Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Chương 2



Phần 2

Tần Vũ đang cãi nhau với một nữ nhân, nội dung hình như cũng có liên quan đến Tam Pháo, nói nữ nhân và Tam Pháo thông dâm, thông đồng lừa tiền hắn. Những người qua đêm trên bãi biển, đã tầng trong tầng ngoài đứng quanh bọn họ, tựa hồ ai nấy đều chế giễu. Tôi chen lại gần, Tần Vũ rốt cuộc đang làm cái củ cải gì vậy?

Thật vất vả mới chen vào được, tôi phát hiện nữ nhân đứng đối diện với Tần Vũ, là một cô gái trẻ mặc bikini. Dáng người bốc lửa, mặc dù nhìn chừng ba mươi tuổi, nhưng làn da giống như thiếu nữ hai mươi, phong vận vẫn tràn đầy, làm cho người ta thèm rỏ dãi.

Lý mặt rỗ lập tức nhảy tới “A Diễm, sao ngươi cũng ở đây?” A Diễm tựa hồ bị Tần Vũ làm cho tức phát khóc, Tần Vũ thì đang giương nanh múa vuốt trắng trợn chửi rủa, làm nàng không cãi lại được chút nào. Vừa trông thấy Lý mặt rỗ, nàng lập tức mừng rỡ như điên, khóc chạy về phía Lý mặt rỗ.

Lý mặt rỗ vội hỏi A Diễm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? A Diễm bất đắc dĩ kể lại với Lý mặt rỗ. Thì ra sau khi tốt nghiệp đại học A Diễm đã cưới Tần Vũ, bởi vì nàng rất thích sự nghĩa khí, trung thành của hắn. Mà hắn lại là một nam nhân vừa thông minh vừa có năng lực, vừa có trách nhiệm. Qua nhiều năm như vậy, Tần Vũ đối với A Diễm quan tâm đến từng việc nhỏ làm nàng rất cảm động.

Nhưng một thời gian trước, Tần Vũ không biết từ đâu có được một cái đai lưng ngọc. Từ khi có được nó, Tần Vũ bị cái đai lưng mê hoặc, cả ngày ngắm nhìn đai lưng đến ngẩn người, thậm chí cơm cũng không ăn, ngủ cũng không muốn, cả ngày không ra khỏi cửa, giống như trong đai lưng ẩn chứa vô tận ma lực.

A Diễm chỉ nghĩ là Tần Vũ ưa thích đai lưng ngọc, mới đầu cũng không có chuyện gì. Nhưng đến một ngày, đai lưng ngọc bỗng nhiên biến mất, Tần Vũ liền trở nên vô cùng kỳ quái, giống như biến thành người khác. Lúc trước Tần Vũ là người hào phóng, rất chăm lo cho gia đình. Nhưng từ khi đai lưng biến mất, Tần Vũ luôn nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy người bên cạnh muốn hại hắn, cảm thấy bất cứ ai cũng có thể là hung thủ lấy trộm đai lưng ngọc!

Vì thế, Tần Vũ đã cãi nhau với huynh đệ tốt nhất Tam Pháo dẫn đến tuyệt giao, thậm chí còn muốn ly hôn với A Diễm. A Diễm cảm thấy kỳ quặc, bởi vì giữa hai người vẫn có tình cảm rất sâu sắc, mới đầu A Diễm cho là Tần Vũ bị áp lực công việc, ảnh hưởng tâm lý nên bị bệnh, liền muốn đưa Tần Vũ đi chơi giải sầu, hóa giải áp lực. Vạn vạn không ngờ, Tần Vũ trên đường ầm ĩ với A Diễm một trận, thậm chí hoài nghi A Diễm và Tam Pháo thông dâm, hai người muốn mưu đoạt tài sản của hắn.

A Diễm tức đến ná thở, nửa đường bỏ đi mặc kệ Tần Vũ. Nàng vốn đang cô độc phiền muộn, mà đã đặt vé đến Tam Á, không muốn lãng phí liền quyết định tự mình đến giải sầu. Không ngờ vừa tới Tam Á, Tần Vũ cũng không biết đã tới đây từ lúc nào, vừa đến đã hỏi A Diễm, còn nhớ Lý mặt rỗ không, có còn liên lạc với Lý mặt rỗ không.

A Diễm không biết vì sao Tần Vũ bỗng nhiên nhắc tới Lý mặt rỗ, nhưng vẫn nói là còn nhớ, Lý mặt rỗ là một người cũng rất được. Vốn nàng nói như vậy là không muốn Tần Vũ đánh mất tất cả bạn bè, hy vọng hắn có thể tỉnh lại. Ai ngờ nàng vừa nói xong câu đó, Tần Vũ liền nổi đoá, làm rùm beng lên, vừa nói nàng và Tam Pháo thông dâm xong, lại nói nàng thông dâm với Lý mặt rỗ.

A Diễm ủy khuất vô cùng, nàng căn bản là chưa hề gặp lại Lý mặt rỗ a, nhưng Tần Vũ không hề tin tưởng nàng… Lý mặt rỗ nghe xong, tức giận đến toàn thân run rẩy, bảo A Diễm đứng đó chờ, còn hắn thì lao tới trước mặt Tần Vũ, không chút do dự quyền đấm cước đá, đánh cho Tần Vũ kêu cha gọi mẹ, đánh hắn tới mức thê thảm.

“Ngươi đại gia rồi, A Diễm là hoa khôi, không biết có bao nhiêu nam nhân muốn lấy nàng! Cả khoa chúng ta không đành lòng vẫn đem A Diễm giao phó cho ngươi, con mẹ nó ngươi lại đối xử với nữ thần của chúng ta như vậy, ta hôm nay không giáo huấn ngươi một trận không được.”

Tần Vũ nào phải là đối thủ của Lý mặt rỗ, bị đánh như chó chết. A Diễm thương xót Tần Vũ, vội vàng chạy lên khuyên Lý mặt rỗ, nói Tần Vũ nhất định là bị áp lực công việc nên mới như vậy, bảo Lý mặt rỗ tha cho Tần Vũ, có chuyện gì từ từ nói. Lý mặt rỗ phẫn nộ “Tên cặn bã như vậy không đáng cho ngươi đau lòng, sớm bỏ hắn đi!”

Tần Vũ từ dưới đất nhảy dựng lên, lại hùng hùng hổ hổ, nhưng thấy Lý mặt rỗ lại muốn động thủ, hắn vội vàng chạy trốn. Lý mặt rỗ lúc này mới an ủi A Diễm, bạn học cũ gặp mặt, hai người cảm khái kìm lòng không được ngồi xuống hàn huyên. A Diễm xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, mặc bikini càng lộ vẻ mê người. Tôi lo lắng Lý mặt rỗ động tâm với A Diễm, nên vẫn ở cạnh trông chừng hắn.

Như Tuyết tức điên lên, nhiều lần định túm Lý mặt rỗ lôi đi. Tôi nháy mắt, ra hiệu Như Tuyết không nên suy nghĩ nhiều. Quả nhiên, A Diễm bắt đầu có hảo cảm với Lý mặt rỗ, lúc này nàng đang trống rỗng tịch mịch, Lý mặt rỗ lại anh hùng cứu mỹ nhân, không nghi ngờ gì trong lòng A Diễm đã có hình tượng không gì sánh nổi, A Diễm thậm chí mời Lý mặt rỗ cùng đi dạo chơi ở Tam Á.

Nếu là cùng đi dạo chơi ở Tam Á, tôi đoán chừng Lý mặt rỗ và A Diễm thật sự sẽ ở bên nhau. Nói về ngoại hình, A Diễm có lẽ kém hơn Như Tuyết, nhưng nói về giao tình, A Diễm lại hơn Như Tuyết một bậc. A Diễm vừa đưa ra yêu cầu này, tôi lập tức khẩn trương, chờ Lý mặt rỗ trả lời. Nếu là tên khốn này dám cô phụ Như Tuyết, tôi chưa biết chừng sẽ đập hắn một trận.

Lý mặt rỗ thì áy náy nói “Thật xin lỗi, ta đã có lão bà…” Nói xong, Lý mặt rỗ quay đầu lại nhìn Như Tuyết “Lão bà, tới chào tẩu tử.” Như Tuyết lập tức vui vẻ, chạy tới ngọt ngào cười với A Diễm “Chào tẩu tử, ta là bạn gái của Lý mặt rỗ.” A Diễm cũng thoải mái, cười nói Lý mặt rỗ hẳn là mộ tổ bốc lên khói xanh (~ mả táng Hàm Rồng), mới cưới được lão bà trẻ đẹp như vậy, sau này phải đối xử tốt với người ta.

Lý mặt rỗ cười hắc hắc nói “Cứ việc yên tâm! Ta cũng không giống Tần Vũ, trong nhà có vàng mà không trân trọng.” Hai người lưu luyến không rời tạm biệt, Lý mặt rỗ trở về lều nghỉ ngơi. Như Tuyết thì ngọt ngào nhìn Lý mặt rỗ, bộ dáng si tình thấy rõ. Lý mặt rỗ hút thuốc một điếu lại một điếu, trong lòng tôi biết rõ chuyện hắn đang suy nghĩ, nhất định là chuyện Tần Vũ.

Tôi bất đắc dĩ nhìn Lý mặt rỗ “Ngươi thật muốn quản chuyện này?” Lý mặt rỗ nhàn nhạt nhìn tôi, cuối cùng khó khăn gật đầu “Ừm, ta cảm thấy Tần Vũ sẽ không thể thay đổi trở thành như vậy, nhất định là có thứ gì đó ảnh hưởng đến hắn.” – “Ngươi nghĩ kỹ đi, chúng ta lần này tới đây du lịch, mà nếu ngươi quản, Tần Vũ cũng sẽ không cảm kích ngươi, đây là điển hình cho việc làm ơn mắc oán.”

Lý mặt rỗ cười khổ nói “Hết cách, ai bảo ta trọng tình nghĩa. Ta luôn cảm thấy việc Tần Vũ sở hữu đai lưng ngọc kia có vấn đề, rất có thể là âm vật!” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu “Được rồi, ngươi khăng khăng muốn xen vào, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Lý mặt rỗ cười vỗ vai tôi “Ta biết tiểu tử ngươi sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, giao tình giữa chúng ta cũng không phải mới ngày một ngày hai…”

Nói xong, Lý mặt rỗ liền gọi điện cho Tam Pháo, muốn hỏi y xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trong điện thoại truyền tới thanh âm khàn khàn “Lý mặt rỗ, gần đây thế nào?” Lý mặt rỗ đáp “Này, đừng nói nữa, xui xẻo tận cùng luôn. Đúng rồi, hôm nay ta gặp Tần Vũ, giữa các ngươi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Tam Pháo uể oải nói “Tiểu tử Tần Vũ này thay đổi rồi, ta khuyên ngươi đừng lại gần hắn. Mẹ nó, ta đối với hắn móc tim móc phổi, coi hắn như anh ruột, hắn lại hoài nghi ta đối xử với hắn tốt như vậy là để lừa gạt tiền của hắn, còn hoài nghi ta lấy trộm đai lưng ngọc. Ai, ta thật đúng là bị mù, trước kia sao lại không nhìn ra Tần Vũ không có đầu óc như thế chứ?”

Lý mặt rỗ lập tức an ủi “Tam Pháo, ngươi cảm thấy Tần Vũ là hạng người như vậy sao?” Tam Pháo nói “Nếu là trước kia, ta bị đánh chết cũng không tin Tần Vũ vô tình vô nghĩa như vậy. Nhưng bây giờ hắn chuyện gì cũng làm được, thậm chí còn nói rành rành sau này không muốn gặp lại ta, ngươi bảo ta sao có thể không tin?”

Lý mặt rỗ cười “Tam Pháo a, ta hỏi ngươi một việc. Bằng hữu chân chính, có phải cho dù huynh đệ lâm vào khốn cảnh vẫn không rời không bỏ, đưa tay trợ giúp, thậm chí tha thứ bỏ qua cho lỗi huynh đệ vô tâm?” Tam Pháo hít sâu một hơi “Ngươi nói không biết ngượng mồm, hắn thật sự là quá quắt! Mà ai nói với ngươi hắn vô tâm? Hắn thật sự đã thay đổi.”

“Nếu như ta nói với ngươi, Tần Vũ làm vậy đều là thân bất do kỷ (không tự chủ được), ngươi có tha thứ cho hắn không?” Lý mặt rỗ hỏi. Tam Pháo trầm mặc, cuối cùng y vội vã cuống cuồng hỏi “Ngươi có ý gì? Tần Vũ có phải mắc bệnh nan y hay không? Hay là phạm tội gì, không muốn liên lụy ta cho nên mới làm như vậy. Ta đã nói rồi, tiểu tử đó không thể tuyệt tình như thế.”

Lý mặt rỗ lập tức liền vui vẻ “Ngươi hẳn đã xem nhiều phim Hàn quốc rồi chứ? Ngoài đời đâu có tình tiết lâm ly như vậy. Tóm lại chuyện này rất phức tạp, ngươi mau đến Hải Nam, ta sẽ cho ngươi biết đầu đuôi.” Tam Pháo đồng ý. Sau khi cúp máy, Lý mặt rỗ liền hỏi tôi đối với chuyện này có ý kiến gì không.

Tôi nói “Ngay cả cái đai lưng ngọc cũng chưa nhìn thấy, có thể có ý kiến gì đây? Nhưng muốn xem thử hắn rốt cuộc có phải bị âm vật ảnh hưởng hay không cũng rất đơn giản a.” – “A, làm sao để biết?” Lão Lý hỏi. Tôi nói “Ngươi có thể tìm được Tần Vũ không?” Lý mặt rỗ gật đầu “Ta thấy Tần Vũ tựa hồ cũng qua đêm trên bờ biển, hẳn là có thể tìm được hắn.” – “Vậy thì tốt.” Tôi nói “Ngươi đi múc một bình nước biển, vụng trộm giội lên lều của Tần Vũ, lại mua lươn, lấy máu nhỏ lên lều. Sáng sớm mai, ta có thể phán đoán đai lưng ngọc rốt cuộc phải âm vật hay không, hắn liệu có phải bị âm vật quấy phá hay không.” Lý mặt rỗ gật đầu đồng ý, đi ra ngoài làm theo lời tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...