Đầy tớ

Chương 17



Phần 17

Kiều Vân ngồi trước gương, hai mắt đen to tròn nhưng sâu hun hút, nét tươi tắn không còn hiện hữu, từng ngón tay thon thả chải nhẹ mái tóc dài, suôn và mượt, trang điểm sơ qua, rồi cô đi đến bên kệ tủ, cởi áo lụa ra, bộ ngực bung tỏa, căng phồng trước mặt. Kiều Vân khẽ mắng, đoạn lấy y phục kín đáo ướm thử.

“Thiệt tình, áo ngực chật quá… hồi xưa đâu có lớn như thế này…”

Vận đồ xong xuôi, cô còn cẩn thận nhìn một lượt trước gương, đảm bảo mình ra dáng một góa phụ đã có tuổi, khiến nam nhân rời ánh mắt khỏi cô.

Bất giác Kiều Vân mỉm cười, thấy mình cố ra vẻ già nua, buồn bã cũng chợt nhớ lại ngày xưa…

Ngày xưa…

Cường là công tử con ông Thắm, vốn là con một, được nuông chiều từ nhỏ, nhưng tính nết lông bông, ông Thắm vốn đã qua tuổi lục tuần, muốn có cháu lắm nhưng Cường nhiều lần từ chối mối này mối nọ nên cũng đành mặc kệ.

Cường lại quen với Kiên, vốn nhỏ tuổi hơn thường gọi Cường bằng anh. Kiên nhà mặt phố, gia đình buôn bán, vốn có nhiều tiệm may âu phục, cả hai quen biết qua nhiều lần đi chơi gặp mặt nói chuyện trên phố.

Kiên cũng là công tử bột, tính tình hiền lành, thường hay đứng mát không quen nắng mưa, mỗi ngày chỉ loanh quanh trong phố chứ không đi đâu xa, một hôm đi dạo trên đường, bỗng nhiên cô gái đi phía trước rớt ra túi thơm, Kiên tiến lại lụm lên, thấy cô gái không mảy may, biết là không hay chuyện rớt đồ.

Kiên liền đánh tiếng.

“Thưa cô, cô làm rơi đồ…”

Người con gái quay đầu lại, khiến Kiên như chết lặng, đôi mắt to tròn, đen láy óng ánh, mũi cao, môi đỏ thắm, gương mặt rạng rỡ như nắng mai, tóc chải nhẹ dài đến hông, vóc dáng đầy đặn, khuôn ngực căng tròn dưới lớp áo, thực là không còn từ nào để tả hơn. Giai nhân mới độ mười lăm, khuôn mặt còn dư nét trẻ con, thế nhưng nở nụ cười lên cũng đủ khiến nam nhân đổ gục.

Giọng trong trẻo, ngọt như đường cất lên.

“A… Thực ngại quá… là em làm rớt…”

Kiên đỏ mặt, từ thuở đó giờ lần đầu tiên tim của cậu đập mạnh đến vậy.

“A… A… A… của cô đây…”

Nữ nhân che miệng cười duyên.

“Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Người nữ đón lấy túi thơm, cúi chào rồi quay người đi, Kiên không hiểu sao tự nhiên cũng có dũng khí để thốt lên.

“Thưa cô… cô tên gì? Người ở đâu?”

Nữ nhân quay lại, nở nụ cười xinh xắn, khiến Kiên đần thấy rõ.

“Em tên Kiều Vân, sống cũng gần đây thôi…”

Kiên nghe thế cả mừng.

“Vậy mai mốt gặp rồi… anh có thể mời em đi dạo phố… được không?”

Kiều Vân đỏ mặt, thẹn thùng gật đầu.

Kiên về tới nhà, sung sướng làm sao, lần đầu tiên được ông trời sắp đặt cho duyên số, cảm giác hoan hỉ quá chừng.

Rồi thì những ngày sau Kiên cũng chạm mặt giai nhân trên phố, nhưng lần này cô bé lại đi chung với người lớn, mà tính Kiên vốn nhát, định bụng khi nào cô đi một mình sẽ tiến tới làm quen, cứ thế hết tháng mà không hay, ba bốn lần giai nhân đều đi cùng người khác, khi thì đi có người lớn, lúc lại đi với đám bạn bè đồng trang lứa, khiến Kiên chờ mãi mà không có dịp, nhưng Kiên vẫn ung dung lắm, vì biết người đẹp ở gần đây, không hôm nay thì hôm khác sẽ có cơ hội thôi.

Một hôm Kiên ngồi uống nước với Cường, bất giác thấy giai nhân đi chung với đám người họ hàng, liền sáng lên.

“Anh Cường, con nhỏ em thích kìa!”

Cường liếm môi.

“Quả là đẹp, công nhận cu em tinh mắt phết!”

Kiên hí hửng.

“Em mà, còn phải nói sao!”

Cường liền nắm tay Kiên, hồ hởi đáp.

“Đi anh em mình lại nói chuyện… để cho chú làm quen nào!”

Tự nhiên Kiên thụt tai, miệng nói nhỏ, khí phách nãy giờ biến đâu hết.

“Để hôm nào đi anh… em em ngại lắm… chờ đi…”

Cường ngớ người.

“Chờ là chờ khi nào?”

Kiên lí nhí.

“Bữa nào ẻm đi một mình ấy, dễ bắt chuyện hơn.”

Cường nhe răng cười khì.

“Thiệt tình cái thằng nhát gái này!”

Một buổi chiều phố gió thổi mát, Kiên đi dạo về tới cửa tiệm…

Thằng người làm chạy ra nhoẻn miệng cười.

“May quá cậu về! Nãy giờ ông chủ chờ hoài hông thấy cậu đâu!”

Kiên bĩu môi.

“Có chuyện chi?”

Tên làm cười mỉm.

“Cậu cứ vô trong nhà thì sẽ biết… hihi.”

Kiên đi qua sảnh, qua dãy hành lang rồi tiến tới gian phòng giữa, thấy cha mình ngồi đó, đương nhâm nhi tách trà, thấy Kiên, ông giãn cơ mặt, nở nụ cười tươi rói.

“Về rồi đó hở con… đi đâu lâu quá mậy?”

Rồi ông khẽ hắng giọng, một mụ già béo, son phấn trát đầy mặt bước ra, nở nụ cười nhìn Kiên.

“Mèn đét quơi, cậu nhà thực tuấn tú, ra dáng hào hoa quá!”

Kiên hơi nhăn mặt, bình sinh cậu kỵ mấy người hay mở miệng là nịnh hót khen chê người này người nọ. Kiên đi tới chỗ ông già rồi ngồi xuống, mắt nhìn mụ.

“Xin hỏi bà đây là ai? Đến đây có việc chi?”

Mụ già che miệng, nói lớn.

“Chắc cậu không quen, chứ tui đây nổi danh lắm à, xưa giờ đám công tử tiểu thư đều do một tay tui mai mối đó.”

Kiên nghe mà mày chau tít, dần dà hiểu chuyện trước mắt.

Giọng già cất lên.

“Đây là bà mối, cha mới mời về, mày cũng lớn rồi, đến tuổi lấy vợ.”

Rồi ông đưa tay mời bà mối ngồi xuống, mụ ngồi phịch xuống ghế, trông rất nặng.

Rồi mụ bắt đầu nói như hót, dân nghề mà.

“Ông đã nhờ tới tui đây, còn cho tui quà cáp nhiều thế, thiệt ngại quá! Tui cũng theo ý ông đi đây đi đó, cũng tìm được một cô hợp với cậu Kiên đây!”

Mụ già cười hô hố.

“Con bé này á! Vừa đẹp người lại vừa đẹp nét! Cha mẹ phường khá giả, sống gia giáo, có tiếng trong vùng… Trời quơi, không có chỗ nào chê hết á!!”

Cha của Kiên hỏi.

“Thực là môn đăng hộ đối?”

Bà vú chắp tay, nhe răng vàng ố.

“Chắc chắn luôn! Tui đây đảm bảo với ông!”

Kiên ngồi nghe, chợt nhớ lúc trước có ông anh quen cũng nhờ mai mối, ông này dáng người mập mạp, gương mặt cũng ưa nhìn như Kiên, được mai mối, rồi không hiểu có phải dính bùa mê thuốc lú gì không cũng cưới một cô vừa lùn vừa béo, nom chả ra sao, Kiên một hôm thấy ổng dẫn vợ theo, cả đám ngồi đó mà nhân hai vợ chồng đi liền cười chê, Kiên cũng ghét mấy vụ mai mối này lắm. Sẵn nhìn mặt bà mối, thấy bà này già mà lại son phấn trông thật lố lăng, đoán chừng cũng chả ra gì, khéo lại mai mối cho mình thứ gì đâu không cũng nên.

Kiên nắm chặt tay, nói hơi lớn.

“Bà mối à! Nãy giờ bà toàn nói với cha tui, mà không ngó sang tui tiếng nào! Tui nói cho bà biết! Người mà bà mai mối cho tui tên gì? Ở đâu? Nhiêu tuổi? Tướng mạo ra sao…”

Bà mối cười mỉm, khẽ đáp.

“Cái cậu này thiệt tình, nếu cậu nóng lòng đến vậy thì ngày mai đi gặp người ta đi nhé. Để người ta trả lời cho cậu, chứ cậu hỏi tui làm cái gì, tui có phải người nhà đâu mà rành thế!”

Kiên không thấy vui, liền nhìn sang ông già mà lắc đầu.

“Vậy là bà cũng không rõ, chỉ mới thấy mặt thấy nhà chứ gì?”

Bà mối thấy Kiên ăn nói bất mãn, cũng không vui, liền đáp.

“Cậu này… có gì cứ nói… sao phải suồng sã thế!”

Kiên đỏ mặt, nói toẹt.

“Cha à! Con có người thích rồi! Cổ hay dạo phố! Lại ở gần đây, mai mốt gặp cổ rồi con dẫn đến cho cha xem mắt! Cần chi mấy cái thứ mai mối tào lao này!”

Bà mối nghe mà tức mình.

“Nè… cậu nói ai tào lao đấy hử?”

Cha Kiên cũng biết việc sắp hỏng, liền nói đỡ.

“Thằng này, mày biết tao bỏ bao nhiêu tiền không hả?”

Kiên cười.

“Hóa ra cũng vì tiền mà thôi!”

Bà mối lúc này không nhịn được, liền đứng lên, vứt mớ quà lại, nói to.

“Thưa ông tui đây cũng không cần nữa! Không có mối này thì có mối khác!”

Xong mặt hung mày dữ bước ra ngoài. Cha của Kiên nhìn theo mà thở dài thườn thượt, trách Kiên không biết lễ nghĩa, Kiên cũng làm thinh, xá gì mấy người đó chứ.

Hôm sau, nhân dịp gặp mặt, Kiên đem kể hết cho anh Cường.

Cường cười lớn.

“Chú làm vậy là đúng lắm!”

Kiên nhìn Cường thấy anh hôm nay buồn bã, không có chút tươi tắn như mọi hôm, cũng hỏi nhỏ.

“Anh sao thế? Bộ có chuyện gì không vui sao?”

Cường cười gượng, hít một hơi.

“Thì cũng chuyện như chú…”

Kiên liếm môi.

“Anh cứ từ chối như em là được mà!”

Cường than thở, vắt tay lên trán.

“Không được rồi, anh năm nay đã lớn, quá tuổi đến nơi rồi, mà anh lại con một, không thể trái ý ông già được nữa!”

Kiên nhe răng, tỏ vẻ hoảng.

“Vậy là không đi không được?”

Cường đáp.

“Chính thế!”

Kiên sực nhớ ra, liền hỏi.

“Có phải bà mai là mụ già son phấn lố lăng không?”

Cường ngạc nhiên.

“Sao chú biết!”

Kiên cười ồ.

“Hôm qua bả gặp em, bị em từ chối thẳng tay, chắc tìm đến chỗ anh đây mà…”

Cường làm bộ mếu máo.

“Thằng này mày hại anh mày rồi!!”

Kiên xua tay, cười hô hố.

“Anh lo cái gì! Hay là đến bữa mai mối em đi cùng anh, có gì anh em mình cùng phá!”

Cường mắt sáng lên, nói lớn.

“Được!”

Kiên cũng vì tò mò, không biết đối phương mà bà mối giới thiệu cho Cường mặt mũi ra sao, chắc là phường xấu xí lắm, bởi lẽ so với Kiên thì Cường kém hơn nhiều, Cường đi chơi lêu lổng, người thì gầy, lại khoái nhậu, tướng này ra ngoài nắng sớm xỉu bất tỉnh mà nhập hòm cũng nên. Mới biết Kiên nào có ý tốt gì đâu, tự nhiên thấy Cường chịu thiệt thay mình, bất giác cũng cảm thấy sương sướng, thực trong lòng cũng thấy mình không phải.

Đến ngày mai mối…

Cả nhà Cường thuê xích lô chở tới, Kiên thì được tên tớ kéo xe, đi hơn nửa canh giờ mới đến, vì nhà Cường xa hơn nhà Kiên, chứ nếu từ nhà Kiên tới nơi thì gần hơn nhiều.

Đám người dừng chân, trước mặt là gian nhà gạch ngói, vẻ ấm áp, hàng rào trồng đầy ắp mẫu đơn son, bên trong là sân lát gạch, vườn cây lẻ tẻ, rù rì bóng mát, khung cảnh thiệt nên thơ.

Tự nhiên Kiên có chút hụt hẫng, thấy cảnh nhà thế này, vậy chắc chắn đối phương cũng ra dáng lắm đây.

Kiên theo Cường vào sân, bất giác trong nhà có tiếng cười lớn, bà mối già bước ra, cười lớn nhìn mọi người, đón cha mẹ Cường vô trong.

Mụ dừng lại nhìn Kiên.

“Ôi chà? Trông ai kìa? Thiệt xúi quẩy?”

Kiên trừng mắt.

“Mụ nói gì thế? Tin tui nói với anh Cường không?”

Giọng mụ chợt hoảng.

“Ấy ấy, công tử! Tui lỡ lời, hề hề hề!”

Mụ săm soi Kiên một hồi, rồi khẽ cười mỉm.

“Công tử đến đây, e là trễ, hối hận cũng muộn rồi!”

Kiên cười sảng.

“Hờ hờ… thôi thôi mụ đừng nói nhảm… để tui xem con bé mà mụ giới thiệu mặt mũi thế nào! Nếu mà mụ khiến anh Cường mất mặt thì đừng trách đó!”

Mụ già bĩu môi.

“Được! Được! Để rồi xem! Hừ!”

Hai bên gia đình ngồi đối diện, bà mối dốc hết sức, bằng kinh nghiệm năm mươi năm trong nghề, dẻo miệng khen bên này bên kia, chẳng mấy cũng khiến ông bà hai bên mềm nhũn, thế này thì ai chẳng đổ.

Kiên khịt mũi, nhìn bên đàng gái, cũng có chút được, người nào cũng da dẻ hồng hào, sắc mặt tươi tắn không có vẻ mệt mỏi, trông rất phúc hậu.

Mụ già mai mối nhìn Kiên mà hừ mũi, thầm rủa.

“Thằng nhãi ranh để xem mày còn lớn giọng được không! Tao còn chẳng đẻ ra được mày!”

Lập tức mụ đổi nét, nhìn vào trong màn trướng, hai bên gia đình liền dõi theo, mụ già nói khẽ.

“Kìa bà, còn không mau bảo con gái của bà ra đây! Mau cho đàng trai chiêm ngưỡng nhan sắc chớ! Hố hố hố!”

Người nữ đứng tuổi liền đánh tiếng.

“Kiều Vân, con mau ra đây!”

Trong màn cất lên giọng trong trẻo, ngọt như suối.

“Dạ… thưa mẹ!”

Người nữ bước ra, dáng điệu hồn nhiên, tươi trẻ xuân thì, mỗi bước đi đều thổi lên làn gió mát, cơ thể căng tràn sức sống, như nắng ban mai như hoa chớm nở. Gương mặt quen thuộc làm sao, mái tóc dài đến hông, má hồng môi đỏ, mắt đen láy. Cô bé bước tới chào hỏi hai bên, Cường nhìn mà ngạc nhiên, không ngờ tới.

Kiên đứng hình, chết trân không thể nói lên lời. Bao nhiêu suy nghĩ ập đến.

“Ô kìa? Ô? Ô kìa? Chuyện gì thế này? Sao lại là cổ? Trời ơi!!!”

Bà mối nhìn gương mặt Kiên trắng bệch, mồ hôi túa ra, liền cười thầm trong bụng.

“Bà đã bảo gì nào thằng ranh con!”

Cô bé chợt liếc sang Kiên, khẽ chau mày, xong cũng chuyển hướng sang Cường.

Giọng nữ trong trẻo quá.

“Em chào anh.”

Cường líu lưỡi.

“Chào… chào em…”

Màn dạo đầu của hai bên gia đình diễn ra rất suôn sẻ, dường như không có gì cản trở, cả buổi Cường chỉ nhìn chằm chặp vào Kiều Vân. Điều đó khiến Kiên có chút lo sợ, một dự cảm không lành ập đến. Nhân lúc cả hai bên đương nói chuyện, Kiên liền kéo bà mối sang một góc.

Kiên thở dốc, ra vẻ hối hận.

“Thế này là thế nào hả bà mối?”

Bà mối cũng chả hiểu đầu cua tai nheo gì, liền ngu ngơ đáp.

“Thế là thế nào? Cậu từ chối đã rồi giờ lại đòi là sao? Xà lơ vừa vừa thôi!”

Kiên nhăn mặt, rít lên.

“Trời ơi! Cổ là người tui thích cả tháng nay! Nhưng chưa có dịp làm quen mà!”

Bà mối bĩu môi.

“Thế sao lúc già mai mối cho, cậu lại mặt hung mày dữ từ chối hả?”

Kiên giậm chân, rống lên.

“Sao tui biết được! Cứ tưởng…”

Giọng già đắc thắng, cười lớn.

“Tưởng gì mà tưởng hả con? Giờ thì hết cứu!”

Kiên liền đổi sắc, giọng run run mà van lơn.

“Bà giúp con phen này đi bà mai! Con nhớ ơn bà suốt đời, còn nữa có nhiêu tiền con sẽ đưa!”

Bà mối thỏa chí, cười hô hố.

“Tưởng gì, có gì khó! Không phải cậu với cậu Cường là anh em kết nghĩa đấy sao? Chỉ cần cậu Cường nói một tiếng là được mà! Vật quy nguyên chủ! Không phải sao?”

Kiên mừng quýnh, liền ôm tay bà mối hun hít thật mạnh.

“Con đội ơn bà mối! Ơn này con trả sau!”

Bà mối cũng lớn tuổi, tính hỏi tội nhưng thấy thằng này cũng dễ, liền thôi.

“Vậy mới biết già này nổi danh mát tay chớ!”

Kiên đợi đám người nói chuyện xong xuôi, ai nấy chuẩn bị ra về thì tìm đến gặp Cường. Thấy Cường mặt đỏ hây hây, cũng thấy không vui, nhưng cũng lại nói chuyện cho ra lẽ.

“Anh Cường! May quá! Cũng may là có anh!”

Cường ngớ người, hỏi.

“Sao thế hả Kiên?”

Kiên liếm môi.

“Trời ơi! Xém chút nữa em đã bỏ lỡ mất ý trung nhân rồi! Giả hôm nay không phải là anh mà là ai khác thì xem? Không phải em đã bị cướp mất rồi không?”

Cường líu lưỡi, đáp.

“Ờ… Ờ…”

Kiên nhìn vào Cường, nói mà như van lơn.

“Anh Cường! Em quý anh như anh em ruột thịt! May mắn cho em quá! Chuyến này về nhà, anh từ chối mối này rồi em sẽ cập cà làm quen cổ! Anh thấy sao!”

Cường mỉm cười.

“Em nói chí phải! Anh cũng không ưng lắm! Dù sao con nhỏ đó cũng là người em thích mà! May mắn cho thằng em lắm đấy biết không?”

Kiên ôm Cường, khẽ sụt sịt sóng mũi.

“Anh Cường! Em mang ơn anh rồi!!”

Cường đập tay lên vai Kiên.

“Bồ chú cứ để anh lo! Chú về mà chờ tin tốt của anh!”

Kiên nở nụ cười rạng rỡ, nhe răng.

“DẠ!”

Suốt cả một tuần, Kiên ngồi lì trong nhà, lúc lại ra ngoài đường hóng gió, trong lòng thầm nghĩ.

“Quái lạ, sao lâu thế nhỉ? Cũng chẳng trách được, chắc anh Cường phải chống dữ lắm… lần trước ảnh bảo không trốn được mối này mà… Em tin anh, anh Cường!”

Vừa mới nghĩ xong thì chợt thấy thằng hầu quen thuộc của anh Cường chạy tới, mặt mày lâng lâng vui sướng.

Kiên biết việc đã thành, liền nhe răng cười hố hố.

“Sao nào! Chú em đem tin tốt đến cho anh phải không?”

Thằng hầu cũng nhe răng cười đáp.

“Sao cậu biết! Hihihi!”

Kiên cười mỉm, hít một hơi.

“Có việc gì mà tao không biết chớ! Hớ hớ hớ!”

Thằng hầu liền nói luôn, không dài dòng chi nữa.

“Dạ! Thưa cậu! Đây là thiệp mời đám cưới của cậu Cường! Xin cậu nhận ạ!”

Kiên hóa thành tượng đá, ngây như phỗng.

Ngày diễn ra đám cưới, rộn ràng linh đình làm sao, viên quan hai họ đông nườm nượp…

Cường lúc này đãi tiệc quan khách, tìm Kiên đỏ cả mắt mà không thấy. Cũng thấy được ông già của Kiên, chào hỏi một hồi thì Cường mới vô chuyện.

Cường nói nhỏ.

“Dạ… thưa bác? Ngày vui của con mà không thấy em Kiên đến?”

Ông già đáp gọn lỏn.

“Kỳ cục thiệt chớ, tự nhiên mấy ngày nay, nó cứ đóng cửa ở lì trong phòng, la hét om sòm… hôm nay lại thò mặt ra kêu bệnh không khỏe trong người! Nhờ bác chuyển lời đến cháu!”

Cường nhếch môi.

“Dạ… con cũng cảm ơn em Cường nhiều lắm!”

Rồi Cường lại tìm đến lũ bạn nhậu, thằng nào thằng nấy hớn hở ăn uống, mặt đỏ tía cả lên.

Một thằng lớn tiếng.

“Đụ mẹ! Thằng này chơi vậy là không được rồi!”

Một đứa ợ lớn, hét lên.

“Đúng đó Cường! Thằng Kiên vầy là hỏng!”

Đứa khác xoay tít đầu, gừ lên.

“Đời người chỉ có một lần duy nhứt! Làm sao mà thằng Kiên bỏ lỡ được! Có bệnh cũng phải đến chớ! Không đi được cũng phải có người khiên đi!”

Cường xua tay, ra vẻ đàn anh chính chắn.

“Lo gì hôm nay đám cưới, ngày mai đám nhậu, anh em mình gặp nó hỏi tội sau! Nào anh em cùng nâng ly rượu chúc mừng nào!”

Cả đám cụng ly hò hét inh ỏi.

Màn đêm buông xuống…

Đám nam nhân ăn uống say sưa, vẫn còn đang hát hò, mà trong gian phòng ngủ, bóng hình giai nhân lặng lẽ nằm đó, dường như đang chờ đợi điều gì sắp đến. Kiều Vân trong y phục áo lụa trắng tinh, ga trải giường đều trắng đẫm, đây là bước đầu tiên kiểm tra, nếu vải trắng không dính máu tức người nữ là cái loại loăn loàn, không được trinh nguyên, phải trả về gia đình.

Nghiêng sang một bên, nhắm mắt nhớ lại, cô được mẹ dặn dò dạy bảo rất nhiều về lễ nghĩa, những thứ kiểm đoán phức tạp, làm dâu gia đình hào môn nào có dễ gì. Vì thế cô bé dẫu còn nhỏ, mới hơn mười lăm xuân sắc đã chớm ưu phiền nhiều thứ.

Tiếng cười vang lên, một tiếng động mạnh làm sao, nghe như có tiếng người ngã, rồi cánh cửa cũng mở ra. Cường say xỉn chân bước siu quẹo đi tới.

“Ơ… hức… hức… vợ… ơi…”

Rồi cũng nhanh chóng ủn cả người xuống giường, nến lập loè trong gian phòng, chỉ đủ thấy nét mặt của nhau, Kiều Vân ngửi thấy mùi chua, mùi rượu nồng làm sao, khiến cô bé nhăn mặt.

Cường ú ớ, say bí tỉ lắm rồi.

“Kiên quả là thằng ngu si, thích mà không dám nói… cứ từ từ… hèhèhè… Cuối cùng lại vào tay anh… vợ yêu của anh… hèhèhè…”

Kiều Vân chau mày, khẽ thở dài, tội nghiệp cho Kiên.

Cường lại bắt đầu động tay chân, miệng lè nhè.

“Một khắc… đêm… xuân… đáng… đáng… ngàn vàng… hèhèhè!!”

Cường vốn dân chơi, cũng kinh qua nhiều nữ nhân, mấy việc cởi áo quần rất mau lẹ, tay chân quýnh quáng cả lên, phần vì men rượu, phần vì đêm trường tối tăm nên mất một lúc mới lột sạch đồ nữ nhân. Cường tuy không nhìn rõ nét người Kiều Vân, nhưng mùi thơm quá đỗi khiến Cường vốn đỏ mặt lại càng sôi hơn.

Cường cạ cạ con cặc vào người nữ, tay nhanh chóng ướm vào, đâm được một chút, biết là đúng nơi, Cường hí lên sung sướng.

“Kiều Vân anh tới đây!”

Rồi mới hẩy hông được một cái, chưa lọt được hết, phần vì đây cũng là lần đầu của cô bé, lại trong cơn say bí tỉ, Cường ngã ập luôn, xuất tinh, con cặc chẳng mấy cũng mềm nhũn tuột xuống, Cường ú ớ rồi ngủ mất tiêu. Thực đáng thất vọng.

Kiều Vân vốn hồi hộp, sợ hãi nhớ lại lời kể của đám đàn bà có kinh nghiệm, lần đầu bao giờ cũng đau đớn, nhưng lần đầu của cô tại sao lại chẳng có chút cảm xúc gì cả, nói trắng ra là không thấy gì. Tuy vậy cô bé cũng đưa tay xuống, thấy vệt máu lẫn chất dịch màu trắng, lại có cảm giác như bị rách da.

Kiều Vân nhăn mặt.

“Vậy… là mình đã thành đàn bà… rồi sao?”

Ngày hôm sau…

Kiên ngồi trong nhà, cứ như người mất hồn, mặt trắng bệch… miệng ú ớ… không nói tiếng nào…

“Kiều Vân… Kiều Vân… vậy là em… đã không còn… trinh trắng nữa rồi…”

“Em đã thành một con đàn bà…”

Rồi Kiên tự an ủi.

“Không sao, mình yêu ẻm mà, tình yêu lớn hơn tình dục… dẫu em ấy… không còn trinh nguyên mình vẫn yêu em ấy…”

Ngồi đó lại tiếp tục ú ớ nữa.

Bóng người thù lù xuất hiện, một anh to béo đứng trước mặt Kiên.

“Em Kiên làm gì ở đây?”

Kiên quen người này, cũng đáp lại, buồn thinh.

“Anh Phát, em… em… Mà anh đến đây có việc gì không?”

Anh béo liếm môi.

“Rủ mày đi nhậu chứ chi? Nào đứng lên đi thôi em.”

Kiên đẩy tay ra, giọng không vui.

“Nếu có anh Cường thì em không đi đâu…”

Tên Phát cũng láu cá, biết có chuyện giữa hai thằng, đành lém lỉnh đáp.

“Yên tâm! Không có đâu mà sợ.”

Lần này hai thằng đi tới một khu ngoại ô, vườn cây um tùm, một khu nhà chòi bắt ra mé sông, thích hợp cho việc ăn nhậu hú hét của đám dân miền tây.

Kiên tỉnh bơ đi vào, thấy bốn năm gương mặt quen thuộc, mồi nhậu cũng đầy đủ, liền ưng bụng ngồi xuống.

Chắp tay lễ phép, Kiên nói vài lời cho có.

“Thất lễ quá! Hôm qua vì bệnh không đi với anh em được… nay có mặt xin chịu phạt!”

Đám người hò dô.

“Đây uống đi em!”

Rồi không hiểu sao anh Cường từ trong sạp bước ra, khiến Kiên đứng hình, mặt xị xuống, không có vẻ vui lắm.

Cường nhìn Kiên, cười cười.

“Sao vậy em… hôm qua không đến đám cưới của anh, làm anh mày buồn lắm đó!”

Lại ngồi đối diện Kiên.

“Đây uống cho anh một chén!”

Kiên đón lấy, uống xong rồi cắm mặt gắp đồ ăn.

Một đứa trong đám nhân dịp Cường mới lấy vợ, cũng hí hửng hỏi.

“Anh Cường, thiệt may mắn quá! Trần đời em chưa thấy con nhỏ nào đẹp đến vậy!”

Một đứa khác nói chêm vào.

“Vậy là mày không rõ, con bé là giai nhân có tiếng trong vùng, nhưng vốn gia đình nho giáo chỉ tuân theo tục cưới hỏi nào là môn đăng hộ đối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.”

Thằng kế bên nịnh hót, vuốt đuôi thấy rõ.

“Phải phải!! Ngoài anh Cường có tài sản nhà lại lớn, cha mẹ làm to… thì ai còn hợp hơn. Hahah!”

Kiên nghe mà tức tối, liền im lìm không nói năng gì.

Một thằng lại gáy tiếp, dường như tò mò.

“Anh Cường, đêm tân hôn thế nào?”

Cả đám ồ lên, đứa nào đứa nấy háo hức, mũi dài ra như chó, lưỡi thò hà hà…

“Phải phải, anh Cường… nói mau lên… nữ nhân cực phẩm như vậy… ngon không?”

Cường cười tít mắt, nhe răng.

“Thiệt ngại anh em quá! Chuyện ái ân nam nữ sao có thể kể ra được?”

Cường xoa tay, nhấp nhá câu chữ.

“Nói gì thì… tình dục… đàn bà… quả là… chưa kể con bé mới độ tuổi trăng tròn… hàhàhà!!”

Cả đám hét lên.

“Đụ… má… Sướng nhứt anh Cường rồi!!”

Cường thực chất nói láo, hôm qua vì vui quá nên uống say bí tỉ, cũng chả nhớ mình làm được cái mẹ gì, chỉ biết gạo đã nấu thành cơm, thì cái chuyện ái ân chẳng sớm chẳng muộn cũng nhanh chóng mà nhuần nhuyễn thôi, đời người còn dài mà.

Cường liếc sang Kiên, sẵn hơi men, cũng thấy ngứa mắt thằng này.

“Kiên em?”

Kiên ngước lên nhìn Cường, khóe mắt đỏ hây hây như sắp khóc.

“Sao anh?”

Cường nhe răng cười lớn.

“Em đoán xem!”

Cả đám không hiểu chuyện gì, cho là Cường nói nhảm, nhưng Kiên thì biết, biết Cường đang ám chỉ điều gì, gương mặt chỉ cho thấy một điều duy nhứt, Kiên không muốn nói, lại cúi gằm mặt.

Cường đắc ý cười lớn.

“Con bé quả là hết sẩy! Phá trinh rên hừ hừ! Vừa rên vừa cầu xin tao dừng lại, phải đến giữa đêm tao mới thôi đó, xuất nhiều đến nỗi con bé ngất xỉu luôn! Hahahaha!”

Cả đám như ong vỡ tổ, tiếng cười nói ầm ĩ cả lên. Cường biết bây giờ nói gì thì đám này cũng tin, sao không bịa chuyện, dù gì thì bản lĩnh đàn ông, sự tự tin bao giờ cũng đến từ việc chinh phục đàn bà, Cường phải để cho bọn này hiểu là mình giỏi cỡ nào, khiến nữ nhân quỳ lạy ra sao, dẫu cho chỉ là bốc phét xạo chó.

Kiên nghe mà bất giác bật khóc, đứng dậy khóc tu tu bỏ đi, ra ngoài rồi về luôn.

Cường lại cười lớn.

Đến đêm khuya, cả đám vẫn còn nhậu, hò hét om sòm một mé sông…

Cường lúc này đã say quá rồi, chân loạng choạng bước, giọng lè nhè.

“Anh em… xin lỗi nha, phải đi giải quyết cái… mắc tiểu quá rồi… hà hà!!”

Đám người ờ ờ rồi thằng nào cũng lắc lư cái đầu… nghiêng như tháp đổ.

Cường đi chân cứ siu quẹo, hết cua trái lại cua phải, đến mấp mé bậc lan can hướng ra sông, chỗ này khuất bóng, Cường vắt chim ra đứng đái xồ xồ, tự dưng thấy con đom đóm bay trước mặt, ánh sáng lập lòe nom thích quá, liền chúi người tới đón bắt, ai ngờ quá trớn, Cường vốn nốc rượu nhiều, lại hét hò nữa, người đã nhũn như bún, cứ theo đà mà ngã xuống sông, trúng thế nước đang lên, rớt mà nghe cái tủm tưởng như hòn đá, cứ thế chìm lỉm. Còn đám bạn ông nào ông nấy đang mơ gặp cô tiên, đứa thì đang đếm sao, đứa thì gặp em huệ, chả có ai tỉnh táo nữa, tiếng nước lại không lớn, đen quá đen cho Cường.

Đến sáng hôm sau, một đứa khẽ tỉnh giấc, ra bờ sông nôn ọe, bao nhiêu là thứ trong mồm đổ xuống sông, nước lúc này đã rút, thằng này nôn trúng thứ gì đó, liền định thần nhìn lại, mới tá hỏa là Cường, xác mắc vào thân cây mục, bùn sình bê bết, bãi nôn rơi vào mặt hôi thối không thể tả.

Tin tức nhanh chóng lan truyền, chẳng mấy ầm ĩ khắp chợ, khắp phố, lan đến tai Kiên.

Tiếng kèn tiếng còi vang lên, cờ trống inh ỏi, bao nhiêu thằng mặc đồ hoa đứng nhảy điệu tiễn đưa…

Họ hàng khóc nức nở, hai ông bà già Cường ngồi thất thần, nhiều người kẻ đưa tiền phúng điếu cũng liếc nhìn sang cô con dâu của lão, miệng khẽ xầm xì vài câu…

Đám bạn của cậu Cường cũng tới, dù gì thì tụi này cũng có trách nhiệm, thằng nào thằng này làm bộ ủ rũ, tóc tai buông xuống, làm bộ dạng phờ phạc, phần vì ăn nhậu mấy bữa nay, phần thì bị cha mẹ ở nhà mắng chửi… liên luỵ cả đám.

Kiên xuất hiện, lẫn vào đám đông, điều đầu tiên là thắp nhang, khấn vài câu…

“Anh Cường… anh sống linh chết thiêng… còn nhớ anh nói… cái mẹ… gì ấy nhỉ… À… đúng rồi. Bồ chú cứ để anh lo… giờ thì em xin nói cho anh biết…”

Kiên sụt sịt sóng mũi, nhăn mặt ra vẻ sầu bi, thầm trong miệng.

“Vợ anh cứ để em lo! Khà khà!”

Đặng quay sang nhìn ông bà già của Cường, vỗ vai động viên cho có lệ, lại liếc sang cô con dâu, Kiên mừng thầm.

“Thiệt tình, người đẹp mặc gì cũng đẹp, áo tang mặc vô cũng xinh thế không biết, lạnh lùng kiêu sa quá!”

Thế rồi Kiên tiến đến chỗ, nhìn vô Cường. Kiên từ nhỏ tới lớn chưa thấy người chết bao giờ, nay tận mắt trông thấy cũng có chút hơi rợn, nhưng không hiểu sao lại thấy khoan khoái, tự nhiên trong lòng nghĩ ác.

“Chết là đáng lắm anh Cường!”

Kiên quay ra ngoài, hóng chuyện với đám bạn anh Cường, bọn này giả khóc thương một hồi xong chuyển sang Kiều Vân, khiến Kiên không vui, đành giả tản đi chỗ khác. Tự nhiên bắt gặp bà mai mối, bà này cũng đến chia buồn hai họ, thiệt tình trăm năm mười thuở mới có vụ như này, mới đám cưới xong hôm sau chết queo, tổ cha cái thằng, làm cho mụ cũng thấy khó xử, nói gì thì cũng là công việc của mụ, dính dáng đến mấy cái vụ như này khiến mụ cảm thấy mình gặp vận xui, cũng đương già cả, có tuổi rồi, làm mụ liên tưởng đến chuyện về hưu, nói khác đi là nghỉ nghề, rõ khổ.

Kiên tự nhiên thấy mình may mắn, liền tiến lại gần mụ, cười hề hề. Bà mối thấy Kiên mặt mày lúc nãy ủ rũ xong bây giờ đổi khác liền biết thằng này có ý đồ.

“Chà, cậu Kiên, cậu cũng đến đây chia buồn đấy ư?”

Mụ vờ hỏi, xem thằng này muốn gì, đặng để tính.

Kiên liếm môi.

“Chia buồn chớ, buồn lắm á!”

Thấy Kiên không thèm giấu nét mặt, bà mối cũng thở dài.

“Thế cậu tìm tui có việc chi? Đặng nói luôn một thể? Tính nhờ mai mối hay gì?”

Kiên cười, nhe răng nói.

“Chính thế… bà mai này, Kiều Vân… ấy… khà khà!”

Mụ nghe Kiên nói cũng bĩu môi.

“Thằng này… xác chồng còn chưa lạnh… lại nghĩ đến việc tái giá sao?”

Kiên đáp tỉnh bơ.

“Ngâm nước cả đêm lạnh ngắt, thịt bủn hết rồi… còn ấm mẹ gì nữa bà mối… Bà giúp con kèo này, bao tiền con lo hết hà hà!”

Bà mối cũng chép miệng, nghề mà, đâu phải gặp cái xui là tính nghỉ, còn thở còn gỡ.

“Được! Để đó tui lo!”

Đám tang diễn ra trong thương xót, hành lễ quỳ, kinh tụng rồi bốn chín ngày xong xuôi mới thôi…

Bà mối lựa ngày xem mọi việc êm dần, bớt khóc thương này nọ, mới dám đến hỏi, thấy mụ xuất hiện, bên nhà Cường cũng đón tiếp nói chuyện, mụ vốn dẻo miệng, kinh nghiệm mấy chục năm, không những cho mấy cặp trẻ, còn mai mối cả mấy người góa, mất vợ mất chồng, sao có thể chùn chân trước cái vụ nhỏ xíu này.

Nói năng một hồi, bên nhà Cường cũng xuôi lòng, phần vì cũng tiến bộ, hai là lỗi do thằng con mình tạo nghiệp, ăn chơi trác táng mới bạc phước, con dâu thì lại mới tuổi mười sáu, nó còn trẻ còn tương lai, chẳng lẽ bắt nó chết già một thân, ông bà cũng không muốn mang tiếng ác. Thế là cũng xuôi lòng, bà mối thấy cửa đã mở, liền lo đến Kiều Vân.

Giọng già cất lên.

“Cô chủ nhỏ, chớ quá đau buồn, cậu chủ vốn bạc phước… mà cũng do ông trời cả… tới số thì ai cũng phải đi thôi…”

Kiều Vân vốn từ nhỏ rèn trong khuôn phép, chỉ biết nói đạo lý.

“Bà đến đây làm gì hả bà mối! Tui còn tang, nói chuyện với bà không hợp…”

Bà mối chép miệng, uốn lưỡi.

“Sao cô lại nói vậy! Trời ơi! Cũng là do già cả! Là do già này mang tội…”

Kiều Vân thắc mắc.

“Sao bà mối nói thế?”

Giọng già khẽ than, làm bộ trách cứ bản thân mình.

“Là do… già… cả, lúc đầu người mà tui chọn cho cô là cậu Kiên, con ông chủ phường may, hai người lại quen biết, nhưng do tui hám tiền mới đưa sang cậu Cường, mà ngặt nỗi, đụng phải thứ ăn chơi, chỉ biết nhậu nhẹt…”

Rồi mụ rống lên, sụt sịt mũi.

“Là do tui đã hại đời cô…”

Kiều Vân nghe mụ nói mà cũng tỏ việc, khẽ than phận.

“Giờ thì còn có ích gì đâu bà mối! Sự đã xong rồi!”

Bà mối đưa khăn lau mũi, khẽ đáp.

“Già này vốn cầu may, ghép đôi uyên ương, sao nỡ để cô phải lụy một chỗ! Cha mẹ Cường đã đồng ý cho cô đi, cậu Kiên thì không màng lễ nghĩa, miệng đời… chấp nhận lấy cô làm vợ!”

Kiều Vân nghe cũng xuôi lòng, khẽ gật đầu.

Biết việc đã thành, bà mối cười ha hả.

“Cô may mắn lắm đấy, biết mấy ai goá chồng mà được cậu trai tơ, chưa vợ lấy về!”

Kiều Vân lại càng đỏ mặt, nhưng ý trời, tự nhiên đỏ mặt xong đổ mồ hôi, chạy ra bụi mà nôn oẹ.

Bà mối giật mình.

“Trời đất ơi, chẳng lẽ con bé này có mang, chuyến này sôi hỏng bỏng không rồi, Cường ơi là Cường mày hại đời chưa đủ còn hại tiếp con gái nhà lành!”

Cha mẹ Cường nghe con dâu lên cơn ói, liền cả mừng mà mời thầy đến, bắt mạch đoán đã mang thai mấy tuần, thế là từ bi chuyển sang hỉ, đi chùa cúng vái mừng quá trời, rốt cuộc cũng có thằng cháu đích tôn, Kiều Vân thì được chăm nom săn sóc như con gà đẻ trứng vàng, của cải đất đai của dòng họ đều đặt hết vào đứa con trong bụng, ngày tháng trôi đi sanh nở được thằng cu, tên Tú.

Cha mẹ Cường mãn nguyện sống với con dâu với cháu, rồi cái gì mà xuất giá tòng phu, xuất phu tòng tử, vốn con nhà gia giáo, Kiều Vân chuyện cưới hỏi với Kiên đã trôi thành dĩ vãng…

Kiên lúc biết tin Kiều Vân có mang, cũng giậm chân mà tức không kể xiết, xong cũng hậu tạ cho bà mối, mà tính Kiên vốn rất kiên trì, hai ba lần bị hớt tay trên, không muốn bỏ cuộc, đã vậy thì đành ở giá, chờ đến khi thằng con lớn lên, Kiều Vân vẫn còn trẻ, nếu được thì sau này vẫn tầm ba mươi xuân sắc, Kiên thì hơn mấy tuổi, sánh đôi lại hợp lẽ.

Kiên một lần thăm chị dâu có bầu sắp sanh, thấy bà chị như người khác, vẻ thanh tú biến dạng, mũi phình như heo, mặt đầy mụn, mắt thâm, lại bảo do cơ địa, đến nỗi nghe anh ruột kể đầu ti cũng thâm đen sì, mà vùng kín thì khỏi nói, sau sanh xong thì da bụng rạn nứt, chê xấu không ngớt lời.

Kiên đổ mồ hôi, biết Kiều Vân mang thai gần đẻ, cũng hạ cố đến thăm, nom xem tình hình thế nào, bất ngờ thấy cô dáng vẻ không có gì xấu, càng đẹp hơn trước, chỉ có bụng là hơi to mà thôi, người còn tiết hương thơm phức, đến khi sanh xong, Kiên cũng kiếm cớ đến thăm, dối là xem con của anh Cường, có lần nhìn trộm Kiều Vân cho con bú, thấy đầu nhũ hoa đỏ rực, da dẻ hồng hào, bụng lại thon mịn, mới biết đây đích thực là giai nhân hiếm có, cơ địa cũng khác người thường. Kiên lại càng chắc chắn về lựa chọn của mình.

Phải, chỉ cần ẩn mình chờ thời mà thôi.

Kiên cứ thế mỗi năm dịp đám giỗ lại đến thăm, ra sức là đứa em hiền ngoan của Cường, dần dà lấy được tình cảm của Kiều Vân.

Ở hiện tại…

Kiều Vân ngắm nhìn xong xuôi, mới bước ra ngoài, nhìn bài vị tổ tiên, cha mẹ Cường tuổi già cũng mất vài năm trước, bàn thờ nghi ngút khói, cũng sắp tới đám giỗ của anh Cường rồi.

Nghĩ đến việc gặp lại Kiên, cô cũng có chút mừng trong lòng, nhưng không để lộ, nhanh chóng cô bước ra ngoài, thần thái lạnh băng, sai thằng đầy tớ kéo xe ra phố, sắm đồ.

Mỗi bước chân là một liếc nhìn, mỗi dáng đi là mỗi ngả nghiêng, Kiều Vân mỗi lần dạo phố đều thu hút nhiều con mắt, dẫu cô có che đậy kỹ càng đến mấy cũng khó có thể giấu được khí chất tỏa ra, vẻ mặn mà xuân sắc, nét nhu tình luôn cuốn hút ánh nhìn mê đắm, biết bao cậu trai trẻ trung lẳng lặng nhìn theo cô.

Việc làm mỗi khi lên phố là ghé vào hiệu sách, mà bà cô đứng tuổi dường như biết trước mỗi lần cô đến, đều chuẩn bị cho cô nhiều quyển sách mới phát hành, Kiều Vân mỗi lần tính tiền thì đều nhận được nụ cười như mọi khi.

“Cậu Kiên biết cô thích sách, đã bao trọn cả rồi, mỗi lần cô cứ đến cứ lấy là được, hà chi phải đưa tiền!”

Ban đầu việc đó đối với cô rất khó chịu, bởi cô không thích mang ơn, nhưng dần dà cũng chịu thua, Kiên còn bày ra nhiều nơi nhưng cuối cùng chỉ gói lại nơi hiệu sách, cô chấp nhận điều đó thôi.

Nhiều người xem cô như tấm gương soi vào, cho cô là biểu tượng của sự trung trinh, thủ tiết thờ chồng, nguyên là nhiều năm về trước, mỗi lần Kiều Vân ra phố đều bị đám người săm soi, họ phần vì ghen tức nhan sắc con bé, nên đặt điều nói xấu, bởi lẽ con bé còn nhỏ, có kẻ còn chống mắt xem bao nhiêu ngày nhiêu tháng thì Kiều Vân đi bước nữa, cũng như biết bao cô gái goá được một hai năm đã lấy chồng khác, có kẻ bỏ con thơ, kẻ thì đi biệt theo tình nhân không ngoảnh đầu. Thế nhưng năm tháng dần trôi, hai Tú cứ lớn dần, Kiều Vân lại dắt theo ra phố, mẹ con hạnh phúc vui vẻ, càng khiến cho bao kẻ khi xưa thù ghét phải bỏ cuộc, có kẻ ác miệng cũng sớm bị chồng bỏ vì già nua, lấy đó làm nghiệp quật.

Người già hiểu chuyện thì khen con bé chịu khó một thân một mình nuôi con khôn lớn, rồi cũng thầm mong cô sớm có chỗ dựa, phận đàn bà chỉ mong một bến đỗ, làm gì có con thuyền nào đi mãi không cập bến.

Rồi người trong phố cũng thầm hiểu việc Kiên thích Kiều Vân, cho là chuyện lứa đôi, nhiều cô gái cũng xem Kiên như biểu tượng thuỷ chung, một lòng một dạ chờ người.

Kiều Vân lại ghé đến nhiều chỗ, dặn dò đồ tươi, ghé lại tiệm bông đặt trước, chuẩn bị cho ngày giỗ của Cường. Phiên rảnh, cô cho thằng đầy tớ về sớm, có gì cô sẽ đón xích lô về sau, nhân dịp lâu ngày mới lên phố, Kiều Vân lại đi dạo, nhớ về thuở lúc xưa khi mình còn con gái, vẫn thường đi dạo đoạn đường này, hàng cây lá rũ, gió mát thổi ào ào.

Bất giác có tiếng nam nhân cất lên.

“Thưa cô, cô làm rơi đồ!”

Bỗng nhiên Kiều Vân nhớ lại kỷ niệm xưa, lúc đó mình cũng đánh rớt túi thơm trên con đường, quả là chuyện xưa với nay mà cứ như một, tự nhiên thấy lòng mình có chút bồi hồi, Kiều Vân ngoái lại, nở nụ cười rạng rỡ như nắng mai, không còn ra vẻ u buồn như mấy năm qua.

“A… Thực ngại quá… là tui làm rớt!”

Người trước mặt cô là một thiếu niên khỏe mạnh, dáng người sạm đen vạm vỡ, là Như.

Thằng bé ngớ người vì nụ cười giai nhân, líu lưỡi mà đáp.

“A… A… A… của cô đây!”

Kiều Vân bất giác đưa tay che miệng cười khúc khích, quả thực giống, bộ nam nhân nào cũng thế sao.

“Như đó hả? Sao con lại ở đây?”

Thấy Kiều Vân gần gũi hơn chút, Như cũng cười tươi rói đáp lại.

“Dạ… con lên phố… đi ăn kem… với mua ít đồ ấy mà…”

Kiều Vân thấy thằng bé cũng tuổi mười sáu, gần mười bảy, lúc trước anh Cường bằng tuổi đã nhậu nhẹt uống rượu, mà thằng bé lại chỉ đi ăn kem, mua bánh, thật ra dáng con ngoan.

“À… vậy sao!”

Như liếm môi.

“Còn cô thì sao, sao lại đi dạo một mình thế này?”

Kiều Vân để ngỏ câu trả lời, chỉ đáp lại câu khác.

“Như này… sau này có lên phố chơi ăn uống, thì dắt theo hai Tú nữa… được chứ?”

Như cười đáp.

“Dạ… con hiểu rồi, lần sau con sẽ dẫn em ấy theo!”

Kiều Vân tạm biệt thằng bé, bắt xích lô bên đường rồi về nhà, vừa đi vừa nghĩ ngợi, nhớ lúc xưa bằng tuổi cũng hay lên phố dạo chơi với đám bạn, vô tư hồn nhiên như thế… không ngờ sau khi lấy chồng lại khác hẳn, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua rồi… ôi tuổi trẻ…

Chương trước Chương tiếp
Loading...