Đào tạo dâm nữ
Chương 72
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần. Âm thanh có vẻ dồn dập, vội vã. Gần đến mức ngay cả Lê Minh Tâm cũng nghe được thấy.
Nhưng Trần Phong vẫn bất động. À không, hắn có động chứ. Hắn đứng dập vào hậu đình của Lê Minh Tâm, cứ như chẳng hề quan tâm sẽ bị gia chủ phát hiện.
Lê Minh Tâm càng lúc càng bối rối, hồi hộp, đan xen với khoái cảm dồn dập không ngừng. Cơ thể mãnh liệt co rút theo bản năng.
– Điên mất… Trần Phong… Em điên mất… Aaaa…
– Em gọi tôi là gì?
– Chủ… Chủ nhân… Đừng đâm nữa mà…
Cạch!
Cánh cửa phòng mở ra!
Lê Đức Toàn bước vào phòng, vội vàng đến bên két sắt, lấy ra vài tập hồ sơ rồi ra ngoài. Nhưng đi đến gần cửa, ông ta dừng lại, đẩy cặp kính trên sống mũi.
Khịt khịt!
– Mùi gì… Như là?
Ông ta lắc đầu không tin nổi, trong nhà ngoài cô con gái ngây thơ thì còn có ai khác nữa đâu. Vừa đi ông ta vừa nhủ thầm trong lòng:
– Mai phải dặn dò vệ sinh sạch sẽ hơn mới được… Nhưng mà, lâu quá rồi đấy nhỉ? Minh phải kiểm tra hàng hóa xem còn xài tốt không mới được? À nhưng mà, phải giấu kín không cho con gái biết! Ừ con gái xinh đẹp của ta… Càng lúc càng đẹp…
Bên kia cánh cửa của căn phòng nhỏ, Trần Phong đang đẩy úp cơ thể run rẩy của Lê Minh Tâm vào tường, bàn tay vốn đang khống chế hạt ngọc đẫm nước, bỗng búng một cái lên đó:
– Em vừa gọi tôi là gì?
Lê Minh Tâm nghẹn ngào trong hơi thở gấp rút. Trái tim cũng loạn hết cả nhịp luôn rồi, giống như bị một bàn tay bóp chặt không đập nổi nữa.
– Chủ… Chủ nhân… không nổi nữa… Huhu…
– Em sướng rồi, ra rồi, mấy lần rồi. Nhưng chủ nhân của em còn chưa chơi đủ mà? Cố chịu chút nữa đi! Em còn chưa cảm ơn tôi đã mang em vào đây kịp lúc nhé?
Cảm nhận trong bụng như muốn bị tách đôi, cái chày thịt kia cứ phầm phập mãi không muốn ngừng. Còn lỗ hậu của mình đã trở nên bỏng rát, Lê Minh Tâm thỏa hiệp cầu xin:
– Ư… Miệng… anh chơi miệng em… cũng được mà… Miệng em chưa đau… huhu… Còn dùng được… mà… chủ nhân…
Một cái vòng da màu đen xuất hiện trước mắt Lê Minh Tâm như ảo thuật:
– Em tự đeo cái này vào, anh sẽ đổi lỗ cho em!
Từ tiếng chủ nhân đầu tiên cô gọi ra khỏi miệng, cô đã biết Trần Phong thích gì. Tuy không muốn lắm, nhưng tâm lý đã sẵn sàng. Từ lâu cô đã muốn chiều theo ý hắn…
Nhìn Lê Minh Tâm nhận chiếc vòng da, tự đeo vào cổ chính mình, Trần Phong hưng phấn đâm thêm vài cái, móc luôn chiếc còng số 8 khóa chặt hai cổ tay mảnh khảnh:
– Cô bé ngoan! Bú đi nào!
Chụt chụt chụt chụt chụt… soạt… soạt…
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ còn lại âm thanh vang lên.
Tách!
Trần Phong tìm được công tắc bật đèn. Việc đầu tiên là hắn nhìn xuống chân. Cơ thể trắng hồng đang gật gù. Đôi chân dài gập lại, quỳ gối trước hắn. Đôi bàn tay bị cố định cùng nhau, đang ra sức xoa nắn túi thịt dưới gốc của hắn. Còn đôi môi…
– Nãy anh đâm ở lỗ hậu em đấy!
Lê Minh Tâm khựng lại, nhả ra nhưng đôi tay vẫn vuốt ve:
– Anh muốn chơi trò này thì em cũng chiều anh. Nhưng với một điều kiện…
Cô ngẩng mặt nhìn Phong:
– Anh phải nhớ, là em yêu anh nên chiều anh, chứ em không phải loại thiếu thốn đến mức… làm thú cưng cho người khác… Kể cả anh!
Trần Phong cười tươi, xoa đầu Lê Minh Tâm:
– Từ từ rồi em sẽ thích thôi… Cô bé ngoan!
Cái đầu nấm tròn tách ra đôi môi cô:
– Sợ là em sẽ nghiện… như nghiện cặc anh vậy…
– … không đâu… á… ọc ọc ọc…
Phù, Trần Phong vừa đẩy đưa, vừa nhìn quanh gian phòng. Một chiếc kệ cao chứa rất nhiều hồ sơ xanh đỏ. Một dãy thẻ nhớ được treo lủng lẳng với những tờ note viết tên người.
Trần Phong nheo mắt nhìn qua một lượt. Cuối cùng dừng lại ở một tập hồ sơ có gáy sách viết hai chữ: Thiên Nhãn.
Không nỡ rút ra khỏi cái miệng có lực hút kinh người của Lê Minh Tâm, Trần Phong tiếp tục đảo mắt quanh căn phòng.
Giữa gian phòng, ở vị trí trung tâm có một cái tủ, trông như tủ trưng bày trang sức vậy. Trong tủ, là một chiếc mặt nạ màu bạc, nằm trên một bộ quần áo trắng. Ngoài ra, căn phòng không còn gì khác.
Trần Phong tò mò nhìn kỹ chiếc mặt nạ. Hoa văn cổ xưa kỳ lạ. Nhưng bên dưới cũng đang đến điểm mấu chốt, không thể không bắn lúc này.
Nhìn Lê Minh Tâm đang ra sức tập trung, Trần Phong nảy ra một ý. Hắn từ từ lui người ra sau. Đôi môi kia mải miết đuổi theo…
Phong cứ rút ra, là lại bị một hấp lực giữ lại. Hắn vừa sướng, vừa lùi dần.
Lê Minh Tâm liếc hắn. Lúc này cô đã ở tư thế bốn chi chống xuống đất. Nên Lê Minh Tâm dứt khoát ưỡn hông, ngúng nguẩy cái mông tròn, lao tới. Bộ dáng như con báo cái, muốn cắn đứt khúc thịt thừa trong miệng.
– Cô bé ngoan, càng lúc anh càng thích em rồi đấy!
Nhìn Trần Phong hưng phấn, thứ trong miệng căng hết cỡ, Lê Minh Tâm biết mình đã làm đúng. Cô càng ra sức đánh lưỡi lên mấy đường gân cồm cộm.
Trần Phong một tay giữ mái tóc mượt. Một tay chống lên chiếc tủ kia. Một ý nghĩ vui đùa nổi lên, Phong muốn dọa cô nàng. Nên thò tay cầm lên cái mặt nạ!
Nhưng khi vừa chạm phải… Hắn đã không kịp kìm nén bản thân, đầu nấm nổ tung một dòng pháo trong họng Lê Minh Tâm!
Ngay tức khắc, trong mắt Trần Phong cũng bùng lên một đốm lửa rực đỏ.
Trần Phong rơi vào một hình ảnh trong đầu. Không! Đây không còn là hình ảnh, mà là một không gian!
Phừng! Phừng! Phừng!
Lửa thổi bùng ở bốn góc một tòa cung điện nguy nga nhưng âm u tăm tối. Không gian quá rộng lớn. Bốn cột lửa cũng không thể chiếu sáng hết xung quanh.
Trần Phong chỉ thấy một đoàn người khoác áo choàng trắng, một lượt hất ra mũ trùm đầu. Lộ ra những chiếc mặt nạ bạc dữ tợn.
Tất cả đứng quay quần thành một vòng tròn quanh một bệ lớn. Trên bệ là thân thể trần truồng của một thiếu nữ bị xích tay chân ở cả bốn góc bệ.
Cạch!
Một tiếng gỗ nện xuống nền nhà trầm đục.
Tất cả bắt đầu lầm rầm xướng lên một đoạn ngôn ngữ lạ kỳ, cổ xưa. Không phải kinh thánh, cũng chẳng phải kinh phật, cũng chẳng phải một đạo giáo nào trên Thế giới đã từng biết tới!
Âm thanh dần dừng lại, một đám áo choàng tiến lại gần hơn bên thiếu nữ. Chúng bắt đầu thò tay, đặt lên người cô ta. Những bàn tay có trắng trẻo, có đen sậm, có cả nhăn nheo… chạm vào cô gái ấy…
Một tiếng hét vang trời!
Giữa đám áo choàng ngụp lặn, bất chợt lộ ra một khuôn mặt… xinh đẹp đang gào thét đau đớn: Lý Anh Thư.