Đảo lạnh mù sương

Chương 15



Phần 15

Tình dậy thì trời đã sáng. Mai chạy xe ra Primark mua tạm bộ quần áo rồi thay ra luôn, khỏi về nhà mắc công phải giải thích lôi thôi. Rồi tới shop đúng giờ, còn Sơn đã có mặt từ 30 phút trước rồi, chơi với thằng Sonnet ở đằng sau.

Nhưng vẫn bị bà chị ngồi bên cạnh soi tới bến. – “Sao hôm nay không thấy con Mai trêu chọc anh Sơn nữa nhỉ.” – Chị ta thắc mắc bâng quơ lúc gần cuối ngày.

– “Đây chán rồi nhé.” – Mai ngúng nguẩy, nhưng giả vờ cúi xuống tập trung hơn vào cái móng bột đang đắp, để tóc hơi xõa xuống che bớt gò má đang ửng hồng. Không phải vì ngượng mà là vì sung sướng khi nhớ lại trận mây mưa tối hôm qua. Hồi sáng lúc vô Primark mua đồ đã cố tình mua luôn thêm một bộ nữa rồi, phòng hờ tối nay lại có thêm cơ hội.

Mà không phải là Mai không trêu chọc Sơn nữa. Chỉ là không nói ra mồm thôi. Chứ có vẻ như năng ra vào bếp hơn. Không phải cứ đi thẳng vô bếp. Mà ví dụ như lấy nước nóng bao quanh chén aceton ngâm tay cho khách, thì tự vào bật ấm nước sôi chứ không tiện thể nhờ ai đó làm luôn. Chỉ để ghé mắt vào nhìn ngắm Sơn một thoáng thôi. Hay như mọi khi Sơn đi ra đi vào thì dõi theo soi mói. Còn hôm nay thì cố tình cúi gằm xuống làm, dù mắt vẫn liếc theo mọi cử động của anh. Cứ như gái mới lớn đang yêu vậy. Tim đập nhanh, má ửng hồng, mắt lúng liếng. Bây giờ thì Mai hiểu hết mấy cái chữ mà nhóm bạn chát trong facebook hay trêu chọc nhau. Đúng là cứ như dậy thì trở lại vậy.

Hôm nay Sơn vui với chiếc xe mới nên không buồn bã chán nản như tuần trước. Cho thằng Sonnet ra ngoài chơi nhiều hơn. Hai chú cháu đi ngang qua tiệm bán đồ cũ làm từ thiện còn mua cho nó mấy cuốn sách tập đọc và cây đàn keyboard nữa, có sẵn tai nghe nên không gây ra ồn ào khi nó ngồi tập trong shop. Học đàn thì đơn giản, có sẵn app trên ipad hay video trên Youtube, vẽ hình bàn phím, rồi mấy nốt nhạc rơi xuống cứ bấm vô như chơi trò chơi điện tử thôi. Nên thằng nhỏ thích lắm.

Một lúc vắng khách. Quỳnh vào bếp ăn cơm. Mang vô trong phòng beauty vừa ăn vừa nhìn hai chú cháu như hai cha chon đang ngồi chỉ nhau học đàn. Trong lòng bỗng dấy lên một điều gì đó khó tả. Bát cơm đã và hết xong từ lâu rồi nhưng vẫn cầm thõng trên tay.

Sơn nhìn ra. Cầm nhẹ tay Quỳnh dắt ra ngoài sân. – “Anh xin lỗi hôm trước không kíp nghe câu hỏi của em. Em cần tư vấn chuyện gì?”

Quỳnh ngập ngừng. Không biết bắt đầu như thế nào. – “Em có đứa em đang kẹt mấy tháng rồi trên Pháp. Đi cùng chồng. Mà vừa bị cấn thai. Không biết làm sao để sang đây gấp.”

Người vượt biên thường đi bằng nhiều ngả sang đến Pháp, rồi chờ tìm đường vào Anh. Thường thì là đi trong xe công – ten – nơ, có bị bắt rồi thì cảnh sát Pháp lại thả ra, quay trở về móc nối đường dây chờ chuyến sau đi tiếp. Nhưng mà từ sau vụ 39 người Việt chết ngạt trong xe đông lạnh thì cửa khẩu kiểm tra gắt gao hơn, tất cả các đường dây đều tắc nghẽn, hét giá cao trên hai chục ngàn euro mà vẫn không có cửa để đi.

Quỳnh nhờ Sơn kiểu chết đuối cứ quơ khắp nơi xem có kiếm được cây cọc nào không mà thôi. Chứ hôm trước anh ấy nói nghỉ làm chỗ cục biên phòng rồi thì không còn hy vọng gì mấy. Nhưng Sơn từ xưa đến nay vẫn luôn là tia hy vọng đáng tin cậy nhất của cô.

– “Em có hộ chiếu Anh rồi đúng không?” – Quỳnh gật đầu. – “Em em có giống em không?” – Quỳnh suy nghĩ rồi nửa như gật đầu, nửa như lại lắc đầu. Nhưng có vẻ như là tia hy vọng vừa lóe lên.

Quỳnh ôm lấy cánh tay Sơn. – “Anh nghĩ cách giúp nó đi. Đường dây lấy hai chục một người nhưng hai vợ chồng nó đi trốn nợ. Anh đưa được sang thì chúng nó sẵn sàng gửi biếu anh năm chục.” – Quỳnh hạ giọng. Nửa như thì thầm không cho người khác nghe thấy. Nửa như ngại làm Sơn phật ý.

Có gì nữa mà phật ý. Sơn thở dài. Còn gì nữa mà mất. Giúp cái vụ kia, cũng vì thấy người ta kiểu như đang chết đuối mà cứu, có tính toán tiền bạc gì đâu, cũng không đòi hỏi gì, vậy mà cuối cùng bị đạp xuống đáy sâu như bây giờ đây.

Thấy mặt Quỳnh lo lắng, Sơn trấn an. – “Không phải. Nhưng chắc chỉ giúp được em gái em thôi, còn anh chồng thì phải chịu khó chờ đi theo đường dây thôi.”

Quỳnh thở hắt ra vì mừng rỡ. Cũng giống hệt như cái cảm giác năm xưa được Sơn cứu ra khỏi trại mà đến phút cuối cùng mới ngơ ngác nhận ra, thậm chí còn không kịp nói một câu cảm ơn thì cánh cổng đã đóng lại sau lưng Sơn rồi. Hôm nay thì khác. Quỳnh đang ôm chặt lấy cánh tay Sơn. Áp bộ ngực tròn căng của mình vô đó. Tự nhiên thấy rùng mình.

Bên kia tay Sơn cũng đang run lẩy bẩy vì sướng. Cứ đứng yên không dám cử động gì.

– “Chị Quỳnh có khách hẹn kìa.” – Mai quát lên từ trong bếp. Ánh mắt sắc lẻm quét nhanh qua mật Sơn rồi quay trở ra ngoài.

Sơn mặc kệ. Anh đang bận suy nghĩ trong đầu. 25.000 chưa đủ một nửa năm tiền lương của anh trước khi đi tù. Nhưng giờ đây nó là một số tiền cực lớn để quay trở lại về mo, tức là từ số âm về số không. Anh không lăn tăn chuyện có dám phạm luật hay không. Người ta thường nói về tâm lý tội phạm rằng nếu sống như một tội phạm thì sẽ được lợi hơn vì không phải lúc nào cũng bị bắt. Chẳng qua trước giờ anh cố gắng sống trong sạch cho nên gặp cú sốc tâm lý, chứ còn bao nhiêu người khai khống để ăn trợ cấp cả chục ngàn mỗi năm, mà vẫn đi làm chui đủ xây vài căn nhà ở Việt Nam, mà có bị phát hiện bao giờ đâu. Bất công trong xã hội phát triển là như vậy, mà ai sống chính trực mới bị đem ra làm trò cười và như hai con đĩ mất dạy kia thì cho một nhát chết tươi lấy xác bước qua hố luôn.

Đầu Sơn lại căng tức. Người chán nản buông xuôi. Chứng trầm cảm lại bùng lên. Tự nhiên sợ hết tất cả mọi người chung quanh, nhất là những người đồng hương Việt Nam, những con người mà anh vì tình nghĩa đồng bào mà cứu giúp lại ác độc hại anh vô cớ. Mà cũng chả phải vô cớ, rõ ràng là họ tưởng làm như vậy sẽ thoát thân. Đâu có biết nếu để yên thì bây giờ đã có cuộc sống an lành. Cứ như vậy bộ não tự mình giành lấy quyền kiểm soát, nghĩ hết từ điều này sang chuyện khác. Nóng bừng lên.

– “Hãy nghĩ về hiện tại.” – Sơn cố gắng trấn tính mình. – “Đây là chậu rau muống đang bắt đầu nhú mầm lên rồi. Vài tuần nữa là cắt ăn đợt một ngon lành rồi.” – Anh ngồi xuống chăm từng chậu cây, dần dần lấy lại được bình tĩnh mà nghĩ cách đưa em của Quỳnh vào Anh.

Buổi tối. Mọi người đã về hết. Mai chỉ con khách làm chân sắp xong. Sơn sắp nồi để hầm cục xương heo mai cho cả shop ăn hủ tiếu. Nấu giờ này không có khách, không sợ mùi dù khi nào nấu cũng mở cửa sân cho thông thoáng.

Mai đi vào lấy khăn ướt, để vào lò vi sóng 30 giây để đem ra ủ chân cho khách trước khi sơn kết thúc. Lại lườm nguýt hờn ghen.

Tức mình. Sơn cười tóm lấy Mai. Ngoạm vô cổ. Tay luồn luôn xuống dưới quần. Cho vô cái lỗ móc ngược lên. Cô nàng ú ớ không còn chút kháng cự. Mất thôi không còn sắc bén nữa mà lúng liếng đĩ thõa thèm muốn. Thế là Sơn rút cái máy rung để sẵn trong túi quần từ hồi nãy. Bật lên. Cho tiếp tay bên đó vô trong quần Mai, nhét cái máy vô bên trong lỗ lồn khiến cô nàng giật thót người.

– “Keng.” – Cái máy vi sóng báo vừa hết thời gian. Mai vội vàng đẩy tay Sơn ra. Mở cửa gắp cái khăn nóng ra cho vô khay, bưng ra ngoài.

Tới chừng ngồi xuống bọc chân cho khách, rồi dọn dẹp sơ đồ nghề mới để ý tới cái thứ đang cồm cộm bên trong lồn không phải chỉ nằm yên đó mà cứ rung rung lắc lắc, ra ra vô vô không theo một quy luật nào hết. Cứ chuyển động hông hay xoay chân là nó lại tràn ra chỗ khác, nhịp nhịp vô mấy cái đầu cảm giác bên dưới đó, kích động dã man.

Thế là không dám hở chân ra, mà khép lại thì cũng khó. Mai cắn răng vừa gồng người vừa sơn sao cho thẳng. Bình thường vốn là thợ sơn giỏi nhất shop, nhưng bữa nay cũng dính khóe tùm lum tà la, phải lấy đầu móng tay gạt. Cũng may là ở dưới chân, xa mắt khách, mà con nhỏ này cũng chuẩn bị để về nên không chú ý kỹ.

Cái là sơn xong thì mặc kệ khách đang ngồi phơi chân. Mai chạy vô trong. Tiền đã thu hết rồi. Khách có sẵn đôi dép Lào flip flip tự đi bộ về nhà gần đây. Mai vô gầm gừ đánh Sơn một cái vô mông nhưng quần jeans cứng quá thành đau tay mình. Nên cắn ngập răng vô vai anh. Sơn giật vai ra. Vòng tay khóa người Mai từ đằng sau. Tay lại móc xuống bên dưới quần legging. Chui ngón tay vô trong. Đẩy cái cục rung vô sâu tuốt bên trong. Bây giờ thì không cần kềm giữ gì mà Mai cũng ú ớ luôn. Ngửa đầu ra sau chờ đợi một nụ hôn đầu tiên.

Hôn thì hôn. Vừa nút lưỡi vừa dìu cô nàng qua cái giường cao trong phòng beauty. Đặt nằm nghiêng một bên lên đó. Đoạn cầm sợi dây rút cục rung ra mà cho lên cổ, lên tai. Còn dưới đó thì cho con cặc giả vô. Nhìn nó ngoài sáng thì không có gì đẹp, nhưng những đường gân bên trong thì thật là ghê hồn. Mai đờ đẫn ra vì khoái lạc. Mồm há hốc ra phần vì sướng, phần vì phải thở dốc từng cơn, mỗi khi con cu giả tống lên thốn sâu vô bên trong.

Sơn cởi quần. Kéo xuống. Hồi nãy đã lau rửa cẩn thận rồi, để lần đầu tiên không bị mùi dễ phản cảm. Móc con cu cho thẳng vô mồm Mai luôn.

Giật mình. Nhưng không thấy kinh tởm gì nữa. Cô nàng ngậm ngậm nhưng cũng không biết phải làm gì. Sơn lấy ngón tay cho vô tìm lưỡi Mai, rồi mấy ngón còn lại hướng đầu cặc của mình rà rà lên đó. Mai bắt đầu hiểu ra, liếm liếm chung quanh.

– “Good night.” – Có tiếng khách chào ở bên ngoài. Chắc chờ lâu quá tự xỏ dép ra về rồi. Sau đó là tiếng đóng cửa.

Mai giật mình. Nhưng rồi cũng mặc kệ. Bây giờ đang sướng với trò chơi mới này. Con cặc được liếm liếm thì bắt đầu cương cương lên. Mỗi khi liếm đúng chỗ nhạy cảm thì thấy giống như một cơn sóng từ dưới gốc chạy lên, rần rật bơm máu vô hệ thống cơ khí có lẽ là tinh vi nhất mà thiên nhiên đã tạo ra cho loài người.

Lúc nãy thì nhắm nghiền mắt. Còn bây giờ thì dám mở ra nhìn cho kỹ. Trên thân con cu có những đường máu đúng là giống như những đường gân trên con cu giả.

Sơn hướng lưỡi Mai xuống bên dưới hai hòn dái. Lúc đầu thì nó xề xệ, nhưng lấy ngón tay gãi gãi và liếm vô đó thì nó bắt đầu săn cứng lên. Mai liếc mắt lên, lén nhìn Sơn đúng lúc anh lại nhìn xuống cười nên ngượng quá nhắm tịt lại luôn. Đèn đuốc trong phòng sáng trưng. Nửa thân dưới tô hô trần như nhộng. Cũng may bên trên chưa bị đụng vô.

Mà Sơn cũng không tính đụng vô bên trên, mắc công lại có người nhột cười sặc sụa. Để yên cho Mai mút con cặc đang sắp sẵn sàng, Sơn nhấc một chân Mai lên, tay vẫn thụt con cặc giả đều đặn ra vô. Con cặc này đúng là lúc nào cũng sẵn sàng để ra vào, nhưng không có được nhiệt độ cơ thể hơi ấm ấm như con cặc thiệt, nên như Mai bây giờ vẫn đang chờ đợi. Có điều mượn sức bên ngoài chút cũng tốt.

Tới lúc rồi. Sơn đâm con cu thiệt của mình vô. Đồng thời tay cũng chụp bên ngoài, qua hai lớp áo và áo lót, bóp vú.

– “H…” – Mai rú lên không thành tiếng vì sung sướng đến tận cùng. Đặt tay lên tay Sơn xoa xoa như một cử chỉ thể hiện sự biết ơn, hay phục tùng. Cả người mềm nhũn mặc cho Sơn muốn lật muốn xoay theo hướng nào thì lật với xoay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...