Đại náo học đường
Chương 10
Mấy thằng gọi điện về cho gia đình rồi về nhà tôi, chúng tôi chuẩn bị băng keo, mấy cái roi điện và hai cái gậy cao su sau đó phóng xe đạp điện đến chỗ trọ thằng Đạo. Trời thì tối mà cái xóm trọ nó heo hút hoang sơ, hai bên bờ lại có mấy bụi cây xi rậm rạp che khuất. Do khá muộn tầm này cũng phải mười giờ hơn rồi nên muỗi bay vo ve đến nhức đầu.
Thằng Bình vạch quần ra đái xè xè bên cạnh rồi nói:
– Mẹ chỗ ở vừa tối vừa lắm muỗi thế này mà nó cũng ở được nhỉ!
Tôi tặc lưỡi nói:
– Đi ăn bám thì lấy đéo đâu ra tiền mà thuê chỗ xịn, chỗ này năm trăm một triệu một phòng là quá được còn gì nữa. Đợi tao vào xem thằng đó có nhà không đã.
Thủ sẵn cái roi điện, tôi tiến vào mở khẽ cái cổng sắt han rỉ nâu xỉn rồi đến đúng phòng thằng này. Nó đang nằm vắt chân lên cái giường, tay thì bấm bấm cái điện thoại chơi game, trên cái bàn bên cạnh hãy còn lăn lóc cái hộp giấy đựng đồ ăn.
Đúng là có tiền là nó mua đồ về nhậu liền, phía dưới cái nền xi măng còn sót lại vài cái bao cao su dính nhơm nhớp rồi mấy cái vỏ kẹo lăn lóc. Sát đầu giường là cái coóng bằng chai nước mà thằng này dùng để đập đá.
Có thể gọi thằng này ra được thì tôi ngoái đầu lại, ngoắc tay mấy đứa. Bốn thằng nhẹ nhàng lách vào, qua hai phòng trọ đóng cửa im ỉm thì chúng nó ngồi thụp xuống, thằng Bảo nói nhỏ hỏi tôi:
– Giờ thế nào anh?
– Giờ chúng mày ra cổng, phục sẵn hai bên, tao vào gạ là có người gửi đồ cho nó, ra ngoài cổng là úp sọt luôn. Sau đó kéo nó qua cái nhà xây thô bỏ lâu ngày ngay ngoài ngã ba rồi làm thịt.
Bốn thằng gật gù làm theo hành động. Tôi ráo hoảnh đứng dậy tiến đến phòng trọ hỏi:
– Anh có phải anh Đạo không ạ?
Thằng Đạo bỏ cái điện thoại xuống nhìn ra rồi bảo:
– Có chuyện gì thế chú em?
Tôi ra vẻ quan trọng nói:
– Dạ! Có người gửi cho anh ít hàng, xe em giao nhiều quá mà tối muộn rồi, chuyến cuối anh ra ngoài xe nhận giúp em với ạ.
Thằng Đạo bỏ điện thoại rồi lững thững đi ra khỏi phòng, tôi giả vờ dẫn đường. Nó vừa ra khỏi cổng thì ba thằng cầm dùi cui điện cứ thế mà dí.
Thằng Đạo vừa á lên một tiếng thì thằng Bảo đã cầm cái giẻ nhét một phát vào mồm rồi nó tỏ vẻ bặm trợn nói:
– Im mồm, la lên bố mày đâm chết. Khôn hồn thì đi theo tụi tao.
Thằng Đạo vẫn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra cả, nhưng nghe thằng Bảo nói thế, lại thêm tiếng roi điện lẹt xẹt ngay bên cạnh nên thằng bé cun cút nghe theo.
Mấy thằng lấy dây rút nhựa trói tay lại rồi lột cái áo nó ra, bịt mắt lại kéo nó đến cái nhà xây thô bỏ hoang lâu ngày. Trói nó vào cái ghế gãy rồi thằng Bảo lấy đèn pin soi thẳng vào mặt nó rồi rút cái áo ra đồng thời nó nói:
– Mày biết mày tội gì chưa?
Nó không lắc đầu mà vội vã xin xỏ?
– Dạ! Em xin các anh, chắc các anh nhầm người rồi đấy ạ, em có làm gì đâu!
Thằng Tiến bực mình quá chửi luôn:
– Địt con mẹ mày, hôm nay mày làm gì mày nhớ không, mày địt ai mày nhớ không. Hôm nay chúng tao đến cho mày một bài học đấy, nhớ cái mặt bố mày đấy.
Nói xong nó tát một phát vào mặt thằng Đạo làm nó ngã dúi dụi. Thằng Bình nhấc cái ghế gãy cho ngồi ngay ngắn thì thằng Mạnh nói:
– Đéo nói nhiều với thằng này, cho nó tiệt đường sinh sản luôn, mày mà hó hé thì xác định làm diễn viên chính phim “mất tích” luôn mày hiểu chưa, giờ thằng Bảo kéo quần nó xuống đi.
Tôi lắc đầu bảo:
– Thôi khỏi, dí có cả quần mới có cảm giác.
Thằng Bình vội bắt thằng kia há mồm ra nhét cái giẻ vào miệng rồi giữ người. Tôi vừa nói xong thì thằng Bảo cầm cái dùi cui điện dí vào và bấm. Tiếng tạch tạch vang lên hòa cùng tiếng ứ ứ trong cổ họng vì cái giẻ đã ngăn âm thanh phát ra rồi.
Dí hai ba phát cho thằng bé đau đến phát ngất thì chúng tôi cười hì hì, thằng Mạnh cắt cái dây rút ở tay ra rồi mấy thằng phi xe về.
Có lẽ trận đòn này cũng đủ làm cho thằng đó nhớ đời rồi. Thằng Bình cười ha hả nói:
– Không biết dí điện vào cặc thế này mai kia khéo nó có con lại thành siêu nhân ấy nhỉ.
Thằng Mạnh thì nói:
– Thành siêu nhân thế đéo nào được! Mày không thấy điện dí cá mà còn tê giật giật cứng đơ tình “nòng nọc” bơi sao được.
Chúng tôi cười ha hả rồi về nhà ngủ. Sáng hôm sau thì tôi đánh thức thằng Bảo dậy nói:
– Mày đi xem nó có làm sao không? Anh em dí như thế nhỡ có án mạng thì chết!
Thằng Bảo tặc lưỡi nói:
– Không sao đâu anh, nó trông còm còm thế thôi đau tí là dậy được đấy mà, trước khi về em cũng rút cái khăn ra khỏi mồm nó với cởi dây được rồi, khéo nửa tiếng đến tiếng sau là nó lại tinh thôi không sao đâu.
Tôi cũng thấy như vậy nên gật gù. Ngủ vạ ngủ vật đến sáng rồi chúng tôi tạt qua nhà chúng nó lấy tạm sách vở rồi đến trường.
Vừa đi tôi vừa nhắn tin cho Giang. Giang bảo hôm qua ở cùng với cô Đào sáng nay mới về, cô hôm qua cũng ngủ được, đôi lúc còn hoảng sợ một chút nhưng đỡ rồi.
Đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại thì tôi thấy nhói một phát phía bả vai. Buông cái điện thoại thõng ra thì thấy một thằng đang cầm dao bấm mà đâm tôi phát nữa.
Nghiêng người một cái thì tôi bị trúng xuyên qua vai. Cảm giác nhói buốt vô cùng, cố gắng đạp thằng đó một cái rồi tôi la to:
– Địt mẹ mày dám đâm tao à! Nhớ đấy thằng chó!
Tôi ngã dúi xuống, máu lúc này đã tuôn ra ướt hết cả lưng áo và cả cái vạt áo phía trước rồi. Bốn thằng kia quay lại vội vã cầm gạch và đá đuổi theo. Tôi lả đi thì được thằng Bảo đỡ sau đó đưa đến viện.
Tôi không quên bảo thằng Bảo gọi điện cho anh Trí. Chỉ khoảng mười lăm phút sau thì anh Trí đã cùng anh Hùng đã đến viện, thấy tôi đang nằm nghiêng để bác sĩ băng tạm chuẩn bị chụp chiếu.
Cố gắng anh Trí hỏi tôi:
– Mày biết thằng đâm mày là ai không?
Tôi lắc đầu rồi nói:
– Em không? Nhưng anh điều tra mấy thằng lớp mười hai ấy, anh hỏi tụi thằng Bảo… bạn em.
Lúc này tôi đau quá rồi thiếp ngủ đi một chút. Cũng chẳng biết ngủ lúc nào nhưng khi tỉnh dậy tôi thấy nằm trên giường bệnh luôn. Cả người đau ê ẩm. Mẹ tôi thì đã ở bên cạnh rồi, thấy tôi tỉnh thì nói:
– Có còn đau lắm không con?
Tôi mỉm cười nói:
– Hơi hơi thôi mà mẹ… vết thương ngoài da thôi sao con phải nằm viện thế này!
– Ngoài da cái gì mà ngoài da, gần thủng phổi đấy, phẫu thuật ba tiếng đấy chứ không ít đâu nhé. Con với chẳng cái, lo chuyện bao đồng lắm vào. Lần này mẹ xử mấy thằng đấy ra bã. Có khát nước không để mẹ lấy sữa cho.
– Hơi khát thôi mẹ ạ!
Mẹ tôi pha cốc sữa cho tôi rồi đỡ tôi dậy uống. Ngồi nói chuyện một lúc thì đến giờ tiêm, với uống thuốc nên mẹ tôi phải ra ngoài. Trước khi đi thì mẹ tôi nói:
– Ở đây là phòng VIP rồi, mọi thứ được lo hết nên con yên tâm nhé, mẹ về công ty tối mẹ vào.
Vâng dạ rồi tôi cầm lấy cái điện thoại, bấm bấm cho Giang. Giang vôi nhấc máy lên lắp bắp nói:
– Anh… anh có sao không?
– Anh… sắp chết thôi không có sao…
– Hứ! Chết luôn đi! Đáng ghét, nằm phòng nào tí nữa em đi học về em vào thăm. Giờ tỉnh lại cũng hai ngày rồi đấy ông tướng ạ.
Hóa ra từ lúc tôi ngất đi rồi làm phẫu thuật và chuyển sang phòng này đã bước sang ngày thứ hai rồi, mới buổi sáng thôi tôi đoán chắc là Giang đang học thêm. Nói chuyện một lúc đến trưa thì có người mang cháo vào cho tôi và cũng là lúc mấy thằng bạn chí cốt cùng mấy anh Trí, Hùng và anh Đạt đến.
Anh Đạt cười rồi khẽ xoa nhẹ cái vai không bị băng của tôi nói:
– Anh xin lỗi, tại anh sơ xuất quá không chú ý mấy thằng này nó dám thuê người đâm lén như vậy, may là không sao?
Tôi nở nụ cười đắng ngắn, liếm nhẹ bờ môi khô rồi bảo:
– Không sao đâu anh, cắn trộm như thế thì làm sao mà mình phòng tránh được, đập lại cho nó chừa thôi.
– Ừ! Nó muốn chơi kiểu giang hồ thì anh em mình chơi kiểu giang hồ với nó. Thôi nghỉ đi! Tụi anh ra ngoài.
Ba ông anh hỏi chuyện một lúc rồi ra ngoài, thằng Bảo đến lại gần nói:
– Số anh với cái Giang gắn với nhau rồi, lúc vào viện thế đéo nào anh lại mất máu kinh, hết máu nên cái Giang nó bỏ học đến không ngờ cùng nhóm máu nên nó truyền cho anh đấy.
Tôi cười trêu mấy thằng:
– Mẹ mấy thằng vô tích sự, có thế mà cũng không làm hộ được!
Thằng Mạnh “lé” nó đảo mắt đúng cái quả lé xịn của nó rồi nói:
– Bảo chúng em cùng nhóm máu thì có mà bắc thang nên nhờ ông trời à. Tìm ra mấy thằng đó rồi, kiểu gì mấy thằng chúng nó cũng ăn đòn, mà có kế hoạch trả thù này anh tính sao.
– Trả thù là xiên lại nó đấy hả?
– Nói thế thì làm gì, cho chúng nó sợ, chúng nó có mấy đứa em gái, phang hết em chúng nó luôn, vừa đánh vừa được phang em gái chúng nó cũng sướng, hội đồng luôn!
Tôi lắc đầu bảo:
– Nó bắt tội hiếp dâm đấy!
– Yên tâm đi anh, tụi này toàn lớp mười với mười một, học mấy cái trường còn đú hơn cả anh em mình nữa, khéo anh em nó cũng địt nhau như gà ấy!
– Ờ để anh khỏe lại xem thế nào.
Thằng Bảo thì thâm nho hơn nói:
– Em còn điều tra chúng nó có con dì, em ruột mẹ nó học đại học năm cuối nữa, xinh phết, cái thằng mà thuê đâm anh ấy, tối hôm qua có đến lạy lục cả rồi. Mẹ nó dì nó với bố nó luôn, mà mẹ thằng này cũng trẻ ngon lắm anh ạ!
Tôi cố gắng chịu đau nói:
– Không lẽ mày tính chơi cả nhà nó sao?
Thằng Tiến cười khà khà nói:
– Vừa được trả thù vừa được địt mẹ nó thì còn cái gì sướng bằng nữa. Đúng là vừa chửi vừa làm luôn hì hì!
– Ờ biết thế đã!
Mấy đứa nói chuyện với nhau một lúc thì có Giang mới đến. Vừa thấy tôi đã lườm nguýt nói:
– Tỉnh dậy một cái mà cái mặt đã nhăn nhăn nhở nhở được rồi!
Tôi gượng cười bảo:
– Cười là mười thang thuốc bổ đấy!
– Vâng bổ lắm đấy!
Mấy thằng bạn thấy Giang đến thì mỉm cười nói:
– Dạ em chào chị Giang!
Giang lừ mắt thì thằng Bảo biết ý kéo mấy thằng kia đi ra ngoài để tôi với Giang nói chuyện. Ngồi bên cạnh Giang hỏi:
– Đỡ đau chưa anh?
– Vẫn còn đau nhưng cũng đỡ hơn lúc mới bị đâm rồi, cảm ơn em nhiều nhé!
– Có chuyện gì mà cảm ơn… hì hì! Hiến máu là bình thường mà, anh không được kiểu gây sự nữa biết chưa!
– Ừ anh biết rồi, hì… này anh yêu cầu em một thứ được không?
Giang mỉm cười nói:
– Được! Nhưng mà phải trong điều kiện cho phép em làm được!
Tôi gật gù nói:
– Được mà! Em làm người yêu anh nhé!