Đà Lạt và em
Chương 2
Em nằm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chắc do mệt. Khi sắp ngủ em biết P vẫn thức. Đúng 90 phút sau khi em lên giường, điện thoại của em rung báo thức với chuông báo thức cũng là nhạc chuông của em. Em bật dậy, lấy điện thoại, tay bấm tắt báo thức, giả bộ a lô, nói chuyện như là có thằng bạn nào đêm hôm rủ đi nhậu.
Rồi em tắt cái tính năng lặp lại của báo thức, quay qua P:
– Xin lỗi P nha, làm em thức giấc.
– Không sao anh.
Em lại quay lưng lại, chuẩn bị cho phần hái rau đầy gian khó. Khi em đang suy nghĩ sẽ nói câu gì thì bất chợt P hỏi:
– Nãy anh ngủ ngon ghê, ngáy nữa.
– Thế à, anh không biết là anh ngáy đâu. Thế anh ngáy có to không?
– Nhỏ thôi.
– Mà sao em lại nghe anh ngáy, em không ngủ được à?
– Em nằm mãi mà không ngủ được, vừa ngủ được thì bạn anh gọi.
Em quay qua P. Lúc này P đang nằm ngửa. Bằng máy quét em nhận ra P đã cởi áo ngực. Chắc hồi nãy bé còn ngại em, nhưng khi thấy em ngủ và P định ngủ nên cởi áo ngực cho dễ ngủ.
Em hỏi:
– Anh nằm cạnh nên em khó ngủ hả?
P không nói gì. Bất chợt, P hỏi:
– Anh ngủ thiệt hả?
– Trời, nếu em nghe anh ngáy thì là anh ngủ thiệt mà.
– Em thấy anh thật lạ.
– Lạ là lạ sao em?
– Anh thật sự tốt như vậy sao? (tốt tốt cái liền)
– Là sao em? Sao lại tốt hay không tốt ở đây?
– Hồi nãy chị L nói anh H nói anh là người tốt, anh sẽ không quậy em, rồi dặn nếu anh làm gì em thì em cứ qua phòng anh H nói chị L. Em nghe vậy thôi, nhưng cũng không ngờ anh nằm cạnh em mà không có ý đồ gì.
– Anh …
– Nhất là giờ anh chỉ mặc quần lót. (akak)
Đến lúc em dùng chiêu cuối rồi.
– P nè, nhìn thằng vào mắt anh nè.
– Dạ.
– Anh đảm bảo với em là anh rất quý mến em, dù chỉ lần đầu gặp. Tối nay chỉ là sự khởi đầu, có thể giữa anh và em sau này là bạn bè, là anh em, hay người yêu. Nhưng chắc chắn anh không phải loại đàn ông chỉ lăm lăm muốn làm chuyện đó với con gái. (em luyện cái này mấy lần rồi, nói không thở gấp, không chớp mắt)
Bất chợt P cười. Em nói:
– Ngủ đi em, mai đi chơi. Anh sẽ chụp cho em nhiều hình đẹp.
– Dạ, chúc anh ngủ ngon.
P nằm ngửa ra, còn em vẫn nằm nghiêng, quay về phía P. Một lúc sau P hỏi:
– Anh nhìn gì vậy.
– Chậc, anh mải nhìn. Tại em dễ thương quá. Anh xin lỗi nha.
Em nói vậy nhưng vẫn nằm nghiêng.
P hỏi:
– Ủa sao anh không quay qua ngủ?
– Nằm vậy cũng ngủ được mà.
Bỗng nhiên P cười.
Việc ngủ được hơn một tiếng hồi nãy làm em rất tỉnh táo. Em đứng dậy, cười nói P “không được nhìn” rồi đi vào WC xả nước. Xong quay ra, em nói:
– Đã nói không được nhìn mà.
– Xời ơi, mập ù, có gì đẹp đâu mà nhìn.
Em lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, cảnh Đà Lạt sương xuống đúng như dự đoán của em. Em nói:
– P ơi dậy ra đây xem cái này nè.
P đứng dậy, lại chỗ cửa sổ. Em chỉ cho P cảnh sương phủ. Cô bé lần đầu thấy cảnh sương như vậy. Em lấy tay mở cửa sổ. Hơi lạnh tràn vào phòng. Ngay sau đó em đóng của sổ lại. Bất chợt cả hai cùng rùng mình vì lạnh (em đang mặc quần lót mà).
Thế rồi cả hai lên giường. Hơi lạnh tràn khắp phòng. Em cảm giác được P lạnh. Thế rồi em hỏi:
– Em lạnh hả?
– Dạ.
– Anh xin lỗi.
P cười:
– Suốt ngày xin lỗi.
Ngập ngừng một chút, em nói:
– Dựa vào anh nè, cho ấm. Người mập như anh ấm lắm.
P nằm yên, không nói gì. Vài giây sau, em biết chỉ vài giây nữa thôi, cơ hội sẽ qua. Em nhích lại gần, choàng tay dưới gáy P, rồi kéo P lại phía em. Cả quá trình 2 giây đó, P không hề phản đối, cho đến khi áp vào người em, P mới khẽ giãy. Em nói:
– Nằm vậy cho ấm. Yên tâm đi, anh không làm gì em đâu.
P nằm trong vòng tay em, đầu dựa lên ngực em. Nằm như thế một lúc lâu, P trở mình, em chỉ chờ vậy kéo P sát vào người em. Lúc nào hai thân thể đã sát nhau, thằng em của em nhanh chóng phản ứng, chạm vào người P. Em nói:
– Ngủ đi em.
P cười:
– Thiệt tình là anh không định làm gì em đó chứ?
– Chậc. Anh không dám nói anh đứng đắn, nhưng anh biết kiềm chế. Nhưng mà …
– Nhưng mà gì?
– Nhưng mà nói thiệt là không ôm em thì thôi, ôm em thì khó mà kiềm chế được.
P cười…
Em hỏi:
– Em đã bao giờ ngủ với con trai chưa?
– Ngủ thế này thì chưa?
– Ngủ thế này là ngủ thế nào? Ôm nhau ngủ không làm gì á hả?
– Không, ngủ qua đêm.
– Vậy là chưa từng ngủ qua đêm với con trai. Vậy còn …
– Anh muốn hỏi em làm tình chưa chứ gì?
Em không nói gì.
P nói:
– Em làm chuyện đó rồi, anh ngạc nhiên hả?
Em không nói gì. Thực ra, đây là điều kiện hoàn hảo, giả sử em nó còn tờ rinh thì em mới ngại, phải tính toán, còn đã xếp hình rồi thì tới luôn bác tài thôi. Nhưng em có một sự choáng nhẹ, vì P đẹp quá. Ờ, thời đó có câu “gái đẹp sớm mất trinh” là vậy.
Em nói:
– Có một chút.
Miệng nói, tay em ôm P. Em nói:
– P nè, em cho anh ôm em nhé.
P cười:
– Thì nãy giờ mình ôm nhau còn gì.
Rồi P nói tiếp:
– Cơ mà ôm anh ấm thật đấy. Như ôm một con gấu bự.
Em làm mặt buồn:
– Ừ.
– Anh sao thế.
– À thì “gấu bự” là cách bạn gái cũ gọi anh. Mà thôi, chuyện qua rồi.
Em và P nói chuyện lướt qua về cuộc tình đã qua của em. Và nói qua chuyến đi Đà Lạt này. Em ôm P chặt hơn. Em nói:
– Gặp em ở Đà Lạt là một sự gặp gỡ kỳ diệu.
P cười. Em miệng thì hỏi chuyện về chuyến đi Đà Lạt, tay thì bắt đầu có một sự di chuyển nhẹ.
– Em và L sẽ ở đây mấy ngày?
– Dạ thứ hai về ạ.
– Đang nghỉ hè mà cũng phải về đi học à.
Khi hỏi câu đó, em mới nhớ ra là em chỉ đoán hai bé đang đi học qua cách nói chuyện, em hầu như không biết gì về P.
– Dạ đang nghỉ hè, nhưng đi lâu quá ba mẹ không cho.
Lúc này sự tiếp xúc cơ thể giữa em và P rất nhiều, thằng em của em đụng chạm cũng nhiều và P biết. Em biết lúc này P chịu đèn em rồi. Tay em lúc này chạm đến vòng một, ôi…
– P nè
– Dạ
– Anh hôn em nhé.
P không nói gì, em hôn P, nhẹ nhàng. Chỉ một tích tắc sau đó, P hôn rất mãnh liệt, đá lưỡi nữa. Em và P ôm nhau thật chặt. Sau nụ hôn, em và P nhìn nhau.
Em cười:
– Cảm ơn em
– Cảm ơn gì?
– Đã tặng anh một nụ hôn ở Đà Lạt. Chưa từng có ai hôn anh ở Đà Lạt.
Không muốn mọi việc đi quá nhanh, em cố gắng vừa lấn tới vừa hỏi chuyện. Bằng một cách nào đó, tay em đã luồn vào trong áo P. Thế rồi em hỏi câu hỏi bình thường nhất:
– Em đang học trường gì?
– Trường LQĐ.
Em vẫn chưa nhận ra mối nguy.
– Ủa, anh tưởng em học đại học rồi đó chứ.
– Em mới lên lớp 11 à.
Lúc này em lạnh cả sống lưng. Em hỏi lại:
– Là em vừa học xong lớp 11 năm nay lên 12 hay năm nay mới …
– Hết hè này em mới lên lớp 11.
Bộ vi xử lý của em nhanh chóng xử lý: cung Thiên Yết, sinh tháng 10, học xong lớp 10, nghĩa là MỚI 15 TUỔI 9 THÁNG.
Em thề với các bác là em lạnh hết cả người, cảm ơn trời đất phù hộ em hái rau nghệ thuật chứ không bỗ bã, chứ chịch một cái là bỏ mama. Em vẫn ôm P, nhưng tay không di chuyển nữa.
P hiểu em đang nghĩ gì:
– Anh đừng lo, em không còn trinh đâu.
Câu nói của P làm em “choáng trở lại”. Thế *beep* nào mà mới học xong lớp 10 đã từng xếp hình (làm tình), trong khi em đến năm lớp 12 mới lần đầu ôm gái. Mà thằng nào dám xếp hình với em gái này cũng gan cùng mình.
Bắt chợt P quay qua hôn em, nụ hôn cuồng nhiệt nhưng lúc này em nhận ra có một sự từng trải nhẹ trong nụ hôn, trong cách P ôm em, và trong cách P đưa tay và trong quần em. Cái *beep* gì thế, lúc này em mới nhận ra P đang nắm thằng em em. Lúc này em hoảng quá, em sợ. Em vội vàng kéo tay P ra.
– Sao thế anh?
(Bác nào bảo em chém gió em cũng chả biết nói sao, chứ lúc đó em rất sợ, sợ đến đổ mồ hôi. Chuyện lâu lắm rồi mà giờ nghĩ lại em vẫn không hiểu sao lúc đó em lại biết sợ, cái sợ lấn át mọi thứ)
Em ôm P vào lòng, trong đầu tìm đường rút, giờ là 12h rưỡi sáng, tìm đâu ra phòng khác, tìm đâu ra xe về Sài Gòn. Không có đường bỏ trốn. Mà có trốn cũng phải giải quyết em gái 15 tuổi 9 tháng này đã. Công nhận khi đó em suy nghĩ nhanh vãi. Và rồi em bình tĩnh lại.
– P nè.
– Dạ.
– Anh nói với em rồi mà, anh đâu phải loại đàn ông dùng mọi cách để lên giường với con gái.
Và rồi em giải thích là giới hạn là một khái niệm trừu tượng, em và P đã hôn nhau, đó sẽ là sự khởi đầu, và hãy đi từ từ.
Rồi P ôm em ngủ, em thấy P cười thật tươi, còn em thì lòng dạ rối bời. Gần 1 tiếng sau, em mới ngủ được.