Dĩ vãng nhạt nhòa
Chương 167
Ông ủi xong cái áo somi rồi đến bộ đồ vest, nhìn nó ông lại thấy bùi ngùi trong lòng, đã 3 năm nay kể từ khi về đuổi gà cho vợ, ra vô trong sự dè bỉu của hàng xóm láng giềng, trong sự coi thường của vợ khi bà chì chiết ông, chồng người ta làm quan thì thanh vân đắc lộ, còn chồng mình thì biết ăn vụng mà không biết chùi mép, làm gia tài khánh tận, vợ con ra đường thì không dám nhìn ai, về quê hai bên thì bị họ hàng tránh né. Bộ đồ vest này, ngày xưa khi còn đương chức, là bộ đồ mà ông đã mặc khi đi vào Nam lần đó cùng với Hai Cương, ông muốn giữ lại, vì nó là 1 kỷ vật để nhắc nhở ông lúc nào cũng phải kiên gan bền chí để sống nhẫn nhịn, sống để chờ ngày phát hiện ra cái tử huyệt của nhóm lợi ích của Hai Cương, để họ thân tàn ma dại như ông. Thực ra lẽ ra ông không thù hận nhóm đó như thế, khi ông sa vào thế cờ và thua trí họ, ông hiểu suy cho cùng là do ông tham, và hai là ông là người khẳng khái, dám chơi thì dám chịu, nhà nước có tịch biên hết tài sản của ông, ông buồn đau thì có nhưng ông chấp nhận, vì đó là thiên lý, ông lấy của nhà nước qua bao nhiêu năm thu vén từ khi còn là anh cán bộ tài chính xã cho đến chức vụ thứ trưởng, thì giờ thua cờ, ông trả lại, cũng là của thiên trả địa mà thôi. Quan trường hơn thua, minh tranh ám đấu ông thua trí ông không hận, mà ông hận là chúng nó tàn nhẫn quá, độc địa quá, chúng nó đẩy con bé cháu của ông đi vào chỗ chết với tội danh buôn bán ma túy và buôn lậu, mà may là con bé trốn thoát được, không thì với cáo trạng truy tố 10 bánh heroin trong chiếc container chở đường Thái Lan nhập lậu thì giờ mồ nó cũng xanh cỏ lâu rồi. Phải, chính cái đó là cái mà ông sôi sục, chúng giết cỏ nhổ tận gốc, tàn tệ đến thế là cùng. Rồi bản thân ông và gia đình tý nữa thì ra đường mà ở, nếu không có ý kiến can thiệp của một đồng chí tốt bụng và sâu sát với cán bộ dưới quyền trong bộ chính trị, chiếu cố đến công lao lúc ông còn làm chủ tịch tỉnh cũng làm được ít việc tốt cho dân, đã can thiệp để chúng nó còn chừa cho ông căn nhà này, cho gia đình ông còn chỗ mà chui ra chui vào tá túc.
Mặc vào bộ đồ vest của những ngày uy quyền ngày xưa, nhìn mình trước gương, ông cảm thấy cái hào khí ngày xưa trở lại, và tâm hồn ông dần dần hứng khởi lên khi nhớ lại con Liễu đã kể cho ông về nhóm già 4, không cần nó nói ông cũng hiểu, vốn dĩ Sĩ Hùng thì thời còn quyền chức ông cũng đã nghe nói đến, và những tin tức gần đây ông đọc về nó qua chuyện báo Sài Gòn Thời Sự đưa tin minh oan cho nó vụ mãi dâm, rồi đưa tin nghi vấn nó buôn bán rượu giả, rồi những tờ báo khác nói thế này nói thế kia, minh oan có, gán ghép có, ông hiểu cái tầm của nhóm đó đến đâu, và nhiều năm kinh qua nhiều vị trí lãnh đạo, làm sao ông không hiểu những động tác giả của nó chứ, và con Liễu thì không biết, chứ ông đoán ra phía sau nó là một tay bự cũng cỡ như ông thời xưa chống lưng và âm thầm cố vấn, nhưng ai thì ông chưa biết, nhưng cần gì, trong thế cục liên minh sắp đến, ông cứ lo cho tốt phần ông đã, rồi họ sẽ mang lực của họ ghép vào, đã đi lên đến tầm đó, thì họ tự biết họ làm gì, chẳng cần mỗi thứ mỗi góp ý.
Bước ra đường, ông vẫy chiếc taxi đang chạy ngang qua, khi ông đến quán cơm trưa mà Hội đặt sẵn thì ông thấy anh đã như ông dặn, mời luôn một người em còn lại, anh này tên Đức, đang làm bên Ủy ban tài chính – ngân sách của Quốc Hội. Vốn dĩ còn một người thân cận nữa, nhưng ông không muốn mời hôm nay, dù ngày xưa cũng là trong hệ thống mà ông bồi dưỡng, nhưng anh ta giờ còn công tác trong Bộ tài chính, dù không dưới quyền Sáu Thiện, nhưng mà ông phải cẩn thận, cũng vì tin anh ruột mà sập hầm một lần, ông không thể bỏ trứng vào tiếp một cái giỏ đang lủng lẵng kế bên kẻ thù kia
Thấy ông anh Ba Xuân mặc lại bộ vest và lấy lại vẻ uy phong ngày nào, Hội cảm động lắm, anh và Đức cùng đứng dậy kính cẩn bắt tay người anh, người đỡ đầu cũ rồi họ ngồi xuống
Sau vài ly chào nhau vì ba năm rồi không gặp, cảm nhận được các em mình vẫn còn cung kính fvới mình và thấy sâu trong lòng họ luôn giữ cái tình nghĩa ngày xưa, ông cũng vào thẳng vấn đề, sau khi khoát tay đuổi con bé phục vụ ra khỏi cái phòng Vip mà Hội chọn hôm nay
– Hôm nay kiếm lại các em, cũng là để mình trả cái hận xưa, và cũng là cơ hội cho chúng ta, anh thì không nói, anh làm vụ này là vì con cháu của anh bị chúng dồn vào đường chết, còn hai em, cái đổi lại là.. Con đường quan lộ mở thêm ra một chút
Hội và Đức im lặng, chờ ông anh của mình nói tiếp, rồi họ chăm chú nghe khi ông nói về phe già 4, sự liên minh của con Liễu tạo ra khi quan hệ với bên đó, và thế lực chính trị ông đoán ra là Sĩ Hùng có, dù không cụ thể là ai, nhưng tầm mức và chiều sâu thì không kém Hai Cương.
Hội và Đức trầm ngâm suy nghĩ, chút sau Hội lên tiếng, ý anh Ba là mình làm lại cái bài hồi xưa phe đó quất mình, phải không,
– Phải, bởi vậy hôm này mới nhắn Hội mời cả chú, ông quay qua Đức, chú công tác bên Ủy Ban tài chính – ngân sách, công trình nào của tỉnh hay các bộ ngành làm chủ đầu tư, thì chú làm gì không nắm được
– Anh Ba nói không sai, đúng là bên Bộ Công An đang có dự án đầu tư xây dựng trại giam T89, thằng em cũng biết thông tin dự án, giờ anh Ba tính sao với cái này
– Đơn giản thôi, giờ mình xem, nếu kỳ này tổng cục hậu cần bộ công an mà mở thầu, nếu các công ty khác trúng thầu mà không liên quan đến Lộc đen thì mình tính khác, vì đó là do cánh riêng của thiếu tướng Ba Vỹ, thì mình không xen vô, nhưng nếu Sa Thạch trúng thầu lần nữa, thì chắc chắn có bàn tay của thượng tướng Hai Cương dây vào, thì mình làm luôn
– Anh tính làm kiểu nào, em tuy giờ là Cục trưởng cục chống tham nhũng thật, nhưng thực ra bên em chỉ làm theo chĩ đạo từ trên xuống, chứ tự mình nhảy vô thì kẹt thế lắm, trừ khi có đơn khiếu nại tố cáo. Mà tình hình Hai Cương đang làm mưa làm gió bên bộ công an thế này, ai dám đứng ra tố cáo, và quan trọng là quan điểm của trung ương thế nào khi biết ra công trình lem nhem
– Chuyện các chú băn khoăn thì để anh tính, miễn là khi đến phần của các chú, các chú tích cực nhảy ra, các chú có tin anh không, anh chỉ cần các chú hứa một câu, lâm trận không lui là được
– Cái đó thì anh Ba yên tâm, ngày xưa lúc anh gần đi, anh không ráng đẩy tụi em đi, thì giờ ba anh em mình về quê đuổi gà cho vợ hết rồi, còn đâu ngồi đây
– Thế thôi giờ mình ngồi lâu với nhau không có lợi, anh uống với các chú ba ly để xóa đi ba năm tạm biệt, sau này khi nào đến việc thì anh liên lạc, còn không thì hạn chế gặp nhau, rồi ông tự tay rót cho hai ông em mỗi người một ly, nào, chúc thành công, thôi, tạm biệt
Chờ Ba Xuân đóng cửa phòng ra về trước, Đức quay qua Hội, anh nghĩ sao, trong 3 anh em mình ngày xưa từ quê theo anh Ba, anh coi như là anh cả, anh nói em nghe
Suy tư giây lát, nhìn xa xôi ra khung cửa kính căn phòng Vip, chút sau Hội trầm giọng, anh cũng tin anh Ba, sau một lần chết hụt, người ta khôn ngoan hơn xưa nhiều lắm, và anh tin là phân tích của anh Ba về Sĩ Hùng là không sai, giờ mình cứ im lặng quan sát, nếu thành công vụ triệt nhóm lợi ích Hai Cương này, anh cũng có cửa lên Phó Tổng Thanh Tra Chính Phủ, còn em đâu phải không có đường về Bộ Tài Chính thế cho Sáu Thiện
Trầm ngâm chút, Đức với lấy chai Chivas 36 năm bên phía tay của Hội, thôi anh em mình cạn, quyết định vậy đi anh, khi nào có việc đến, anh gọi em là được.
Hôm nay Hạnh ngồi ở ngân hàng làm việc mà cô không thể nào tập trung vào chuyên môn được. Những gì cô chứng kiến khi Hương hành động tối hôm qua ở nhà Thuấn còn làm cô bị ám ảnh và ghê sợ. Không lẽ bạn mình, người tình của mình là những người có thể làm ra những thủ đoạn như vậy sao, những cái mà theo cô thì nó đi vượt quá cái gọi là ác giả ác báo mà phải nói là sự man rợ mới đúng, khi cô nhớ lại lúc Hương chà đầu thằng Thuấn vào vũng ói của cô, như một sự vùi lấp đi nhân cách của nó. Hạnh tự nhủ với mình, mai mốt có chuyện gì như vậy nữa, cô sẽ quyết liệt ngăn cản gã và Hương lại, họ có thể tự vệ, có thể thủ đoạn, nhưng đừng man rợ thái quá, vì như thế dần dần họ sẽ quen đi, và đến một ngày nào đó họ sẽ chỉ là những con quỷ. Một hành động lặp đi lặp lại sẽ trở thành thói quen, một thói quen lặp đi lặp lại sẽ thành bản chất, và một bản chất sẽ quyết định giá trị sống của tâm hồn. Đành là họ trong một nhóm xã hội đen, gã và Hương có vị trí như một đầu lĩnh chinh chiến, nhưng tàn án vì buộc phải tàn ác là khác, còn tàn ác vì niềm vui là khác, mà trong mắt cô, cái cười khanh khách cuồng dại của Hương hôm đó, nó đã đi vượt quá cái bắt buộc, mà nó bước chớm vào cái hung ác tàn nhẫn rồi, mình phải tâm tình hóa giải cho Hương mới được, nó là bạn thân của mình mà, cô tự nhủ, và nếu mình khuyên không được, mình sẽ nói gã bớt giao việc cho Hương lại, để bạn cô chuyên trách khâu an ninh hệ thống cho anh 4 mà thôi. Hạnh gật gù, Hương nó làm cái đó là hoàn toàn thích hợp với tính cách âm mưu của nó.
Nghĩ về Hương rồi nghĩ đến hệ thống của anh 4, mấy hôm nay Hạnh đã coi hết các cơ ngơi, tài sản, các chi nhánh, công ty con, công ty cháu, các cơ sở mang danh nghĩa cá nhân nhưng vẫn trực thuộc ngầm trong hệ thống thì Hạnh thấy ra nhiều vấn đề phân tán, manh mún, và có một nhược điểm là nó phụ thuộc anh 4 nhiều quá. Nó phụ thuộc từ nhiều mảng như quy trình ra quyết định của lãnh đạo cho đến rất nhiều như xe cộ có giá trị lớn, bất động sản, hạ tầng kinh doanh của doanh nghiệp đều thuộc sỡ hữu pháp lý của anh 4. Mà anh 4 thì lại là.. Trùm xã hội đen mà công an và các cơ quan bảo vệ pháp luật đã đưa vào tầm ngắm, nếu bản thân anh 4 bị pháp luật trừng trị bắt bớ, thì sẽ cản trở đến hoạt động của Sỹ Hùng ngay.
Hai là dù anh 4 không phải là trùm xã hội đen đi nữa, mà chỉ là chủ tịch một doanh nghiệp, thì việc gom chức năng quản trị lên tầng cao là điều tối kỵ trong quản trị doanh nghiệp tiên tiến. Các tập đoàn lớn trên thế giới đều phân cấp chức năng quản trị sâu xuống tầng lớp trung cấp, tức các trưởng phòng, giám đốc chi nhánh, giám đốc công ty con, chủ nhiệm các cơ sở, vì có như thế, thì ban quản trị cấp cao mới có thể tiến nhanh trong việc hoạch định ra chiến lược, giám sát việc thực thi và phân khúc cho quãng đường đi đến mục tiêu xác lập chứ không sa đà vô những chuyện vặt vãnh hàng ngày. Nghĩ đến cái này, Hạnh thở dài, chừng nào mà mấy ông bộ trưởng phải đi kiểm tra giá ổ bánh mì, tô hủ tiếu bán trong sân bay khi nghe người dân ta thán mắc rẻ, hay ông thủ tướng nước mình đi giải quyết tranh chấp một miếng đất 4 mét vuông, thì cái đất nước này cũng sẽ chỉ sa vào những cái tủn mụn vụt vặt mà thôi, hay như cả một cơ quan quyền lực như quốc hội, mà ra họp, thì toàn nghe bàn chuyện sài gòn ngập nước, hà nội kẹt xe… Chẳng hiểu để làm gì, đó là những việc ở tầm địa phương, địa phương không làm được thì cách chức, chứ đại biểu quốc hội mà đi bàn những chuyện đó thì những quyết sách lớn cho tương lai đất nước ai sẽ lo.
Ba là trong hệ thống của tổng công ty, các tài sản mang tên cá nhân rất nhiều, giờ cần rà soát lại và chuyển nó thành tài sản thuộc sở hữu cũa doanh nghiệp, để nếu một lúc nào đó, giả sử anh 4 có bị pháp luật sờ gáy, thì tài sản của anh 4 trong doanh nghiệp vẫn còn, nó sẽ không bị kê biên, không lo bị tịch thu. Làm ngân hàng mấy tháng nay, Hạnh học được nhiều cái, người ta có thể dễ dàng tịch biên, tước bớt các quyền về sỡ hữu của một cá nhân, nhưng sẽ khó và mất nhiều thời gian để can thiệp vào tài sản của một doanh nghiệp và như thế, dù lúc nào đó anh 4 bị sự cố, thì Sĩ Hùng vẫn còn tài sản và tiềm lực tài chính mạnh để duy trì hoạt động
Bốn là một chuyện khác nữa, đó là dù anh 4 không thích nhưng Hạnh biết trong tương lai thì anh vẫn phải chấp nhận, đó là sau khi xác lập lại hệ thống tài sản cá nhân của anh 4 sẽ chuyển qua pháp nhân là Sĩ Hùng thống nhất quản lý và sỡ hữu, thì một lúc nào đó việc kinh doanh gặp khó khăn thì Sĩ Hùng cũng dễ dàng vay vốn ngân hàng, kinh tế đất nước đang suy thoái chưa thấy lối ra như thế này, thì không sớm thì muộn các công ty, doanh nghiệp cũng sẽ lao đao, và lúc đó dù muốn dù không thì việc quan hệ với ngân hàng sẽ là cứu cánh.
Như vậy, Hạnh trầm ngâm, trong 4 yêu cầu đặt ra cho việc tái cấu trúc cho anh 4 lần này, đó là giảm chi phí vận hành, nâng cao năng lực quản trị, hệ thống hóa lại nền tảng cơ bản, hạn chế rủi ro thì mình đã thấy ra cả 4, và cái đầu tiên thì Yến đang làm tốt, còn ba cái nữa, giờ đã đến lúc bắt tay vào là vừa.
Giải quyết nốt đống giấy tờ bên mảng công việc ngân hàng, Hạnh dt hẹn gặp anh 4. Cô mỉm cười khi nghe giọng anh 4 có vẻ ngạc nhiên khi nghe cô gọi, rồi anh hẹn cô lên tổng bộ, cô cười thầm, anh 4 ngạc nhiên cũng đúng, mình là nhân vật âm thầm ít xuất hiện mà.
Đợi con Ly bưng nước và trái cây ra mời Hạnh xong, anh 4 lắng nghe cô trình bày lý luận và quan điểm của mình về cải cách cho hệ thống trong tương lai, chút sau anh lên tiếng
– Về cái phân cấp quản trị xuống các anh em lãnh đạo trung cấp dưới cơ sở thì anh đồng ý. Thế em tính làm gì với nó
– Thế này anh ah, trong các công ty, chi nhánh, công ty con cháu.. Mình lọc ra những anh tương đồng với nhau về ngành nghề kinh doanh thì gom mấy anh đó vào một nhóm, và lập ra một tổng công ty quản lý của nhóm đó, rồi chọn lựa từ trong nhóm lãnh đạo của cụm công ty đó, mình chọn ra người giỏi nhất trong số họ, và để anh ta là lãnh đạo tổng công ty đó, nó tách riêng ra, độc lập với Sĩ Hùng về pháp nhân và vốn, nhưng ngầm bên trong nó vẩn là thuộc về Sĩ Hùng, và ban quản trị của nó dưới quyền Sĩ Hùng, để khi có xảy ra sự cố như Tiến Thành và Ánh Dương vừa rồi, thì nó không ảnh hưởng vào sâu trong hệ thống, mà nó chỉ ảnh hưởng cao lắm là ở nhóm công ty đó thôi, cùng lắm là ông tổng nhỏ đó ra đi, chứ anh vẫn… Ổn
– Em nói tốt đó, tiếp đi, anh 4 ngẫm nghĩ, cũng phải, may mà vụ vừa rồi bịt được, chứ không có khi dắt dây lên tới lão tam, mà mất lão tam là nguy chứ không phải chuyện chơi
– Hai là toàn bộ bất động sản và tài sản giá trị lớn, anh xóa bỏ sở hữu cá nhân đi, chuyển nó qua pháp nhân của Sĩ Hùng, rồi các cụm công ty đó, ông nào xài đất nào để kinh doanh, hay lấy chiếc xe gì để chở hàng, thì họ ký lại hợp đồng thuê lại của Sĩ Hùng, như vậy anh giao quyền quản trị nhưng không giao quyền tài sản., Thì anh cũng kiểm soát được họ, và lỡ như, Hạnh mỉm cười, anh có bị bắt thì tài sản cũa anh cũng không còn nhiều để công an kê biên, vì dính pháp nhân doanh nghiệp vào, họ còn phải mất khối thời gian để bóc tách ra, mà họ bóc tách xong thì có khi lúc đó Sĩ Hùng tẩu tán cho anh hết rồi
– Tốt, anh hiểu ý em, em đã nghĩ đến chuyện này thì anh không giấu, làm đại ca giang hồ, anh không sợ chuyện bắt bớ, mà cái anh sợ là sau khi anh bị bắt bớ, không có anh, thì Sĩ Hùng mắc kẹt, giờ em đưa ra giải pháp này thì anh đỡ lo chuyện đó. Em nói tiếp đi
– Ba là anh nên tiến hành rửa tiền trước khi đưa tài sản vô doanh nghiệp, vì em coi hồ sơ, lợi nhuận từ các mảng kinh doanh hợp pháp có nhưng tỷ lệ chừng 30% trên tổng số, còn lại là anh có được từ những hoạt động ngầm và phi pháp. Giờ em cố vấn như vầy, nhưng chừng nào làm được thì anh làm, đó là những bất động sản, nhà xưởng… Nào hiện nay không dùng, hay dùng chưa hết chức năng mà anh có thể sáp nhập, rồi anh rao bán đi, sau đó dùng tiền đó mua vé số trúng rồi của mấy tay người Hoa trong Chợ Lớn, rồi anh rao lên trúng số, sau đó mua lại những cái khác, hay chính cái đó, giờ mình phải rửa tiền nhanh anh ah, chứ qua vụ rượu giả lần này, em thấy ra những chuyện đó, có thể khi rửa tiền anh phải bị hao hụt, nhưng đó là tất nhiên, còn hơn khi công an nắm được lưng anh, họ quất một cái thì mình trắng tay. Tiền và tài sản có được khi làm chuyện phi pháp thì công an tịch thu được, nhưng từ trúng số thì danh chính ngôn thuận. Anh biết vì sao ai cũng kêu ca là hoạt động xổ số của mình nó không tiên tiến, nó nhiều lỗ hổng, thế này thế kia nhưng không ai bỏ không, vì nó là một kênh nhanh gọn lẹ nhất để quan chức rửa tiền. Quan chức mua lại vé số trúng của dân, thế là tiền tham nhũng thành tiền trúng số, dĩ nhiên đó chỉ là một cách, cũng còn nhiều cách khác nữa, Hạnh vừa nói vừa cười.
– Em nói cái này đúng là anh có nghĩ, nhưng trước giờ anh bận quá mà không làm được, và chưa có ai làm mà anh tin, nên tạm để đó, hôm nay em nói ra được thì anh chính thức giao cho em, giờ em suy nghĩ, coi ngoài cách bán tài sản ra tiền, lấy tiền mua vé số trúng, còn có những cách nào nữa để mình rửa tiền thì em đề xuất, rồi mình chọn cái nào tối ưu nhất mình làm.
– Còn một cái nữa, là giờ tuy mình mạnh, tài chính dồi dào, nhưng em đề xuất anh là mình cứ đi vay, vay để lấy điểm tín dụng, vay ít thôi, nhưng để tạo quan hệ, và cũng để che mắt dư luận, giàu quá thì người ta ghét, cũng nên tỏ ra mắc nợ chút xíu, hai là mình chọn những ngân hàng nước ngoài nhưng có chi nhánh tại Việt Nam để vay, vì nếu có quan hệ và điểm tín dụng tốt, sau này mình cần vay thật, vay khoản lớn, mình vay của họ thì rẻ hơn vay của các ngân hàng thương mại tư nhân nội địa
Anh 4 nhìn Hạnh, và giờ anh hiểu ra hết tại sao lão tam lo ngại cái bộ ba Hùng, Hương, Hạnh này. Phải, trong từng lĩnh vực, đứa nào làm cũng trơn tru và tốt y như bộ ba lão già thời trai trẻ, và tụi nó còn hơn ở chỗ là tụi nó xoay trở nhanh với sự biến chuyển của thời cuộc. Nhìn Hạnh chút, chút sau anh 4 mỉm cười
– Từ nay về sau, em có quyền tiền trảm hậu tấu như lão tứ, nghĩa là trong phạm vi trưởng ban cải cách của em, em thấy cái gì có lợi cho hệ thống, cho anh, thì cứ thẳng tay mà làm, trừ anh ra, còn lại từ lão nhị trở xuống, cũng phải chấp hành. Còn nữa, lương của ban cải cách, báo lão tam là anh lên cho tụi em 50% nữa. Thôi, những gì em nói miệng nãy giờ thì viết ra giấy đi, rồi đưa anh ký rồi em bắt tay vào làm. Mà nè, mấy cái rửa tiền, làm gấp cho anh. Bão sắp đến rồi, mình lo chạy… Tài sản là vừa. Anh nói vậy em hiểu chứ gì.
– Dạ, em hiểu rồi, chuyện của mình, nghe lão tứ nói tổng cục cảnh sát rút hồ sơ lập chuyên án rồi, nên cũng vì vậy mà em kiếm anh gấp hôm nay
Nhìn dáng vóc mảnh mai của Hạnh chạy xe ra về, anh 4 gật đầu hài lòng, con bé khá quá, lão tứ đem tụi nó về cho anh, quả nhiên có con mắt tinh tường.
Hương mở email nhóm của cô và Viện lên xem danh sách những điểm bán vật liệu xây dựng là đại lý cấp 2, 3 hay lấy hàng từ Sa Thạch trong những nhóm mặt hàng như cát, đá, xi măng, sắt thép, gạch ngói…. Cô phải tấm tắc khen thầm trước quy mô kinh doanh mà Lộc đen gây dựng trong đế chế của lão, với 4 công ty thi công dân dụng, 1 công ty chuyên phân phối bê tông tươi với 3 trạm trộn trong toàn thành phố, rồi đội sà lan khai thác và vận tải cát sông với một số mỏ cát trực thuộc. Rồi hai công ty chuyên về thi công cầu đường mà nếu lực của nó so sánh với các tổng công ty thuộc bộ Giao thông vận tải thì dĩ nhiên là không bằng nhưng so với quy mô của các doanh nghiệp thi công cầu đường phía Nam thì cũng nằm trong nhóm 3 công ty hàng đầu. Cô thầm phục Lộc, bất kể sự tàn nhẫn thâm độc quỷ quyệt của lão, kể ra lão cũng là một nhân tài.
Cô cũng khen ngợi Viện, dù cậu ta mới vào làm trong Sa Thạch không lâu nhưng sự thông minh và thật thà của cậu đã gây ấn tượng tốt với Bang, và cậu được giao làm thay công việc của cả hai người tiền nhiệm trước đây của cậu dù Bang chỉ trả cậu mức lương gấp rưỡi lương bình quân của phòng kế toán.
Hương nhìn danh sách các điểm bán hàng đại lý cho Lộc, rồi cô mỉm cười khi nghĩ đến niềm vui của anh Duy, và sau này của anh 4 nữa, cô biết mà, đầu tháng này anh 4 sẽ cho ra đời công ty xây dựng của hệ thống, và với danh sách này, cô sẽ cố vấn cho hai ông sếp của cô phủ hàng vào đó, triệt tiêu hàng của Lộc đen khi cần, hoặc không triệt thì cũng phải làm lão xính vính, cô hiểu anh 4 chứ, nếu anh đã nhảy vô là phải leo lên hàng đầu, chứ nhảy vô để làm lằng nhằng cóc ké thì làm làm gì cho lu bu thêm, mà muốn leo lên hàng đầu, thì chuyện phải tính là…. Hốt xác Lộc đen và hủy diệt Sa Thạch.
Cô xem hồ sơ linh tinh nữa thì chút sau thằng Lành đến, nó nhìn Hương gật đầu chào rồi gọi nước uống, chút sau thở cho khỏe lại sau khi chạy từ quận 1 lên Tân Phú, nó cười cười
– Ông Ba Thới này sướng hơn em nhiều, được ăn được nói được gói mang về nữa, chẹp chẹp, cơm no bò cưỡi mới ghê
– Vụ gì mà hấp dẫn vậy, Hương nghe thằng Lành nói, cô vừa tò mò vừa buồn cười, dạo này nó đi nhiều làm nhiều học nhiều, cái hơi thở khôi hài tếu táo của sài gòn đã nhiễm vào máu nó rồi
– Sáng hôm kia ổng và con bồ ổng đi vô ngân hàng, em thấy nó rút 100 triệu ra đưa cho ổng
– Sao em biết nó rút 100 triệu, Hương bắt đầu tập trung suy nghĩ. Cô nhìn mấy tấm hình Lành chụp 3 bà đó hôm đi chung với Thới và Thắng, những cảnh họ ngả ngớn lộn xộn vào nhau, rồi nhớ lại cái nhà ba con đó thuê
– Thì lúc tụi nó vô ngân hàng, em giả vờ vào theo, làm bộ đứng làm thủ tục mở tài khoản kế bên, em nhìn cái máy đếm tiền nó nhảy số, lúc này thằng này đâu còn là hai lúa dưới quê đâu chị, đúng 200 tờ 500k mà. Con nhỏ đó lấy tiền xong thì đưa cho Ba Thới, rồi ổng ra bỏ vô cốp xe ổng, rồi tối hôm qua thấy hai người đó vô khách sạn tiếp, em ghé vô thằng tiếp tân, nhìn qua sổ đăng ký phòng thì biết con nhỏ đó tên Diệu, rồi thôi em không theo nữa, tối qua về nhà ngủ một giấc rồi sáng nay qua chị đó
– Em làm vậy tốt rồi, giờ cầm 2tr đi, chị thưởng, và nhớ tiếp tục theo Ba Thới nhé, thấy anh ta có quan hệ là cứ báo, lúc này em làm tốt lắm, đợi anh Hùng đi công tác về, chị sẽ báo anh Hùng nói anh 4 cất nhắc cho em
– Dạ, cám ơn chị nhiều, thằng Lành nó mừng thật sự, thôi em về đây, có gì mới em báo cho chị hay
Thằng Lành đi ra thì chút sau nữa thằng Nghĩa đến, nó cũng cười toe toét rồi ngồi nghỉ mệt
Hương biết thằng Nghĩa, nó là 1 thằng trưởng toán có tài dưới trướng của Bình, mình nó coi trật tự cho 2 cơ sở trong hệ thống, theo Bình 5 năm rồi, dưới tay nó có 12 quân, chia làm 2 tổ làm bảo vệ cho 2 cơ sơ đó, mỗi chổ sáu người. Thằng này khá, vì nó học hết 12 rồi đang học đại học năm 1 thì xô xát đánh nhau vì giành bồ bịch trong lớp, nó lỡ tay đâm bị thương thằng tình địch nên công an bắt nhốt rồi kêu án 16 tháng, mẹ nó cầu cứu Bình, Bình báo lên lão nhị, và cuối cùng thằng Nghĩa trong tù được lên hàng mâm trên ngồi, rồi nó ra tù su 1 năm vì lão nhị chạy cho nó giảm án 4 tháng, từ đó nó cảm kích Bình, nó bỏ luôn con đường học hành, đi theo Bình, và do nó có ăn học chữ nghĩa chút, rồi từng trải hơn sau khi ngồi tù, nên làm gì cũng cẩn thận chừng mực, có tính toán, nên nó coi như cánh tay mặt của Bình vậy, mấy chiến dịch Hương dẩn quân đi, thì đều có nó tham gia, Hương biết lão nhị và Bình thương cô như em, lại là nữ tướng, nên hành quân tác chiến, họ đều cử lính ruột thiện chiến theo cô, để nhẹ lo và nhẹ việc cho cô.
– Em đi theo con nhỏ mà chị nói, mệt muốn chết, nhưng hai ngày nay cũng có nhiều cái hay ho
– Vụ gì vậy, chị biết em vất vả, mà chỉ có em mới làm được việc này khéo léo thôi, ah, giờ mình gọi nó là Diệu nhé, chị biết tên nó rồi, giờ cứ gọi nó là Diệu.
– Sao chị biết hay vậy, ở nhà mà cũng biết nữa ha, ghê thiệt, đúng là làm sư tỷ có khác
– Thì.. Nghe người ta đồn nó tên Diệu, nên biết, Hương cười cười
– Thôi, không chọc sư tỷ nữa, hai ngày nay em đi theo nó, thấy nó đi chơi với một ông nào đó, em có chụp hình trong dt, lúc nó và ông đó ghé ngân hàng hôm kia, rồi Nghĩa đưa cô cái dt.
Hương nhìn hình, thấy Diệu và Ba Thới đứng bên nhau trong quầy ngân hàng, dù biết việc này rồi nhưng cô vẫn làm như chưa biết, để thằng Nghĩa nó còn có cái vui của nó vì việc nó làm có giá trị với mình, Hương dùng Bluetooth bắn tấm ảnh qua máy laptop của cô rồi trả lại dt
– Chiều hôm qua em thấy nó đi cùng 2 con bạn chung nhà, đi gặp ông này nữa nè chị, ở quán café Rita ở đường Nguyễn Văn Cừ, gần trường đại học sư phạm đó