Đào tạo dâm nữ
Chương 27
Ánh Tuyết bước vào, tiện tay khóa chặt cửa, cô đã đuổi đám vệ sĩ tản đi, nhưng y tá thì cô không chắc lắm.
Cô đứng bên giường, nhìn cơ thể trần truồng của con gái trên người Trần Phong, gọi:
– Chủ nhân, ngài muốn vệ sinh sao?
Trần Phong hé mắt nhìn chằm chằm cô:
– Ừ, em giúp anh tí. Con gái em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức.
Và thế là, Ánh Tuyết cởi áo quần, bò lên bên giường, rút vật thể dài ngoằng đang cắm trong cơ thể con gái ra, nghiêng đầu, liếm láp một hồi rồi ngậm chặt. Cổ họng cô lên xuống động tác nuốt ực ực.
Ôm cơ thể Gia Hân vuốt ve làn da mịn màng. Cúi đầu hôn đôi môi trong lòng. Trần Phong ôm bờ mông non mềm kéo lên một chút.
Trần Phong nhắm mắt:
– Lên nhún đi, nhẹ thôi không con gái em tỉnh giấc. Lỗ hậu nhé!
Ánh Tuyết chỉ có thể xoay lưng lại với Trần Phong, tự đem nhồi nhét vào trong bản thân một vật cứng rắn. Trong không gian chật hẹp, dù muốn tránh đụng chạm, nhưng mỗi lần cô dập mông xuống là lại chạm phải bờ mông của Gia Hân, da thịt lướt qua nhau. Mịn màng.
Chợt, Gia Hân trở mình, vô thức dụi sâu vào hõm vai Phong hơn. Đôi mông chuyển động, dán sát vào một đôi mông khác to mẩy hơn.
Ánh Tuyết căng mình phun trào, nhưng cũng không dám ngừng lại.
Trần Phong thích thú nhìn, rồi khẽ nói:
– Tuyết nô, anh muốn chơi Gia Hân rồi!
Ánh Tuyết khựng người, nhưng cũng chỉ đành cúi người, đem vật cứng đó, nhét trở lại vào cái nơi vẫn còn nhầy nhụa ướt đẫm của con gái.
Trong ánh mắt chăm chú của Phong, cô cúi đầu liếm phần dư ra của hắn.
Trần Phong vui vẻ chôn sâu bản thân vào Gia Hân, đồng thời hưởng thụ cái lưỡi quấn quýt của mẹ cô cùng một lúc.
Gia Hân mơ màng tỉnh giấc, thấy bản thân vẫn bị Trần Phong giày vò. Cô rướn người hôn môi hắn, mặc hắn làm càn. Cũng có đôi khi chủ động dập hông mãnh liệt. Mà cô không hề biết, dưới mông cô, là khuôn mặt người mẹ xinh đẹp đang ra sức liếm từng giọt nước tràn ra.
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/dao-tao-dam-nu/
Buổi sáng tỉnh giấc, nghe tiếng gõ cửa vang, Gia Hân xấu hổ chui ra khỏi cái chân đang gác trên người. Mang cơ thể trắng tinh phủ lên lớp quần áo bị ném lẫn lộn dưới giường. Cô ra mở cửa, rụt rè gọi:
– Mẹ…
– Mẹ mua đồ ăn sáng này, hai đứa ăn rồi chăm sóc nhau, mẹ đi làm đây.
Gia Hân lè lưỡi, trộm nhìn mẹ xinh đẹp bận rộn rời đi. Nhớ lại cả đêm trần trụi ôm Trần Phong ngủ, cô chột dạ, mắt chớp chớp:
– Không biết mẹ có phát hiện gì không nữa?
Trần Phong chưa dậy, nhưng điện thoại hắn reo vang một số lạ. Gia Hân vội đưa điện thoại cho hắn:
– Alo – Trần Phong nhắm chặt mắt trả lời.
– Xin hỏi, phải số điện thoại của Trần Phong không? – Một cô gái có chất giọng ngọt ngào vang lên.
– Ai vậy?
– Em là Trình Nghiên, gọi cho anh từ văn phòng giáo viên. Em gọi để thông báo cho anh bài luận của anh đã được xét vào danh sách nhóm đề tài tiềm năng. Mời anh trở lại trường thực hiện thủ tục để chuyển đề tài lên trên.
– À khi nào vậy?
– Chiều nay nhé anh.
Gia Hân nghe loáng thoáng có tiếng con gái, mon men lại gần ngó Trần Phong. Khuôn mặt tò mò nhưng nhẫn nhịn không hỏi.
Trần Phong buồn cười:
– Thông báo trường thôi. Chiều em đi với anh lren trường không?
– Chân anh còn đau, chạy lên trường làm gì. – Cô phụng phịu.
Giơ tay ôm cái eo nhỏ, hít hà hương thơm thiếu nữ trong không khí tươi mới của buổi sáng. Trần Phong hôn vào cái cổ thiên nga trắng trẻo:
– Không đi thì ở nhà làm tiếp em nhé?
Gia Hân đập tay, dỗi:
– Sao chẳng bao giờ thấy anh biết đủ vậy? Cả đêm hành em còn đòi nữa? Em đau lắm rồi!
Bàn tay Phong đã luồn dưới lớp áo lót, xoa nắn. Tay kia đã lôi kéo quần lót cô:
– Đau miệng dưới thì dùng miệng trên!
Gia Hân thở gấp:
– Lỡ có ai…
– Em chui dưới chăn đi!
Và thế là Trần Phong vừa ăn sáng, vừa xem thời sự buổi sáng trên điện thoại. Thi thoảng lại nhắc nhở:
– Sâu tí nữa đi em! Cẩn thận răng…
– Nhanh lên tí nữa…
– Sướng lắm, mút chặt vào…
Cuối cùng, Gia Hân bị lột trần cả ngực, nằm ngửa đầu ra ngoài giường. Há to đôi môi nhỏ đỏ như son để Trần Phong phầm phập chạy nước rút:
– Nuốt hết đi em…