Dân buôn đồ âm - Quyển 3
Chương 42
Tôi muốn bò dậy, nhưng thân thể căn bản không có sức, tứ chi không ngừng run lên. Lão nhân gầy gò từ phía sau đi tới, dùng đôi giày hôi thối dẫm lên đầu tôi, hung tợn nói:
“Tiểu oa nhi, bao nhiêu người tài ba tới nơi này đều phải quỳ xuống, ngươi có thể lợi hại hơn bọn họ ư?”
“Ta… Ta chỉ là muốn tìm một thứ… Vô tâm mạo phạm.”
Bởi vì thân thể run rẩy nên tôi nói chuyện bị đứt quãng. Tôi nỗ lực muốn chứng minh mình không có ác ý, vừa là kéo dài thời gian, vừa là muốn tìm hiểu vì sao Long Vương Thôn lại bài ngoại như thế?
“Tìm đồ vật?”
Lão nhân gầy gò cười lạnh ấn chân mạnh hơn, tôi chỉ cảm thấy đầu bị dẫm mạnh, hô hấp trở nên cực độ khó khăn.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nhác chân ra khỏi đầu tôi, xoay người cầm Thánh Mẫu Trượng, vuốt ve Thánh Mẫu Trượng mà cười cười, nói:
“Đây thật là một kiện bảo bối, nhưng đặt trong tay ngươi thì thật lãng phí.”
Nói xong hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, tay giơ Thánh Mẫu Trượng lên đập xuống đầu tôi! Lần này nếu bị đập trúng thì đầu tôi tuyệt đối sẽ biến thành quả dưa hấu vỡ nát, dưới ý chí cầu sinh mãnh liệt, tôi đột nhiên nhích người, tránh được một kích chí mạng. Thánh Mẫu Trượng nện mạnh lên vai tôi, tôi chỉ cảm thấy nửa người tê rần, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
“Con mẹ ngươi!”
Tôi vừa thổ huyết vừa miệng mắng to, cảm giác người này có phần biến thái, căn bản là không cho tôi cơ hội nói chuyện, nhất định phải giết người. Lão nhân gầy gò nghe xong hai mắt tức giận đỏ hồng, cuồng loạn quát:
“Ngươi là muốn tìm chết!”
Sau đó hắn lại múa Thánh Mẫu Trượng đập xuống, động tác vừa rồi đã làm tôi tiêu hao toàn bộ thể lực, hiện giờ chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên tai bỗng nhiên có tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, ngay sau đó tôi thấy Nhất Sơ theo kiếm phong từ trong bóng đêm thoáng hiện. Tôi kinh hỉ mở mắt ra, phát hiện Nhất Sơ dùng Bát Diện Hán Kiếm ngăn lại Thánh Mẫu Trượng, giờ phút này đang cùng lão nhân gầy gò giằng co. Kỳ quái là bọn họ giằng co thật lâu, vẫn không có ai chủ động xuất thủ.
Nhất Sơ đưa lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng vẻ mặt của lão nhân gầy gò thì tôi thấy rất rõ ràng. Hắn đối với Nhất Sơ giống như có một loại cảm giác phức tạp, mặt mày tuy rằng vô cùng hung ác, nhưng trong ánh mắt lại có một tia do dự. Bọn họ cứ giằng co vài như vậy phút, lão nhân gầy gò lại quay đầu rời đi, khi hắn biến mất, từ đằng xa mới truyền đến giọng nói:
“Mang tiểu oa nhi này rời đi, nể mặt Oánh Oánh xem như hôm nay tha cho các ngươi một đường, đây là lần cuối cùng!”
Đây rõ ràng là nói với Nhất Sơ, hơn nữa trong đầu tôi quả thực không biết ai là Oánh Oánh, nghĩ đến Nhất Sơ từng nói người yêu của hắn chết ở thôn này, tôi nhịn không được mà nghĩ ngợi.
“Bị thương không nặng chứ?”
Nhất Sơ kéo tôi lên, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo tứ chi của tôi, tôi đã không còn run rẩy nữa, cười khổ lắc đầu tỏ vẻ không sao. Rốt cuộc thì lão nhân nọ đánh tôi chỉ bị thương ngoài da, sau đó tôi hỏi hắn lúc trước đã đi đâu.
“Ta đi theo rất lâu mới phát hiện hắn biến mất trên mặt sông, lúc này mới ý thức được đã trúng kế! Nhanh chóng chạy về, may mà không tới muộn.”
Nhất Sơ vừa nói vừa vắt quần áo chảy đầy nước, thở dài nói:
“Đi thôi! Phải rời đi trước khi lão nhân kia đổi ý.”
Nghe Nhất Sơ nói như vậy tôi mới phát hiện ra hoàn cảnh chung quanh đã thay đổi, xem ra lão nhân nọ đã thu hồi huyễn cảnh.
Trên đường về tôi không khỏi nói thầm, thấy Nhất Sơ tựa hồ vô cùng kiêng kị lão nhân kia, lão ta rốt cuộc có lai lịch gì?
“Hắn là… nhạc phụ của ta.”
Không đợi tôi mở miệng, Nhất Sơ đã chủ động nói ra, tiếp đó hai mắt hắn đỏ lên. Thì ra Oánh Oánh chính là con gái của lão nhân gầy gò nọ, cũng là người yêu của Nhất Sơ. Thôn dân không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà luôn đời đời kiếp kiếp bảo vệ Long Vương Thôn, luôn cực độ thù hận người từ bên ngoài. Oánh Oánh dưới sự ảnh hưởng của cha đã trưởng thành rất nhanh, tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ, không ngừng giết chết những kẻ xâm lấn. Sau đó Nhất Sơ vì điều tra chân tướng đã tới nơi này, Oánh Oánh lại một lần nữa ra tay, trời xui đất khiến thế nào lại yêu Nhất Sơ.
Hai người cho rằng có thể thuyết phục được lão nhân gầy gò, không ngờ lão nổi trận lôi đình, lập tức buộc Oánh Oánh phải giết chết Nhất Sơ. Đôi tình lữ rơi vào đường cùng đành phải rời khỏi Long Vương Thôn, sau một thời gian Oánh Oánh cho rằng thời gian đã làm cha mình thay đổi ý niệm, không ngờ lão nhân gầy gò không hề thay đổi, vẫn ép nàng phải giết Nhất Sơ, Oánh Oánh không chịu được, cuối cùng đã lựa chọn tự sát… Sau khi Oánh Oánh chết, lão nhân mới hối hận, nhưng hắn rất cực đoan đã đổ trách nhiệm lên đầu Nhất Sơ. Có thể là xuất phát từ sự áy náy với con gái, cuối cùng hắn đã tha cho Nhất Sơ, nhưng hai người từ đó về sau vẫn duy trì loại cừu hận này.
Nói tới đây Nhất Sơ khẽ thở dài một cái:
“Ngươi nói ta có nên giết hắn hay không? Hắn đã hại chết nữ nhân ta yêu nhất, nhưng hắn lại là cha của nữ nhân đó.”
“Thực xin lỗi…”
Từ khi vào thôn tôi đã cảm thấy Nhất Sơ có điều không thích hợp, thầm nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ như vậy. Thanh quan khó quản việc nhà, huống chi trong đó có cả mối thù giết vợ lẫn quan hệ huyết thống, tôi ngoại trừ trầm mặc ra không làm được gì. Chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn, tuy rằng tôi luôn coi hắn là huynh đệ, nhưng trong lòng tôi biết hắn và Lão Thử tiền bối, Bạch Mi Thiền Sư giống nhau, đều là trưởng bối của tôi. Cho nên tôi không chỉ một lần hoài nghi vì sao hắn không thành gia lập thất, hiện giờ cuối cùng đã hiểu rõ.
Qua hơn nửa ngày, Nhất Sơ mới hồi phục tinh thần, nhàn nhạt nói:
“Cửu Lân, thực xin lỗi! Ta không thể xuất kiếm với hắn, hắn dù có tội ác tày trời cũng vẫn là nhạc phụ của ta.”
“Không sao, chúng ta lại tới nơi khác nhìn xem, vẫn có thể tìm được Giao Nhân Lệ.”
Không đợi Nhất Sơ nói xong tôi đã nhanh chóng cười đáp lời, làm ra một bộ không sao cả, trong lòng lại đột nhiên thấy đau xót. Tiểu Nguyệt vẫn đang ở nhà chờ tôi, nếu không tìm thấy Giao Nhân Lệ thì tôi làm sao trở về gặp nàng đây? Nhưng tôi có thể bức Nhất Sơ sao? Hắn đã vì tôi làm quá nhiều rồi!
Tôi hiện giờ mới hiểu được hắn luôn luôn cao ngạo vì sao lần này lại cẩn thận như vậy, hắn muốn mang tôi tránh khỏi nhạc phụ mà tìm Giao Nhân Lệ, chỉ là không ngờ lão nhân kia đã nhìn thấu trò xiếc của chúng tôi, đã âm thầm tương kế tựu kế. Đã như vậy thì hành động của chúng tôi đã rất rõ ràng, hơn nữa lão nhân đã nói rất rõ, chỉ tha cho chúng tôi một lần, lần sau gặp lại khẳng định là sẽ ngươi chết ta sống. Tôi nghĩ rồi nói:
“Nhất Sơ, nếu không được chúng ta đi hỏi Bạch Mi Thiền Sư, lão nhân gia kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ biết manh mối về Giao Nhân Lệ.”
Nhất Sơ không làm ra cao ngạo, cũng không nghĩ tới chuyện rối rắm kia nữa, cắn răng gật đầu.
“Ta mệt rồi, ngủ một đêm đã rồi hãy đi!”
Sau khi lên xe Nhất Sơ không lái xe đi ngay, mà đưa ra ý kiến nghỉ ngơi trong xe một đêm. Cả người tôi đã sắp tan thành từng mảnh, tự nhiên không có ý kiến gì, nằm trên ghế sau không bao lâu đã ngủ say. Đang ngủ thì tôi đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Nguyệt khóc, mở mắt thì phát hiện Tiểu Nguyệt mặc đồ tang, khoác mũ vải bố quỳ trước giường tê tâm liệt phế khóc lóc. Mà trên giường chính là nhạc phụ nhạc mẫu, sắc mặt bọn họ tái nhợt, đồng tử tan rã, đã tạ thế. Tôi không ngờ hai người đã ra đi nhanh như vậy, thất hồn lạc phách đi lên muốn an ủi Tiểu Nguyệt. Ai ngờ nàng đột nhiên đẩy tôi ra, thống khổ quát:
“Trương Cửu Lân, ngươi là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo…”
Tiểu Nguyệt nói từng chữ như tê tâm, tôi cắn răng muốn ôm lấy nàng, ai ngờ Tiểu Nguyệt đột nhiên nắm lấy một cái kéo, đâm thẳng vào cổ, máu tươi phun đầy mặt tôi.
“Tiểu Nguyệt, đừng a!”
Tôi thống khổ hô lớn, chạy tới phía nàng, trên đỉnh đầu lại truyền đến một trận đau nhức. Tôi ngẩng đầu thì phát hiện mình đập đầu vào nóc xe, thấy mình vẫn ở trong xe, tôi biết mình gặp ác mộng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa lau mồ hôi lạnh vừa theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, lại hoảng sợ phát hiện Tiểu Nguyệt mặt không chút máu đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt dại ra mà nhìn tôi.
Tôi theo bản năng định mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe bị khóa cứng, đành phải gọi Nhất Sơ giúp tôi mở khóa, quay đầu thì thấy ghế trên căn bản không có ai.
“Sao lại thế này?”
Tôi nghi hoặc móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Nhất Sơ, lại thấy hắn nhắn tin cho tôi, nói hắn đi ra ngoài xử lý chút việc, vì để tôi an toàn mà khóa cửa xe lại, còn nói quỷ hồn ở nơi này rất tà môn, có thể tiến vào trong mộng, bảo tôi bất luận mơ thấy cái gì cũng đừng tin là thật. Xem xong tin nhắn đầu óc tôi ong lên một tiếng, thầm nói trách không được mình không hiểu vì sao mà lại mơ thấy nhạc phụ nhạc mẫu đã qua đời, Tiểu Nguyệt lại tự sát! Hóa ra là do tiểu quỷ giở trò.
Tôi nhìn tiểu quỷ bên ngoài, trong lòng cười lạnh, lén lút lấy trong túi ra một lá trung đẳng linh phù kẹp trong lòng bàn tay, sau đó làm ra vẻ muốn nói chuyện, nhìn tiêu quỷ giả dạng Tiểu Nguyệt mà ngoéo tay. Khi nó hoàn toàn dán lên cửa sổ xe thì tôi đột nhiên dán linh phù lên! Tiểu quỷ kia trong nháy mắt đã hiện nguyên hình, hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng trung đẳng linh phù mà Nhất Sơ vẽ có uy lực cực đại, nháy mắt đã cắn nuốt thân mình nó.
“Con mẹ ngươi, thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!”
Tôi chỉ cảm thấy ngực nghẹn một hơi, nhịn không được mắng to. Bao nhiêu sóng to gió lớn đều đã trải qua, giờ lại vì tìm Giao Nhân Lệ mà bị loại tiểu quỷ này trêu đùa. Tuy rằng Nhất Sơ không nói hắn đi làm gì, nhưng tôi biết hắn nhất định là vì tôi mà làm ra nỗ lực cuối cùng. Hắn nhốt tôi trong xe cũng là chuyện không có cách nào, rốt cuộc thì vào thời khắc mấu chốt lão nhân gầy gò có lẽ sẽ buông tha cho hắn, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi!