Cửu vỹ hồ

Chương 20



Phần 20

Lạc Dương thành sau xáo động về hiện tượng kỳ dị tại Thiết Yên tửu lâu… thì chúng dân cũng sớm quên đi… Họ lại xì xào bàn tán về hôn sự giữa đương kim hoàng thượng và quận chúa nước Tần, nghe đồn nàng ấy quốc sắc thiên hương… dung nhan không ai sánh. Thực chỉ thấy đồn chứ mấy ai được diện kiến… cho nên sự hiếu kỳ của chúng dân trở nên vô cùng mạnh mẽ… Hôm nay nàng ấy sẽ từ Tần quốc đến Lạc Dương để tiến cung… hôn lễ sẽ được cử hành chính nhật ngày mai… Mọi nẻo đường cái quan thành Lạc Dương đã đông nghịt nhân sĩ tứ phương tụ về…

Trong dòng người đông nghịt đó Diệp Phong cùng Hỏa yêu Hạ Tư Linh, Thổ yêu thần Nhược Băng… Vãn Hình Thiên, Nhạc Tuyết Hoa… giờ có thêm… Tây đàn chủ Kỳ Hiểu Lam, Nam đàn chủ Hàn Nguyệt Anh… Năm kẻ từng gây thất điên bát đảo cuộc chiến thiên ma nghìn năm trước đã có mặt đầy đủ… Phàm âm thịnh ắt dương suy, nay ma giới đến hồi cực thịnh khi năm yêu thần xuất hiện… Mộc yêu linh Liên Phúc đã trở về Đông cung tiếp tục là Đông cung phu nhân, Thủy yêu linh Thiên Ý Nhi nàng cũng về nam cung… Hậu cung nước Chu yêu khí ngùn ngụt… Chu Cơ Đán nay đã lĩnh hội nhậm chức chưởng quản Bắc Linh cung tiên giới, cả đời nguyện ước tu tiên… đã bán mạng cho tiên giới… chả còn hiểu thế nào là tốt xấu… chỉ biết chính tà lưỡng lập mà thôi…

Lại nói năm xưa Khiết Băng âm thầm bỏ đi, rừng sâu núi hiểm không ngăn được bước chân nàng… Khi ngang qua Hắc ma lĩnh sầm lâm… để vào nước Chu… tìm chàng ấy…

… Lịch duyệt giang hồ đã kém nàng không hiểu sầm lâm này là rừng thiêng núi độc… chốn yêu ma dị khí ẩn tàng… Mưa gió mịt mùng Khiết Băng không đi tiếp nữa nàng dừng chân nghỉ trong một cái động khẩu… trong sầm lâm đầy u linh ma khí này. Ban ngày khi ánh dương chói lọi bọn yêu nhân phải ẩn tàng… ban đêm chúng mới trở mình… hồi sinh… Nàng ngồi cạnh đống lửa một mình suy tư… Không biết nơi Thiên Trường các tỷ muội của mình có hạnh phúc không? Nàng nhớ Hạ Tư Linh tiên tử… nhớ muội muội Nhược Băng ngây thơ đáng yêu… Nhớ cả Diệp Phong chàng ấy… thật là có lỗi với chàng khi ta phải đi thế này…

Phù ù… ù… ù…

Gió lạnh rít lên, thổi tắt đống củi hang động trở nên âm u… tối mịt… Khiết Băng vùng dậy quát…

– Kẻ nào dám đến đây quấy nhiễu mau hiện hình… yêu nhân hay thần ma gì ta cũng không sợ các người đâu…

Cạch… cạch… cạch…

Đá vụn vỡ… tụ ra thành một thạch yêu nhân to cao lừng lững tiến lại… Khiết Băng rùng mình… yêu ma loại gì thế này? Thạch yêu hắn… chỉ có đôi mắt sáng rực… còn lại chân tay người chỉ là những khối đá. Nàng huy động ma cầm toan tấn công… thực không ngờ nơi quỷ quái tuyệt địa chả huy động nổi âm khí để xuất ma cầm… Vốn đây là yêu ma dị khí kẻ phàm nhân vào ắt có đi không có về… người muốn qua U linh sầm lâm cần nhất nhất đi ban ngày phải dùng địa đồ chỉ dẫn… hoặc có kẻ dẫn đường. Nàng quá tự tin vào bản thân lẫn ma cầm cho nên không chút phòng bị… Không có ma cầm tương trợ nàng chỉ còn là một nữ nhi yếu đuối…

Xoạt…

Thạch yêu vồ nàng túm trượt… vạt áo… khiến cho áo nàng rách tướp… cặp nhũ phong trắng trần trụi phơi ra… Thạch yêu kia chợt cất giọng đầy hàn khí cười khùng khục:

– Chà chà! Mỹ nữ… ta ẩn thân U linh cả ngàn năm giờ mới có cơ hội thấy mỹ nhân tuyệt thế vậy a!

Cái gì thế này Khiết Băng run rẩy cái tên ngươi đá hắn muốn ta chăng… nhưng cả người chân tay hắn toàn đá… đâu có chỗ nào là sinh thực khí của nam nhi…

Xoat… xoạt… xoạt…

Y trang nàng tả tơi nhanh chóng… nàng bị tên người đá kia lột truồng… thân thể trắng ngần nổi bật trong động khẩu đen tối… Hắn to lớn ập đến phủ bóng lên thân thể trắng trẻo bé nhỏ của nàng… Khiết Băng sợ đến toát cả mồ hôi khi mấy ngón tay đá của hắn chạm ngực nàng lạnh toát…

– Trời ơi! Tên thạch nhân này mà bóp thì nhũ phong ta vụn ra cám mất thôi…

Nàng run rẩy khi bị tên thạch nhân bóp vào cặp nhũ phong của mình… thì ra hơi đá hàn khí lạnh lẽo… chứ tay hắn ta cũng không quá thô bạo…

Năm ngón tay lạnh ẩm ướt mân mê đầu nhũ phong bé xíu của nàng…

– Ư… ư… ư…

Khiết Băng rên lên chưa bao giờ mà nàng thấy cảm giác này, nó lạnh lạnh tê tái… có chút buồn buồn nhột nhạt… Từ miệng hắn một cái lưỡi dài ngoằng… chỉ là âm khí… liếm trên thể nàng… lạnh quá Khiết Băng run run…

… nhưng cái lưỡi lạnh ấy mang cho nàng một cảm giác khoái lạ vô cùng, nhất là khi nó xoáy vòng sâu vào trong khe động huyệt của mình…

– Ôi ôi… ôi… ôi… ư ơ…

Nàng rên lên bấn loạn… nó không ấm như lưỡi nam nhân thực thụ… nhưng nó lại chui được các ngõ ngách sâu kín trong nàng mà khuấy đảo… Khiết Băng nàng nổi gai ốc… người run lên… cảm giác hạ thể tê dại…”… ôi… gì thế này… ta thấy… kích động… quá… sướng…” Nàng chỉ nghĩ được thế thì cả người run rẩy nàng hét:

– Á… á… a… a…

Thủy dịch trong nàng phụt ra thành tia… cực đỉnh… cuồng loạn… nước bắn ra mà hạ thể nàng còn rung rần dật…

– Ta mệt chết mất…

Nàng hổn than thở… trong bóng tối âm u… chứ không chắc hẳn… cái khe lạch hồng rực nhầy nhụa dâm thủy của nàng… đang bạnh dạng hết cỡ theo tư thế chân của nàng… chả nam nhân nào chịu cho xiết…

– Ái da… trời… đau… hu… hu…

Nàng khóc rống lên… cái khe lạch bé nhỏ bị nông ra cực đại bởi cái trường thương của tên thạch nhân… Nó không giống của nam nhân bình thường… nó chả ấm áp mà lạnh ngắt to cứng dài ngoằng ngoằng… quấn quanh chân hắn thảo nào nàng không nhận ra sự tồn tại của nó…

– Trời ơi! Của ta chắc rách nát rồi… hu hu… ư… hự…

Cái trường thương của thạch yêu thật ra chỉ có hàn khí… chứ vì hắn từ đá tu thân thành người… nó là vật của nam nhân hẳn hoi… chỉ có lạnh và rất to…

Huỵch… huỵch…

Ấn và ấn… Khiết Băng co rúm người khóc lóc… tiểu phúc bầm dập… rỉ máu… nó to và lạnh… chọc đến tận cùng của nàng… Đột nhiên nàng thấy người lạnh toát run bắn… khi lạnh cuồn cuộn chui vào nàng qua hạ thể… tên… người đá ấy… cứ từ tan ra khói biến vào nàng… hắn tan hết thì Khiết Băng nàng cũng ngất lim…

Hạ thể vẫn nhoe nhoét máu… rỉ ra… Thì ra âm ma tiên khí khi nàng giao hợp với Diệp Phong đã vô tình tạo thành… huyễn thiên ma khí âm khí tiên ma trong nàng sẽ hút sạch hết linh lực của yêu nhân hoặc tiên nhân… giao hợp với nàng kể từ đó…

Chương trước Chương tiếp
Loading...