Đào tạo dâm nữ

Chương 19



Phần 19: Trầm mê hay tỉnh táo

Trong bóng đêm dường như vô tận, không biết đã bao lâu, tiếng gào thét chửi bới vang lên không ngừng. Vương Bội gần như đã trở nên chai lì với sự sợ hãi.

Trong cô giờ đây chỉ còn chút dục vọng mơ hồ âm ỉ. Nằm co ro đói khát một mình trong một cái lồng, bị xích như thú vật. Cô nhớ đến cái ôm ấm áp, sự dịu dàng khi ve vuốt cơ thể cô, và cả cử động mạnh mẽ đâm cô, chống đỡ cô khỏi vũng lầy của sự dâm dục.

Trong địa ngục tối tăm, âm thanh hỗn loạn phòng bên thay bằng sự dâm dục khả ố, cơ thể cô lại trở nên run rẩy khao khát. Tay cô ra sức moi móc phần tam giác cao quý của người phụ nữ, vừa cào cấu đỉnh vú mỡ màng. Nhưng không cách nào dứt được cơn âm ỉ vật vã tận cùng. Như một con nghiện quằn quại lên cơn.

Bóng tối dường như vô tận, cô rơi nước mắt, thì thào:

– Chủ nhân… cho em… cặ. C…

Bỗng, cánh cửa phòng giam bật mở, một bóng người bước vào, từ từ lại gần cô. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như treo lên mong chờ. Cô không dám tin vào mắt mình. Cho đến khi bóng đèn được bật sáng, cánh cửa lồng được mở. Người đó bước đến bên cô, ôm cô vào lòng:

– Em muốn gì?

Vương Bội trào nước mắt, ôm chầm lấy hắn, nói không thành tiếng…

– Cặ. C… cho em cặ. C…

Trần Phong xoa tóc cô, lau dòng nước dãi bên môi cô:

– Chỉ cần em làm một việc anh sẽ cho em cặc…
– Em làm, việc gì em cũng làm, cho em – ánh mắt cô trở nên hoang dại mừng rỡ…

Trần Phong đưa cho cô một vật bằng inox, dặn dò:

– Chỉ cần em đeo thứ này lên cho ba em, để ông ta không hại người nữa, sau đó rút cái chìa khóa này về cho anh, anh sẽ cho em cặ. C. Thậm chí tha chết cho anh trai em. Hiểu không?

Anh trai – đầu óc cô vỡ oà – từ ngày đó, anh trai bị đưa đi không trở lại, đến giờ cô mới nhớ ra. Nhìn kỹ thứ trong tay, là một cái lồng nhỏ. Thứ này có thể cứu anh trai, có thể có… cặ. C cứu mình.

Mắt cô nhòe lệ, chợt thấy ba cô được hai người đàn ông lực lưỡng lôi vào. Thân hình ông ta vốn cao lớn, nay dường như gày sọp, yếu ớt thoi thóp thở, bị trói chặt.

Quay đầu nhìn Trần Phong đang ngồi ung dung chờ đợi, Vương Bội lê lết, không biết đeo vào chỗ nào thì Trần Phong lên tiếng:

– Đeo vào cái thứ dơ bẩn của ba em đi.

Vương Bội chết lặng, run rẩy rút khóa, mang về cho Phong, lẩm bẩm:

– Xin chủ nhân cho em cặc.

Trần Phong bước đến gần, ôm cô đặt lên lưng của Vương Đạt rồi xâm nhập vào cơ thể cô, vừa tháo những sợi xích, dây thừng trên người cô. Rồi đeo vào cổ cô một chiếc vòng màu hồng xinh xắn:

– Từ nay, em sẽ được làm bồn chứa tinh của chủ nhân.

Ba ngày sau…

Vương Bội dưới ánh mắt cổ vũ của một một người phụ nữ quyến rũ, bước vào một căn phòng sạch sẽ.

Đưa chiếc điện thoại đang phát trực tiếp cảnh Vương Đạt đang bị dí súng vào đầu cho Vương Hoài, cô nói:

– Anh có hai lựa chọn, một là làm việc cho chủ nhân, ba và em sẽ được nuôi dưỡng đến khi anh chết…

Vương Hoài vẫn chưa hết bất ngờ khi nhìn thấy cô. Nhìn chiếc vòng cổ ton sur ton với chiếc váy hồng cô đang mặc, Vương Hoài giận dữ:

– Chủ nhân?

Vương Bội mỉm cười tiếp tục:

– Hoặc thứ 2, ba bị xử tử, anh được phóng thích.

Nhìn cô em gái thân thuộc nay trở nên xa lạ, Vương Hoài không thể tin nổi, đứng bật dậy, kéo sợi xích kêu leng keng:

– Đợi anh thoát ra khỏi đây sẽ về cứu em và ba.
– Nếu anh mang em di, em sẽ tự sát – Cô vẫn mỉm cười như một chiếc búp bê bằng sứ tinh xảo.

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Vương Hoài giữ chặt vai em gái:

– Bọn chúng đã làm gì em. Hay em bị thôi miên? Nói cho anh, anh sẽ cứu em.

Vương Bội lắc đầu, không cười nữa, một giọt nước mắt lăn dài:

– Là em tự nguyện. Em tự nguyện ở bên cạnh chủ nhân là vì dục vọng của chính bản thân em. Em tự nguyện đền tội thay ba. Em tự nguyện cứu anh. Em tự nguyện dùng cuộc đời em, đền bù cho người mẹ đã chết của chủ nhân. Còn anh, anh chọn đi.

Vương Hoài sụp bờ vai rộng, ngồi phịch xuống, nước mắt lăn trên gương mặt góc cạnh:

– Anh xin lỗi em. Em muốn anh chọn cái gì thì anh chọn cái đó. – Vương Hoài che mặt khóc…

Vương Bội tiến đến ôm anh trai, vỗ lưng anh:

– Vất vả cho anh rồi.

Sau đó, Vương Bội hướng về chiếc camera quỳ xuống:

– Chủ nhân, Vương Hoài đồng ý trung thành làm việc cho chủ nhân đến chết.

Sau đó, cô đi thẳng, mà không nhìn anh trai lần nào nữa.

Đi ra ngoài, người phụ nữ xinh đẹp kia dẫn cô về chiếc Maybach Pullman đợi sẵn.

Lên xe, cô ta báo cáo:

– Chủ nhân, Bội nô làm rất tốt…

Trần Phong cười với Vương Bội, đẩy đầu cô xuống:

– Vậy phải thưởng thôi.

Ánh Tuyết ngồi bên cạnh phân tích:

– Con cờ Vương Hoài đã vào vị trí, tiếp theo sẽ là Lê Minh Tâm phải không chủ nhân?

Trần Phong ôm eo cô, hôn vào đôi môi đẹp, tay với vào bộ ngực đồ sộ:

– Để mai tính.

Vương Bội cặm cụi ra sức bên dưới, rướn mắt nhìn lên Ánh Tuyết đầy hâm mộ, cô càng ra sức nuốt trọn, để nhắc nhở chủ nhân đừng quên cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...