Đào tạo dâm nữ
Chương 66
Căn phòng tiếp đón người thân đủ rộng rãi. Có một bộ sofa khá thoải mái giữa phòng, và hai băng ghế dài ở hai bên tường. Trong phòng còn được trang bị thêm cả bình nước nóng lạnh kèm một hàng ly nhựa sạch sẽ.
Trần Phong vào trước, chủ động rót vài ly nước mát để lên bàn, hỏi:
– Có chuyện gì?
Vương Hoài đóng chặt cửa, mặt trầm xuống:
– Tôi muốn hỏi chuyện của Bội, tại sao cậu không cho Bội đi học? Bội còn nhỏ, ít nhất cũng phải học hành cho hết cấp 3!
Trần Phong cười khẩy, ngả người trên cái ghế lớn nhất…
– Tôi chưa bao giờ cấm đoán chuyện học hành!
Vương Hoài giận dữ:
– Nó đã theo cậu như thế rồi, nhưng nó cũng cần có tương lai! Dù cho nó có tự nguyện bù đắp thì tất cả những tội lỗi kia đâu có liên quan đến nó? Oan có đầu nợ có chủ! Cậu không thể ép nó đến như thế được! Muốn thì cậu hãy nhằm vào ba tôi hay tôi đây này!
Trần Phong dang tay trên thành sofa, không thèm nhìn đến Vương Hoài đang gay gắt chất vấn, nghiêng đầu nhàm chán nói:
– Này, Vương Thánh Nhân, chuyện này anh không nên hỏi tôi!
– Không cậu thì ai được?
Trần Phong hất cằm:
– Tất nhiên là chính chủ rồi! Anh phải hỏi xem chính cô em gái của anh muốn hay không muốn đi học chứ?
Vương Hoài tuy ngạc nhiên vì Trần Phong lại có thể dễ nói chuyện đến thế, nhưng anh ta vẫn vui mừng quay về phía Vương Bội vẫn đứng sau lưng mình:
– Tất nhiên rồi, em ấy theo tôi đến đây mà. Phải không… Bội… Vương Bội…
Vương Bội khoác chiếc áo đen dài, từ nãy đến giờ chỉ đứng cúi đầu, lặng lặng không nói, dường như cũng chẳng nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào của Vương Hoài. Thậm chí, cô còn đứng yên chẳng thèm phản ứng khi Vương Hoài lắc vai mình. Mãi cho đến khi:
– Bội à…
Trần Phong dựa trên ghế sofa nhẹ gọi một câu. Vương Bội như con búp bê tỉnh giấc, đôi mắt dần sáng rỡ, phủi tay Vương Hoài, bước về phía trước.
Trần Phong vẫn vắt chân, nhìn Vương Bội từ từ quỳ gối xuống trước đầu gối. Phong nâng cằm cô:
– Em muốn gì?
Vương Bội dần nở nụ cười, đôi mắt hơi lóe một tia sáng:
– Chủ nhân…
Vương Hoài lập tức xen vào:
– Cậu đe dọa thì sao nó dám nói?
Trần Phong chỉ cười, nhìn thẳng Vương Hoài:
– Bội à, em nói cho anh trai em biết, em muốn cái gì? Chỉ cần em nói ra, tôi đều đồng ý!
Vương Bội nhích gối, tiền sát bên chân Trần Phong, ngẩng đầu với khuôn mặt hy vọng tột cùng:
– Chủ nhân đã hứa…
Vương Hoài nắm tay, nhìn đứa em gái đã bị dạy dỗ đến mức không còn tự trọng. Chỉ hy vọng, nó còn biết nghĩ cho tương lai chính mình. Phận làm anh, cũng chỉ có thể níu kéo đến thế mà thôi!
Trần Phong vẫn nhìn vào mắt Vương Hoài, nhắc nhở:
– Cứ nói rõ ràng, kẻo anh trai em hiểu lầm tôi!
Vương Bội vươn tay, xoa lấy chân Trần Phong:
– Chủ nhân đã hứa, giữa tuần cho em ăn no… em đã chuẩn bị… đầy đủ…
Giọng nói không hề ngượng ngập, hơi thở dần gấp, Vương Bội kéo chiếc áo khoác khỏi thân. Bên trong chằng chịt những sợi dây đỏ quấn quanh! Đem đầu xích nhỏ từ chiếc vòng cổ hồng giao vào tay Trần Phong:
– Chủ nhân, em thèm… tinh của anh… phát điên rồi…
Vương Bội vẫy chiếc đuôi lông gắn chặt giữa mông, bàn tay vội vàng cởi thắt lưng Trần Phong. Trong mắt chỉ còn thứ to dài đó, mặc kệ hết thảy xung quanh.
Vương Hoài không tin nổi mắt mình! Em gái anh ta, không hề bị ép buộc, toàn thân xích lõa, uốn éo dưới chân đàn ông cầu hoan. Đứa em từ nhỏ ngoan hiền, nay trở thành thứ dơ bẩn nhìn không nổi!
Trần Phong dang chân, quấn sợi xích quanh bàn tay, thoải mái tận hưởng cái cổ họng ẩm ướt nóng ấm của Vương Bội, đang tự động ra sức gục đầu. Hắn cười cười:
– Thánh nhân à, anh xem?
Vương Hoài suy sụp thất vọng, rũ vai quay đi, không muốn nhìn những gì diễn ra trước mắt. Phải ra ngoài, tránh xa những âm thanh dâm dục mà chính em gái mình tạo ra!
Trần Phong gác một tay trên đầu Vương Bội, nhướng mày:
– Nếu anh bước ra khỏi phòng này, tôi e rằng em gái anh sẽ hận anh cả đời này!
Vương Hoài dừng bước, thở dài:
– Nó có cuộc sống nó chọn, tôi còn làm được gì nữa?
Trần Phong ấn chặt đầu Vương Bội:
– Có chứ? Nếu anh đi, tôi sẽ vứt bỏ con chó này! Nó vĩnh viễn sẽ hận anh vì nó không có được cuộc sống nó chọn! Nhưng…
Vương Hoài nắm chặt nắm đấm, từ từ quay đầu, ánh mắt đỏ rực:
– Đừng ép người quá đáng!
Trần Phong thở một hơi:
– Aaaa cổ họng em sướng quá!
Sự thờ ơ của Trần Phong làm Vương Hoài không nhịn nổi nữa. Hắn lao lên, muốn đấm vào cái bản mặt khinh người kia! Rồi đến đâu thì đến. Chết còn hơn chịu nhục như thế này!
Trần Phong nâng tay chỉ vào đầu Vương Bội:
– Nếu tôi không cho phép, nó không dám cả thở! Anh muốn em gái chết vì cặc lấp đầy mồm à?
Vương Hoài đã tóm được cổ áo Phong, nắm đấm đã gần như nện xuống mặt, nhưng Phong không thèm phản kháng. Chỉ cười cười:
– Nếu tôi ra lệnh em gái anh phải đi học thì sao nhỉ?
Vương Hoài cắn răng:
– Bảo nó thở đi!
Trần Phong liếc mắt nhìn cổ áo mình đang bị Vương Hoài nắm chặt:
– Gấp lắm rồi đấy!
Vương Hoài chỉ có thể giận dữ buông tay, nhìn chằm chằm Trần Phong. Còn Trần Phong thì vẫn ngả ngớn:
– Sướng thật! Đánh lưỡi đi em!
Vương Hoài gầm lên:
– Thở!
Trần Phong nắm búi tóc của Vương Bội kéo lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên đỏ bừng, khẽ nói:
– Anh trai em nóng tính, hãy đến làm hắn thoải mái chút đi!
Vương Bội khẽ vâng, rồi mang khuôn mặt nhoe nhoét nước, không biết là nước mắt hay nước dãi, xoay người về phía Vương Hoài. Ánh mắt cô, có phần giận dữ…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/dao-tao-dam-nu/
Vương Hoài không thể tin nổi, giữ chặt đôi tay đang cố tháo lưng quần mình của em gái. Quát lớn:
– Em điên rồi!
Nhưng dù có đẩy thế nào, thì Vương Bội vẫn cứ như đỉa quấn lấy chân mình. Cứ như thể không đạt mục đích, cô sẽ không buông tha.
Nắm chặt lưng quần, Vương Hoài vung tay. Một cái tát làm khuôn mặt Vương Bội trở nên đỏ tấy. Vương Bội ngã ngửa ra sau vì sức mạnh của anh trai. Cô ngơ người mấy giây. Nhưng đúng lúc, hình bóng Trần Phong rơi vào đôi mắt cô. Như sự nhắc nhở, Vương Bội điên cuồng lao vào người Vương Hoài. Nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành!
Vương Hoài chỉ đành giữ chặt hai tay Vương Bội, hét lớn:
– Cậu bảo nó dừng lại đi!
Trần Phong nghiêng đầu, chống tay trên thành sofa, ngồi xem kịch.
Vương Hoài vội vã:
– Chúng tôi là anh em ruột! Không thể loạn luân được! Trần Phong! Đồ cầm thú!
Trần Phong cười haha:
– Bội à, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, con chó sẽ có kết quả gì?
Vương Bội như sực tỉnh ra điều gì. Điên cuồng dãy dụa khỏi đôi bàn tay thép của anh trai. Nhưng vẫn không thể!
Vương Bội thở hổn hển, vung đầu, đập mạnh trán mình vào cằm Vương Hoài.
Vương Hoài chỉ có thể nén đau, ôm chặt lấy em gái. Hét lên:
– Trần Phong, xin cậu! Bảo nó thôi đi! Chúng tôi không thể!
Thấy Trần Phong vẫn bộ dạng không đếm xỉa, Vương Hoài chỉ đành kéo cả Vương Bội quỳ gối cùng:
– Xin cậu! Tôi xin thề trung thành với cậu! Xin cậu tha cho chúng tôi lần này! Là tôi sai! Không liên quan đến Bội! Xin cậu đấy!
Trần Phong tặc lưỡi hai tiếng. Vương Bội tự động lỏng người, không vùng vẫy nữa. Giọng trách móc:
– Buông tay! Nếu không phải tại anh, bây giờ em đã được chủ nhân đụ rồi!
Vương Hoài đau đớn, bật khóc nức nở, buông tay, dập đầu binh binh xuống nền đất:
– Xin cậu… Tha cho chúng tôi!
Trần Phong xoa đầu Vương Bội, để cô tiếp tục vận động cổ họng, cười:
– Tôi nghe câu này của anh không biết lần thứ mấy rồi nữa? Thánh Nhân à! Ôi, cái lưỡi em nhanh quá vậy… Anh thấy đấy? Nếu tôi ra bảo Bội đi học thì anh nghĩ Bội có học hay không?
Vương Hoài ngẩng đầu nhìn Trần Phong. Có lẽ, trong lòng người anh, vẫn hy vọng cho em gái có một tương lai tốt đẹp. Chỉ cần đừng gián đoạn việc học. Chỉ cần vượt qua khoảng đen tối hiện nay…
Trần Phong ngửa đầu trên ghế:
– Nếu tôi yêu cầu Bội học phải giỏi, thì anh nghĩ Bội có dám không chăm chỉ học không?
Vương Hoài hiểu, lời Trần Phong nói hoàn toàn có lý. Vào lúc này, đó là giải pháp tốt nhất! Hắn cúi đầu sát mặt đất:
– Tôi xin dâng lên sự trung thành, xin cậu cho Bội cơ hội làm được đi học!
Trần Phong hé mắt, nhìn Vương Bội:
– Em muốn đi học không?
– Chủ nhân bảo em muốn, em sẽ muốn! – Vương Bội nhả vật trong miệng, nói một câu rồi tiếp tục công việc.
Trần Phong ngẩng đầu:
– Hahaha, tốt lắm. Chó ngoan của anh! Thánh Nhân à, anh cần làm một việc chứng minh lòng trung thành của anh!
Vương Hoài run rẩy, nhớ đến nhiệm vụ đã từng phải làm, lần gặp Trần Lập, lần này, e rằng khủng khiếp không kém? Hắn nuốt nước bọt cái ực, nỗi sợ hãi không tên vọt lên trong lòng. Thì nghe Trần Phong nói:
– Tôi đang muốn chơi con chó của tôi, anh có nhiệm vụ, liếm cái lỗ làm nó chảy nước ra, bôi trơn cho tôi?
Vương Hoài lặng người. Thì Vương Bội đã cao chân, nâng lên…
Đôi bờ mông tròn trĩnh đập vào mắt. Còn phía kia, Trần Phong giữ đầu Vương Bội, cười nhìn về phía mình chờ đợi.
Vương Hoài rút dưới cổ chân một con dao găm, đặt trước mặt, hy vọng đàm phán được:
– Tôi có thể chết vì cậu!
Trần Phong ngửa người trên sofa, không thèm trả lời:
– A sướng thật đấy! Thít cái họng em vào rồi nhanh nữa lên! À mà, em nói xem, anh trai em có liếm lồn cho em không?
Vương Bội quay đầu nhìn người anh đang đau khổ đấu tranh vì mình, khẽ nói:
– Có, anh ấy sẽ! Anh ấy thương em nên sẽ cho em điều em muốn! Xin anh…
Nói rồi, cô tiếp tục chổng mông, tiếp tục miệng lưỡi ân cần hầu hạ kẻ tàn ác mà cô không dám chống đối nửa lời.
Cho đến khi, một bàn tay thân quen mà lại lạ lẫm, run rẩy sờ vào điểm nhạy cảm. Cô quay lại nhắc nhở:
– Anh ơi, chủ nhân nói, phải dùng lưỡi liếm…
Vương Hoài toàn thân cứng đơ, từ từ cúi đầu… liếm viên ngọc ướt đẫm của em gái mình.
Nhưng! Nỗi hổ thẹn chưa được bao lâu. Mùi vị đàn bà ngập tràn trong mũi. Vương Hoài không tránh được, càng không kiềm chế được bản thân, dựng một túp lều nhỏ bên dưới…
Sự nhục nhã trong lòng Vương Hoài, tưởng chừng lên đến đỉnh điểm, trong tiếng cười của Trần Phong vang vọng khắp căn phòng!
Cho đến khi, phải làm điểm tựa ôm lấy em gái, để Trần Phong từ phía sau cô, thúc từng nhịp, từng nhịp hưởng thụ hậu đình của cô. Vương Hoài còn thấm thía nỗi nhục thêm một bậc nữa.
Đứa em gái, bị lột trần, mềm mại mịn màng trong vòng tay. Hương đàn bà xộc trong mũi. Âm thanh rên rỉ dâm dục bên tai. Từng nhịp rung động trong cơn sóng tình.
Người quân nhân cứng rắn như sắt thép, đỏ mắt nhẫn nhịn. Nhưng không sao ngăn được sự thèm khát bùng cháy.
Chí mạng hơn, khi Trần Phong cười cợt trêu đùa:
– Vẫn còn một cái lỗ, tôi có thể nhường anh!
Nuốt nước bọt cái ực, Vương Hoài khó khăn hít thở:
– Xin… cậu… tha… cho tôi… Tôi nguyện trung thành… cho đến chết!
Trần Phong vòng tay nâng lấy cơ thể Vương Bội, vừa đâm vừa ra lệnh:
– Trung thành, thì liếm lồn nó cho đến khi tao ra!
Tràng cảnh dâm mỹ tận cùng, Trần Phong chôn thân trong lỗ hậu Vương Bội đến cả tiếng đồng hồ. Còn anh trai cô, mang khuôn mặt đẫm nước nhờn của em gái, như một thứ cứu rỗi tinh thần:
– Ít nhất em ấy cũng được sung sướng… Thứ nước này… ngọt quá…