát, thảo khấu liên miên ngươi chết đói nhiều vô kể xiết… Trăng đã treo đỉnh ngọn liễu, gió thổi ù ù… tiếng chó tru dài trong đêm càng ảo não. Nó vừa rét vừa đói… nó đã không còn một mái nhà để về, không còn cha mẹ từ lâu rồi…

– Tiểu huynh người ăn bánh đi!

Nó giật mình ngẩng đầu lên một cô bé chừng sáu tuổi, ăn mặc ra dáng con nhà quyền quý. Cô bé đang cầm chiếc bánh dứ dứ trước mặt nó. Nó không kịp cảm ơn giật lấy ăn ngấu nghiến một cách ngon lành, ăn xong nó mới chùi mặt nhem nhuốc của mình nhe hàng răng trắng đều tăm tắp nói tiếng cảm ơn:

– Tiểu muội muội người thật tốt, ta cảm ơn…

– Huynh về nhà muội đi… muội xin cho huynh ở lại… ở nhà muội huynh sẽ có bánh ăn suốt ngày.

– À ta quên! Chưa hỏi huynh tên gì muội muội tên Nhược Băng…

– Ta… ta tên Khiết Băng, ta tám tuổi… mà thật ta cũng không có biết ta tám tuổi không nữa…

– Sao tên huynh giống tên nữ nhân vậy…

– Ta vốn là… à… ờ thì phụ mẫu đặt vậy ta biết sao giờ…

Nó vốn buột miệng định nói, “… ta… là nữ nhân như muội muội thôi…”. Nó cải nam trang đã lâu rồi lâu đến mức nó quên cả thân phận nữ nhi của mình.

Năm ấy Bích Thiên thôn bị nạn thảo khấu chúng xông vào đốt nhà cướp của, Nhà nó bị đốt cháy cha bị giết đám thảo khấu dồn hết nữ nhân trong thôn ra đình. Nó bị than củi làm mặt mũi tèm lem… hơn nữa đứa trẻ năm tuổi nam hay nữ cũng cơ bản không khác nhau nhiều… Một tên thảo khấu nhìn nó bẩn thỉu ngứa mắt đá nó văng vào trong đống rơm… Lát sau nó thấy sân đình vang tiếng chửi bởi tiếng khóc của các cô gái… cả tiếng đấm đá thùm thụp. Một trận cưỡng bức tập thể đang diễn ra… tiếng cười khả ố vang lên khắp nơi.

“. Bịch!” Nó thấy Tiểu Ngư Nhi bị lột truồng ném vào gần chỗ nó. Ngư Nhi mới bảy tuổi… thân thể cũng phẳng lì… chỉ có nơi hạ thể hơi mum múp lên một chút… một khe rãnh sâu sâu phân chia lạch đào nguyên. Tên cướp hắn rút trường thương của mình chọc vào đó, nó không biết việc đó thực sự là gì lúc ấy. Chỉ thấy lát sau Ngư Nhi khóc thét lên trường thương chui tọt vào cái khe bé xíu tứa máu ra. Tên cướp đâm chọt liên tục vào khe bé nhỏ khiến Tiểu Ngư Nhi đau đớn ngất lịm. Nó rùng mình nghĩ đến cái trường thương ấy mà lao vào cái khe hẹp nơi hạ thể mình… thấy sợ hãi vô cùng.

Nó rúc sâu vào trong đống rơm, tránh bị phát hiện thấy… ngó sang góc khác cũng thấy cảnh đó. Hai tên cướp đang thay nhau cưỡng bức Mai Hoa tỷ tỷ… Tỷ ấy vốn là người xinh đẹp trong thôn, tỷ cũng rất hiền hòa hay cho Khiết Băng bánh mỗi ngày. Mai Hoa đang trong tư thế nằm ngửa cặp nhũ phong rung lên bần bật theo nhịp thúc của tên cướp to lớn… râu rậm. Lần đầu Khiết Băng thấy chỗ hạ thể người lớn, hay nói đúng hơn của Mai Hoa tỷ tỷ. Nó khác của Khiết Băng trắng bóc bé xíu, của tỷ ấy còn phủ một lớp âm mao đen mượt… Sao lại lạ kỳ đến vậy mà đám nam nhân kia cứ tìm cách cho những cái trường thương gân guốc ấy vào đó làm gì?

Nhưng hẳn là đau đớn lắm, vì thấy tỷ ấy khóc la thảm thiết… Trận cưỡng dâm cũng kết thúc, chúng bắt Mai Hoa tỷ cùng một số tỷ khác trẻ trung mang theo còn lại giết hết. Nó đợi bọn cướp đi hẳn bò ra đến nơi tìm trong đống xác thấy mẹ… Mẹ thều thào bảo nó:

– Tiểu Băng mẹ không thể chăm con được nữa, năm đó ta cha con thấy có sao băng trên trời rơi xuống vườn nhà mình… Chúng ta thấy con trong tảng băng… chúng ta đặt con là Khiết Băng… Tiểu Băng nhớ từ giờ tuyệt không cho ai biết con là nữ nhi… đàn ông không tin được.

Mẹ mất và nó lưu lạc… nghe lời mẹ tự bôi bẩn rồi cải nam trang… Giờ tám tuổi nhưng nó chưa hiểu việc đó lắm. Nhưng nó biết chắc nam nhân rất thích dùng trường thương của họ chọc vào hạ thể nữ nhi. Cũng nhiều cô gái bằng tuổi nó do gia cảnh thất lạc và bị nhiều nam nhân một lúc dùng trường thương đâm chọc vào đó cho đến chết. Nó may mắn giữ được tấm thân trinh trắng nhờ sự giả dạng của mình. Bất quá chỉ là vài cú đấm đá mà thôi… ba năm lưu lạc nó biết thủ theo một đoạn trúc nhỏ. Khi đi tè có thể thẳng đứng mà tè như nam nhân thực thụ…

Nó theo Nhược Băng về nhà, nhà cô bé gần đấy… Cha mẹ Nhược Băng quả thực giàu có, họ không hẹp hòi chiều lòng con gái nhận Khiết Băng làm gia nô trong nhà. Có được nơi ăn chốn ở thật là may mắn cho nó, càng ngày thì tình cảm nó và Nhược Băng quấn quýt hơn. Những khi rảnh rỗi Nhược Băng theo nó cùng chẻ củi tưới cây. Một lần Nhược Băng bảo:

– Đại Băng ca ca lớn lên người lấy Tiểu Băng làm thê tử nhé, Tiểu Băng rất thích người đấy…

– Ca ca chỉ là gia nô của muội muội thôi! Ta làm gì dám với…

Một lời nói của con bé sáu tuổi, nó chỉ xem là chút vui đùa thoảng qua… hơn nữa nó cũng là nữ nhân như muội ấy.

Người ta nói cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, quả thật một hôm nó đi tắm… vốn tính cẩn thận nó chịu khó chọn giữa đêm để đi tắm tránh kẻ nhìn ngó. Nó ngâm mình trong chậu gỗ một cảm giác thư thái thật tuyệt vời… nó trần truồng bước ra tìm cái khăn lau. Tám tuổi tuy chưa lớn hẳn nhưng cơ thể đang dần dần chuyển biến sang thiếu nữ… điều mà nó không biết. Cặp đùi thon thả thon thả trắng ngần, tiểu phúc đang mum múp dần lên nổi bật giữa hai đùi.

– Khà khà! Ta quả không ngờ Đại Băng ngươi lại là con gái trả trách Tiểu muội ta cứ theo ngươi suốt ngày.

Nhược Đình vốn là huynh trưởng của Nhược Băng, hắn là kẻ hư đốn chỉ lo ăn chơi đàng điếm. Vốn hắn thèm rượu đang đêm tự mò xuống bếp lấy ít đồ nhắm. Nghe tiếng nước róc rách bèn sang phòng tắm ngó vào, nhìn cặp đùi dụ hoặc hạ thể thiếu nữ phơi ra thế kia hắn tránh sao không nổi dâm tà. Hắn đè nghiến nó xuống sàn, Khiết Băng dù gì cũng chỉ là nhi nữ lại tám tuổi chống lại được một thanh niên lực lưỡng như hắn.

Khiết Băng bị đè dán xuống nền đất, cảm thấy lưng trần của mình áp vào mặt đất lạnh ngắt. Nó sợ hãi tột độ khi đùi mình bị tách ra, cái vật ấy nóng rực chạm vào đùi… Thôi ta cũng giống Tiểu Ngư Nhi đến nơi rồi, nó bật khóc nước mắt lăn theo khóe mắt nhỏ xuống sàn đất… “Rát quá!” Cảm giác đầu tiên nó biết đến khi trường thương to tướng của Nhược Đình… đang miết lên miết xuống tìm cách chui vào khe đào nguyên trinh trắng của nó.

Lần đầu đời nó biết được vật của đàn ông nó cứng và nóng đến vậy, sau trận hiếp dâm vô tình nó thấy. Cộng với ba năm lang bạt kỳ hồ nhìn thấy vô số loại trường thương của họ to nhỏ ngắn dài… đen đúa, cong queo như trái chuối đều có… Nhược Đình ngồi hẳn dậy sau khi cố gắng chọc vào thất bại, vì khe nơi hạ thể Khiết Băng nhỏ quá. Hắn nhìn nó nằm trên nền đất đen thân thể trắng như ngọc, mái tóc dài xõa ra… mặt Khiết Băng hồng rực lên vì sợ hay xấu hổ không biết nữa…

– Chà chà… ngươi sau lớn lên ắt thành đại mỹ nhân khuynh quốc… Đại Băng ngươi thât xinh đó a!

Nhược Đình banh chân Khiết Băng rộng ra, tay ấn cái trường thương của mình xâm lấn lạch đào nguyên bé nhỏ. Do cọ xát nhiều lúc trước hai mép đã hồng nay đỏ rực lên như tứa máu vậy. “… thật là khít khao chật hẹp a! Đúng là tiểu phúc của con bé chưa lớn” Nhược Đình nghĩ thầm khi ấn mãi cũng chỉ chớm được tý đầu khấc mớm vào hạ thể Khiết Băng…

– Đau ta quá… Nhược Ca đừng ấn vào của ta nữa… tha cho ta đi được không ta… xin người!

Nó van xin trong tuyệt vọng, Nhược Đình không quan tâm hắn vẫn loay hoay cố ấn vào cho được. Cái trường thương kia vừa nóng vừa cứng làm nó đau chối người. Nó cố vùng mạnh lui ra sau để hắn không ấn được hạ thể mình nữa… Thật may nó vùng ra được, nó ngồi co đùi thu lu lại xó nhà trong khi Nhược Đình vẫn lừng lững tiến lại.

Trường thương của hắn ngóc cao, cái đầu khấc tím sậm bóng nhẫy lúc lắc theo nhịp đi. Khiết Băng đứng hẳn dậy chìa tay ra phía trước nói:

– Đứng tiến lại nữa không ta… ta giết ngươi đó, ngươi chọc vật ấy vào ta khiến ta đau chết đi được… ngươi đừng ép ta… đau ta lắm người buông tha cho ta đi có được không…

– Ta không lui thì nàng làm gì được ta mỹ nhân bé nhỏ…

Khiết Băng vung tay thật mạnh phía trước chống trả, khi Nhược Đình ngày sát lại gần… Bàn tay nó tự nhiên sáng xanh hàn khí tỏa ra, rồi xé rách lồng ngực Nhược Đình. Nó cầm nguyên quả tim nóng hổi của Nhược Đình trên tay, khi hắn đổ gục xuống. Tuyệt chiêu móc tim của hồ tộc… nó không biết sao nó làm thế được. Theo bản năng sẵn có của dòng máu hồ ly nó nuốt quả tim của Nhược Đình vào bụng… lau máu trên tay và miệng mặc quần áo bỏ đi vội vã… vừa đi vừa nhăn mặt vì cảm giác rát bỏng nơi hạ thể.

Chương trước Chương tiếp
Loading...