Đào tạo dâm nữ

Chương 8



Phần 8: Chiếc xe sang bạc tỷ

Sau khi hoàn thành bài thi với thời gian sớm hơn quy định, Trần Phong định mua chút thức ăn về nấu.

Nhớ đến lúc sáng sớm, khi hắn bước ra khỏi giường, cô gái nhỏ vốn quấn lấy mình như keo dính, đã mềm nhũn, nằm sõng soài giữa đám gối mền, đôi mắt nhắm nghiền, trên môi còn dính vài vệt trắng. Trong lòng Trần Phong nóng hơn, chiếc xe đạp lao đi vun vút.

Đến đầu ngõ nhỏ vào nhà, Trần Phong liếc nhìn cây mít sai quả của ngôi nhà đầu ngõ nằm ngay cạnh con đường nhỏ, thả chậm bánh xe, nở một nụ cười kỳ dị.

Một sợi dây thừng to căng ngang lối đi. Từ sau cây mít có một con dao phóng nhanh tới. Một bóng đen lao đến. Trần Phong phanh xe, xoay ngang, chống 1 chân làm trụ, xoay người né hướng dao, chân kia vẽ 1 đường parabol đạp chuẩn xác vào ngực kẻ đang muốn tấn công mình.

Gã ta bịt khẩu trang đen, ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ, không thể tưởng được vì sao Trần Phong phản ứng nhanh và chuẩn xác như vậy. Nhưng hắn cũng cố gắng bật dậy lao đến, vì hắn biết, hắn có ưu thế về người. Hai đồng bọn của hắn đang từ 2 phía khác nhảy qua đầu tường tấn công đến Trần Phong.

Trần Phong thuận đà xoay người lúc nãy, kéo chiếc xe đạp trong tay ném về 1 gã đang lao đến, phương hướng chuẩn xác như đã tính từ trước. Đồng thời, đổi chân trụ, né con dao của tên còn lại, chặt một đòn vào cổ tay hắn. Sau đó nhân lúc gã bị đau, Trần Phong nhanh chóng tiếp cận hắn, bẻ thêm khớp vai, rồi chống tay lên vai hắn, tung người đạp lần nữa vào mặt tên ở cây mít lúc nãy. Hạ đo ván hai tên, Trần Phong ung dung đứng thẳng, nhìn sang kẻ bị ném trọn chiếc xe đạp vào người. Lúc này, kẻ đó đã bị một người mặc đồ tây đen khống chế. Hắn nhìn Trần Phong một cách sợ hãi, hắn cảm giác, bản thân và đồng bọn cứ như ba con mồi lao vào tấm lưới nhện giăng sẵn. Mọi hành động đều bị đoán trước, càng dãy dụa, càng bị tê liệt nhanh hơn.

Cùng lúc đó, có thêm hai người mặc đồ tây đen bước đến, khống chế nốt hai tên sát thủ.

Một người khác lại tiến đến sau lưng, cúi đầu hỏi Trần Phong:

– Thưa cậu, cậu muốn xử trí ba tên này như thế nào? Có cần tra hỏi gì không?

Trần Phong liếc theo hướng của bọn người đang bị kéo đi. Khẽ cười:

– Bà chủ của các anh đâu rồi. Bọn kia chỉ là tay sai thôi, cứ xử lý sạch sẽ gọn gàng là được.
– Bà chủ đang trong xe chờ cậu. Tôi xin phép cất xe đạp cho cậu về nhà.

Trần Phong gật gật đầu rồi đi ngược ra đường lớn, nhìn phía bên kia đường, chiếc Maybach Pullman màu đen đang lẳng lặng đỗ. Tài xế đứng nghiêm chỉnh phía đầu xe nhìn thấy Trần Phong lập tức nghiêng đầu chào, và giơ tay mời Trần Phong lên xe.

Trần Phong bước tới, cũng không nói gì nhiều, chỉ tự mở cửa xe bước vào phía trong. Lập tức cảm nhận được sự mát rượi trong xe so với không khí phía ngoài. Thoải mái điều chỉnh tư thế ngồi trên hàng ghế rộng rãi, rồi mới đưa mắt nhìn xung quanh. Ngoại trừ nội thất sang trọng, cũng chẳng nhìn thấy gì khác vì bị rèm che kín, tấm vách ngăn cũng tách biệt khoang xe với cabin của tài xế rồi.

Trần Phong nhàm chán thở dài:

– Lại mua xe, dùng có hết đâu hả Tuyết nô, cái mùi xe mới khó chịu thật.
– Chủ nhân, em có mỗi sở thích này thôi, ngài cho em vui vẻ thư giãn chút đi mà.

Trần Phong nhìn sang, chủ nhân của chiếc xe bạc tỷ này lại đang khoả thân, quỳ ngay bên gối hắn, tay nâng một cốc rượu vang đỏ chói, đôi mắt long lanh kiều diễm nhìn hắn, khẽ hừ:

– Tôi tưởng Tuyết nô thích thứ khác chứ không phải những thứ phù phiếm này…

Ánh Tuyết cười duyên, đặt ly rượu vào tay Phong, ỏn ẻn thân thể tới gần, ngả đầu lên gối hắn, đưa tay khẽ mân mê vào giữa hai chân Phong:

– Đây không phải sở thích mà là toàn bộ thế giới của Tuyêt nô – thân thể thon dài, trắng trẻo, uốn lượn như rắn mon men quấn lấy chân – lâu rồi chủ nhân chưa cho cún con của người uống sữa, nô thèm đến mụ mị đầu óc rồi…

Trần Phong đang nhấm nháp ly vang, nghe thấy thế, chợt cau mày, hất tay tạt thẳng số vang còn sót lại lên mặt Ánh Tuyết:

– Công việc chưa báo cáo đã đòi hỏi rồi. Phạt nhịn hai tuần!

Ánh Tuyết tái mặt:

– Chủ nhân…
– Ba tuần!
– Dạ. – Ánh Tuyết cúi đầu, buồn buồn thảm thương – Tuyết nô xin báo cáo công việc chủ nhân giao phó. Như chủ nhân căn dặn tại địa chỉ đó, con người như miêu tả, điều tra ra được đó là một bang hội khu vực vùng biên giới Sơn Tào, chuyên buôn người, bán thuốc và giết thuê. Sáng nay, nô đã triển khai vây bắt tên đầu sỏ. Việc thứ hai chủ nhân giao về dự án AB đã thực hiện xong. Nô đã thâu tóm được 31% cổ phần trong tay. Sắp tới, theo như dự đoán của chủ nhân, chủ nhân được nhận 10% cổ phần thừa kế, chủ nhân sẽ là đại cổ đông. Cộng thêm hậu thuẫn từ tập đoàn Phong Đại, hiện đang nắm giữ 65% đầu ra của AB. AB chắc chắn nằm trong tay chủ nhân. Việc thứ ba, cô Trần Kiều An, em gái cùng cha khác mẹ của chủ nhân, đang quan hệ đồng tính với một nữ sinh cùng trường là Lê Minh Tâm, cũng tức là con gái của chánh thanh tra bộ công an Lê Đức Toàn, được xác minh là có thật. Quan hệ rất gắn bó.

Trần Phong ngửa đầu nhắm mắt lẳng lặng nghe. Qua hồi lâu, chỉ khẽ ra lệnh:

– Liếm đi!

Ánh Tuyết sáng mắt, lê gối tới sát hơn, thuần thục tháo khóa quần Phong, lôi vật đàn ông của hắn ra, bắt đầu dùng lưỡi tỉ mỉ liếm. Mừng rỡ, như chú chó nhỏ được nhận phần thưởng.

Khoảng hơn một giờ sau, đôi môi tê dại của Ánh Tuyết thỏ thẻ cầu xin:

– Xin chủ nhân ban thưởng…

Ngay lập tức, cô bị một cái tát giáng mạnh, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng 5 vết ngón tay. Trần Phong mở mắt, nhìn xoáy vào mắt cô:

– Làm chó thì cho ra dáng của một con chó. Đừng có đòi hỏi như thứ đĩ nứng tình thế – Nói xong, Phong rút thắt lưng của mình ra quật vài phát lên bờ mông căng mẩy – Liếm!

Chương trước Chương tiếp
Loading...