Đào tạo dâm nữ

Chương 114



Phần 114: Đuổi theo bước chân người thương

Hiện giờ, điều mà Vũ Thanh Tâm thắc mắc là, tại sao tai Trần Phong thính đến thế? Vậy có phải, cái câu mà cô nói thích hắn rất nhiều kia cũng bị nghe thấy rồi hay không?

Ngồi ngẩn người trong hang động mà mặt Vũ Thanh Tâm đỏ rực. Mãi cho đến tối mịt, mọi người cùng nhau rút quân, tổng kết thu hoạch ngày hôm nay.

– Được hai điểm, mất một người! Shittttt!

Hoàng Bá Vương vừa đi vừa đá một hòn đá nhỏ lăn lông lốc trên mặt đất.

Vũ Thanh Tâm mím môi, hôm nay bản thân cô cũng suýt bị loại. Đưa mắt nhìn đồng đội xung quanh, tình cờ thấy Trần Phong đi xa, gần khuất sau ngã rẽ có gì đó là lạ. Hắn ta liên tục ôm ngực, người hơi cúi. Cô đuổi theo…

Một búng máu dưới sàn đất còn nóng nguyên. Còn Trần Phong thì không thấy đâu… Nhớ đến tình cảnh một thân một mình nằm lạnh lẽo ngất xỉu trên núi. Vũ Thanh Tâm tức tốc chạy vội đi tìm.

– Hộc hộc…

Hướng về phòng Trình Ngưng không có bóng dáng. Không thể đi nhanh thế được! Cô quay đầu theo hướng ngược lại. Về phía núi!

Quả nhiên, Trần Phong đang xiêu vẹo tiến vào trong rừng một mình!

– Hộc hộc… đây rồi… Trần Phong…

Cả buổi chiều rảnh rỗi. Gác bên tai âm thanh cuộc chiến đùng đoàng bom nổ bên kia. Trần Phong tự hỏi, nếu bản thân ở đó liệu cái tai có bị đục thủng màng nhĩ hay không nữa? Nhạy cảm quá cũng chẳng tốt tí nào!

Tịnh tâm ngồi thiền trên một chạc ba cây khá lớn. Tâm thức mở ra, năng lượng dồn nén đã như một dòng suối chảy quanh tảng đá lớn. Lần này hắn không cố dọn tảng đá kia đi. Cứ để dòng năng lượng bao quanh đó, như nơi đầu nguồn từng chút một chảy vào từng mạch máu nuôi cơ thể! Chỉ có điều, năng lượng cuồn cuộn không ngừng bành trướng. Nhưng có vẻ kỳ kinh bát mạch không chịu đựng được sức chứa như lũ ấy. Hắn phải tìm cách hạn chế, rót từng chút một mà thôi!

Dòng năng lượng hoàng kim, len lỏi qua từng tế bào máu đỏ thẫm, rồi dần bao quanh và thẩm thấu. Dần dần, mỗi tế bào như được mặc một lớp sa mỏng, nhưng không hề ảnh hưởng đến cấu trúc và vận hành của tế bào. Chỉ đơn giản là phủ lên! Cứ thế một vòng tuần hoàn về tim. Dòng năng lượng tinh thuần cải thiện từng chút một mỗi bộ phận phủ tạng. Trần Phong vận khí, dựa trên nguyên lý khí kinh, đưa dòng năng lượng kia đi khắp cơ thể. Nhâm Đốc được khai thông, đan điền cũng được đánh thức. Một vòng tiểu chu thiên được hoàn thành!

Cơ thể nhẹ bẫng. Từng tế bào như hòa với với thiên nhiên. Một tia sét sẹt qua não bộ. Vạn vật thế gian như ngưng đọng. Vòng luân chuyển xoáy nhanh dần mất kiểm soát. Năng lượng cứ như thể tan ra sau tia sét mỏng manh kia. Tách tia sét ra làm hai, như khai mở một cánh cửa. Một khung cảnh hiện ra:

– Một cô gái trẻ, hận thù đưa dao lên cổ chính mình hét lên: “Tất cả tội nghiệt đều là từ cha con các người! Trần Phong anh, cũng tàn ác chẳng khác gì lão ta! Trên tay anh, còn thiếu máu tươi sao? Cha anh giết mẹ anh để đạt thành ý nguyện. Anh còn ở đây…”

Xoẹt xoẹt, gương mặt hốc hác đẫm máu của Lý Anh Thư từ từ ngước lên… Nhìn vào không trung vô tận, hai cánh môi bong tróc trắng xóa lẩm bẩm:

– CHẠY… ĐI…

Bịch!

Trần Phong rơi từ trên cây xuống, loạng choạng đứng dậy. Khí huyết cuồng loạn, lồng ngực muốn vỡ tung. Chạy ra khỏi cánh rừng tăm tối, chạy trốn khỏi khung cảnh vừa chứng kiến.

Hộc… hộc… hộc…

– Trần Phong…

Hộc hộc… hộc…

– Cô gái kia là ai? Chưa gặp bao giờ! Làm sao cô ta biết chuyện gì đã xảy ra? Có vẻ mình và cô ta quen nhau… mình nhất định sẽ không kể lể… vậy… cô ta là ai? Trần Quý… phụt…
– Trần Phong… cậu sao vậy? Á?

Trần Phong đờ người quay đầu, nhìn người đuổi theo mình. Mãi mới nhận ra là Vũ Thanh Tâm. Cổ họng rầm rì mấy chữ khô không khốc:

– Đi đi… tránh ra… xa tôi ra…

Vũ Thanh Tâm trợn mắt nhìn hai con người đỏ rực như quỷ. Trán nổi gân xanh cuồn cuộn như đang kiềm chế dữ dội. Trần Phong bất thường, cô sao yên tâm rời đi? Lẽo đẽo theo hắn một đường sâu vào rừng. Đạp đổ cả cây, chẳng gạt tán lá, cứ đi như thể không có phương hướng. Trần Phong lầm bẩm cái gì đó mãi nhưng cô nghe không rõ.

– … giết… mẹ… đạt… nguyện…

Hắn ôm đầu, đập binh binh mấy cái vào tảng đá bên cạnh. Vũ Thanh Tâm vội chạy tới:

– Trần Phong…

Cặp mắt quỷ một lần nữa quay sang nhìn cô:

– Tôi bảo… cậu tránh xa ra… ư…

Thấy Trần Phong lại ôm đầu như muốn đập vỡ chính mình, Vũ Thanh Tâm vội ngăn cản:

– Cậu chảy máu rồi! Đừng làm thế nữa…
– Tránh… ra… Nhân lúc… tôi còn tỉnh táo… Cút!

Trần Phong ôm đầu lắc lắc, đẩy Vũ Thanh Tâm ra:

– Trước khi… tôi… Làm thịt cậu! Grừ… Mùi đàn bà nồng quá…

Hắn nghiến răng ken két, tự phong bế huyệt Nghinh Hương một lần nữa để không mất kiểm soát xâm hại cô gái kia như đã từng một lần với Lê Minh Tâm năm trước. Hắn lại ôm ngực nhổm dậy bỏ đi. Trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó:

– Quá khứ? Tương lai? Tao cóc cần biết! Trần Quý… Một câu thôi! Là ông phải không?

Những sự việc dự ngôn được tới bây giờ. Dù có chuyện chưa được kiểm chứng, nhưng hầu hết đều chưa bao giờ sai. Đầu óc quay cuồng. Khí huyết hỗn loạn. Trần Phong mất bình tĩnh triệt để. Mắt mũi tâm trí mông lung. Chân liêu xiêu, run lẩy bẩy chỉ một lòng muốn về nhà, hỏi một câu cho ra nhẽ… Chấm dứt hết thảy đau khổ này!

Vũ Thanh Tâm bị đẩy bằng một lực mạnh không tưởng, trượt một đoạn dài trên đất rồi va lưng vào một thân cây mới dừng lại. Cổ họng ngòn ngọt, bất chấp đau đớn, cô vẫn nhổm dậy cắn răng đuổi theo.

– Trần Phong. Cậu sao vậy?
– AAAAA…

Đằng xa, Trần Phong lại ôm đầu đập trán xuống đất như phát rồ phát dại.

Bộp!

Nhưng điều làm Vũ Thanh Tâm hoảng sợ hơn, một bóng đen từ đâu vụt tới, nện thẳng vào gáy Trần Phong bằng một khúc cây vô cùng lớn. Khóe mắt muốn rách toạc cả ra, cô lao đến, phải cứu đồng đội… phải cứu… người quan trọng nhất…

Viu!!

Một mũi kim bắn thẳng vào ngực, Vũ Thanh Tâm khuỵu xuống, đơ người, cố rướn mi mắt nặng trĩu, nhìn bóng đen lôi Trần Phong đã bất tỉnh rời đi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...