Đầy tớ
Chương 15
Giữa một khuôn viên lớn, bao tiếng đàn hát cất lên, mỗi khu đều có tiếng cười nói, nơi này lọt thỏm giữa rừng, nhiều con kênh nhỏ, không khí thật mát mẻ.
Một mụ già tô son điểm phấn, tuổi ngũ tuần, đi lại giữa gian bếp, lại đi tiếp đến khu toàn nữ nhân.
Giọng quở lớn.
“Mấy đứa bây! Khách đang chờ, còn chưa xong xuôi sao?”
Một đứa còn đang sửa soạn, tô son trát phấn.
“Má ráng chờ chút, bọn con sắp xong rồi!”
Tiếng nữ xen vào.
“Phải đó má…”
Giọng không hài lòng quát lên.
“Mụ nội tụi bây! Nhanh cái tay cái chân lên!”
Một tên nhỏ con chạy tới.
“Thưa má! Khách đã uống rượu gần xong, đương chờ món dọn lên!”
Mụ rít miệng.
“Tao ra đây!”
Rồi lẹ làng xách cái mông thủng thỉnh đi, cứ lắc qua lắc lại, trong trướng, bọn nữ cũng đang lẹ tay lẹ chân.
Nắng lên cao, gió thổi, lanh lảnh tiếng chim hót, từng đám mây kéo trôi, ở xứ miền tây sớm nắng chiều mưa là lẽ thường.
Trong gian nhà gỗ lợp tranh…
Trên bàn là những ly rượu sớm cạn sạch.
“Sao lâu thế nhỉ?”
“Thiệt tụt hứng quá!”
Năm Hải giọng càm ràm, rồi hất hàm về phía công tử Trịnh.
“Đã bảo lên phố mà cậu Trịnh không chịu, cứ bảo phải vô chỗ này cơ? Chốn này có gì hay nhể?”
Trịnh lắc đầu, khẽ từ tốn.
“Chỉ là đổi gió, với lại bà chủ nơi này vốn có tiếng, đồ ăn lại ngon, chút chờ đợi có đáng gì.”
Cậu hai lên tiếng.
“Tú em, có đói chưa?”
Hai Tú cười nhẹ.
“Cũng chưa đâu anh.”
Thật ra là đói lắm rồi, nhưng có anh em ở đây, hai Tú cố gồng. Như ngồi cạnh bên, liền đẩy trái ổi sang, hai Tú cầm lên cắn cho đỡ.
Cả đám liền nghe tiếng sột soạt, một bà già xuất hiện, tô son phấn, đoạn mụ tiến lại gần với nụ cười niềm nở.
“Mèn đét quơi! Đã để mấy công tử mệt rồi!”
Hai tay vỗ làm tiếng động, mấy đứa đầy tớ liền đem đồ ăn tới, mùi khói lẫn hương thơm bốc lên nghi ngút, khiến cả đám chỉ muốn chảy dãi, nào là cá lóc nướng, heo mọi nướng mật, lươn đồng ếch, đầy đủ hương vị đồng quê.
Năm Hải vừa mới chê đã quay sang khen.
“Hừm, định bụng bỏ đi mà nghĩ lại… phải có sức mới đi được chớ! Há há…”
Trịnh nhoẻn miệng, cười cười nhìn mụ già.
“Như vầy hình như không bỏ công lắm? Bà chủ nghĩ sao?”
Mụ già cười lớn.
“Mấy vị công tử chớ chê đó nhen!”
Liền vỗ tay, lớn giọng.
“Mấy đứa mau vô đây!”
Ngoài có tiếng nữ nhân cất lên.
“Dạ!!! Thưa má!”
Tiếng cười nói, đùa duyên rộ lên, lần lượt từng giai nhân xinh xắn xuất hiện, ăn mặc lả lơi, dáng vẻ gợi cảm, mỗi người tiến đến xếp thành một hàng trước mặt cả đám.
Từng người giới thiệu, lớn nhất chưa tới mười chín, nhỏ nhất là mười sáu, hầu hết đều khai gian tuổi, Như biết vì nó tiếp xúc nhiều trong chợ, vốn sành sỏi.
Mụ già cười duyên.
“Mấy đứa hầu hạ mấy vị đây cho tốt nhớ chưa?”
Công tử Trịnh cười, kéo người mụ lại.
“Vẫn chưa được!”
Giọng già ngạc nhiên.
“Đã để công tử chê cười rồi! Thực không còn người nào hơn?”
Trịnh lắc đầu, khẽ ra hiệu.
“Cậu hai chúng tôi, thích nhỏ con.”
Có vẻ công tử Trịnh cũng rành mánh à, biết không qua được, mụ già khẽ liếc sang cậu hai, tuy chỉ là một tia lé qua, rồi nhanh chóng cười lớn.
“Bé Hoa đâu!”
Một đứa nhỏ trạc người cậu hai Thành bước vào, chào hỏi từng người. Đây mới gọi là đúng tuổi, tầm mười lăm mười sáu.
Mụ già nhoẻn miệng, chỉ vào cậu hai.
“Lại mà hầu hạ công tử.”
Con bé liền xúm lại, ngã vào lòng cậu hai, lập tức gương mặt cậu hai Thành giãn ra, cười hớn hở.
Cả bầy nữ nhân chia ra, xúm lại từng người, Như lúc đầu cũng khó hiểu, nhưng sau một hồi thì cũng tỏ, bởi cái vẻ em út lại thêm phần dẻo miệng, một câu dạ hai câu cưng, chưa kể nước hoa thơm nồng, da thịt trắng trẻo lại biết nũng nịu thì nam nhân nào chẳng động lòng.
Chính ra Như còn thấy sướng bởi lẽ cô nàng cạnh bên, tuy nói mười tám nhưng già chát, cứ gắp đồ ăn lia lịa cho, lại luôn miệng khen nó ăn khỏe.
Cậu hai Tú thì đỏ mặt miệng ú ớ, có vẻ nào là trai tơ?
Nhỏ trạc tuổi cứ xà nẹo thằng bé.
“Ưm… cậu hai nè… cứ tránh em hoài vậy?”
“Ghét anh ghê…”
Đoạn ngã vào vai hai Tú, cười khúc khích.
Năm Hải hớp nhẹ ly rượu, khẽ cười khì.
“Mấy em? Chỗ mình đặc sản trái cây… liệu có trái đào không?”
Giọng nữ cười mỉm.
“Đào thì không có rồi, em tạ lỗi vậy!”
Liền nhanh chóng rót ly rượu, đưa lên miệng uống, hai má ửng hồng liếc đưa tình.
Năm Hải cười lớn.
“Ai bảo không có? Đây chứ đâu nữa?”
Liền ngã tới, hai tay luồn vào áo nữ nhân, sờ soạng, kéo vạt áo lộ cả bầu ngực trắng trẻo.
Cả đám ồ lên, chúng nữ đỏ mặt.
Nữ nhân bị sàm sỡ ngược lại còn hùa theo, quả giỏi giang làm sao.
“Công tử nằm xuống đùi em, mời thưởng đào tiên!”
Năm Hải mê tít, ngã người xuống, nằm lên, nữ nhân liền đưa ly rượu tới, rót lên bầu ngực, từng dòng nước chảy xuống, Năm Hải há miệng lè lưỡi liếm lấy, cảnh tượng hết sức thô tục.
Công tử Trịnh không chịu thua, hô lớn.
“Mẹ! Mấy em đâu! Đút trái cây cho anh!”
Hai nữ nhân hiểu ý, liền cắn nhẹ miếng đưa lên áp vào miệng công tử, lập tức Trịnh há to đớp lấy, bú mút bờ môi nữ nhân, giữ chặt không buông, tay thì nhào nặn hai trái đào tiên, hai tay bốn quả đầy ắp, đám nữ hùa tới cười lớn, thực không thua kém so với tên dâm tặc kia.
Còn cậu hai Thành thì vẫn ung dung thưởng rượu, con bé nhỏ tuổi cười đùa kế bên, cậu hai chỉ nhìn hai thằng bạn rồi cười xòa.
Hai Tú khẽ giật tay con bé ngồi cạnh, đứng dậy mặt đỏ ửng.
“Em… em xin phép đi ra ngoài!”
Nói xong liền lui ra tắp lự, Như cũng tranh thủ đi theo, đám nữ muốn kéo nhưng công tử Trịnh xua tay.
Trịnh nói vui.
“Mấy em thông cảm, hai đứa đó còn lúa lắm!”
Năm Hải mừng rơn.
“Thôi lại hết đây phục vụ tụi anh!”
Tiếng nữ đồng thanh.
“DẠ. Ạ. ẠAAA!!!”
Hai Tú đi ra ngoài, tạt qua một mép vườn, thở phì, ngoái đầu lại nhìn xem thì thấy Như đi theo, thằng bé giật mình, xong cũng trấn an.
“Anh Như không ở lại sao?”
Như cười gượng.
“Anh không hợp mấy chỗ đó!”
Hai Tú đáp.
“Thế anh em mình đi dạo đi ha.”
Hai đứa men theo đường sỏi, đi dạo ven con kênh, vừa đi vừa ngắm cảnh.
Sẵn tiện rảnh rỗi, Như liền hỏi thăm.
“Hôm trước, mẹ em nghiêm khắc nhỉ?”
Hai Tú gạt tay.
“Ừa, mà anh thấy vậy chớ không phải đâu, mẹ thương em lắm.”
Như vốn mồ côi mẹ từ nhỏ, cũng có chút chạnh lòng.
“Thật tốt rồi!”
Hai Tú nói tiếp.
“Tối em ngủ với mẹ, mẹ còn xoa em, hỏi có đau đầu gối không?”
Như thắc mắc.
“Em không ngủ một mình à?”
Giọng hai Tú nhỏ dần.
“Em ngủ một mình sợ lắm! Phải có mẹ mới được.”
Tự nhiên Như thấy thương hai Tú làm sao, rồi nghĩ về quãng thời gian với cha già, hai cha con ôm nhau chung miếng mền cũ, mưa rơi rả rích mái tranh, kỷ niệm thật ấm áp.
Như nhoẻn miệng cười.
“Sau này em cũng nên tập ngủ một mình đi!”
Hai Tú đáp ngay tắp lự.
“Không bao giờ, em ngủ với mẹ tới già luôn.”
Như thấy hai Tú đáp ngây ngô hồn nhiên quá.
Rồi hai thằng cứ đi vừa ngắm cảnh vừa đùa vui, thoắt cái nghe tiếng cười nói nữ nhân. Sẵn tò mò hai thằng liền theo tới nơi phát ra âm thanh, hai đứa chân bước tới một khu nhà gỗ, tiếng nước chảy ào ào, giọng nữ đùa vui. Là một gian nhà tắm.
Như mắt đảo ngó nghiêng, cười tít.
“Nè hai Tú, muốn xem không?”
Hai Tú đổ mồ hôi hột.
“Xem gì hả anh?”
Như méo miệng, cười chê.
“Còn xem gì nữa? Mau lại đây.”
Nguyên một mảng tường bằng gỗ bắt thành vách ngăn, cao hơn hai mét, muốn xem bên trong thì phải có người tung kẻ hứng à. Tiếng nói cười vẫn vang lên. Như liền ngồi xuống, ra hiệu cho thằng bé ngồi lên vai, tức thì đứng dậy, đã vươn tới vách ngăn, có thể nhòm vào trong. Hai Tú liền đưa mắt tới, cảnh bên trong vừa tối vừa sáng, khẽ nhìn sang bên, đập vào mắt là cảnh nhiều nữ nhân lõa thể, trần truồng đang tắm rửa, người ngâm trong bồn, kẻ thì đang xối nước, khói bốc lên nghi ngút, quang cảnh trước mắt khác nào chốn bồng lai.
Thằng bé lúc nãy nhìn cảnh mấy ông anh trêu hoa ghẹo bướm, nay lại thấy cảnh nữ nhân tắm rửa, một đứa tuổi mới lớn tò mò sao có thể chịu được, liền hứng lên, đũng quần sưng lên, cạ vào đầu kẻ ở dưới, Như cảm giác sau gáy cộm cộm, cũng tức thì hiểu ra, trong lòng khẽ than.
Như liền hỏi nhỏ.
“Sao rồi hả hai Tú? Bên trong có gì?”
Hai Tú mặt đỏ như gấc, dường như chỉ còn nghe tiếng tim đập chứ không còn tăm hơi đâu mà nghe thấy âm thanh nào nữa. Thể rồi chuyện gì đến cũng đến, có con bé đang loay hoay chùi rửa, chợt mắt nhìn vào hướng sáng chiếu xuống nền gạch, thấy có hình tròn kỳ lạ, liền đưa mắt nhìn lên, thấy ngay gương mặt thiếu niên, miếng bọt trên tay rớt cái đụi.
Giọng nữ rống lên.
“BỚ LÀNG NƯỚC ƠI! Á Á Á Á!!! CÓ THẰNG D M TẶC!!”
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ kích hoạt sự hoảng loạn, đám nữ trong nhà tắm nghe thế cũng hét lên, chẳng mấy đã ầm ĩ một khu.
Như ở dưới nghe thế liền biết việc đã bại lộ, liền đưa thằng bé xuống, cả hai thằng cắm mặt mà chạy lẹ.
Như hét lớn, chạy thục mạng.
“Hai Tú!! Lẹ lên. Chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn!”
Đến chỗ bãi đất, có vẻ an toàn rồi, hai thằng mới thở hổn hển. Cảm giác khoan khoái làm sao. Chợt hai Tú tái mặt nhìn Như.
“Anh Như, hình như em tiểu ra quần rồi.”
Như vội đáp.
“Vậy phải về sớm rồi… thôi…”
Như nhìn xuống đũng quần thằng bé, thấy khô ráo, chỉ có một ít rỉ nhẹ ra, trong lòng cũng đoán mò, không khéo thằng cu em xuất tinh cũng nên.
Như nén cười hỏi.
“Hai Tú, em ấy ấy bao giờ chưa?”
Hai Tú bối rối.
“Ấy ấy là gì hả anh?”
Như buột miệng.
“Là tự thủ dâm đó.”
Hai Tú đáp gọn lỏn, thể hiện mình là một đứa khờ.
“Thủ dâm là gì hả anh?”
Như ngớ người, rồi cười gượng.
“Thôi bỏ đi, anh em mình về lại gian chòi.”
Sẵn thắc mắc Như hỏi nhỏ.
“Mấy cô nàng trong đó “đã” hông?”
Hai Tú bĩu môi.
“Cũng tàm tạm à anh.”
Vậy mà cũng tạm sao, công nhận tiêu chuẩn thằng này cao thiệt, hoặc nó còn nhỏ chưa tiếp xúc nhiều, đợi lớn chút nữa rồi xem.
Như liền cười.
“Vậy mà cũng tạm? Thế nói anh nghe thế nào mới được gọi là đẹp?”
Hai Tú nhe răng.
“Mẹ em còn đẹp hơn gấp mấy lần!”
Tổ sư thằng này, mẹ ai mà chả đẹp nhất.
Như tặc lưỡi.
“Vậy là sao? Em nói rõ hơn đi, chỗ nào mà hơn mấy lần.”
Hai Tú cũng thật thà, lại đang phê pha.
“Thì mẹ em á! Như thế này nè! Do mẹ em vận đồ kín đáo, chứ em thấy miết.”
Đoạn giơ hai tay làm động tác vươn ra, mặt không giấu nổi nét tự hào. Chợt mắt thằng bé liếc sang hàng cây bên mé sông.
Hai Tú khịt mũi.
“Thấy trái bưởi không anh?”
Như bắt đầu túa mồ hôi.
“Thấy chớ.”
Thằng bé đập tay lên vai Như, nhe răng.
“Là như thế đó!”
Như nuốt nước bọt, chỉ đánh một tiếng.
“Ờ!”
Hai thằng lựa đường vắng rồi đi vòng về chỗ mấy ông anh lớn, vừa đi hai Tú vừa ngó nghiêng thấp thỏm, Như cũng cười cười nhìn theo, ngó bộ dạng kìa, chưa gì đã lạy ông tui ở bụi này rồi.
Đến gian nhà tranh…
Bàn tiệc còn đó, nhưng người đâu thì không thấy nữa, thấy hai người bọn nó, thằng đầy tớ liền chạy tới, giọng nịnh nọt.
“Hai vị công tử, nãy giờ đi chơi lâu quá, các vị kia không chờ được đã đi nghỉ cả rồi.”
Hai Tú hỏi.
“Chỗ nào đâu, tớ mau dẫn đường đi.”
Thằng đầy tớ liếm môi.
“Dạ… dạ… hai cậu đi theo con…”
Rời khỏi gian nhà tranh, cả hai đi theo thằng đầy tớ, rồi dừng lại trước một dãy nhà gỗ, bên ngoài đóng kính bưng. Bên trong phát ra tiếng nữ nhân lúc khóc, lúc rên la, hết sức mờ ám.
Thằng đầy tớ chân bước nhẹ, rồi khẽ gõ cửa.
“Bẩm mấy cậu, hai vị nhỏ đi chơi về rồi.”
Bên trong có tiếng động, rồi thằng đầy tớ ghé tai vào.
“Dạ… vâng… dạ… vâng… tớ biết rồi…”
Rồi nó ngoảnh mặt sang nhìn hai đứa, cười toe toét.
“Bẩm hai cậu, mời hai cậu vào.”
Cửa nhẹ mở ra, hai thằng cũng bước chân vào, chưa hình dung được chuyện gì ở bên trong, tên đầy tớ liền khép cửa lại rồi đi thẳng.
Một màu tối bao trùm khắp gian, phủ đầy những tấm ngăn bằng giấy, chia ra theo khu, ánh đèn mờ ảo hắt nhẹ lên gương mặt cả hai.
Như nhẹ ho rồi thốt lên.
“Mấy anh ơi, em ba có việc cần báo.”
Giọng quen thuộc cất lên, là cậu hai.
“Em ba đấy hả, mau lại đây”
Tiếng phát ra từ ngăn bên trái, hai thằng lủi thủi lại gần, rồi khẽ giật mình khi thấy cảnh trước mắt. Con bé nhỏ con đang bị cậu hai đè lên, cả hai trần như nhộng, hai chân con bé vểnh lên, chuyển động theo từng động tác của cậu hai, con nhỏ vừa khóc vừa van xin.
“Lạy cậu tha cho… ư… ah… a…”
Cậu hai nghe thế càng sướng tợn, người đè xuống hông dập mạnh hơn.
“To lên to lên!”
Tội nghiệp con bé, bị một thằng to xác đè lên, mà con bé thì nhỏ con quá chừng, trông khác gì cảnh tượng ấu dâm không chứ.
Rồi bên kia màn ngăn, tiếng Năm Hải vang lên.
“Hai em bú mạnh lên hahaaha!”
Giọng nữ thều thào, rõ là vuốt đuôi.
“Công tử khỏe quá… ưm… ưmm…”
Tiếng công tử Trịnh không kém phần.
“Con điếm này… khóc to lên… hừ hừ hừ!!”
Thanh âm xác thịt vang lên, giọng nữ bật ré.
“Á… á… hư… ah… ơ…”
Đám nữ kẻ bật khóc, kẻ rên rỉ, cả gian phòng chìm trong nhục dục, cảnh tượng trước mặt thực quá sức đồi trụy.
Như tiến lại gần cậu hai.
“Hai Tú xin về sớm, em đưa nó về nhé.”
Cậu hai cười, quay lại nhìn hai Tú.
“Hờ… hờ… sao về sớm thế?”
Mồ hôi cậu hai chảy xuống, hai mắt không chút mở to, càng làm cho hai Tú cứng người, cũng phải, nói gì thì nói, với hai Tú chuyện này cũng là một cú chấn động à.
Hai Tú líu lưỡi.
“Em… em. Xin xin… về”
Như cười nhìn cậu hai, đoạn hai thằng kéo nhau ra ngoài.
Hai Tú ngồi phịch xuống đất, có vẻ cú choáng đầu đời quá lớn, miệng lầm bầm vài câu.
“Vậy mà mấy cậu rủ em đi ăn ngắm cảnh, em không biết nữa, mẹ em mà biết chắc đánh em chết.”
Như cũng gật gù.
“Vậy thì lát về cứ nói đi ăn là được.”
Hai Tú dường như còn lo xa hơn thế.
“Mấy ảnh có vợ rồi còn đi trăng hoa, lỡ bọn họ biết thì sao hả anh?”
Như xua tay.
“Em lo làm gì, chuyện này tuyệt không để lộ, nghe chưa.”
Mà đám công tử kia có quen chơi bời gái gú thì miễn không để lại hậu họa cũng chả ai bắt bẻ, huống hồ là gái điếm, hai Tú còn ngây thơ lắm.
Tự nhiên hai Tú hỏi câu làm Như giật mình.
“Anh Như, em thấy anh tỉnh bơ hà? Bộ anh cũng quen lắm hả?”
Như nhìn hai Tú, làm bộ giận lẫy.
“Làm gì có, nhìn nè đây cũng run lắm nè.”
Rồi làm bộ cho hai Tú xem, chẳng nhẽ lại bảo mấy việc chơi gái điếm này so với việc làm tình với bà hội đồng, mẹ nuôi thì chỉ là muỗi, rõ Như làm còn to gan lớn mật hơn nhiều.
Hai Tú mở to mắt nhìn Như, giọng thán phục.
“Giá mà em cũng bình tĩnh như anh…”
Như liếm môi, đập tay lên thằng bé.
“Trước lạ sau quen mà… trước sau gì em cũng tới lượt thôi.”
Hai Tú nghe thế bất giác đỏ mặt, liền lắc đầu lia lịa, miệng cứ kêu không không, nhưng nhìn điệu bộ đoán là thằng này có triển vọng lắm đây.
“Thôi anh em mình về trước.”
Đoạn cả hai lên xe, phu lái kéo về.
Chiều tĩnh mịch…
Bà vú thử nước nóng, dường như hơi lạnh, liền sai thằng đầy tớ múc thêm miếng nước sôi, thử lại mới đủ ấm, khẽ hài lòng bà vú mới ra ngoài cửa.
“Cậu hai nhỏ, nước đủ ấm rồi, cậu tắm rửa rồi ăn cơm.”
Hai Tú cười mỉm.
“Cảm ơn bà vú!”
Giọng già tươi cười.
“Cả ngày đi chơi cậu có vui không?”
Hai Tú đỏ mặt, nhưng may tối trời nên không bị lộ.
“Dạ vui lắm bà vú, chơi với anh Như rất vui.”
Bà vú mỉm cười.
“Tốt rồi, thôi cậu mau vô tắm, kẻo nước nguội.”
Hai Tú bước vào gian phòng, nặng nề cởi quần xuống, mùi hôi tanh bốc lên, điều này làm cho cậu thắc mắc, bởi nếu đái dầm thì sẽ có mùi khai ngai ngái đặc trưng, nhưng thứ mùi hôi này lại khác hẳn, có lẽ là do vận động với ngâm quá lâu khiến quần hôi đi, thằng bé nghĩ như vậy chứ đâu biết rằng nó đã xuất tinh tung tóe ướt quần, mà đây cũng là lần đầu nó gặp chuyện này. Xong xuôi, hai Tú tạt vài gáo nước ấm, chà rửa vùng kín, rồi ngâm mình thiệt lâu, nhớ lại mấy chuyện ban trưa mà cười mỉm.
Sau bữa tối hai Tú lên giường ngủ, hôm nay mệt hơn mọi ngày, thành ra mới chỉ chút đã nhắm mắt ngủ khò. Kiều Vân mỗi tối đương rảnh rỗi thường đọc sách, đến khi mỏi người mới đi nghỉ.
“Đã ngủ rồi sao? Thiệt tình ngủ mà lăn lóc thế này…”
Giọng khẽ mắng, nhưng cô cũng lên giường, lấy tấm chăn ấm đắp lên người thằng bé, hai Tú khẽ động đậy rồi rít một hơi.
“Ngủ ngon con nhé…”
Hai Tú khẽ tỉnh giấc, thấy mình đương ngồi trong gian nhà tranh, bàn ăn đầy ắp, mấy ông anh có mặt ở đây, người nào người nấy say sưa tửu sắc.
Mụ già mặt hoa da phấn cười nói.
“Công tử ơi… cậu chọn xong chưa?”
Hai Tú ngớ người, miệng hỏi nhỏ.
“Chọn… gì kia?”
Mụ già cười lớn.
“Còn chọn gì nữa…”
Rồi bất giác trước mặt hiện lên ba bốn cô gái, gương mặt mỗi người đều xinh xắn, nhưng trong số đó nổi bật nhất là người nữ đứng giữa, hai Tú trợn mắt miệng ú ớ.
“Mẹ! Sao… sao… mẹ lại ở đây?”
Giọng nữ bật cười, khẽ che miệng.
“Công tử à? Cậu nói linh tinh gì đấy?”
Hai Tú liền nhìn kỹ lại gương mặt cổ, rõ ràng là mẹ mà, phong thái này, vóc dáng này hết chín phần là mẹ ruột của cậu, làm sao mà cậu lầm lẫn được.
Giọng nữ bĩu môi.
“Dẫu em có lớn hơn công tử chút xíu thì cũng chưa đến tuổi làm mẹ cậu đâu nhé!”
Mụ già hiểu ý liền cười lớn.
“Hô hô… công tử à! Thiệt tình, không ngờ công tử cũng có sở thích như vậy!”
Liền nhìn người nữ ở giữa.
“Mau lại gặp con mình đi.”
Người nữ hiểu ý, mặt đỏ ửng.
“Ôi, con trai của mẹ, mẹ thương.”
Liền đi tới, xà vào lòng hai Tú, khiến hai Tú đã rối lại càng thêm rối, mắt của cậu liếc lên người cô, áo mặc trễ lồ lộ da thịt, mùi thơm nức mũi làm sao, chợt đũng quần nhô lên đập vào mắt nữ nhân, hai Tú chỉ biết im bặt.
Nữ nhân cười cợt nhìn thằng bé.
“Con trai của mẹ! Mẹ con mình đi nghỉ ngơi nhé!”
Hai Tú chân bước theo người nữ, mỗi bước đều nhẹ tênh không chút tiếng động, rồi đập vào mắt là dãy phòng gỗ, lại thấy thằng đầy tớ chực sẵn, lại bước vào trong là không gian nửa tối nửa sáng, cách nhau bằng vách ngăn, hai Tú dường như hiểu rõ chuyện gì sắp xảy đến, bất giác tim đập mạnh, miệng khô khốc.
Người nữ kéo cậu tới chỗ giường, miệng khẽ thủ thỉ.
“Em tên Kiều Vân, còn công tử tên gì?”
Hai Tú líu lưỡi, rõ ràng là mẹ mà, người cũng giống, tên cũng giống, liền nói lớn.
“Mẹ ơi, con nè, con hai Tú đây…”
Người nữ lại mỉm cười.
“Hai Tú của mẹ, để mẹ thương, mẹ thương…”
Rồi bất giác trút toàn bộ xiêm y, lõa lồ trước mặt hai Tú, khiến thằng bé mở to hai mắt, càng nhìn hai Tú càng thấy giống, bầu ngực to lớn, nước da trắng bạch, rồi cậu liếc xuống dưới, thấy vùng kín nữ nhân đầy lông, liền đỏ ửng cả mặt, nữ nhân liền tiến tới, đặt bầu vú lên tay cậu, khiến tay thằng bé chìm sâu mất hút.
Giọng nữ lả lơi.
“Thế nào hai Tú? Con có sướng không?”
Hai Tú ú ớ.
“Sướng… sướng lắm mẹ ơi…”
Rồi giọng nữ lại thủ thỉ.
“Còn chỗ này sướng hơn nữa? Để mẹ giúp con.”
Liền ngồi dậy, đứng trước mắt thằng bé, dạng chân ra, rồi từng ngón tay miết tới, trườn qua đám lông, chạm tới mép thịt hồng, khẽ tách ra trước mặt hai Tú.
Một màu đỏ rực hiện ra, lan tỏa đến khuôn mặt nam nhân, sắc đỏ thế nào thì gương mặt nam nhân thế đó.
Người nữ thốt lên lời dâm dật.
“Con ơi? Mau mau… đút cặc vào lồn mẹ đi con…”
Hai Tú từ con mèo nhỏ bỗng hóa thành hổ, liền nhào tới, hông đẩy đẩy như con chó động dục, hai Tú móc con cặc ra, nhè tới vùng kín nữ nhân mà đâm vào, dẫu cho chả có tí kinh nghiệm nào nhưng thân thể hai Tú cứ chuyển động, rồi khi áp sát vào lại càng khó tả, cảm giác kỳ lạ quá, một cơn sóng ào đến làm hai Tú vỡ òa.
Mắt hai Tú mở to.
Chỉ thấy mẹ nằm cạnh bên, gương mặt thanh tú đương ngủ say, hơi thở thơm làm sao. Cảm giác rùng mình ập tới, thằng bé nhìn xuống đũng quần, chỉ thấy ướt nhẹp một bãi, dính đầy chất trắng đục.
Hai Tú nửa khóc, nửa hối tiếc.
“Mình đái dầm rồi sao? Nhưng mà giấc mơ ban nãy, giống thiệt quá…”
Rồi cậu nghía lên gương mặt của mẹ, hai Tú bất giác đỏ ửng, liền tránh đi.
“Trời ơi! Trời ơi! Mình mơ thấy gì vậy trời?”
Thế nhưng trong sâu thẳm, một nỗi niềm khao khát bùng lên, thứ cảm xúc khoái lạc dần le lói trong tâm trí thằng bé.
Hai Tú vội xuống giường, vơ vội chiếc quần rồi biến mất. Trong suy nghĩ chợt lóe lên hình ảnh người anh, là Như.
“Mình sẽ hỏi anh ấy xem, biết đâu ảnh rành chuyện này…”
Hai Tú nghĩ thầm.