Cửu vỹ hồ
Chương 3
Khiết Băng im lặng nàng biết nói sao đây? “… không lẽ bảo muội ấy là ta đâu có giống nữ nhi, mà chính ta cũng là nữ nhi như muội muội…” Vừa hay lúc đó Nhược lão trang gọi con gái vào trong thư phòng, nàng như cất được một gánh nặng. Vừa lấy củi về nhặm nhuội nhân khi muội ấy không bám lấy ta, thì ta tranh thủ vào rừng tắm kẻo lát lại đi không xong. Nàng không buộc lại tóc mà cứ để thế, rồi theo lối mòn trở lại rừng. Khiết Băng không biết thật ra trong trang vẫn còn hai tên gia đinh khác vẫn ở đó, Đinh Tam và Nhị Hổ hai người được Nhược lão bản cắt đặt trùng tu mái ngói tiền sảnh. Chúng cũng có chút nghi hoặc về nàng, bởi càng lớn chỉ nàng xinh xắn hơn không có dáng gì nam tử cả…
Bốn năm cùng thân cảnh nô bộc như bọn hắn, nhưng nàng chưa từng ngủ chung tắm chung. Duy chỉ có thi thoảng bọn hắn thấy nàng đi tè đứng, thì đúng là nam tử… cho nên chả có ý tọc mạch sâu. Cũng như bao gia đinh khác họ bị mắc lừa Khiết Băng nàng vì trò ranh mãnh đó. Việc nàng cố ý thể hiện ra thôi, chứ nàng cũng thầm thừa nhận càng lớn việc sử dụng cái ống trúc đó chỉ thêm khó chịu. Ngoài hạ thể vương lại nước tiểu tiện khai nồng nặc, thì việc ấn ống trúc vào sâu chút trong khe đào nguyên của mình… làm nàng đau. Khi nàng bé khe lạch đào nguyên của nàng cũng nhỏ xinh, chỉ áp vào đó là vừa khít… Khiết Băng thật ra sâu thẳm cũng muốn trở lại chính thân nữ nhi như muội muội, sống thật với tính cách nữ nhi của mình…
Đi một đoạn trong suy nghĩ miên man, Khiết Băng không biết nàng bị Đinh Tam và Nhị Hổ theo phía sau…
Đến ngôi miếu hoang quen thuộc trong rừng, nàng thản nhiên cởi hết quần áo. Một tòa thiên nhiên xinh đẹp hiện ra trước mắt bọn hắn, Khiết Băng lúc này nàng đã có ngực dù chưa lớn hoàn toàn, nhưng bỏ lớp vải quấn chúng bung ra đôi gò bồng đảo trắng hồng. Điểm bên trên là hai nụ đào đo đỏ nhỏ xíu… cặp nhũ phong của nàng chỉ nhỉnh hơn trai cam chút, nó vươn cao nhòn nhọn. Chắc phải cần thêm thời gian nữa, chúng mới núng nính căng mọng như của Mai Hoa tỷ tỷ… Dọc theo theo cái bụng phẳng lì, và cặp đùi thon thả tiểu phúc nhô cao lên. Một vài sợi âm mao mềm mại thưa thớt cuốn theo vào cái khe đào nguyên sâu múp vào trong…
Đại Băng quả thật là nữ nhi! Mà còn rất xinh đẹp khiến cho Đinh Tam, Nhi Hổ mê muội. Trường thương của bọn hắn chỉ muốn xé toạc quần, mà lao thẳng vào cái lạch đào nguyên quyến rũ đó. Nàng xuồng hồ tắm một cách thỏa thích… bao nhiêu bụi bặm lẫn ưu phiền cũng trôi theo.
Nàng đâu biết trên bờ có hai kẻ đang hau háu theo dõi nhất cử nhất động của mình. Đinh Tam và Nhị Hổ không ai bảo ai chỉ nhìn mắt nhau cũng đã ngầm hiểu ý…
Nhưng cơ thể nàng đẹp quá khuôn mặt kiều mị hút hồn… Vì thế nàng lên bờ mặc lại quần áo rồi, che hết những chỗ dụ hoặc của mình đi. Bọn hắn mới bừng tỉnh nhớ ra việc cần làm, là không chỉ nhìn trộm… nhất quyết phải đè nàng ra… tống trường thương của mình vào cái khe đào nguyên quyến rũ của nàng mới thôi. Chúng sấn vào cười khả ố nói:
– Hay cho Đại Băng lừa chúng ta! Hôm nay nàng cho hai ta thỏa mãn thì chúng ta sẽ giấu kín cho ha ha…
Khiết Băng vớ cành củi khô mắt long lanh tức giận hét lên:
– Các người đừng mơ! Đàn ông các người thật tệ… ai ai cũng muốn điều đó là sao… các người không thể… không nhét cái vật ấy vào trong ta được sao?
Đinh Tam và Nhị Hổ nghe câu nói ngây ngô của nàng cười sằng sặc… Chúng sấn lại đè nàng xuống đất, Khiết Băng dẫu sao cũng chỉ là cô bé mười hai… cành củi bị chúng giật lấy vứt ra xa. Nàng khóc nức nở sau bốn năm nàng càng thấu hiểu sự yếu đuối của nhi nữ. Lần thứ hai bị vũ nhục thế này và cũng bất lực, thật sự nàng có khỏe tới mấy đi nữa thì một tên lực điền như Nhị Hổ cũng đánh không lại… huống hồ tận hai tên.
Chúng lột quần áo Khiết Băng ra, thân thể quyến rũ lại phơi bày. Chúng có thể ngửi thấy cả hơm thơm dìu dịu tỏa ra từ cơ thể trinh nữ của nàng. Khiết Băng vốn là hồ ly, vì thế cơ thể nàng có mùi hương mạnh mẽ kích dục đàn ông… mà cô gái phàm trần không có. Chúng vô cùng phấn khích tên Đinh Tam ở trên hắn dùng miệng đầy râu, mà mút vào bầu ngực đang nhu nhú của nàng. Đám râu cọ vào làn da ngực mịn màng mong manh của Khiết Băng nhồn nhột… Nàng thấy người tê dại đi, Khiết Băng rùng mình một cảm giác lạ lẫm thích thú…
Nhị Hổ bên dưới nhìn hạ thể của nàng mà nuốt nước bọt ừng ực. Hắn có kinh nghiệm ăn chơi đàng điếm nhiều, do xưa kia đi theo hộ tống đại thiếu gia. Từ khi Nhược Đình chết hắn hết cơ hội hưởng thụ… Nay nhìn cơ thể thanh tân… cái khe lạch hồng hào khít rịt của mỹ nhân như nàng… tránh sao khỏi thèm muốn. Nàng còn trinh trắng hắn biết, hơn nữa còn chưa kịp lớn hết… thật là ta nhanh tay túm chân nàng ấy. Không tên Đinh Tam đã cướp mất cơ hội ngàn năm này…
Hắn ghé môi chạm vào huyệt động băng trinh, đưa lưỡi liếm nhè nhẹ… khiến cho Khiết Băng đê mê dịch thủy tiết ra. Nhị Hổ sung sướng nuốt sạch nó… hắn liếm nhiệt tình hơn… hắn muốn cho nàng thực sự thích thú mới tận hưởng nàng. Khiết Băng người rạo rực râm ran, lần đầu đời biết đến thế nào là thất tình nhục dục… nàng mê đi rên khe khẽ. Tay chân này thôi không dẫy dụa nữa nằm im cho hai tên liếm mút trên cơ thể mình. Khiết Băng Chi bừng tỉnh khi hạ thể… cảm nhận cái trường thương nóng rực của Nhị Hổ áp vào…
Chân tay nàng bị giữ chặt… vì khi thấy Nhi Hổ rút trường thương áp vào huyệt động nàng ấy. Đinh Tam đã rời bỏ cặp nhũ phong kiều mị của nàng để giúp Nhị Hổ công kích dễ hơn. Chân của Khiết Băng bị hai tay Nhị Hổ kềm chặt và banh ra hết cỡ…
– Đau!
Khiết Băng gào lên, nàng tưởng trường thương đã cắm ngập nàng như Tiểu Ngư Nhi. Nhưng sau cú đau nhói ấy nàng ngó xuống hóa ra, trường thương hắn rất to… Nó chỉ vào hơi mớm chút của nàng, rồi cong gập lại… nàng mới mười hai… huyệt động vẫn bé nhỏ. Nếu lớn tuổi hơn chút có lẽ nàng đã thành đàn bà trong tay Nhị Hổ… Nhi Hổ cũng rống lên khàn khàn:
– Đinh Tam của nàng ta bé quá! Ta không lọt nổi vào… ta đổi cho đệ trường thương đệ nhỏ hơn dễ khai nguyên trinh tiết nó… dù gì ta cũng biết gái trinh rồi… ta nhường.
– Á… Á…
Chúng hét lên thất thanh, hai cái lá trúc ghim đứt cổ họng chúng. Khiến chúng gục xuống… trên trời hạ xuống một nam nhân mặc bộ đồ trắng. Người ấy vung tay lên khiến hai thi thể hai tên, bị hất lên trên không rồi tự bốc cháy ra tro. Chàng ta quay lưng lại rồi nói với nàng:
– Tiểu cô nương thật xin lỗi! Ta đến hơi chậm… cô nương mặc lại đồ đi…
Khiết Băng vừa thấy dung mạo tuấn tú của chàng ấy, lại vừa thoát đại nạn… quên mất thân thể mình vẫn đang phơi bày trước ân nhân đại ca. Nàng xấu hổ cuống cuồng mặc đồ… cài xong khuy áo chưa kịp cảm tạ đã nghe chàng ấy nói:
– Giang hổ hiểm ác! Tiểu cô nương nên có chút tuyệt kỹ phòng thân… ta tặng cô nương bí kíp này chăm chỉ mà tập luyện… ta cáo từ…
Bóng trắng bay vụt lên không trung biến mất, Khiết Băng nhặt quyển sách áp vào ngực lẩm bẩm “… chàng ấy thật anh tuấn, chàng cứu ta mà không ta cảm ơn lấy một lời đã đi rồi… dù luyện thành hay không ta vẫn giữ nó… bên mình… vì nó là của chàng cho ta” Khiết Băng trở lại gia trang thì thấy Nhược Băng đang hết đứng lại ngồi ngóng nàng ở của rừng. Thấy Nàng ra lập tức vui mừng chạy đến nắm chân bắt tay ngó nghiêng nàng:
– Đại Băng ca ca người đi không thèm bảo ta một câu, nhân lúc gia phụ có đôi điều chỉ dạy… người trốn ta đi lâu vậy!
– Nhược tiểu thư nam nữ thụ thu bất thân! Giữa chốn thanh thiên thiên bạch nhật vồ vập ta e mất danh tiết đấy…
– Người chê ta xấu à! Ta nắm tay thì đã sao… ta là thê tử của ca ca… mà. Hay người nhìn thấy hết ta rồi… giờ thấy ta xấu xí hơn các cô gái khác hắt hủi ta…
Nhược Băng nói được có thế ngồi khóc hu hu… Khiết Băng thật sự nàng đang bối rối chỉ muốn được yên, ai dè vô tình làm tổn thương muội ấy. Thật sự Nhược Băng cũng xinh, nhưng nàng thân phận nữ nhi thì biết làm thế nào. Khiết Băng bèn an ủi:
– Ta xin lỗi Tiểu Băng muội! Cũng là vì ta yêu quý muội muội mà lo danh tiết muội muội thôi… Tiểu Băng xinh đẹp bao người ước còn không được mà…
– Đại Băng ca! Người không nói sớm đi để ta tức chết đi được! Mà gia phụ cho ta và ca ca đi Thiên Trường học đạo! Ta vốn định khoe ca ca tin vui này… người tệ lắm khiến ta khóc khô nước mắt… mặt mũi tèm lem hết rồi…
Nói rồi Nhược Băng đấm thùm thụp vào ngực nàng, đột nhiên Nhược Băng ngừng tay hỏi:
– Có cái gì đó khác lạ? Đai Băng ca ca sao ngực người tự nhiên mềm mại thế… mọi lần ta đánh vào khác cơ…
Nàng nhìn xuống cổ áo mình, mặt hơi đỏ giật mình “. Thôi chết lúc đó ta quên không quấn ngực lại… may của ta chưa to như Hoa tỷ… không lộ hết rồi.” Khiết Băng vội trống lảng nàng hỏi:
– Ta nghe nói tu tiên ở núi thiên trường chỉ có nam nhân, thì nữ nhân chúng ta sao mà học hả Tiểu Băng?
– Cái gì chúng ta nữ nhân? Chỉ Tiểu Băng nữ nhân thì sẽ giả nam trang để đi học… cha chỉ đồng ý cho ta đi khi có người khác đi cùng. Ta cũng nói với cha ta thất thân với ca ca rồi… đời này kiếp này… ta là thê tử của ca ca. Cha cũng nói ưng Đại Băng ca làm rể vì người anh tuấn, lại chăm chỉ… Cha bảo chỉ cần Tiểu Băng và người đi học đạo tu tiên… vài năm ta lớn sẽ tác thành cho chúng ta.
Khiết Băng nhăn mặt, nghĩ thầm “… hay cho muội muội… ta cùng nữ nhi như muội. Chúng ta chỉ có thể để người khác động phòng… ta lấy cái gì mà làm muội thất thân… Có chính ta xém chút nữa đã hương tan ngọc nát thì có…” Khiết Băng đang muốn về không để cho ai nữa nhận ra cặp nhũ phong thiếu nữ của mình đang phồng lên sau lớp vải áo bèn tính kế rút lui. Nàng nói:
– Ta cũng muốn học đạo tu tiên để mạnh mẽ hơn bảo vệ ta, và muội muội… chúng ta về đi… rồi tính ngày đi núi thiên trường.