Đa Tình
Chương 4
Hôm sau, Hạnh nhận được một mảnh giấy do tôi nhét trong ngăn của nàng. Hạnh ngạc nhiên mở ra đọc.
« Hôm qua tôi rất sung sướng khi hàn gắn thành công được những mối sứt mẻ trong mối liên hệ với cô. Lâu lắm rồi tôi chưa có được cơ hội thích thú như vậy. Trên đường về, tôi chạy xe vừa hát nghêu ngao vì mừng mình đã giữ được tình bạn với cô… »
Đọc đến đó, Hạnh không khỏi cười thầm: « Anh chàng này thật là không giống ai! ». Nàng cũng cảm thấy lâng lâng vui. Nàng đọc tiếp:
« Về nhà, tôi suy nghĩ và đánh bạo viết lá thư này cho cô, nếu cô thấy tôi quá sàm sỡ thì cô cứ vứt thơ này vào giỏ rác và tha thứ cho sự hàm hồ của tôi. Những gì đã xảy hôm qua chứng minh điều tôi vẫn thường nói: Tình dục sẽ đẹp hơn nếu đi đôi với tình cảm. Vậy thì…
Có thể nào… thay vì tìm sung sướng một cách đơn độc thì tại sao chúng ta không thể gặp nhau để cùng làm chuyện đó? Dù sao thì chúng ta đã biết hết những thầm kín của người kia, không cần gì phải dấu diếm. Miễn là chúng ta tuyệt đối tôn trọng người kia, và không làm bất cứ điều gì làm cho người kia khó xử. Thủ dâm tay đôi cũng là một hình thức đem tình cảm vào tình dục. Tôi chắc chắn điều đó sẽ có lợi cho cả hai chúng ta. »
Đọc xong, Hạnh bàng hoàng bỡ ngỡ…
Nàng không thể nào ngờ là người đàn ông đó lại có thể có được một ý tưởng quá kỳ quái như vậy. Anh ta dám đề nghị mình cùng thủ dâm tay đôi với anh ta! Thật quá mức tưởng tượng! Không thể nào! Nhìn anh ta thủ dâm là một chuyện, nhưng… cùng thủ dâm với anh ta là một chuyện hoàn toàn khác hẳn! Rỏ là một người điên khùng…
Hạnh xé vụng tờ giấy rồi bỏ vào thùng rác.
Cả ngày Hạnh thơ thẩn tư lự như người mất hồn…
Đến tối, Hạnh thầm nghỉ: Qua thất bại chua cay của mối tình đầu, mình không muốn có liên hệ tình dục với bất cứ một người đàn ông nào trong cuộc đời của mình. Nhưng nếu thầy Trung bảo đảm cho mình một mối liên hệ trong đó sẽ không có chuyện phải ăn nằm chung đụng nhau, trong đó chỉ có trao đổi cái đẹp của tình dục như giữa bạn bè thì mình có chịu chấp nhận hay không?
Những ngày sau đó, cô Hạnh chỉ nói chuyện nghề nghiệp với tôi và tuyệt đối không đề cập đến lá thư. Nhưng rõ ràng là mối liên hệ giữa hai đứa chúng tôi đã khắn khít hơn nhiều. Nàng rủ tôi đi nghe trình diễn Đờn Ca Tài Tử và hứa sẽ dạy cho tôi biết hát bộ môn đó. Tôi biết nàng cần nhiều thời gian hơn nên tôi cũng không vội vã gì.
Hôm đó tôi có ý định làm một bữa cơm để đãi hai chị em cô Thảo, cô Hạnh. Hai người ngạc nhiên không ngờ là một gã đàn ông như tôi lại biết nấu ăn nên cả hai vui vẻ nhận lời vì tò mò muốn xem trình độ đầu bếp của tôi.
Tôi muốn đi mua một con gà nên tôi xách xe chạy đến nhà bà Tám, nơi lần trước con Huệ có dẫn tôi đi. Đến nơi tôi hơi lo vì thấy trời trở gió như báo hiệu một cơn mưa lớn. Tôi để xe ngoài cổng rồi hối hả chạy theo con đê để vào nhà…
Cũng vì hối hả mà tôi đã suýt gây ra một tai nạn: Trong khúc quanh rẽ vào sân, tôi đụng vào một người cũng đang chạy từ nhà ra làm người đó té lăn, mấy trái xoài đựng trong túi xách rớt vung vãi ra, Tôi hốt hoảng đưa tay đỡ người đó dậy và bàng hoàng nhận ra đó là con Huệ!
Nó cũng vừa nhận ra tôi. Cả hai bỡ ngỡ đứng đó mà nhìn nhau.
Tôi đã cố loại người con gái này ra khỏi ký ức vì biết đó là một lỗi lầm của tôi, lỗi lầm đã có quan hệ tình dục với nó trong một lúc bốc đồng. Tôi thật sự không muốn tạo sự khó xử cho nó và điều phải làm là tránh không gặp nó.
Vậy mà bây giờ tự nhiên tôi lại đứng đây mà ôm nó!
Gương mặt nó có vẻ tiều tụy quá làm tôi không khỏi chấn động: Tính tôi tuy hay bay bướm, nhảy nhót từ nhuỵ này sang nhụy kia, nhưng tôi lại rất tình cảm, lúc nào cũng hết dạ hết lòng với người đàn bà nào đã chung chăn chung gối với tôi. Biết người đó vui là tôi vui, thấy người đó gặp khó khăn là tôi ray rứt…
Cả hai đứa chúng tôi đứng đó nhìn nhau trong khi cơn mưa bắt đầu đổ xuống.
Khi đó tôi mới tỉnh hồn, lật đật dìu con Huệ vào nhà ông bà Tám. Tôi chạy vào trong kiếm hai ông bà nhưng nhà vắng tanh, hình như bà Tám sau khi bán hàng cho con Huệ thì đã chạy ra đồng giúp chồng. Tôi vơ lấy cái khăn rồi ra nhà trước nhẹ nhàng lau mái tóc ướt của con Huệ.
Con Huệ bối rối, nói lí nhí lời cảm ơn…
Tháng trước, sau khi trao thân cho anh chàng này thì nó cũng đã quyết định xóa hết kỷ niệm bất ngờ đó. Nó đã giữ được quyết định đó vài ba ngày nhưng rồi những hình ảnh, những cảm giác của thời điểm đó lại trở lại quây quắc. Cơ thể của nó không quên được cảm giác khổng lồ khi nó đạt được khoái lạc. Đó là một khám phá làm nó bàng hoàng hoa cả mắt, làm nó ăn ngũ không yên. Hồi sáng nó leo lên cân thì nhận ra là mình đã mất đi hết gần 1 ký – lô.
Bây giờ bất thần gặp lại người tình củ, nó luống cuống khẩn trương một cách thật tội nghiệp nhưng khi anh ta lau tóc cho nó thì đứa con gái cảm thấy thật dễ chịu. Nó vụng về dựa đầu vào người đàn ông.
Anh ta cười cười:
– Em đi đâu sớn sả mà đâm sầm vào anh?
– Cái gì thầy cũng đổ cho em. Chính thầy mới sớn sả đó!
– Ờ, em nói đúng đó… vậy cho anh xin lỗi, anh sẽ đền cho em mấy trái xoài bị dập.
Rồi anh ta đưa tay vuốt nhẹ gò má của nó:
– Mà sao nhìn em có vẻ hốc hác quá vậy? Em có khỏe không?
Câu hỏi làm đứa con gái tự nhiên tủi thân, nó bặm môi cố kiềm chế cảm xúc nhưng mắt nó nhoà đi…
Khi người đàn ông nâng cằm nó lên và cúi xuống hôn nó thì con Huệ bàng hoàng nhũn người ra, nó hé môi để đón tiếp lưỡi của người tình.
Đó là tín hiệu mà tôi mong chờ! Tôi không ngần ngại bồng con Huệ lên mà đi vào cái phòng định mệnh mà chúng tôi đã từng biết. Tôi cầu mong ông bà chủ nhà không về trong lúc này để cho chúng tôi được yên thân đôi lát…
Tôi cởi hết quần áo của đứa con gái rồi ôm nó vào lòng.
Tôi chơi con Huệ thật chậm, thật nhẹ nhàng… nó ngụp lặn trong sung sướng và kêu tên tôi liên tục… Hai đứa chúng tôi ra khí cùng một lúc trong niềm hạnh phúc vô biên.
Tôi thầm nghĩ: Chuyện gặp lại con Huệ lần này chắc là cũng do định mệnh mà thôi. Tôi không có ý muốn nối lại mối liên hệ với đứa con gái này… vậy mà ông Trời lại tạo ra tình huống này, đây chắc là một tín hiệu cho tôi biết là con Huệ sẽ không chỉ là một vệt sao băng trong cuộc sống của tôi. Nó sẽ có một chỗ đứng không nhỏ trong tôi. Tôi nói cho nó nghe điều đó và đứa con gái ôm tôi mỉm cười. Tôi nói với nó:
– Em cứ sống cuộc sống của em, chúng ta phải chấp nhận điều đó. Nhưng từ nay, em phải biết là em thuộc về anh, hiểu chưa?
Con Huệ tươi như cây khô vừa được tưới nước vì nó đã tìm được hướng đi rõ ràng cho cuộc đời của nó: Vừa tiếp tục bổn phận làm vợ chính thức với chồng của nó, vừa được làm « vợ » của tôi. Tôi hứa sẽ hết sức chăm sóc cho nó trong cái khung gò bó đó để đem lại cho nó sự hài lòng tối đa.
Thấy nó còn bịn rịn chưa muốn về liền, tôi lật ngửa nó ra để bú lồn nó. Hồi nào giờ con Huệ chưa bao giờ biết đến trò chơi này nên lúc đầu nó lùng túng mắc cỡ, cứ đưa tay bụm mu lồn tránh né tôi. Nhưng khi tôi ngậm được hột le của nó mà bú thì đứa con gái thở phào thích thú, nằm im ra đó mà hưởng thụ. Nó xuất khí trong tiếng kêu ú ớ, hai tay bấu víu hỗn loạn vào tấm vải trải giường…
Tôi rất hài lòng với nhóm học sinh của tôi. Thật ra thì lúc trước, tôi chỉ dạy ở lớp 5, lớp 6 cho nhóm trẻ 11, 12 tuổi. Về đây tôi được dạy lớp 10 cho học sinh 16, 17 tuổi. Bọn chúng đã gần trưởng thành rồi nên rất thích hợp với tôi. Bọn con gái ở lứa tuổi đó đã không còn là con nít nữa, dù ở tỉnh lẻ nhưng chúng nó cũng đã quan tâm đến chuyện trai gái.
Người thầy trẻ tuổi năng động như tôi là đề tài cho bọn con gái mới lớn chú ý và phê bình. Lúc trước tôi không quan tâm cho lắm đến đàn bà con gái quá trẻ, tôi thường thích đàn bà ở cùng lứa tuổi của tôi nhưng từ khi về dạy ở đây thì tôi phải công nhận là tôi có cái nhìn khác về bọn con gái mới dậy thì: Chúng có một cái gì đó đầy hứa hẹn, đầy thu hút. Lẻ dĩ nhiên tôi bị gò bó trong địa vị người thầy giáo nên không thể có những hành động quá giới hạn với chúng nó nhưng tôi vẫn là người đàn ông! Vì vậy tôi không thể không nhìn một vài đứa con gái trong lớp qua ánh mắt của người đàn ông!
Trong lớp có vài ba đứa con gái dạn dĩ hơn nên đôi khi chúng tìm cách mà chọc ghẹo tôi làm tôi không thể giữ thái độ dửng dưng một cách dễ dàng. Đôi lúc tôi cùng với mấy đứa con gái đó cười đùa một cách thân thiện. Và những lần đó tôi nhận thấy ánh mắt khó chịu của con Lan.
Một lần, nhân danh là trưởng lớp, nó có đến gặp tôi và nó bóng gió biểu lộ cho tôi biết sự không đồng tình của nó về cách cư xử quá gần gũi của tôi với vài đứa con gái trong lớp.
Tôi hơi bực mình vì tôi không ưa bị đứa con nít phê bình mình nên tôi có vài lời chế nhạo nó làm con Lan đâm ra có mâu thuẫn với tôi từ đó. Những lần gặp nó ở nhà cô Thảo thì nhanh chóng có « lời qua tiếng lại » vì con Lan có cá tính mạnh, nó không nể ai hết, kể cả tôi!
Không khí chiến tranh giữa nó và tôi đạt đến mức cao nhất trong một dịp đi dã ngoại với trường.
Lần đó tôi chịu trách nhiệm dẫn 3 lớp đi viếng một điểm du lịch và đến trưa thì chúng tôi tụ lại trong một khu rậm mát để ăn trưa. Sau đó tôi cho phép mạnh ai nấy nghỉ trong vòng 45 phút trước khi lên đường về.
Xong tôi đi dạo một vòng để ngắm xem phong cảnh trời nước của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tôi ưa bức tranh giản dị này với những con sông, con rạch, những hàng dừa sum sê, những vườn trái cây xanh tươi… Tôi có thể đứng ngắm cả giờ đồng hồ mà không biết chán.
Chợt tôi nghe tiếng cười đùa đâu đó vang lên…
Đi theo tiếng đó, tôi ra đến một con rạch và thấy một nhóm học trò của trường tôi đang tắm.
Một nhóm năm ba đứa con gái không phải của lớp tôi mà của lớp bên cạnh. Thấy tôi mấy đứa reo lên:
– Thầy xuống tắm với tụi em… thầy xuống tắm với tụi em…
Nhìn mấy đứa con gái mà tôi không khỏi động lòng: Chúng nó bận nguyên đồ trên người mà đi tắm… nước thấm qua quần áo làm tôi nhìn thấy nội y của chúng nó lờ mờ… thật là một cảnh tượng quá đẹp! Những cơ thể vừa dậy thì đầy hứa hẹn…
Tôi không cầm lòng được, với lại đây là nhóm học trò của một lớp khác không thuộc trách nhiệm của tôi nên tôi cũng hơi ỷ y… tôi bèn cởi quần áo, chỉ giữ một cái quần đùi rồi nhảy xuống tắm chung với tụi nó.
Lâu lắm rồi tôi không có dịp đi tắm sông nên tôi rất thích thú.
Tôi bơi ra xa xa… chỉ có con Phượng là dám bơi với tôi, mấy đứa kia nhát gan nên chỉ bơi gần bờ. Con Phượng rất mũm mĩm dễ thương mà lại vui tính cười hoài nên tôi rất mến nó.
Khi chúng tôi bơi vô lại thì do dòng nước chảy nên tôi và con Phượng bị cuốn đi xuống hạ lưu. Lúc tôi với nó vào đến bờ thì cách xa nhóm kia cả vài chục thước.
Con Phượng mệt quá nên nằm dài trên bờ cỏ mà thở dốc. Tôi ngồi nhìn nó mà không khỏi thèm thuồng… dưới làn vải, nịt vú của nó hiện ra với hai núm vú lờ mờ bên dưới.
Cùng lúc nó mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của tôi. Nó hốt hoảng, luống cuống… tôi thấy nó định vùng dậy để bỏ chạy nhưng… không hiểu sao, nó lại nhắm mắt nằm im mà run rẩy một cách thật tội nghiệp như con cá nằm trên thớt…
Tôi mừng lắm vì tôi hiểu là đứa con gái đang trong trạng thái phục tùng, chờ đợi…
Nhẹ nhàng tôi đặt một bàn tay lên ngực của đứa con gái. Nó kêu lên một tiếng nhỏ và mím môi nhắm khít mắt lại nữa…
Tôi thận trọng vuốt ve gò vú bé tí của nó làm nó càng run hơn…
Nhưng nhờ tôi khéo léo nên dần dần đứa con gái bớt khẩn trương và hết còn run rẩy. Lúc đó tôi mới dè dặt kéo áo ngoài của nó lên… tôi định bụng nếu con Phượng mà có bất cứ hành động phản đối, khó chịu hay chống cự nào thì tôi sẽ rút lui, không để cho nó phải kinh hoảng.
Nhưng đứa con gái vẫn nhắm khít mắt nằm đó mà thoi thóp thở…