Dĩ vãng nhạt nhòa
Chương 22
Ngày 30/5/2009
Sáng nay cô thức dậy, nhớ ra hôm nay là ngày Tuấn xuống gặp cô, hôm qua hắn có gọi điện hẹn trước. Cô lại thở dài, nhiều lúc ngẫm nghĩ cô cũng thấy mỏi mệt với những chuyện cút bắt với đàn ông quá rồi, nhưng mệt mỏi là một chuyện, cuộc sống mà cô đã quen, cuộc sống của những sự săn đón, hào nhoáng, sang trọng của tầng lớp trên ở xã hội. Thói đời ăn quen nhịn không quen, nghèo chúng khinh có tiền chúng ghét, cô chứng kiến cũng nhiều, ghét thì kệ chúng mày, miễn có tiền nhiều sống sung sướng thì ai nói gì cũng được.
Nhưng 1 tuần nay cô cũng thấy mình lớn lên nhiều, bài học mà hắn dạy cho cô, nghiền ngẫm sâu sắc, cô hiểu đó chính là chân lý của cuộc sống của những người bon chen, vất vả từ tay trắng đi lên như hắn, mạnh được yếu thua, điều đâu tiên muốn người khác thần phục mình là mình phải lộ ra cho họ biết cái mình có, nhưng lộ dần dần, có phương pháp, cư xử có ân có uy, và điều quan trọng nhất của cuộc săn mồi thì đầu tiên, phải có vũ khí đập tan sự phòng ngự về tâm lý của con mồi, một tinh thần suy sụp thì sẽ không còn tự quyết định được gì nữa.
Cô cũng nhìn rõ, là con người ai cũng tham, có kẻ tham tiền như cô, có kẻ tham sắc dục như Tuấn, có kẻ ham quyền lực, có kẻ ham thi thơ rượu chè… Miễn là mình phải nghiên cứu, tìm hiểu, phân tích đánh giá lòng tham, sự ham muốn của họ đặt ở chỗ nào, dùng cái gì tác động, dùng cái gì trói buộc, và dùng cái gì để khuất phục.
Bài học thì chỉ có vậy, cũng như con cọp trong rừng, con nào từ nhỏ cũng biết, cũng được thiên nhiên ban cho bản năng đó, nhưng tại sao có con mạnh, con yếu. Nguyên do là lý thuyết thì là như thế, sách lược là như thế, nhưng vận dụng, phải hiểu chiến thuật, cái nào trước, cái nào sau, cái nào trên, cái nào dưới, cái nào chính để kiềm chế, cái nào phụ để xúc tác… Cô hiểu, trên đời này, số phận cũng là có, nhưng nói số phận quyết định cuộc đời, lại là sự ngụy biện của kẻ bất tài, không có chí tiến thủ, số phận và sự kết hợp những bước đi nỗ lực không ngừng nghỉ, chưa bàn đến đi đúng hay sai hướng, mới là then chốt để đi lên trong xã hội. Có thể trong lúc đi bị sai hướng, thì đi lại cho đúng, không có nỗ lực đi, mới là điểm kết thúc của một con người.
Cô đã quyết định không đặt tình cảm nơi Tuấn nữa, cũng như với bất kỳ người đàn ông nào nữa, cô quyết định trở thành kẻ đi săn như hắn, còn tinh yêu với cô lúc này là một thứ chưa cần nghĩ đến, rang buộc sớm mà làm gì, rồi biết có đi đến đâu không, hay lại là tập 3 của tận cùng đau khổ, như tập 1 với Hoàng, mất đời con gái cho 1 thằng hèn, cái hèn bị che lấp đi vì sự hào nhoáng bên ngoài của nó, tập 2 là mất thời gian và hi vọng vào Tuấn, 1 thằng điếm, và cũng như tập 1, 1 thằng điếm bị cái hào nhoáng bên ngoài che lên. Còn hắn, là thằng gì nhỉ, cô còn sợ hắn, cảm giác của con khỉ đứng trước con trăn, cô không xóa đi được, và cái cô sợ nhất, chính là không đoán được hắn là loại đàn ông nào
Tiếng chuông dt của Tuấn vang lên, nghe hắn nói chổ hẹn xong, cô bật dậy chuẩn bị, cuộc săn mới bắt đầu lại. Phải bắt hắn trả giá cho những gì hắn gây ra cho cô.
Trong lúc Hương chuẩn bị đi gặp Tuấn thì Hạnh cũng chuẩn bị đi họp với anh Tính, anh của Hùng. Đã 4 ngày trôi qua cô làm dưới quyền anh ở chi nhánh Hoàng Văn Thụ, mọi chuyện nhớ lại cứ như ngày hôm qua, cô nhớ lại khi cô phỏng vấn và có hẹn đi làm ở ngân hàng xong, cô quay về công ty cũ, gặp Ông Thành
Vứt toẹt lá đơn xin nghỉ việc trên bàn ông ta vào sáng hôm đó, trước ngày đi công tác mà ông ta ấn định với cô 1 ngày, cô thích thú ngắm nhìn khuôn mặt ánh lên sự thất vọng của một thợ săn thấy con mồi sa vào bẫy rồi thoát ra được. Đứng đó nếm trải tư thế của người chiến thắng, cô hiểu hơn vì sao Hùng và Hương bạn cô, lại chọn cuộc sống như thế, cuộc sống cũa những hồi hộp, kích động, của sự tan nát ê chề khi thua cuộc, nhưng bù lại, khi chiến thắng, một sự thõa mãn bản năng làm ta mình sung sướng, sung sướng hơn bất kỳ cảm giác nào, kê cả cảm giác tình dục.
– Sao em nghỉ, ông Thành cất lời
Đang lựa lời tìm nguyên nhân nào đó nói ra cho lịch sự, đột nhiên vì cảm giác của kẻ chiến thắng chi phối, Hạnh thốt ra những lời dường như không phải của cô
– Tôi nghĩ vì nghĩ đến ngày mai con heo như ông chồm lên người tôi, hôi thúi không chịu được
Nhìn ông ta sững sờ trước sự cay nghiệt của mình, cô khoan khoái trong lòng
– Này, cô ăn nói cho đàng hoàng, công ty và tôi đối xử với cô không tệ nhé
– Phãi, không tệ, nhưng cái gì không tệ, ông nghỉ ông ban cho tôi như thế là tôi phải cảm ơn ông sao? Đúng, tôi đã từng mang ơn ông, cảm ơn ông. Tôi hết mình vỉ công ty này, vì ông, nhưng ông có thật sự vì lòng trung thành của tôi mà cư xử không, hay vì âm mưu này nó, vị cái con vật trong háng ông không ngừng ngỏng lên, đòi hỏi.
Quát to lên cho hầu hết nhân viên văn phòng nghe thấy, cô cố ý đánh cặp mông của mình khi quay lưng lại, rời khỏi phòng, trong sự xì xào của nhân viên và sự xấu hổ của ông ta
Tiếng anh Tính gọi làm cô cắt ngang dòng hồi tưởng thú vị, cô ôm cặp hồ sơ theo anh ra xe.
Gã thức dậy, hôm nay căn nhà trống trải, sáng nay AN và Hồng đã về quê sớm, cuộc sống của các cô là như vậy, tảo tần ở những chốn phồn hoa đô hội, để vun đắp cho quê nhà nghèo khó, nhìn dất nước thì nghĩ là phồn vinh, nhưng chỉ là phù hoa giả tạo mà thôi, hãy chiu khó xách xe đi chừng vài chục kilomet trở lên, sẽ thấy có những con người hàng ngày ăn cơm rau muống chấm muối, ở trong những căn chòi gió đưa qua là sập. Mà nghĩ cũng ngộ, nhiều người nước mình, bây giờ sống bản năng và hình thành tư duy hưởng thụ và yên phận sớm quá, người ta hàng ngày ru ngủ nhau, lúc nào cũng nói đạt được thành tựu này chiến tích nọ, nhưng đó là chúng ta tự đóng cửa ru ngũ cho nhau mà thôi, Có sự so sánh nào kì cục như mình không, khi tự mình so sánh với mình 30 năm trước. Mình tự hào vì 30 năm trước mình đi bán vé số được 15, 20 ngàn một ngày, mình đi xe đạp. Còn giờ 30 năm sau, mình lớn hơn, có sức vóc hơn, mình đi làm cu li thợ hồ, được 120 ngàn một ngày, mình đi xe wave trung quốc, và mình tự hào về điều đó.
Lẽ ra, cái đúng là mình phải so sánh với thằng hàng xóm của mình, ngày xưa bằng tuổi mình, nó đi bán vé số cùng mình, nhưng do chịu khó học hỏi, dẹp bỏ những thói hư tật xấu của bản thân, nhìn thẳng vào sự thật, học hỏi khoa học công nghệ, giờ nó đã đi BMW, Mercedes trong khi mình cứ tự hào mãi là hồi xưa mình là thằng đầu đàn trong đám bán vé số trong xóm, đánh thắng cả những thằng đô con của xóm bên, mình tự mãn trong cái chiến thắng giả tạo đó, mà mình quên đi mình thắng là vì thiếu ăn còi cọc nhỏ con, những thằng đó nó đánh nương tay, rồi sau nó chán nó tự bỏ cuộc, chứ thực tế sức vóc của những thằng lớn đó, nó đánh thật, đánh mạnh thì mình chết. Mà lúc đó mình làm đai ca được, cũng vì những thằng bán vé số xóm mình vừa ngu vừa nghèo, nên mình mới lòe được chúng nó. Mình đã nghĩ sai rồi đi sai hướng, cũng là một nhẽ, cái sai thì cũng sai rồi, thôi không bàn nữa, nhưng cái chết lớn hơn của mình là, sai ma lì không chịu sửa, nói như giang hồ hay nói, là đã ngu mà còn lì, đó mới là bi kịch.
Mấy anh em công nhân công trường alo cho gã cấp thêm vật tư, công ty còn chừng 1 tháng nữa là xong hạ tầng đi vào sản xuất được rồi. Nghĩ đến việc này, gã lại mệt mỏi, Hạnh về ngân hàng rồi, không thể kêu cô bỏ 1 chỗ ngon để về công ty của mình được. Việc tìm 1 nhân sự phụ tá quản lý làm gã đau đầu nữa tháng nay.
An đứng sững ngoài gốc dừa đầu ngõ, cô như muốn gục xuống vì nhục nhã trong khi trong nhà anh trai cô vẫn sang sảng chửi bới
– D. M nó, nó tưởng thứ làm đĩ như nó ngon lắm sao, mà bày đặt về cái nhà này nói này nói nọ, nó tưởng nó đi nằm ngửa rồi gửi tiền về nhà này là muốn nói cái gì nói sao?
Hàng xóm xúm đông xúm đỏ ngoài ngõ, cô muốn chui xuống đất
Chuyện là kỳ này về nhà, nghe anh hai cô muốn bán vườn ruộng rồi gom tiền cả nhà lên thị trấn mua cái nhà nhỏ buôn bán sống qua ngày. Ba cô mất sớm nên trong nhà giờ anh hai cô có quyền, theo truyền thống quyền huynh thế phụ ngày xưa. Nhưng quyền huynh là chừng nào huynh sống đàng hoàng, tử tế, để làm gương cho em út. Đằng này anh cô là người suốt ngày ăn chơi đàng điếm, trước giờ toàn báo hại cô phải lăn lóc mà cứu anh ta mấy chuyện như chém người, trộm cắp vặt rồi nhà cô phải bồi thường để anh ta khỏi đi tù, cô cũng mấy lần muốn bỏ cho chết, nhưng thấy mẹ khóc lóc năn nỉ, cô lại mềm lòng mà giúp anh ta
Lần này về thăm nhà và đem tiền cho mẹ, cô đã cãi nhau với anh ta. Nghe anh ta nói bán nhà để lên thị trấn, mua cái nhà nhỏ cho có chỗ buôn bán, anh ta sẽ mua bán kiếm tiền phụng dưỡng mẹ, nghe thì hay, nhưng cô biết đó là sự dối trá của kẻ lười biếng, anh ta xúi bán nhà để anh ta có tiền xái, ăn chơi, chứ lo cho mẹ gì. Mấy lần cô nhờ cậy người quen xin cho anh ta đi làm hết chỗ này đến chỗ kia, mả anh ta có làm yên đâu, được vài bữa anh ta lại chê này chê nọ, rồi nghỉ, về nhà ăn bám cô và mẹ, mà ăn thì không nói, còn phá
Mà mỗi lần cô góp ý hay nói những cái sai của anh ta, là anh ta chửi bới lên, nói cô là con này con nọ, khiến hàng xóm láng giềng nhìn cô như nhìn con sida, cô nhục nhã xấu hổ không sao nói hết. Người đời chà đạp mình, cô vượt qua được, nhưng người nhà chà đạp mình, cảm giác đau đớn không sao tả nỗi, cúi gằm mặt bước vào nhà, cô gom bóp tiền rồi nói với mẹ:
– Chừng nào mẹ lên ở với con thì con nuôi mẹ, còn không mẹ với nó làm gì làm. Con không về nữa.
– DM mày, con đĩ chó, đi đâu thì đi, cô rồ máy chạy xe đi trong tiếng anh ta chửi vọng theo
Người dân đi làm đồng về buổi trưa, thấy một cô gái xinh xắn ngồi trên một xe tay ga đời mới, gục đầu trên xe khóc nức nở.
An khóc cho mình, mà cũng là khóc cho bao nhiêu phận gái quê như cô, ở cô là anh trai, còn ở ngưởi khác, là em trai, thậm chí có người còn là ba mẹ, con gái ra thành phố bán thân, ở nhà họ đánh đề, cờ bạc, họ vô tư sống trên tình thân của người con gái ruột thịt của mình, mà không cần biết người ta phải làm gì, sống thế nào, để có đồng tiền nhàu nhĩ mồ hôi, và cả nước mắt, gửi về, cho họ có cái ăn cái mặc. Bỏ thì thương, thì mang tiếng, vương thì tội, vì hoa mà nhẹ tay với bình, An cảm thấy cô như con ruồi mắt vào lưới nhện, 3 năm rồi không thoát được
Nghèo vốn dĩ không là cái tội, nhưng nghèo mà còn phá hoại, làm ra nợ, đó chính là cái tội.
Lau nước mắt, cô chạy qua nhà Hồng, người bạn, người tình, đã chia ngọt sẽ bùi với cô mấy năm nay. Cô đã không còn nơi nào để về. Lại nhớ đến anh, không biết hôm nay anh đi làm có chỉn chu không? Chiều về có ngủ nghỉ sớm không. Thật lòng, cô thương anh như anh trai hơn là tình cảm trai gái, cô làm tình với anh vì thích thú, khoái cảm, chứ không phải tâm lý sở hữu của đàn bà với đàn ông. Cô tự hỏi nếu mình có anh trai như thế, liệu hôm nay mình có như chị Hạnh, chị Hương không?
Thấy An chạy xe vào ngõ nhà mình, vừa chạy vừa khóc, Hồng thở dài, cô biết chuyện gì, dù chi tiết có thể không rõ, trong nhà cô cũng có một thằng như thế, chỉ khác là nó chưa dám lớn tiếng như anh hai của An, thứ nhất là nó vai nhỏ, thứ 2 là ba cô còn sống. Nhiều đêm cô tự nhủ, sau này ba mẹ mất, cô và AN sẽ ở bên nhau như một cặp vợ chồng, lo lắng chăm sóc cho nhau, dù cô biết pháp luật, và cả dư luận, còn có cái nhìn chưa rộng mở về hôn nhân đồng tính. Mà mặc kệ, quan trọng là người ta thương nhau, sống có tình có nghĩa, không thẹn lòng mình, thì các trở ngại có quan trọng gì.
Đã ba tháng mới gặp Tuấn, thấy nó vẫn mập béo hồng hào, mà hôm nay cô phát hiện nó có cái nhìn rất trơ tráo nữa chứ, thấy nó đưa mắt nhìn từ chân lên mặt cô, cô xấu hổ khi nhớ lại những gì xảy ra giữa cô và nó, những lúc cô vì giữ chân nó, chiều lụy những trò oái ăm biến thái của nó, cô càng muốn lấy ly trà đá trên bàn đập vào mặt con heo nọc kia. Gạt bỏ những cảm xúc đó vào sâu trong lòng mình, cô học theo gã, yêu ghét không thể hiện ra nét mặt
– Anh muốn gặp em nói chuyện thì giờ muốn nói gì nói đi. Cô bắt đầu lạnh lung
– Em muốn chia tay thật ah
– Phải
– Nhưng anh có làm gì sai đâu, bữa đó chiêu đãi khách ở Củ Chi xong, anh say quá ngủ quên. Bài ca con cá của nó lại bắt đầu, chỉ khác là Củ Chi, lần trước là gì nhỉ, Long An? Tiền Giang?
– Rồi sau nữa, cô học gã, khoan nóng vội, lắng nghe, rồi hãy phát biểu
Nó nói dông dài nào là anh thế này anh thế kia…. Đợi nó nói xong, cô lên tiếng:
– Thế ah, thế mà em nghĩ khác, em nghĩ em chỉ là cầu thủ dự bị thôi chứ, vừa nói cô vừa nhấn mạnh, rồi cô tiếp tục nói lại những gì Hùng phân tích cho cô hiễu. Cứ mỗi lần nhớ lại bữa đó, cô lại có cảm giác bị lột truồng. Hôm nay vẫn không xóa được, mà có lẽ khi nào Hùng biến mất trên đời này, họa may cô mới xóa được.
Tuấn ngồi nghe, im lăng và sửng sốt vì những phân tích của Hương, hôm nay nó đến đây, dù có mang theo vũ khí, nhưng nó không ngờ con mồi của nó vùng lên mạnh mẽ như thế
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt của nó cụp lên cụp xuống, cô biết, cô đã phá sập phòng tuyến tâm lý của nó. Đúng như Hùng đã làm với cô.
Cô nói xong, hai người im lặng nhìn thẳng vào nhau, rất lâu.
– Em bỏ đi, anh sai rồi, mình làm lại từ đầu nhé
– Anh về mang giấy ly hôn ra đây, rồi nói với em cũng không muộn, con này không bị anh lừa nữa đâu, anh mà biết sai sao, hay con cu của anh nó nứng, nó bắt anh năn nỉ, chắc sáng nay có con chó cái nào nó từ chối không cho anh chơi, nên anh đi kiếm tôi chừ gì, đang nứng c… Khi thấy hôm nay con này mặc vay ngắn chứ gì. Vừa nói cô vừa cố ý cho nó thấy cô nhìn vào háng nó. Áp dụng chiến thuật của Hùng, cô tấn công vào điểm mấu chốt nhất của vấn đề, vứt con bài tẩy của nó xuống chiếu, để lột trần nó ra., Triệt tiêu sự hổ thẹn của đối phương, như Hùng đã làm, và chính lúc đó, cô có cảm giác như cô chĩ là con chó theo đuôi Hùng, Hùng nói gì cô cũng phãi nghe.
Tuấn sững sờ, nó không ngờ hôm nay cô mạnh mẽ thế, dường như hôm nay cô quyết chém tận giết tuyệt, không cho cả cô và nó con đường lùi, nó có cảm giác cuộc nói chuyện hôm nay, nó là con chó theo sau Hương, phải theo cô dẫn dắt, điều mà 2 năm nay nó toàn chủ động. Nhìn ánh mắt của cô nhìn cu nó, nó như có cảm giác cô muốn lột quần nó ra, cắt bỏ luôn cái đó.
– Anh, anh… Không nghĩ…
– Không nghĩ đến cái gì, ha ha., Rồi cô giáng đòn cuối cùng, chôn vùi nó, như Hùng đã chôn cô:
– Anh không hiểu ah, tôi không hề yêu anh, tôi yêu tiền thôi, những lúc có anh, tôi cũng lén đi ngủ với thằng khác, vì quan hệ, vì cái này cái kia, anh tưởng tôi chỉ có ham tiền của anh sao, anh nhầm, tôi ham nhiều thứ nữa, anh cũng chỉ là con cờ thôi, lẽ ra tôi đã không bỏ anh, và không đi ngủ với thằng khác, nếu anh thực sự ly dị vợ, có giấy tờ cho tôi coi, nếu anh thật sự có hôn nhân không hạnh phúc, lẽ ra tôi đã yêu anh, nếu anh không như con heo, con chó nứng, đi đâm thoc, nhảy nọc hết con này đến con khác. Anh cút đi với đống tiền của anh, chọc cái vật bẩn thỉu của anh vào đó mà thủ dâm đi.
Tuấn ngồi đó, biết rằng nó đã không phòng thủ được nữa, nó ngồi im.
Hương cũng im lặng, cô nhấm nháp chiến thắng, cảm giác mình đã vặt lông xong con gà trước mặt, nó đã sụp đổ, y như cô gần 10 ngày trước. Cô cũng không ngờ, hơn 1 tuần thấm thía bài học Hùng dạy, cô đã thành công.
Nhưng cô mừng hơi sớm, Tuấn dẫu sao cũng một thời lão luyện hơn cô, và cái thứ 2, là trong khi cô không có bài gì khác với Hùng, thì tuấn vẫn còn con bài cuối cùng, nó đang cân nhắc không biết có tung ra hay không, nó đang suy nghĩ.
Thợ săn đang chuẩn bị kết thúc trận chiến, còn con mồi đang gom hết vũ khí, cho đòn đánh cuối cùng
Trong khi sư muội ngồi café máy lạnh thực tập bài học thì sư huynh sáng giờ mệt mỏi vô cùng
Gã ngồi thừ người ra ghế salon, sau khi chạy lòng vòng buổi sáng dưới cái nắng như đổ lửa. Mà vậy cũng không nói, đang gọi tô bún bò Huế thơm lừng ra, món ăn gã khoái khẩu, thì cuộc dt của vợ gã dưới quê gọi lên, làm gã muốn điên luôn, mắc nghẹn bỏ luôn tô bún nguội ngắt.
Vợ gã kể ở nhà, ba của cô nhậu xỉn, đập vỡ cái tivi LCD gã mua cho con bé coi hoạt hình
– Sao ổng không đập cái của ổng đi
Nàng im lặng, biết anh muốn nói gì. Anh sắm ở nhà 2 cái, 1 cái cho anh và nàng với con bé. Một cái cho nhà nàng coi chung. Mấy bữa anh ở nhà, ba nàng xin tiền nhậu, thấy ý anh không cho nên nàng nói hết tiền, hôm nay anh không có nhà, ổng kiếm chuyện đập.
Mấy lần nàng cũng muốn bỏ nhà đi theo anh, nhưng tình yêu của nàng là sự ích kỷ chứ không phải tình yêu có sự hi sinh, nàng chưa đủ trưởng thành trong tình cảm để vượt qua tâm lý cá nhân, vả lại, gần bùn thì phải hôi tanh mùi bùn, nghe bà con dòng họ bơm riết, từ chỗ nàng biết nàng gần giống Hồ Ngọc Hà, đến chỗ nàng nghĩ nàng ngang bằng với Hồ Ngọc Hà, nhưng nàng quên gã là tay trắng làm nên, tay không bắt giặt, không phải Cường USD, gã chỉ là Hùng VND thôi.
Gã ngồi đó, tý lại hút thuốc, tý lại uống café, đã 3 ly café rồi, tô bún bò nguội ngắt đã dẹp vô trong, khói thuốc mù mịt. Gã biết gã cũng đã là con ruồi sa vào lưới nhện, thanh quan khó quản việc nhà, việc người ta, gã rành lắm, mà việc của gã, gã chưa thấy giải pháp nào cả.
Nhìn gã vững vàng bên ngoài, không ai biết chỗ sụp đổ của gã. Còn gã, gã biết, nhưng sửa thế nào? Lâu đài tình cảm của gã, cũng xây trên cát.
Thôi thì, một lần này nữa vậy, gã gọi lại cho nàng
– Em vứt và dọn dẹp sạch sẽ đi, mai anh ra chuyển tiền rồi mua cái khác, con nó không có tivi coi tội nghiệp nó
Cúp máy, gã thương con gã, gã tội nghiệp nó, nhưng ai thương gã, ai tội cho gã.
Những dòng nước mắt ứa ra từ đôi mắt khắc khổ, gã sụm xuống, bụm tay vào mặt.
Cuộc đời gã, nhiều đêm mưa gió hồi xưa, đấm bóp giác hơi ế ẩm, đã từng trân mình chịu đựng những bà sồn sồn và đôi khi, những gã gay sờ nắn, rồi những ngày vác túi nilon với mấy bộ quần áo ra gầm cầu chữ Y ở quận 8 ngủ qua đêm, vì bị chủ nhà trọ đuổi, nhưng gã còn không khóc. Nhưng vì con gái gã, gã không muốn nó bơ vơ côi cút thiếu cha hay thiếu mẹ, mà hôm nay gã phải khóc.
Con bé bưng bê của quán ngồi gần đó thắc mắc không hiểu, anh đó mặc đồ xịn, dùng laptop, có dáng ông chủ, có tiền mà cũng phải khóc sao?. Nó chưa có tiền, nên nghĩ có tiền là sướng, tới chừng nó có tiền rồi, nó không biết nó sẽ lại khổ vì nhiều cái khác nữa.
Tuấn và cô ngồi im gườm gườm nhìn nhau, một lúc lâu sau, nó lên tiếng, giọng nói có vẻ khó khăn:
– Em thật sự muốn kết thúc hết sao, đến lúc này nó mới nhận ra nó ham muốn cô biết chừng nào, đúng là nó chưa hề yêu cô, nhưng sao hôm nay với bộ dạng bộc phát của Hương như vậy, nó mới nhận ra sự hung hãn và lạnh lùng, tính toán được mất đó của cô làm nó hứng lên biết chừng nào. Và nó không biết có một người bằng tuổi nó, đang ngồi gần đó, cũng ham muốn cái kiểu đó của cô còn hơn nó, người ta chỉ khác nó, là không đểu như nó.
– Đúng, dẹp hết đi, còn từ giờ là bạn, nếu anh còn muốn là bạn, còn lên giường, tôi kiếm thằng khác.
Tuấn bực bội khó chịu và ghen tức khi nhớ đến những gì Hương làm cho nó trên giường, giờ thằng khác cũng được, đó là tính cách chung của kẻ ích kỷ, ăn không được, phá cho hôi.
Chầm chậm, như đang suy nghĩ, nó mở khóa kéo cái cặp nó ra, chợt nó dừng lại, tay run run như cân nhắc gì đó, rồi nó lấy khăn lạnh trên bàn bọc tay nó lại
Hương bối rối khó hiểu, cô nghĩ không lẽ thằng này điên vì nứng, tính rút sung bắn mình hay sao mà nó bọc tay nó lại khi mở cặp
Tuấn ngập ngừng phân vân như cân nhắc kỹ lưỡng, rồi nó hít một hơi cho bàn tay bọc khăn vào cặp. Rút ra…. Cuốn album to như album cưới, thở khó nhọc, nó đẩy qua Hương.
Hương run run đặt tay lên bàn, mở cuốn album ra, và thợ săn gần như hóa đá trước đòn cuối cùng của con mồi
Hơn 300 tấm hình cô trần truồng, chổng mông, lăn lộn, moi móc… Có hình há miệng bú liếm dương vật giả, dù hình chụp không có tấm nào là thấy có đàn ông, cô cũng biết đó là nó chụp. Rồi những tấm cô mặc stocking đen, trần truồng quỳ bò ra, banh hết cỡ cái bướm ướt nhẹp, còn rơi rớt những giọt tinh dịch, rồi những tấm hình cô ngồi dang chân, banh háng ngoài thiên nhiên, xe hơi của nó, xa lộ, tất tần tật, những hình có cả 3 dương vật giả trong miệng, bướm, và lỗ nhị của cô…. Kể cả phim JAV trên mạng cô hay xem, so với cô cũng còn kém 1 chút
Đĩ thỏa, dâm tiên, đó là toàn bô hơn 300 bức hình, được rửa ra, phóng to, sắc nét.
Đó cũng chính là nguyên nhân mỗi khi nhớ lại cô thấy ghê tởm mình. Lúc đó cho nó chụp, sau khi cô và nó cùng xem lại và thích thú, chính cô đã tự tay nó xóa đi trong máy tính, cô không ngờ nó còn chiêu cuối cùng, phục hồi những tấm hình bị xóa.
Cô ngồi đó, người thợ săn hết đạn, co rúm trước nanh vuốt con mồi.
Tuấn nhếch mép cười, em biết vì sao anh bịt khăn vô tay không, để khỏi có dấu tay, làm sao công an chứng minh được em nhận từ anh.
Đầu óc cô trống rỗng, 1 bài học từ Hùng dạy, chưa đủ để cô đối phó với những tay như Tuấn.
– Cầm về xem đi, anh mới rửa ra sáng nay, yên tâm là anh mượn phòng lab của thằng em rửa, chưa ai coi đâu.
Hương biết con chó trước mặt cô sủa thật, hồi xưa nó từng là nhiếp ảnh gia, thế nên hơn 300 tấm hình này mới phô bày hết sự dâm dục của cô được, và cả những chỗ kín đáo nhất.
– Ngồi đó và nghe anh nói kỹ nhé, 2 ngày nữa, tối 9h, ở đâu anh đến, và tiếp tục những kiểu như trong ảnh, không thì có ngày thế giới này chiêm ngưỡng hết sự đĩ thỏa của em, dĩ nhiên nếu anh làm, em đi thưa cũng phí công. Ném đá giấu tay, theo anh 2 năm, em đâu phải chưa thấy anh triệt hạ những kẻ cạnh tranh trong nghề. Huống hồ, anh có tiền, mà có tiền có quyền, còn em là ai? Một con bé tỉnh lẻ chưa sạch nước cản, pháp luật sẽ bẻ theo hướng nào, tự hiểu nhé. Từ con mồi, xuất chiêu cuối cùng, Tuấn trở thành thợ săn.
– Ngồi đó xem cho kỹ đi, đê ngày mốt bắt chước cho giống. Nó đi ra, nhơn nhơn tự đắc. Nhưng nó quên 1 điều then chốt, nó không suy nghĩ tới vì sao hôm nay con mồi của nó bắt bài nó được, nó không biết con cái đó, đã gia nhập bầy của con đầu đàn khác, còn ghê gớm, nguy hiểm, và tàn bạo hơn nó bội phần, với kẻ thù của mình
Nó đi rồi, cầm cuốn anbum, cô tỉnh táo lại dần dần