Cửu vỹ hồ
Chương 10
Nhược Băng nàng nghĩ suy cho cùng cũng chỉ là cho hắn xem thôi mà, để gặp lại Khiết Băng tỷ ấy chịu ủy khuất chút cũng không sao. Nàng xoay người để cởi xiêm y, thực chất ngoài hai tỷ tỷ và Diệp Phong chàng. Thì lần đầu nàng đi tự khoe thân cho người ta coi, Nhược Băng từ từ quay lại đối diện với Đại tư không Lỗ Ai Công. Nàng dùng tay che ngực và hạ thể đỏ mặt bối rối hỏi:
– Đại tư không người! Như vậy đã được chưa?
Lỗ Ai Công phì cười nói:
– Ta vốn tưởng các chủ người phong lưu tình ái, bạo dạn lắm… không ngờ người chỉ là một tiểu cô nương bé nhỏ… còn chưa hết xấu hổ!
– Thì ta chỉ là một tiểu cô nương mà… ta… mới… mới mười bốn tuổi! Ta… ta… là lần đầu phải thế này đó…
Nhược Băng nàng bối rối thật thà trả lời, thường cái gì nó nửa kín nửa hở còn dụ hoặc người ta hơn là… khơi mở hoàn toàn. Bàn tay bé nhỏ của nàng đặt ngang cặp nhũ phong đầy đặn, nó chỉ che đi được hai đầu nhũ hoa nhỏ bé thôi… nhưng vô tình đẩy bầu ngực căng vồng lên thật quyến rũ. Tay khi nàng che kín hạ thể nhưng thấp thoáng, qua kẽ tay trắng ngần là những sợi âm mao đen mềm mại mong manh hé lộ. Nàng bẽn lẽn hỏi Lỗ Ai Công:
– Đại tư không? Người có thấy ta xinh… không?
– Nàng rất xinh mà đáng yêu nữa… có lẽ đây mới là bản chất thật của nàng chăng?
“… Chụt…” Nhược Băng nàng hôn vào má của Lô Ai Công, rồi nói:
– Cảm ơn! Tư không người khen ta… hi hi… người thật hiểu ta đó giả vờ làm các chủ… ta thấy mệt quá đi. Ta thích sống vô tư vui vẻ như hồi còn bên các tỷ ấy… Ta chả thấy cố tỏ vẻ lãnh đạm lạnh lùng… thì có gì hay đâu… ta thấy mệt lắm… không vì tỷ ấy thất lạc… ta cũng chả muốn… ta thích vô tư cười thì cười mà khóc thì khóc… là một tiểu cô nương như ban đầu.
Nói đúng chỗ khổ sở mà nàng đang mang, Nhược Băng nàng kể liền một chặp như vậy… chợt thấy chỗ hạ thể Đại tư không Lỗ Ai Công trường thương kiêu hãnh kia đã hùng dũng đội xiêm y lùm lùm lên cả đống. Nàng đỏ mặt nhìn lại mình thì ra lúc mải nói, tự nàng đã khoe ra hết cả chỗ thầm kín của mình trước mắt người ấy. Lỗ Ai Công làm quan đã bao năm cũng hưởng không biết bao nhiêu mỹ nữ, ban đầu cũng chỉ là tò mò các chủ nàng ấy. Nhưng từ khi Nhược Băng thật sự trở về bản chất thực của nàng, ngây thơ trong trắng. Vô tình đã chinh phục hoàn toàn trái tim Lỗ Ai Công, khi nhìn thấy hạ thể nàng ấy hoàn toàn phơi bày… Nhược Băng mới lớn tiểu phúc chỉ thấp thoáng âm mao khoe ra lạch động đào nguyên chẻ đôi khít rịt vào nhau… thì sao không động lòng cho được.
– Người… người… muốn… muốn ta? Nó dựng lên to lớn thế ắt hẳn… là người muốn chuyện đó với ta…
Nhược Băng xấu hổ đến kỳ cùng, dù là nhiều lần giao hảo với Diệp Phong… nhưng đây là người nam tử xa lạ đầu tiên nàng đối diện trong tình trạng này… Nhìn bộ dạng bối rối của nàng, Lỗ Ai Công nghĩ “… Nàng ấy đáng yêu thật, chắc vì có nỗi khổ riêng… vì người tỷ tỷ thất lạc nào đó mới tự ép mình…” Lỗ Ai Công bèn nói:
– Nàng mặc xiêm y vào đi ta đồng ý giúp nàng, không cần cuộc giao dịch nào nữa… Bảo tỷ tỷ nàng giờ ngọ chính khắc này mai ta sẽ dẫn nàng ấy tiến cung… Ta rất thích nàng… ta hiện chưa lập gia thất… ta không vì thế này ép nàng… ta muốn lập nàng làm chính thất… đại phu nhân của Đại tư không ta… nàng cứ từ từ suy nghĩ… ta đợi được.
– Cảm ơn người! Người thật tốt với ta… nam nhân đầu tiên ta biết thì là hắn cưỡng bức ta… ta đau… và ta sợ lắm. Sau chàng ấy người là người thứ hai tốt với ta… mà không đòi hỏi gì ở ta…
Nhược Băng nói trong hai hàng lệ lăn dài trên má, bao thời gian giả làm một các chủ lạnh lùng thật khó khăn cho nàng. Lỗ Ai Công lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng nói:
– Nàng không cần mang ơn ta như vậy! Ta thật từ giờ là tình nguyện giúp nàng mà… Nữ nhân ta gặp nhiều nhưng chưa từng gặp ai thật thà đáng yêu như nàng cả…
Nhược Băng cắn môi nghĩ, ta đã có tướng công… tấm chân tình của người ta nhớ… nhưng ta không thể đáp trả. Cũng không thể cho người giao hảo ta, làm thế có lỗi với Diệp huynh chàng ấy… nhưng ta không thể nợ người được. Chỉ còn cách ấy… nàng đỏ mặt nhớ đến những hình ảnh trong cuốn “. Xuân tình bí lục” mà hồi nhỏ tình nhặt được trong phòng của huynh trưởng Nhược Đình ngày trước. Nhưng tận giờ nàng mới hiểu được nó… Nhược Băng đánh liều cúi xuống tháo đai lưng Lỗ Ai Công chàng ta ra, cái trường thương không bị khống chế bật tung ra.
“. Úi… Sao nó lại to và dài đến thế…” Nhược Băng tái mét mặt nhủ thầm… nó to gấp rưỡi của Diệp huynh yêu quý của nàng. Nàng dùng cái miệng nhỏ bé xinh xinh để mút… nhưng to quá khó khăn không mút được… Nàng đành dùng lưỡi của mình liếm vòng quanh, đầu trường trương chàng ấy. Lỗ Ai Công tự nhiên được nàng sủng hạnh, bất ngờ vừa thích thú thở dồn dập… Hai người ra cái giường góc phòng, Nhược Băng nàng chủ động ngồi lên trên… cầm trường thương to tướng nóng rực… ấn vào hậu môn mình.
– Ái! Đau chết mất!
Nàng rên lên, Lỗ Ai Công đã phấn khích quá độ rồi… thúc mạnh lên cái khiến Nhược Băng đau thốn người, cái trường thương ngoại cỡ chui hắn vào trong hậu môn nàng:
– Hự… ự… trời ơi! Đau quá hu… hu…
Nàng khóc thút thít… Lỗ Ai Công đang bị hỏa dục kích động thúc liên hồi… thân thể nhỏ bé của nàng bên trên rung lên bần bật… Đau… nàng bặm môi vùng ra… nhảy khỏi giường mặt đỏ gay gấc vừa khóc nói… tay vẫn quệt nước mắt:
– Chàng làm ta đau quá… ta chịu không được nữa đâu… hu… hu…
Lỗ Ai Công đứng dậy trường thương ấy chĩa thẳng lên trước mặt nàng… Nhược Băng sợ chàng ta làm nữa liền ngậm mồm luôn mút lấy mút để… Chàng ấy lúc này đã thích quá rồi ghì chặt đầu Nhược Băng lại khí dịch phun ra xối xả…
– Ư… ự. Hụ… hụ… ư… hư…
Nàng ho sặc sụa nhè ngay cái trường thương chàng ta ra… “… ọe ọe…” nàng nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà… mặt đỏ tía tai quay lại trách.
– Chàng ác thế… ta sặc tưởng chết rồi đây… ta ghét chàng!
Nhược Băng vùng chạy sang phòng bên đóng của trốn ở đó, không dám ra nữa… Vốn dĩ định cho Lỗ Ai Công chàng ta yêu vào chỗ đó, không ai nợ ai nữa… mà cũng không mắc lỗi với Diệp huynh chàng ấy. “… Cái bí lục chết dẫm nó không ghi làm thế đau đớn vô cùng… để ta chết đi sống lại thế này hu hu… hu…” Nàng chửi lẩm bẩm một mình… Lỗ Ai Công ra về nàng mới dám mặc lại xiêm y, rồi tập tễnh đi về phòng nơi Nhạc Tuyết Hoa… và Hạ Tư Linh đang chờ đợi…
Nhìn bộ dạng tơi tả của nàng, tóc tai rối tung… chân đi cà nhắc… bởi hậu môn rát bỏng đau đớn… trông vừa tội tội vừa buồn cười… Hạ Tư Linh vô tâm đùa trêu đùa nàng:
– Không ngờ Nhược Băng muội muội động tình với chàng ấy… đến mức… tơi bời hoa lá thế kia… hi… hi… hi…
Nhạc Tuyết Hoa cũng kéo tay che áo cười khúc khích… Biên bức vương trên đậu vai nàng nhịn cười không nổi ngã lăn lộn ra đất… hiện nguyên hình cười sặc sụa…
– Hi… hi… ha… ha… ha…
Ca ba nàng cùng cười vỡ tung căn phòng làm hắn ngạc nhiên, các nàng ấy cười ta à… ta xấu xí… chỉ cùng lắm là nhổ bọt mặt ta rồi bỏ đi mất dạng… làm gì cười đến mức đó… khiến hắn thảng thốt… Hắn giơ tay mình ra trước mặt… thay vì bàn tay biên bức vương đen đúa… thì là bàn tay trắng ngọc nhỏ nhắn của thiếu nữ… Hắn cúi xuống nhìn qua cổ áo mình… thấy cặp nhũ phong thiếu nữ đang phập phồng theo hơi thở của Biên bức vương hắn… Nguyên lai khi ma ước thực thi nhưng máu của Hạ Tư Linh lại là máu của tiên nhân, không thuộc về ma giới… Sinh mạng của kẻ nô tài gắn vào sinh mạng chủ nhân, Biên bức vương hắn không ngờ từ đó hắn mãi mãi thành nữ nhi… phụ thể của Hạ Tư Linh nàng ấy.
Khi hắn hiện hình lăn lộn dưới đất cái hình hài nữ nhi bé nhỏ, lụng thụng trong bộ áo quần nam nhi to rộng trước kia… chả thực đáng cười vỡ bụng a. Nhạc Tuyết Hoa ngưng cười nghiêm mặt dọa hắn:
– Con dơi thối tha kia! Trước kia ngươi mạo phạm đại phu nhân… lại cưỡng hiếp bao nữ nhi rồi cắn chết họ… Hôm nay ta gọi hai chục tráng nam vào đây cưỡng hiếp lại ngươi cho ngươi biết nào là đau khổ của nữ nhân bị vũ nhục…
Nhìn bộ mặt đằng đằng sát khí của Đông đàn chủ Nhạc Tuyết Hoa, sợ rằng nàng ta nói thật, hắn vội chạy sau lưng Hạ Tư Linh núp vào… cất giọng trẻo của nữ nhi nói:
– Chủ nhân người bảo nàng ta đi… một người còn chưa chắc ta đã chịu được huống chi hai chục kẻ ấy… người cứu ta đi!
Vừa nói xong hắn đưa tay bịt miệng mình lại, không ngờ ta đang thân thể nam nhi lại hóa thành giống chủ nhân… giọng nói cũng của nhi nữ… thật sự làm thế nào đây… Hạ Tư Linh nhẹ nhàng nói:
– Tiểu muội muội ngươi ra đi… từ nay ngươi là tỷ muội với chúng ta. Không cần phân biệt chủ tớ… Nhạc Tuyết Hoa nhìn ấn ký mãn thiên nguyệt đã sớm biết nội hôm nay ngươi cũng chuyển thế ra nhi nữ rồi. Ta không ngờ là con dơi ngươi nam thể xấu xí, mà hóa hình nữ nhi lai xinh đẹp diễm kiều vậy… chúng ta nghĩ ngươi là xú cô nương kia… hi… hi…
– Chào mừng tiểu muội muội hoán thai đổi cốt… người thực xinh đó a!
Hai nàng con gái ấy chờ Hạ Tư Linh nói xong… nắm tay hắn ríu rít vui vẻ bảo hắn như vậy. Nhược Băng đưa lại hắn chậu nước nhỏ dùng cho các nàng rửa tay, để cuối phòng để nhìn dung mạo mình. Nhìn bản thể mình xinh đẹp, mắt phượng mày ngài xinh đẹp y hệt chủ nhân mình thì sung sướng lắm… chạy lại chỗ Hạ Tư Linh mà lạy liền năm sáu lạy… vui mừng hết đỗi nói:
– Đa tạ chủ nhân đã giúp ta thoát khỏi hình hài xấu xí. Ơn này cả đời ta không quên… ta sẽ nguyện sống chết vì người!
Hạ Tư Linh cùng hai nàng vô cùng ngạc nhiên con dơi hắn xinh xắn đã đành, lại giống Hạ Tư Linh như hai giọt nước. Thật ra phụ thể giống chủ nhân âu cũng bình thường, nhưng là phụ thể của nữ tiên nhân xinh đẹp nàng ấy… số hắn thật phúc phận. Nhìn hắn lúng túng thay đổi xiêm y ba nàng lại cười khúc khích… Mặc xong nhìn hắn với Hạ Tư Linh y hệt nhau chỉ khác nhau ấn ký trên trán mà thôi…
Hạ Tư Linh nói:
– Bây giờ muội là nữ nhi rồi tên Biên bức vương không hợp… Chúng gọi muội là Liên Phúc(*) vậy ( *đọc lệch của từ Biên Phúc tiếng hán là con dơi – ps: Su Yeong: D)
Còn Liên Phúc nàng ta lầm bầm “… thân thể này ta thực chưa quen mắt, chi bằng cứ về bản thể con dơi thì hơn”… liền rùng mình hóa lại con dơi nhỏ đậu lên vai Hạ Tư Linh…
Ngày hôm sau Đại Tư Không quả nhiên giữ lời, cho người đến đón Hạ Tư Linh vào cung. Mấy tỷ muội quyến luyến chia tay nhau… Liên Phúc bảo:
– Chủ nhân ta nghe nói của cung sâu hơn biển, lần này nhập cung lành dữ thế nào không rõ… người hãy để ta dùng pháp thuật để giấu đi tiên khí nơi người… không họa phúc khó lường.
Nói rồi nàng ta triển khai cấm chú, sau đó hóa lại thành con dơi nhỏ đậu trên vai cùng nàng lên kiệu tiến cung.