Đào tạo dâm nữ

Chương 23



Phần 23: Bản năng chinh phục

– Vương Đạt nói hắn ta phục tùng bất kỳ yêu cầu nào của chủ nhân. Hắn chỉ khai rằng đã nhận tiền của Phùng Thị Nhân để bắt cóc và giết hại bà Lý mà thôi (mẹ Trần Phong). Chỉ biết đến Bộ trưởng Trần là chồng bà Phùng Thị Nhân chứ chưa hề tiếp cận ông ta. Nô tra tấn một tuần qua, hắn ta sống chết cũng không chịu khai thêm.

Ánh Tuyết đang đứng khom lưng trong một căn phòng nhỏ. Trước mặt cô là cái giường nhỏ rung ầm ầm.

Trần Phong như không nghe thấy cô đang nói gì, chỉ tập trung chạy nước rút vào lỗ hậu của một cơ thể trắng trẻo đã xụi lơ mềm nhũn của Vương Bội. Trần Phong quát:

– Mẹ kiếp!!!

Rồi hắn nghiến răng đè đầu, úp mặt cô gái vào cái gối bông dày mà ra sức đâm chọc vào cơ thể cô. Nhìn đôi cánh tay dãy dụa cào cấu hoảng loạn vì bị thiếu dưỡng khí, cảm nhận sự siết chặt ngày một lớn đem lại sự khoái lạc cho hắn. Cho đến khi cô gái dưới thân dãy dụa đến mức kiệt sức thì Phong mới phóng thẳng vào tận cùng của cô. Hắn túm tóc cô kéo lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trợn ngược tỏ vẻ chán ghét:

– Thật là một thứ đồ chơi vô dụng!

Lúc này, Trần Phong mới nhìn đến Ánh Tuyết còn đang đứng lên giường:

– Còn con đĩ này còn đứng đấy làm gì?

Ánh Tuyết vội quỳ rạp xuống vệ sinh cho hắn. Dang chân ngồi nhìn cô ta ân cần tỉ mỉ liếm láp. Trần Phong nghĩ thầm:

– Cũng chẳng có chứng cứ gì để khẳng định Vương Lập từng gặp Trần Quý. Vì lý do gì khiến cho Vương Lập phải che giấu việc đó khi hắn đã thừa nhận làm việc cho Phạm Thị Nhân? Vậy Trần Quý và Phạm Thị Nhân sẽ có hai mục đích khác nhau cho cùng một sự việc bắt cóc này? Mục đích đó là gì? Lý do gì khiến cho Vương Đạt phải che giấu đến mức chịu đựng tra tấn đến thế cũng không nói ra?

Vương Bội lúc này đã hồi phục hơi thở, đang mon men liếm bên đùi hắn như muốn giành chỗ với Ánh Tuyết. Phong túm tóc cô kéo lên nhìn vào cô, tiếp tục nghĩ:

– Vương Đạt rõ ràng là một người cha thương con. Vậy hắn ta liệu có nghĩ tới tính mạng của hai đứa con đang nằm trong tay mình không? Hay là, hắn ta có nghĩ tới, nhưng lại dám mạo hiểm bỏ qua? Tại sao người cha xhd lại có thằng con trong quân đội? Vương Hoài rõ ràng không biết tội lỗi của Vương Đạt. Vậy thì hắn đóng vai trò gì khi làm việc dưới tay của Trần Quý – bộ trưởng bộ quốc phòng?

Nhìn Vương Bội trong tay, liếc cái vòng khuyên sáng lấp lánh nơi đầu vú của cô, Phong nâng cằm cô:

– Bội nô có muốn làm món đồ chơi hữu dụng của chủ nhân không?
– Muốn – mắt Vương Bội say mê…

Trần Phong hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy rồi cười nói:

– Anh muốn em tìm mọi cách bắt Vương Đạt khai ra điều anh muốn biết!
– Vâng – không một chút chần chừ…

Trần Phong ngả người ra, kéo Vương Bội lại và hôn say đắm. Vương Bội như bị thôi miên trong sự dịu dàng ấy:

– Chủ nhân bảo nô chết, nô cũng chết vì chủ nhân!

Trần Phong vuốt mông cô, rút ra khỏi miệng Ánh Tuyết rồi để cô ngồi trên bụng hắn:

– Nhún đi em, chó ngoan của anh!

Ánh Tuyết dưới chân bất mãn nhưng không làm gì được, chỉ đành lột sạch rồi lao vào:

– Chủ nhân cho em với!

Trần Phong ngoắc Ánh Tuyết:

– Vương Bội gần bằng tuổi Gia Hân đấy, em tập dạy con gái cách hầu hạ chủ nhân đi!

Ánh Tuyết đột nhiên trở nên khó xử nhìn Vương Bội đang nhấp nhô điên cuồng như nữ kỵ sĩ. Nhưng chỉ thoáng qua, cô liền đưa cái lưỡi khêu gợi nhìn Trần Phong, rồi lao đến liếm lên bầu ngực của Vương Bội, liếm dần xuống bụng cô ta. Rồi đến cả nơi động cơ bằng thịt đang vận động như pittong. Chỉ để cho Phong ngắm nhìn một bờ mông xung mãn, ướt đẫm tự bao giờ.

Vỗ tay lên cái trống thịt ấy, Trần Phong nói:

– Khoan cho Gia Hân biết vội, anh thích cái vẻ mặt như lén lút của Gia Hân khi làm tình sau lưng mẹ. Cảm giác gian díu mập mờ đó các em không làm được. Haha…

Móc một ngón tay vào cái lỗ hồng hào trước mắt, Phong nói:

– Hiện tại Gia Hân là khít nhất, cái lỗ đó cũng nhạy cảm nhất. Anh muốn để dành, tránh cho cô bé trở nên bẩn thỉu dâm đãng như các em…

Vương Bội gục xuống, cái lưỡi của Ánh Tuyết quá lợi hại, làm cô không chịu đựng được mà tuôn trào để nhường chỗ cho Ánh Tuyết. Nhìn Phong đang đè Ánh Tuyết xuống, Vương Bội chợt nhào lên, đặt phịch cái mông cô lên mặt Ánh Tuyết, như để báo thù. Dâm thủy lẫn tinh dịch tràn ra phủ trắng gương mặt của vị nữ chủ tịch xinh đẹp.

Ấy vậy mà nữ chủ tịch chẳng hề chán ghét, cứ ra sức thò cái lưỡi hồng hào càn quấy trong cái lỗ chứa mùi tinh dịch quen thuộc…

Ba cơ thể trần truồng quấn quýt lấy nhau với đủ mọi tư thế. Rồi cuối cùng, đặt trên hai cái lưỡi chụm lại nơi đỉnh đầu nhạy cảm, hắn đạt lên đỉnh cao nhất của dục vọng.

Chôn thân giữa hai đôi môi đỏ như son, Trần Phong nhắm mắt, đắm chìm vào một bức tranh vừa hiện ra trong đầu: Một cô gái đẹp như tiên nữ, từng đường nét như sống dậy từ những kiệt tác hội họa, thanh thuần như sương như ngọc, đang nhìn về phía chân trời. Chưa từng có khuôn mặt nào xinh đẹp hoàn hảo đến thế. Dáng người hoàn mỹ, từng đường cong uốn lượn. Dù một lọn tóc bay phất phơ trong gió ấy cũng lung linh tỏa sáng.

Trần Phong mở mắt, trượt sâu vào một bên ẩm ướt:

– Đẹp quá, cô chính thức trở thành con mồi mà tôi muốn săn bắt.

Nhìn hai khuôn mặt tràn đầy dấu vết hoan ái đang vùi dưới háng, bản năng chinh phục của hắn dâng trào, gằn giọng:

– Ta sẽ mang tiên nữ vùi vào trong địa ngục. Ngày ngày đâm chọc, cái khuôn mặt thanh cao thoát tục đó sẽ trở nên dâm đãng nhất!

Chương trước Chương tiếp
Loading...